← Quay lại trang sách

Chương 2449 Ra tay(2)

Có thể nói, chỉ cần Phong Thiên Vực cẩn thận điều tra chuyện này trước khi động thủ, hoặc là Hoàng Thiên Vực phái người điều tra một chút trước khi chuẩn bị liên minh, vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống như hiện tại.

Lữ Phá Thiên có thể tưởng tượng được, kết cục của Phong Thiên Vực này sẽ khá thảm.

Hoàng Bỉnh Thành ở phía sau Lữ Phá Thiên cười to nói: "Như vậy ngược lại cũng tốt, đám người tiên vực kia thi nhau hạ giới, chỉ sợ bọn họ vẫn chưa rõ giang hồ này cuối cùng là ai làm chủ, đại nhân cho bọn họ một bài học, cũng khiến cho họ hiểu rõ, rốt cuộc nên đặt bản thân ở vị trí nào!"

Lữ Phá Thiên liếc nhìn Hoàng Bỉnh Thành, thủ hạ này của Tô Tín có đức hạnh y hệt chủ nhân mình, làm việc hoàn toàn chỉ nhìn lợi ích của bản thân, hoàn toàn không để ý hậu quả, hiện tại giang hồ loạn lạc, kết quả bọn họ ngược lại hoàn toàn không sợ gây sự, không suy nghĩ đến đại cục của giang hồ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra Lữ Phá Thiên cũng giống Tô Tín, đại cục hay không đại cục gì đó, đều là những tên ăn no rửng mỡ, xen vào việc của người khác làm ra, giang hồ loạn thế, liên quan gì đến loại người như họ?

Lúc này, Phong Thiên Vực vẫn chưa biết chính mình đã rơi vào nguy cơ đang rất hưng phấn, bọn họ nghẹn ở trong thành nhỏ này đã đủ lắm rồi, lần này cướp đoạt sơn môn của Dịch Kiếm Môn chỉ là bước đầu tiên để họ có được chỗ đứng ở hạ giới.

Thậm chí phía sau bọn họ có Hoàng Thiên Vực làm chỗ dựa, Phong Thiên Vực cũng chuẩn bị ra tay với Danh Kiếm Sơn Trang, trực tiếp độc tôn Kiếm Nam Đạo.

Thường Khôn nhìn đám đông võ giả Phong Thiên Vực dưới tay mình, trầm giọng nói: "Nếu Dịch Kiếm Môn không biết cất nhắc như vậy, thế thì đừng trách Phong Thiên Vực ta lòng dạ độc ác, kỳ hạn ba ngày đã đến, trực tiếp tiến công Dịch Kiếm Môn!"

Phong Thiên Vực thế tới hung hăng, nhưng những võ giả Dịch Kiếm Môn đều là biểu cảm thấy chết không sờn, cho dù có ít đệ tử trẻ tuổi ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng bọn họ đều nắm chặt trường kiếm trong tay mình, không buông tay.

Kiếm giả thà gãy không cong, từ khi những đệ tử Dịch Kiếm Môn này mới gia nhập Dịch Kiếm Môn, sư trưởng của bọn họ đã giáo dục họ như thế.

Thường Khôn đi tới, nhìn đám người Dịch Kiếm Môn, trong mắt hắn vụt qua tia sáng lấp lóe, thản nhiên nói: "Ta thật sự không hiểu các ngươi đến tột cùng nghĩ như thế nào, chỉ là một cái sơn môn mà thôi, các ngươi ngoan ngoãn nhường lại, đến nơi khác khai tông lập phái chẳng lẽ không tốt sao? Chỉ bằng chút thực lực ấy của các ngươi mà cũng muốn cứng rắn chống lại Phong Thiên Vực ta? Thật không biết ai cho các ngươi sự tự tin này."

Lâm Lạc Viêm thản nhiên nói: "Dịch Kiếm Môn ta cho tới bây giờ đều sẽ không nhường đường, trước đây, lúc Dịch Kiếm Môn ta suy yếu nhất cũng không hề lùi bước, càng đừng nói là hiện tại."

"Phong Thiên Vực các ngươi đúng là khá mạnh, nhưng cũng chỉ là hạng người bắt nạt kẻ yếu mà thôi, nếu sư huynh Mạnh Kinh Tiên của ta còn ở đây, chỉ bằng các ngươi cũng có can đảm tới đánh chủ ý Dịch Kiếm Môn ta?"

Sắc mặt của Thường Khôn đen thui, tuy bọn họ chưa từng đánh với Mạnh Kinh Tiên, nhưng họ từng nghe qua đại danh của Mạnh Kinh Tiên.

Trước không nói cái khác, bọn họ còn không đánh lại một Địch Kinh Phi, càng đừng nói tới Mạnh Kinh Tiên là cường giả kinh tài tuyệt diễm trong tin đồn, gần với Thần Kiều cảnh.

Thường Khôn không muốn nói nhảm với người của Dịch Kiếm Môn, thật ra bọn họ cũng biết chuyện họ làm cũng không mấy tốt đẹp, cho nên tốc chiến tốc thắng là được, không cần nhiều lời làm gì.

Thường Khôn vung tay lên, nói: "Các ngươi đã ngu xuẩn như thế, vậy thì giết cho ta!"

Vừa nói xong, đám võ giả Phong Thiên Vực xông thẳng về phía võ giả Dịch Kiếm Môn.

Toàn bộ Phong Thiên Vực, chỉ riêng võ giả Tiên Thiên cảnh đã có mấy vạn người, mà Dịch Kiếm Môn tính luôn cả võ giả Hậu Thiên cũng chỉ có mấy nghìn người, thực lực của hai bên chênh lệch quá xa, sợ rằng võ giả Dịch Kiếm Môn không chống đỡ nổi nửa khắc đồng hồ khi ở trước mặt võ giả Phong Thiên Vực.

Hơn nữa, người của Phong Thiên Vực không có nương tay, tất cả võ giả trực tiếp lao lên, dù sao cũng đã là bắt nạt kẻ yếu, lúc này đương nhiên muốn toàn lực ra tay, đỡ phải gặp phiền phức.

Đám người Dịch Kiếm Môn đều lộ vẻ mặt trầm trọng, lúc này Tạ Chỉ Yến vẫn chưa về, Tô Tín cũng chưa đến, bọn họ trừ tử chiến tại đây thì không còn lựa chọn thứ hai.

Lâm Lạc Viêm nói với Sở Bất Phàm ở bên cạnh: "Chút nữa ngươi đưa Hinh Nhi đi, mang Hinh Nhi đi Tây Bắc Đạo, lưu lại chút hương khói sau cùng cho Dịch Kiếm Môn ta."

Người khác chịu chết, Hinh Nhi lại có thể chạy trốn, không phải do Lâm Lạc Viêm nặng bên này nhẹ bên kia, mà là thân phận của Hinh Nhi rất đặc biệt, nàng không chỉ là đệ tử của Dịch Kiếm Môn, mà còn là muội muội của Tô Tín, Lâm Lạc Viêm không thể nhìn nàng gặp chuyện không may trong Dịch Kiếm Môn được.

Sở Bất Phàm lập tức nói: "Hinh Nhi đương nhiên phải đi, nhưng không phải ta mang nàng đi, mà là ngươi!"

"Lúc sư huynh đi đã giao Dịch Kiếm Môn cho ngươi trông coi, nếu như đại chưởng môn như ngươi chết đi, chẳng phải Dịch Kiếm Môn ta sẽ trở thành trò cười của giang hồ sao?"