Chương 2460 Dựa vào gì?
Theo cảm ứng của Lữ Phá Thiên, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng phía xa có một nhóm võ giả của Hoàng Thiên Vực đang hừng hực khí thế đuổi đến, uy thế to lớn vô cùng.
Tô Tín hờ hững nói: “Hoàng Tộc? Đệ nhất hoàng triều đã suy vong mười ngàn năm, còn lôi kéo theo đám vô dụng này làm gì? Bọn chúng muốn tìm phiền phức, lấy thực lực ra rồi hãy nói.”
Các võ giả của Hoàng Thiên Vực hùng hổ tiến đến, đến khi Tô Tín bọn họ đã cảm nhận được từ lâu thì lúc này, những võ giả ở Dịch Kiếm Môn mới nhận biết được có kẻ địch tấn công, ngay lập tức chuẩn bị mở trận pháp của Dịch Kiếm Môn.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Không cần phí sức, là người của Hoàng Thiên Vực đến.”
Nghe đến ba chữ Hoàng Thiên Vực, Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm thình lình biến sắc, cho dù bọn họ có thiếu hiểu biết đến mức nào thì cũng biết được ba chữ này có nghĩa là gì.
Hậu duệ của Nhân Hoàng năm xưa, là tồn tại lớn mạnh nhất trong Tiên vực!
Trên không trung, một cỗ phù không chiến xa khổng lồ phát ra từng tiếng kêu vang dội đang đạp không mà đến.
Cỗ phù không chiến xa ấy dài hơn trăm thước, xung quanh chạm khắc kim long mãnh thú, còn dựng nên một cỗ pháo nỏ hung tợn, trông vừa kỳ quái lại đầy bá khí.
Loại phù không chiến xa này được nhân tộc thời thượng cổ dùng để săn bắt những yêu tộc có kích thước to lớn, đương nhiên bây giờ cũng chỉ dùng để trang trí thôi.
Thứ này cũng là sản phẩm của thời hoàng triều đệ nhất, cũng chỉ có nhân tộc lúc bấy giờ tập hợp được nhiều bậc thầy luyện khí và tông sư chuyên về trận pháp để bắt tay với nhau tạo nên một thứ có thể coi là thần khí như vậy.
So với Phù Không Chiến Xa, Thiên Lý Phi Kiếm chỉ sử dụng được một lần của Dịch Kiếm Môn quả thật như món đồ chơi.
Lữ Phá Thiên ở bên cạnh tặc lưỡi thở than: “Cũng khoa trương thật đấy, sư đệ, không phải ta nói đệ, đệ tốt xấu gì cũng là người của Phong Vương, sao không làm lấy một cái cho nở mày nở mặt?
Ngày xưa lúc Huyết ma giáo bọn ta cường thịnh nhất đã từng cho người làm một chiếc Huyết Phù Đồ, tuy chỉ là thứ để chưng thôi, không có sức mạnh gì, nhưng khi lấy ra cũng rất oai phong đó nha.”
Tô Tín hờ hững nói: “Cũng chỉ để khoe khoang mà thôi, Tô Tín ta không có những thứ này, chỉ cần nói cái tên ra, dù là hạ giới hay tiên vực, ai dám coi thường ta?
Hoàng Thiên Vực muốn dùng khí thế áp đảo ta, e rằng họ đã lầm rồi.”
Lữ Phá Thiên vuốt cằm, vị sư đệ này của hắn cũng bá đạo quá chứ, đương nhiên bây giờ Tô Tín đúng thật có tư cách để thể hiện điều đó.
Là tồn tại mạnh nhất trong giang hồ hiện nay,cái tên Tô Tín này quả thật có tác dụng hơn nhiều so với mấy cái thứ linh tinh kia.
Cỗ xe đáp xuống Dịch Kiếm Môn, trên xe lên đến hàng ngàn người, trong số đó có ba người Chân Võ, Chân Võ ở Hoàng Thiên Vực tổng cộng có năm người, lần này chừa ra hai người ở lại trông nhà, những kẻ còn lại đều bị Khương Viễn Trinh dẫn theo.
Khương Viên Trinh bước ra, trên người mặc Cửu Long bào, đầu đội vương miện, khí thế vô cùng, là hoàng tộc của năm xưa, bất kể là về thực lực hay là về thân phận, Khương Viễn Trinh đều cho rằng bản thân mạnh hơn Tô Tín.
“Huyết Kiếm Thần Tôn Tô Tín? Ngưỡng mộ đã lâu.” Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, trầm giọng nói.
Cách hắn gọi Tô Tín cũng rất thú vị, trước kia người trong giang hồ đều gọi Tô Tín, kẻ có thù với hắn chỉ cần gọi thẳng tên Tô Tín là được rồi, thậm chí có người còn gọi hắn là ma đầu.
Những người có quan hệ tốt với Tô Tín thì kính nể gọi hắn một tiếng đại nhân, đại diện cho sự tôn trọng của họ đối với địa vị và thực lực của hắn.
Nhưng hiếm có người nào như Khương Viễn Trinh, rất ít ai gọi thẳng biệt danh của hắn.
Thật ra Tô Tín có thể đoán được Khương Viễn Trinh đang nghĩ gì, hắn có thể cảm nhận được sự thù địch của Khương Viễn Trinh, nhưng hắn lại không cảm nhận được sát khí từ Khương Viễn Chinh, xem ra lần này Khương Viễn Trinh vẫn chưa định hoàn toàn trở mặt với hắn, cùng là Thần Kiều với nhau, hắn đương nhiên cũng không thể gọi thẳng tên của Tô Tín, nếu không sẽ trở thành khiêu khích.
Nhưng Tô Tín cũng không thể yêu cầu Khương Viễn Trinh gọi mình là đại nhân, bởi vì cả hai đều thuộc một cảnh giới, quan trọng nhất là phong hiệu Tây Bắc Vương trên người Tô Tín là do Đại Chu ban cho, Hoàng Thiên vực tộc Khương Thị luôn nhìn nhận bản thân là hoàng tộc chính thống, bọn họ sao có thể thừa nhận phong hiệu mà Đại Chu ban cho Tô Tín được?
Tô Tín cũng chắp tay nói: “Khương vực chủ, không biết lần này ngài tới đây có điều gì chỉ giáo? Chẳng lẽ ngài cũng yêu thích sơn môn của Dịch Kiếm Môn sao?”
Nói thế nào Hoàng Thiên vực các ngài cũng là dòng dõi của hoàng tộc năm xưa, là hậu duệ của đệ nhất hoàng triều, e rằng không thể làm ra được loại chuyện lừa gạt cưỡng đoạt đâu nhỉ?”
Vẻ mặt của Khương Viễn Trinh thoáng xám xịt, miệng lưỡi của Tô Tín quả thật nhanh nhạy.
Chỉ với một câu mà đã khiến những gì Khương Viễn Trinh muốn nói đều nghẹn lại.