Chương 2672 Huyền Trần Tử (2)
Đến khi cơ duyên Thông Thiên cảnh mở, thời gian chém giết không ít. Hơn nữa, nếu ngươi có thể đạt đến Thông Thiên thì Tô Tín ắt bại. Ngươi giết hắn chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay hay sao?”
Lý Bá Dương lắc lắc đầu, nói: “Không chờ được lâu như vậy. Nguyên Khư đạo huynh, ngươi tu Thái Thượng Vong Tình Đao, nhưng dù ngươi tu luyện đến cảnh giới này ngươi cũng không thể được Thái Thượng Vong Tình chân chính chứ nói chi là tôi.
Có một số việc mặc dù là lý trí một chút thì tốt. Nhưng nếu thực sự lý trí đến cực điểm thì đó mới chính thật sự là Thái Thượng Vong Tình. Chuyện ngươi không làm được ta càng không làm được.
Bất kể là ta hay là Tô Tín, nhân quả của hai bên dính líu quá sâu. Đánh xong một trận, trực tiếp cắt đứt nhân quả là chuyện đơn giản nhất.
Nếu tính toán nhiều thì ắt sẽ dính đến một vài người sua lưng bọn ta. Ví như Triệu Cửu Lăng sẽ đứng về phía ta, nhưng bên Tô Tín cũng sẽ có Mạnh Kinh Tiên.
Mà Thiên Đế cũng sẽ vì thân phận Địa Phủ của Tô Tín mà đến giúp ta. Khương Viên Trinh của Hoàng Thiên Vực đoán chừng cũng sẽ đứng về phía ta vì thù oán.
Nhưng đồng thời, Địa Tạng Vương và Diêm La Thiên tử cũng đã về cả. Bọn họ cũng là một trợ lực lớn cho Tô Tín.
Nếu phí sức như vậy, phải kéo hơn nửa số Thần Kiều trên giang hồ cuốn vào thì chi bằng ta và Tô Tín trực tiếp sinh tử nhất quyết, đơn giản, thẳng thắn.”
Huyền Trần Tử gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều.
Cũng đều là nhất mạch Đạo môn, huống chi với tính cách của hắn, chỉ điểm cho Lý Bá Dương một câu thì đã đủ rồi. Lý Bá Dương có lựa chọn của hắn rồi thì Huyền Trần Tử cũng không nói nhiều nữa.
Vì thế nên Huyền Trần Tử thẳng thắn hỏi: “Ngươi muốn trao đổi cái gì?”
Lý Bá Dương nói: “Mấy ngàn năm trước, Thái Nhất Đạo Môn đã từng tìm được một di tích thượng cổ ở đất Nam Man, chính là chi nhánh Thái Bình Đạo của Đạo môn để lại. Ta muốn Thái Bình phù lục ở trong đó.”
Huyền Trần Tử cau mày nói: “Ngươi điên rồi? Chẳng lẽ ngươi không biết lai lịch của Thái Bình Đạo? Ngươi lại muốn cái thứ tà môn đó. Ngươi dùng nó không sợ đạo tâm bị mê muội à?”
Cái gọi là Thái Bình Đạo quả thực là một trong những chi nhánh ngày trước của Đạo môn. Nhưng trong thực tế, từ trước đến giờ Đạo môn cũng chưa từng thừa nhận Thái Bình Đạo chính là nhất mạch Đạo môn. Bởi đối phương ngày trước có thể nói là tiếng xấu rõ ràng, so với Bạch Liên Giáo lại còn tà môn hơn.
Ngày xưa, lúc Nhất Thế hoàng triều sụp đổ, Đạo môn cũng phân chia vô số. Thiên hạ đại loạn. Có thể nói khi đó toàn bộ thiên hạ cũng bị rơi vào trong bóng tối vô biên cùng hỗn loạn.
Cũng trong khoảng thời gian này, Thái Bình Đạo quật khởi, giáo lý đầu độc lòng người. Lúc cường thịnh nhất có đến mấy triệu tín đồ, có thể so được với cả một tiểu quốc. Nhưng giáo lý của họ lại là các loại tà thuyết lệch lạc. Bọn họ bị mấy chục chi nhánh Đạo môn cường đại liên danh liệt vào nhất mạch Tà giáo, hoàn toàn gạch ra khỏi hàng ngũ Đạo môn.
Rồi sau đó, Thái Bình Đạo cũng bởi vì hành sự quá mức cực đoan, độc ác nên bị toàn bộ võ lâm chán ghét. Chỉ kéo dài được trăm năm liền suy sụp hoàn toàn, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Mà lúc đầu Thái Nhất Đạo Môn chọn đất Nam Man bế quan lại vô tình phát hiện di tích Thái Bình Đạo, cũng từ đó phát hiện được không ít truyền thừa cùng dị bảo của Thái Bình Đạo.
Có điều, với Thái Nhất Đạo Môn mà nói, những cái này đều thuộc về nhất mạch Tà đạo, bọn họ dĩ nhiên sẽ không dùng chúng để tu luyện cho nên vẫn luôn niêm phong.
Bây giờ, Thái Bình phù lục mà Lý Bá Dương muốn chính là một trong những bí bảo của Thái Bình Đạo ngày xưa, là dùng tâm huyết của chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín tên tín đồ, thành kính tự nguyên dâng ra mà luyện chế thành.
Chín là con số cao nhất. Thái Bình Đạo luyện chế ra Thái Bình phù chú này là muốn theo đuổi đạo uẩn ở trình độ cao nhất nhưng đường đi lên lại tà. Cái Thái Bình phù chú này bên trong nó hàm chứa tín niệm lực mạnh mẽ của những tín đồ ngày xưa. Sau khi trải qua mấy ngàn năm uẩn dưỡng, những tín niệm lực này đã muốn hóa thành Nguyên Thần Yêu Linh rồi. Bắt buộc mỗi một đời Chưởng giáo Thái Nhất Đạo Môn phải ra tay niêm phong mới có thể bảo đảm cho Thái Bình phù chú không xảy ra vấn đề. Có thể tưởng tượng được thứ này mạnh mẽ đến nhường nào.
Thái Bình Đạo chính là cấm kỵ của Đạo môn, có thể nói là sự sỉ nhục của toàn bộ Đạo môn. Kết quả bây giờ Lý Bá Dương lại muốn dùng bí bảo của Thái Bình Đạo đi đối phó với Tô Tín. Chuyện này với Đạo môn mà nói là chuyện rất không ổn.
Hơn nữa bây giờ, những ý niệm trong Thái Bình phù chú kia quá mức cứng đầu. Lúc sử dụng nó, người dùng tất sẽ phải chịu xung kích. Đối với người khác còn dễ nói, nhưng Lý Bá Dương là người trong Đạo môn, chuyện này e sẽ khiến cho đạo tâm của hắn bị mê muội, tâm cảnh của hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.