Chương 2609 Kế hoạch hoàn thành
Tô Tín kia không phải cũng là tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí tổng bộ đầu Giang Nam Đạo sao? Hiện tại mình và vị nhân vật trong truyền thuyết kia cũng trải qua những việc giống nhau, không biết tương lai của mình sẽ như thế nào?
Lúc này Trương Đông Bình có chút cảm giác tự đắc, trong suy nghĩ của hắn, chỉ là một ca cơ của thanh lâu mà thôi, xem như có là đầu bài thì lấy thân phận và địa vị của mình cũng có thể tuỳ tiện túm được.
Ánh mắt Lý Kinh lộ ra một tia thần bí, hắn trực tiếp dẫn Trương Đông Bình tới Nguyệt Hoa Lâu kia, thế nhưng hắn lại không nói cho Trương Đông Bình biết, cái người ở bên trong Nguyệt Hoa Lâu lâu này có bối cảnh từ Khương gia của Hoàng Thiên Vực, đồng thời Túy Nguyệt cô nương kia cũng là người mà một đệ tử Khương gia nhìn trúng.
Lúc này bên trong Nguyệt Hoa Lâu treo cao ánh đèn màu, vô số người mặc sa mỏng, dung mạo hầu gái xinh xắn rục rịch ở trong đó, dâng một bàn toàn là rượu và trái cây lên, khiến cho Trương Đông Bình vừa mới tiến vào cũng rất hài lòng.
Ngay cả những thị nữ phổ thông cũng đã có tư sắc này, vậy đầu bài là Túy Nguyệt cô nương sẽ có bộ dáng gì, chỉ như vậy đã có thể tưởng tượng ra được.
Lý Kinh lôi kéo Trương Đông Bình ngồi vào một vị trí bên trong đại sảnh, qua không đến nửa canh giờ, liền có ca múa vang lên, bên trong một đám thị nữ đang túm lại, một người mặc sa y màu trắng, dáng người vô cùng uyển chuyển, nhưng khuôn mặt nữ tử đi ra lại bị che khuất mất, điệu múa nhẹ nhàng, một thoáng kinh hồng, ngay cả mặt cũng không lộ ra mà đã vô cùng kinh diễm rồi.
Lý Kinh nhìn thấy bộ dáng si ngốc kia của Trương Đông Bình, hắn âm thầm cong ngón tay búng ra, một viên dược hoàn nhỏ đã dung nhập vào trong ly rượu trước mặt Trương Đông Bình.
Viên thuốc này cũng không phải là độc dược, phải nói đây là một loại thuốc bổ mới đúng, thậm chí còn có công hiệu trợ giúp tu luyện.
Chỉ là bên trong thứ này có thêm một chút dược vật thôi tình, phối hợp với thuật luyện đan cường đại của Tôn Bất Hại, khiến cho viên thuốc này có thể vượt qua chân khí phòng ngự của võ giả, lặng yên không một tiếng động phát huy tác dụng.
Thứ này cũng thuốc mà Đỗ Tiêu cố ý để cho người cầu Tôn Bất Hại luyện chế, nếu không, đường đường là Độc Thủ Dược Vương, thậm chí hắn còn khinh đi luyện thứ thuốc bỉ ổi này.
Lý Kinh cầm chén rượu lên đụng vào chén của Trương Đông Bình nói: "Đại nhân, ngươi có hài lòng với nữ tử này không?"
Trương Đông Bình cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt nổi lên một mảng ửng hồng, luôn miệng nói: "Hài lòng! Đương nhiên là hài lòng!"
Trên đài cao, Túy Nguyệt cô nương khẽ hoàn tất điệu múa, trực tiếp tháo khăn lụa trên mặt mình xuống, lập tức lộ ra một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Tròng mắt như thu thuỷ, da thịt như tuyết, mũi cao ngất, mang theo một cỗ mê người, phong tình dị thường, khiến cho đám người phía dưới phải hít vào một ngụm khí lạnh, tán thưởng không thôi.
Lúc này một tú bà đi ra phía trước cười tủm tỉm nói: "Chư vị, Túy Nguyệt cô nương đã mệt mỏi, kế tiếp còn có những cô nương khác đến biểu diễn, còn xin chư vị thưởng thức."
Nhưng vào lúc này, Trương Đông Bình lại đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói: "Đợi một chút! Túy Nguyệt cô nương muốn có giá tiền nhiều ít như thế nào? Tại hạ nguyện ý bỏ ra vạn kim để mua một đêm xuân cùng với Túy Nguyệt cô nương!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ Nguyệt Hoa Lâu lập tức hoàn toàn im ắng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc để quan sát kẻ trước mặt.
Người này không phải bị đần đấy chứ? Hắn không biết Nguyệt Hoa Lâu có bối cảnh gì, không biết Túy Nguyệt cô nương này là ai sao?
Hắn cũng không nghĩ một chút xem, nếu như phía sau Túy Nguyệt cô nương không có người chống lưng, chỉ bằng tư sắc của nàng bây giờ còn có thể dễ dàng khiêu vũ ở trong Nguyệt Hoa Lâu này mà không bị người mua đi sao?
Vị tú bà kia cười cười, xấu hổ nói với Trương Đông Bình: "Vị công tử này thứ lỗi, Túy Nguyệt cô nương là thanh quan nhân, không lấy chồng."
Lúc này, hai mắt của Trương Đông Bình đã hơi phiếm hồng, nhìn chằm chằm vị Túy Nguyệt cô nương, nước bọt đã nhanh chóng chảy ra.
Nghe tú bà nói kiểu này, hắn liền trực tiếp hừ lạnh một tiếng, ngay tại chỗ xuất ra lệnh bài của Lục Phiến Môn nói: "Không lấy chồng? Ngươi có biết ta là ai hay không? Hiện tại ta hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc có lấy chồng hay không?"
Lúc này tú bà vừa nhìn thấy Trương Đông Bình vung lệnh bài ra, hai mắt nàng ta lập tức choáng váng.
Nàng không thể trêu vào Túy Nguyệt cô nương, người mới được nhìn trúng, nhưng nàng cũng không thể trêu vào vị trước mặt này được.
Những khách nhân khác trong thanh lâu nhìn thấy cảnh này cũng đều sững sờ, có chút không hiểu lắm.