← Quay lại trang sách

Chương 2443 Nguy cơ của Dịch Kiếm Môn

Thấy cảnh tượng này, mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn sắc mặt thoáng chốc biến đổi, người này tuyệt đối tới gây chuyện!

Vũ nhục bảng hiệu ở trước sơn môn của tông môn đó, đây không phải là kiếm chuyện thì là cái gì?

Nhưng không đợi những đệ tử tuần sơn mở miệng cảnh giới, tên võ giả Phong Thiên Vực kia cười lạnh nói: "Đưa phong thư này cho người quản sự của Dịch Kiếm Môn các ngươi đi, Phong Thiên Vực ta chỉ cho bọn họ ba ngày, nếu trong vòng ba ngày vẫn chưa quyết định được, vậy đừng trách Phong Thiên Vực ta tâm ngoan thủ lạt!"

Vừa nói xong, tên võ giả Phong Thiên Vực kia trực tiếp bước ra một bước, trong nháy mắt đã biến mất, với cảnh giới của bọn họ thậm chí không nhìn thấy cái bóng của hắn đâu.

Lúc này trong Dịch Kiếm Môn, dưới tình huống không có Mạnh Kinh Tiên, làm chủ Dịch Kiếm Môn chỉ có ba người Lâm Lạc Viêm, Sở Bất Phàm và Tạ Chỉ Yến.

Không lâu trước đó, Sở Bất Phàm rốt cục thăng cấp Dương Thần, nhưng hai Dương Thần đối với Dịch Kiếm Môn bây giờ vẫn còn quá ít, qua nhiều năm như vậy, Dịch Kiếm Môn vẫn đều dựa vào một mình Mạnh Kinh Tiên chống đỡ, hiện tại Mạnh Kinh Tiên rời đi, Dịch Kiếm Môn vô cùng điệu thấp, thu nạp tất cả đệ tử bên ngoài, bắt đầu ngủ đông.

Đúng lúc này, một đệ tử Dịch Kiếm Môn vội vã chạy vào nói: "Sư thúc, sư bá! Không xong rồi!"

Nhóm ba người Sở Bất Phàm nhìn thấy một màn này thì cau chân mày, trình độ của đệ tử Dịch Kiếm Môn bọn họ coi như không tệ, ít nhất gặp việc gì cũng có thể giữ bình tĩnh, thất thố giống như bây giờ, chẳng lẽ có người đánh lên Dịch Kiếm Môn?

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lâm Lạc Viêm đứng lên hỏi.

Tên đệ tử kia vội vã đưa tờ giấy kia cho Lâm Lạc Viêm, sau khi Lâm Lạc Viêm xem xong thì sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, vẻ mặt đen thui như sắp nhỏ ra nước.

Lâm Lạc Viêm phất tay, khiến cho tên đệ tử kia đi ra ngoài, Sở Bất Phàm liền vội vàng hỏi: "Sư huynh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Lạc Viêm sắc mặt âm trầm nói: "Phong Thiên Vực kêu Dịch Kiếm Môn chúng ta trong vòng ba ngày rời khỏi sơn môn, tặng Dịch Kiếm Môn cho Phong Thiên Vực, nếu như chúng ta không thức thời, ba ngày sau bọn họ sẽ tự mình ra tay cướp."

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Sở Bất Phàm và Tạ Chỉ Yến thoáng chốc biến đổi, Phong Thiên Vực làm ra loại chuyện như vậy thật sự hơi quá đáng.

Chém giết giang hồ ở hạ giới, thông thường trừ phi là loại chém giết không chết không ngừng của đạo phật hay giữa chính đạo và ma đạo, những thế lực khác, bao gồm tất cả người thuộc tông môn chính đạo, cho dù muốn động thủ thì ít nhất trước tiên phải mượn cớ nào đó hợp lý mới đúng chứ?

Dù sao mọi người đều cần mặt mũi, cho dù trước đây Tô Tín chấp chưởng Giang Nam Đạo vô cùng bá đạo, nhưng khi ra tay với những tông môn kia thì cũng tìm một cái cớ, mặc dù chỉ là một cái cớ không có chứng cứ, nhưng đây chính là quy củ giang hồ, chỉ cần ngươi muốn tiếp tục lăn lộn trên giang hồ này, vậy ngươi sẽ cần phải tuân thủ quy củ.

Ngang nhiên và bá đạo như Phong Thiên Vực đang làm hiện tại, hiển nhiên, họn họ không dự định làm theo quy củ giang hồ.

Sở Bất Phàm cắn răng, lạnh lùng nói: "Đúng là khinh người quá đáng!"

Trước đây, Dịch Kiếm Môn bọn họ cũng đã gặp qua loại chuyện như vậy, ngày xưa lúc bọn họ lưỡng bại câu thương với Cản Thi phái, bốn kiếm chủ chỉ còn lại một Mạnh Kinh Tiên, khi đó cũng có không ít tông môn tới bỏ đá xuống giếng, ngay cả cái loại cấp bậc chó mèo như Bích Huyết Thanh Sơn Đường cũng dám tới gây phiền phức cho bọn họ.

Nhưng trước đây có Mạnh Kinh Tiên ngăn cơn sóng dữ, hơn nữa tông môn lúc đó bỏ đá xuống giếng Dịch Kiếm Môn bọn họ cũng không quá mạnh mẽ, cho nên Dịch Kiếm Môn bọn họ có thể chống đỡ được.

Nhưng hiện tại Mạnh Kinh Tiên không có ở đây, mà đối thủ lại là Phong Thiên Vực có hai Chân Vũ, loại cấp bậc này khiến cho người của Dịch Kiếm Môn cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Lâm Lạc Viêm sắc mặt âm trầm nói: "Người của Phong Thiên Vực từng bị thua thiệt trong tay Địch Kinh Phi của Tranh Kiếm Minh, không muốn lại đi trêu chọc hắn, nhưng bây giờ thấy sư huynh rời đi, Dịch Kiếm Môn ta biến thành trái hồng mềm, chuẩn bị hái chúng ta trước."

Tạ Chỉ Yến ở một bên trầm giọng nói: "E là còn hơn thế nữa, sản xuất của Dự Nam Đạo không phong phú bằng Kiếm Nam Đạo ta, hơn nữa chỗ Tranh Kiếm Minh cũng chỉ là một tòa châu phủ tầm thường."

"Tranh Kiếm Minh thân là một trong Thiên Hạ Thất Bang, vốn chỉ là một thế lực có nội tình mấy chục năm, không thể so với chỗ sơn môn của Dịch Kiếm Môn chúng ta."

"Chiếm cứ Dịch Kiếm Môn chúng ta, đệ tử của bọn họ không cần phải lo lắng về nơi tu luyện, thậm chí không cần lo lắng về trận pháp."

"Tóm lại dù sao thì, thực lực của Dịch Kiếm Môn chưa đủ, sau khi sư phụ đi thì không thể bảo vệ được gia sản này."

Sắc mặt của Lâm Lạc Viêm có chút khó coi, nói: "Chuyện cho tới bây giờ, sợ là Dịch Kiếm Môn ta không thể không cầu người, vẫn là sư huynh có tầm nhìn rộng, trước đây sớm đã quyết định giao hảo với Tô Tín, nhưng chẳng lẽ Phong Thiên Vực này không biết mối quan hệ giữa Dịch Kiếm Môn ta và Tô Tín?"