Chương 2547 Ta tất phải giết!
Mặc dù hắn rời khỏi Thiếu Lâm Tự, nhưng thân là phương trượng của Thiếu Lâm Tự, trong Thiếu Lâm tự có nắm chắc bao nhiêu con át chủ bài thì hắn rất rõ ràng.
Kết quả những con át chủ bài này đều đã vận dụng, Thiếu Lâm Tự vẫn bị Tô Tín tiêu diệt, đó cũng không phải Thiếu Lâm Tự quá mức phế vật, mà là Tô Tín quá mạnh.
Mặc dù Huyền Khổ không thể nghĩ ra được, Tô Tín đến tột cùng là làm thế nào diệt đi Thiếu Lâm Tự của hắn.
Trên sơn đạo, cho dù đã là hai năm qua đi, nhưng nơi này lại là như cũ có thể nhìn thấy dấu vết võ giả của Thiếu Lâm Tự và võ giả ám vệ ngày xưa chém giết lưu lại.
Nhìn xem Thiếu Lâm Tự ngày xưa tiếng người huyên náo, bây giờ trở nên tĩnh mịch một mảnh, khí tức trên thân Huyền Khổ càng ngày càng táo bạo, cũng là càng ngày càng phẫn nộ.
Luận đến thân phận, đầu tiên Huyền Khổ là một võ giả Thần Kiều cảnh, con đường võ đạo vô tận vĩnh viễn, cho dù Huyền Khổ không biểu hiện ra bao nhiêu dã tâm, nhưng hắn lại vẫn muốn siêu thoát cảnh giới bây giờ, đi đến đỉnh phong nhìn một chút.
Điểm ấy không riêng gì mỗi Huyền Khổ có, có thể nói mỗi võ giả tu luyện tới cảnh giới này đều có, cho nên lúc ban đầu thời điểm tiến vào mảnh vỡ tiên vực, cho dù bọn hắn không biết rốt cuộc ở trong đó có cái gì, có bao nhiêu cơ duyên, nguy hiểm lớn bao nhiêu, thậm chí ngay cả mình liệu có thể trở về được không bọn hắn cũng không biết, nhưng những cường giả này lại vẫn lựa chọn tiến vào bên trong, thậm chí Huyền Khổ biết, một khi mình rời đi, Thiếu Lâm Tự sẽ có nguy cơ nhất định, hắn cũng vẫn chọn lựa như vậy.
Nhưng tương tự, thân là phương trượng của Thiếu Lâm Tự, Thiếu Lâm Tự cũng là sự tồn tại hắn tuyệt đối không cách nào dứt bỏ được.
Ở trong lòng Huyền Khổ, Thiếu Lâm Tự chính là sự tồn tại đứng sau sự theo đuổi đối với võ đạo của hắn, vì Thiếu Lâm Tự, thậm chí hắn có thể dứt bỏ hết thảy.
Lúc trước khi võ giả đời chữ Không chấp chưởng Thiếu Lâm Tự, Huyền Khổ, Huyền Đàm còn có Huyền Chân, Huyền Minh bốn người quan hệ có thể nói là tốt nhất, nhưng vì sự ổn định của Thiếu Lâm Tự, Huyền Khổ vẫn là lựa chọn ngay lúc tập thể võ giả đời chữ Không xa lánh Huyền Đàm, đứng ở mặt đối lập với hắn, đuổi đi sư đệ của hắn.
Nếu như lúc trước Huyền Khổ đứng ở bên Huyền Đàm, có hai tên Chân Vũ tồn tại, những người đời chữ Không kia cũng không làm gì được bọn hắn, nhưng như vậy tất sẽ tạo thành Thiếu Lâm Tự ly tâm thậm chí là nội loạn, cho nên vì sự ổn định của Thiếu Lâm Tự, Huyền Khổ dứt bỏ tình nghĩa giữa sư huynh đệ.
Hắn nỗ lực vì Thiếu Lâm Tự nhiều như vậy, kết quả không đợi hắn nhìn thấy Thiếu Lâm Tự tái hiện huy hoàng, Thiếu Lâm Tự liền bị diệt như thế, loại chuyện này nghe làm sao lại cảm giác như châm chọc.
Chờ đến Huyền Khổ đi đến trước cửa chùa Thiếu Lâm Tự, lúc mở cửa lớn ra, tiền điện trước kia vốn phải là huyên náo, sôi nổi lại không có một ai, một lát sau, tựa như là nghe được động tĩnh đại môn mở ra, lúc này mới có một lão hòa thượng mang theo cây chổi đi ra, nhìn thấy Huyền Khổ trước mắt, trong mắt lão hòa thượng kia lập tức liền hiện ra nước mắt vui mừng, hắn nhìn Huyền Khổ khóc lớn nói: "Phương trượng, Thiếu Lâm Tự, hết rồi!"
Huyền Khổ khàn khàn tiếng nói nói: "Ta biết, nói một chút đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù trước đó Huyền Khổ đã biết tất cả từ trong miệng Khương Ly, nhưng dù sao thì Khương Ly cũng chỉ là người ngoài, chi tiết của trận chiến kia cũng là tin đồn mà thôi, vẫn là nghe được tin tức chuẩn xác từ trong miệng người một nhà của Thiếu Lâm Tự.
Chờ đến khi lão hòa thượng kia nuốt nước mắt vào trong kể lại toàn bộ câu chuyện, hai mắt Huyền Khổ lập tức trở thành màu đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời hét giận dữ nói: "Tô Tín! Ta nhất định phải giết!"
Trong chớp nhoáng này, trời u ám, tựa như tận thế giáng lâm.
Nhưng vào lúc này, lão hòa thượng kia vậy mà nhìn thấy trên thân Huyền Khổ ẩn ẩn có một tia hắc khí lượn lờ, mặc dù hắn không am hiểu võ đạo, nhưng ở Thiếu Lâm Tự nhiều năm như vậy, hắn cũng có thể biết, đây rõ ràng chính là biểu hiện của nhập ma!
Bất quá Huyền Khổ lại cứng rắn áp chế tia hắc khí kia xuống, mặc dù đáy mắt của hắn còn có thể nhìn thấy từng tia hắc tuyến, bất quá khí tức trên thân lại không điên cuồng như lúc nãy.
Thở phào một cái, Huyền Khổ trầm giọng nói: "Yên tâm đi, ta không sao."
Thiếu Lâm Tự đã không còn, đối với Huyền Khổ hiện tại mà nói, nhập ma hay không nhập ma, có gì khác nhau?
Bất quá lại vào lúc này, thân ảnh của Bì Già Đa La hạ xuống, Huyền Khổ bỗng nhiên nhìn về phía hắn, Bì Già Đa La lập tức cảm giác được một tia hàn ý phủ xuống.
Trước kia hắn chỉ nghe nói qua đủ loại truyền thuyết của Huyền Khổ này, bất quá bây giờ xem ra, hắn đây thật sự là lấy được cơ duyên trong tiên vực, bằng không cũng sẽ không có loại thực lực hiện tại này, uy thế của một cái liếc mắt lúc nãy, vậy mà khiến Bì Già Đa La có cảm giác sợ hết hồn hết vía.
Lúc này lão hòa thượng quét rác kia vội vàng nói: "Phương trượng, vị này là Vực chủ của Phạm Thiên Vực, Bì Già Đa La, chính là đồng minh của Thiếu Lâm Tự ta, lần thứ nhất Tô Tín đánh tới cửa may mắn mà có có Bì Già Đa La Thánh Sư ở đó, Thiếu Lâm Tự ta mới có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
Lần này Tô Tín đánh đến tận cửa cũng giống như vậy, nếu như không có Bì Già Đa La Thánh Sư kịp thời xuất thủ, chỉ sợ bọn ta cũng khó khăn sống lại."