Chương 2627 Nhân Hoàng lạc ấn (2)
Huống hồ trước mắt, thời gian khẩn trương, Khương Viên Trinh cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy, hắn trực tiếp lạnh lùng nói với người của Khương thị: "Xáo trộn trình tự của gia phả, chọn ra mười người có huyết mạch chi thứ lại có một người có huyết mạch dòng chính để hiến tế, vòng đi vòng lại, cho đến khi nào chiến giáp thức tỉnh thì mới thôi!
Nhớ kỹ, mặc kệ người được chọn là ai, mặc kệ hắn là Dương Thần hay Tiên Thiên, ai cũng phải tới để tiến hành hiến tề, nếu không chậm một bước, chỉ sợ Hoàng Thiên Vực của chúng ta sẽ không còn, Khương gia cũng sẽ không thể tiếp tục tồn tại nữa!"
Sắc mặt những người của tộc Khương thị kia ai nấy cũng đều trắng bệch, có thể nói, ở đây ngoại trừ Khương Viên Trinh và Chân Vũ không cần phải hiến tế ra, những người còn lại cũng chỉ có thể nỗ lực bằng tính mạng của mình.
Hơn nữa, Khương Viên Trinh còn nói mấy lời không công bằng như là chọn từ huyết mạch dòng chính một người, huyết mạch chi thứ mười người nữa, dù sao tính thế nào, thì chắc chắn lần này huyết mạch chi thứ sẽ phải chết nhiều nhất.
Thế mới thấy ở Hoàng Thiên Vực sự phân chia giữa dòng chính và chi thứ cũng rất nghiêm trọng, xem như bọn họ có phản kháng thì cũng sẽ không có kết quả.
Có Khương Viên Trinh tự mình giám sát, cho dù có chọn phải đệ tử không muốn tiến hành huyết tế thì cũng không có khả năng chuyện này sẽ xảy ra, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn máu tươi của mình đang nhanh chóng bị chiến giáp kia thôn phệ, cuối cùng tinh huyết toàn thân sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, ngay tại chỗ bị biến thành người khổ
Thế nhưng sắc mặt của Khương Viên Trinh lại không hề thay đổi chút nào, chết ở chỗ này mới thật sự là có giá trị, giống như tên Chân Vũ của tộc Khương thị vừa mới bị giết ở bên ngoài, nếu có thể dùng máu tươi của hắn để hiến tế, vậy ít nhất cũng có thể thay thế cho khí huyết của một trăm tên Dương Thần.
Hơn nữa sau khi Tô Tín bên này cuối cùng cũng oanh tạc Hoàng Thiên Vực xong, giữa thiên địa đột nhiên truyền đến một trận bạo động khủng bố, cảm nhận được cỗ bạo động này, cho dù là Tô Tín hay Tiết Chấn Nhạc, toàn thân bọn họ đều chấn động, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh hãi.
Mà trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lại tràn đầy hàn ý và sát cơ, hắn dùng giọng nói chỉ mình hắn mới nghe được, lẩm bẩm nói: "Nhân Hoàng lão nhi, đây cũng là vật mà ngươi để lại sao? Lúc trước ta đánh không lại ngươi, hiện tại chẳng lẽ ngay cả vật ngươi để lại mà ta cũng đánh không lại à?"
Tô Tín và Tiết Chấn Nhạc đều thấy rõ ràng, thứ dẫn tới cỗ bạo động khủng bố này chính là chiến giáp mà Nhân Hoàng để lại kia.
Sau khi bỏ ra tính mạng của vài tên Dương thần, thêm hơn trăm tên Hóa Thần, Dung Thần còn có mấy ngàn võ giả Tiên Thiên cảnh của tộc Khương thị, cuối cùng chiến giáp của Nhân Hoàng này cũng được bọn họ thức tỉnh.
Thần binh có linh, ngày xưa chiến giáp của Nhân Hoàng cũng là thần binh, nhưng khí linh trong đó cũng đã sớm tiêu tán, mà thay thế khí linh lại là lạc ấn mang chiến ý bất diệt mà ngày xưa Nhân Hoàng để lại trong đó!
Một hư ảnh từ mông lung dâng lên từ phía trên chiến giáp của Nhân Hoàng, tựa như thân thể của một người, mặc dù cỗ chiến giáp kia đã bị tàn phá, nhưng lại tản ra một cỗ khí tức thiết huyết.
Một tiếng kiếm reo vang lên, Nhân Hoàng Kiếm phỏng chế trong tay Khương Viên Trinh cũng tự động bay đến trong tay thân ảnh kia, nắm được kiếm, trong nháy mắt, một cỗ khí tức làm cho người ta run rẩy truyền đến, tất cả những người dưới Dương Thần cảnh ở đây, toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.
Mà coi như Dương Thần cảnh có thể chống đỡ được cỗ uy áp này thì toàn thân bọn họ cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hiện nhiên dưới cỗ uy áp này, bọn họ không thể nào ngăn cản nổi.
Hải thiên long chiến huyết huyền hoàng, phi phát trường ca lãm đại hoang!
Ngày xưa, Nhân Hoàng chỉ dựa vào sức một mình mà có thể chém giết Thất Đại Thánh của Yêu tộc, đứng ngạo nghễ ở đỉnh cao, hiện tại chỉ có lạc ấn của hắn xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng uy năng của nó cũng đủ để kiêu ngạo khắp toàn bộ thiên hạ!
Trong mắt Tô Tín cũng lóe ra vẻ kinh hãi, thực lực của hắn bây giờ cũng đã đủ để ngạo thế giang hồ, gần như không có loại lực lượng nào có thể làm cho Tô Tín cảm thấy kinh hãi, nhưng Nhân Hoàng lạc ấn trước mặt lại khiến cho hắn không khỏi cảm thấy tinh thần rung động, cảm giác giống như lúc trước hắn ở trong hành cung của Nhân Hoàng nhìn thấy Nhân Hoàng viết xuống chữ Sát kia.
Ngày xưa, chỉ cần Nhân Hoàng để lại một chữ thôi cũng đã có thể so với một môn công pháp cường đại, hiện tại lạc ấn mà Nhân Hoàng để lại cường đại cỡ nào, cái này không cần phải nói nhiều nữa.