← Quay lại trang sách

Chương 2671 Huyền Trần Tử

Lúc này, Huyền Trần Tử trông thấy Lý Bá Dương đến, lông mày đọng sương lạnh của hắn run lên, nhẹ giọng nói: “Thuần Dương đạo huynh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Lý Bá Dương cau mày nói: “Nguyên Khư đạo huynh, ngươi bị làm sao thế này? Hàn độc gì mà có thể áp chế ngươi đến mức này?”

Huyền Trần Tử lắc lắc đầu nói: “Đây không phải là hàn độc gì, mà là nội đan của Yêu vương Hàn Ly từ thời thượng cổ. Bởi thuộc tính không hợp nên thành phản phệ.”

Lý Bá Dương chau mày, hắn cũng không nói lời nào bởi vì hắn biết trong này nhất định có ẩn tình.

Huyền Trần Tử là cường giả Thần Kiều cảnh. Hắn cũng không phải là người mới tu luyện võ đạo. Hắn hẳn biết thứ gì có thể sử dụng, thứ gì không.

Luyện hóa nội đan của Yêu vương có cùng thuộc tính thì không thành vấn đề. Nhưng võ đạo mà Thái Nhất Đạo Môn tu luyện không có chút liên quan nào đến công pháp băng tính. Tùy tiện luyện hóa không bị phản phệ mới là kỳ quái.

Bên kia, Huyền Trần Tử tiếp tục nói: “Nội đan của Hàn Ly không chỉ ẩn chứa hàn ý mạnh mẽ mà nó còn có cả đặc hiệu đóng băng hết thảy. Ta là vì muốn phong cấm một người cho nên mới chủ động luyện hóa Hàn Ly nội đan.”

Lý Bá Dương cau mày nói: “Ngươi muốn phong cấm ai mà phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy?”

Huyền Trần Tử nhìn Lý Bá Dương một cái, dửng dưng nói ra hai chữ: “Đạo Tổ!”

“Ngươi nói gì?” Trong mắt Lý Bá Dương tràn đầy vẻ kinh hãi. Hắn sao cũng không ngờ tới Huyền Trần Tổ lại nói ra hai chữ “Đạo Tổ”.

Lý Bá Dương nhìn Huyền Trần Tử chằm chằm, nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải Đạo Tổ đã chết rồi hay sao?”

Huyền Trần Tử lạnh nhạt nói: “Đạo Tổ quả thực đã chết nhưng cũng không ai quy định Đạo Tổ không thể tiếp tục sống.

Thủ đoạn của Thông Thiên cảnh không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng được. Đạo Tổ có thể hiện thế một lần nữa cũng không có gì hiếm lạ.

Thậm chí bây giờ trong ngoại giới, nói không chừng chín vị Thông Thiên thượng cổ đã có mấy vị ra ngoài rồi. Những thứ này đều rất có thể.

Ngày xưa, Đạo Tổ có lưu lại một dấu ấn ở trong Thái Nhất Quy Nguyên Đại Đạo của Thái Nhất Đạo Môn chúng ta. Mỗi một vị võ giả Thái Nhất Đạo Môn sau khi tỉnh ngộ sẽ tiến vào bên trong, tăng thêm một phần sức mạnh cho dấu ấn đó.

Tích lũy vạn năm, dấu ấn đó rốt cuộc biến thành Nguyên Thần. Nếu như không phải ta phát hiện sớm thì bây giờ e là đã có một vị Tổ sư gia đứng ở trước mắt ta và ngươi rồi.”

Lúc Huyền Trần Tử nói đến ba chữ “Tổ sư gia” giọng không có chút dao động, hệt như đang nói về một người xa lạ vậy.

Trên thực tế, bất kể là đối với Huyền Trần Tử hay Lý Bá Dương mà nói thì mặc dù đạo quan bọn họ cung phụng tượng thần Đạo Tổ. Nhưng tượng thần là tượng thần, người là người. Hai bên cũng không có liên hệ gì.

Nếu như bây giờ, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một cường giả Thông Thiên cảnh, bọn họ không nói hai lời, lập tức nhận tổ quy tông.

Nhưng tiếc là bây giờ dù Phật Đà hay Đạo Tổ lại một lần nữa hiện thế, bọn họ cũng không thể quay về được Thông Thiên cảnh. Đã như vậy, mọi người đều có cảnh giới giống nhau, khởi điểm đều giống nhau thì dựa vào cái gì bắt nhận Tổ sư gia?

Giống như là Lữ Phá Thiên. Hắn chính là truyền nhân của Ma đạo chính tông. Thế mà sau khi Đại Thiên Ma Tôn phế bỏ một cánh tay của hắn, Lữ Phá Thiên coi như biết thân phận của Đại Thiên Ma Tôn hắn cũng nhất định phải đi tìm Đại Thiên Ma Tôn mà liều mạng.

Hơn nữa, Đại Thiên Ma Tôn lần này có thể nhất thống Cửu Ngục Tà Ma cũng không phải là dựa vào thân phận của hắn mà phải xem thực lực.

Lý Bá Dương cau mày, nói: “Ngươi phong cấm Nguyên Thần do Đạo Tổ lưu lại rồi? Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Đối thủ trên con đường Thông Thiên bớt được một người là một người. Bỗng nhiên nhảy ra một người nói muốn chia nhỏ cơ duyên với ngươi. Dù kẻ đó có là lão tổ tông của ngươi, bết kể là Lý Bá Dương hay Huyền Trần Tử cũng sẽ chọn cách khi sư diệt tổ.

Huyền Trần Tử lắc lắc đầu, nói: “Không phải phong cấm. Hậu thủ do Thông Thiên cảnh lưu lại không phải là thứ mà ta hay ngươi có thể tưởng tượng. Có lúc làm nhiều thì lại sai nhiều. Huống chi, Nguyên Thần của Đạo Tổ cũng có liên quan đến vài đệ tử của Thái Nhất Đạo Môn chúng ta. Ta không dám tùy ý hạ thủ, chỉ có thể tạm thời trì hoãn việc thức tỉnh của hắn.

Trước không nói đến chuyện này, hình dạng của ta bây giờ ngươi cũng thấy rồi, tạm thời không cách nào hành động được. Thuần Dương đạo huynh, lần này ngươi tới là chuẩn bị mang những đệ tử kia về hay sao?”

Lý Bá Dương lắc lắc đầu, nói: “Những đệ tử kia còn phải làm phiền Thái Nhất Đạo Môn tạm thời giúp ta chiếu cố. Ta đến là tính đổi chác một món đồ với Thái Nhất Đạo Môn. Ta chuẩn bị đánh một trận cùng Tô Tín kia. Bất kể thắng bại, chỉ quyết sinh tử.”