Chương 2459 Vạch trần(2)
Ban đầu tấn công Dịch Kiếm Môn ở Phong Thiên Vực, những người tiên phong đều là cường giả của Phong Thiên Vực, có lẽ bởi vì Dịch Kiếm Môn không cảm thấy có gì đe dọa, nên tất cả các đệ tử của Thường Khôn, ngoại trừ kẻ yếu nhất trước mặt, đều xông lên phía trước định giành chút công lao, nhưng lại bị Tô Tín một chiêu giết sạch.
Nhưng thật may là vẫn còn sót lại một người, nếu không manh mối này thật sự sẽ đứt đoạn.
“Những người khác giải tán cả đi, ngươi đi cùng ta.”
Tô Tín ra lệnh, sau đó cùng Lữ Phá Thiên đưa vị đệ tử Thường Khôn đến căn phòng bí mật.
Đệ tử Thường Khôn run như cầy sấy, đối mặt với cường giả như Tô Tín, ngay cả sư phụ mà trước đây hắn coi như thần thánh cũng không thể cầm cự nổi hai chiêu, hắn đã hoàn toàn mất đi từ bỏ chống cự.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, võ công của sư phụ ngươi là kế thừa từ Đao Bộ hay là võ công gia truyền của nhà hắn?
Võ giả vội vàng nói: “Võ công của sư phụ có một phần là thừa hưởng từ Đao Bộ, nhưng còn một phần là được thừa hưởng từ chính ông ấy.
Vào thời điểm Phong Thiên Vực thành lập, tuy rằng lấy Đao Bộ trong Binh Phạt Cửu Bộ làm gốc, nhưng trên thực thế lại cũng thu hút tất cả những võ giả dùng đao trong Tiên Vực lúc bấy giờ.
Sư phụ ta và Tư Đồ Minh về sau mới gia nhập vào Phong Thiên Vực, bởi vì thực lực của họ đủ mạnh, nên có thể cùng lúc tu luyện cả các loại bí thuật của Đao Bộ.
Theo sư phụ ta nói, dòng dõi của hắn xuất thân từ Ma Đạo, vì thời kỳ đầu Hoàng Thiên Vực vẫn còn cai trị Tiên Vực, hoàn toàn cấm việc võ giả Ma Đạo xuất hiện, cho nên bọn họ mới chuyển sang tu luyện đao pháp.
Mãi đến khi Tiên Vực bị chia cắt, bọn họ mới không cần che giấu công pháp Ma Đạo nữa, thậm chí còn dung hòa công pháp Ma Đạo vào trong đao pháp, tạo nên võ đạo của riêng mình.
Ngay cả bây giờ ở Phong Thiên Vực vẫn có không ít đao pháp mang dấu vết của Ma Đạo, những đao pháp đó toàn bộ đều là do thế hệ của sư phụ ta sáng tạo ra.
Tô Tín và Lữ Phá Thiên nhìn nhau, quả nhiên, ban đầu có kẻ kế thừa Ma Đạo trà trộn vào hàng ngũ Thiên Hoàng, điều kỳ lạ nhất là những người Nhân Hoàng lại chẳng hề hay biết.
“Đem những thứ mà sư phụ ngươi truyền lại giao hết ra đây.” Tô Tín lạnh giọng nói.
Võ giả vội vã nói: “Vì thực lực của ta có hạn nên sư phụ chỉ mới truyền cho ta một số công pháp của Hóa Thần Cảnh thì đã đến luôn công pháp cao nhất, bản công pháp hoàn chỉnh còn lại cùng một số món kế thừa, những thứ này ngày thường sư phụ ta không hề mang theo bên người, sợ sẽ bị hư hại, ông ấy đã bày trận pháp để bảo vệ những thứ ấy.
Lúc ở Tiên Vực những thứ này được đặt trong kho chứa bảo vật của Phong Thiên Vực, sau khi hạ giới thì chúng được bảo quản trong một thành nhỏ mà Phong Thiên Vực ta xây tạm, trận pháp cũng được chuyển xuống bố trí ngay sau đó.”
Tô Tín và Lữ Phá Thiên hai mắt sáng lên, như vậy cũng tốt, nếu có thể tìm được kế thừa ban đầu nhất, thì bọn họ sẽ có thể điều tra được rõ ràng nguồn ngọn Ma Đạo của Tiên vực rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Lữ Phá Thiên liếc nhìn võ giả nói: “Còn người này thì sao? Có vẻ như hắn biết được không ít.”
Tô Tín đi ra cửa, liếc nhìn hắn rồi nhàn nhạt nói: “Giết đi.”
Võ giả kia đột nhiên kêu gào: “Tô đại nhân! Ta đã nói hết tất cả, ngài đường đường là Thần Kiều Cảnh lẽ nào định nuốt lời hay sao?
Tô Tín thoáng dừng bước, chẳng quay đầu lại mà nói: “Ta chưa từng nói nếu ngươi nói hết mọi chuyện sẽ thả ngươi đi, đừng tùy tiện vu khống, người trong giang hồ đều biết Tô Tín ta rất giữ lời.
Hơn nữa, sư phụ và sư huynh của ngươi đã chết cả rồi, ngươi còn mặt mũi dựa vào những lời bán đứng sư phụ để sống tạm bợ trên đời nữa sao, chẳng lẽ lương tâm ngươi không ray rứt sao? Vừa hay để ta thành toàn cho ngươi, tiễn ngươi đi gặp sư phụ cùng các sư huynh của ngươi, tin chắc rằng bọn họ sẽ không trách ngươi đâu.”
Nói xong, Tô Tín liền đi thẳng ra ngoài, Lữ Phá Thiên ở đằng sau hắn giơ tay biểu thị sự bất lực với tên võ giả kia, nói: “ Đừng nhìn ta, mặc dù kẻ giết ngươi là ông đây, nhưng kẻ cầm đầu lại là vị sư đệ tốt của ta kia kìa, nhớ cho kỹ đấy, về sau có thành ma cứ đi tìm hắn, buổi tối đừng đến quấy rầy ta.”
Vừa dứt lời, ánh sáng màu đỏ tươi vụt qua trong tay Lữ Phá Thiên, võ giả kia khắp người huyết khí sôi sục, trong phút chốc bùm một tiếng, biến thành một màn sương máu lơ lửng trong căn phòng.
Lữ Phá Thiên đi ra ngoài nói: “Sư đệ, bây giờ đến tòa thành nhỏ ở Phong Thiên Vực tìm không?”
Tô Tín lúc này vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn chỉ nhìn về phía xa, trên mặt không chút biểu cảm nói: “Tạm thời không đi được, có khách đến, chúng ta cũng phải tiếp đãi đàng hoàng.”
Lữ Phá Thiên thoáng ngừng, hắn không còn là Thần Kiều nữa, năng lực cảm ứng kém xa Tô Tín, phải chốc lát sau hắn mới cảm nhận được có một luồng sức mạnh to lớn đang truyền đến từ phương xa.
Lữ Phá Thiên tặc lưỡi thở dài: “Sư đệ, kẻ tìm phiền phức đến rồi. Nhóm người này tới nhanh đấy chứ, không hổ là Hoàng Tộc năm nào, hành động thật dứt khoát.”