← Quay lại trang sách

Chương 2697 Vô Sinh lão mẫu (2)

Rất nhiều đóa bạch liên rơi xuống, một nữ nhân mặc lụa trắng, tướng mạo tuyệt mỹ, hai chân trần đạp bạch liên mà đến.

Mặc dù người tước mặt này tướng mạo vẫn là Bạch Liên Thánh mẫu, tuy nhiên khí tức trên người nàng rất quỷ dị. Sức mạnh Đạo – Phật – Ma hợp thành một thể, so với Bạch Liên Thánh mẫu ngày trước thì còn dung hợp thuần túy hơn nhiều. Phải nói người trắc mắt này đã hoàn toàn siêu thoát khỏi phạm vi ba nhà Đạo – Phật – Ma mà bước ra thành một đường của riêng mình!

Người trước mắt này dĩ nhiên chính là người được ca tụng là nhân vật gần Thông Thiên cảnh nhất kể từ sau thượng cổ, từng khiến cho ba nhà Đạo – Phật – Ma hận thấu xương: Vô Sinh lão mẫu!

Mà lúc này, những võ giả Bạch Liên Giáo khác nghe được động tĩnh bên ngoài, bọn họ cũng nhanh chóng ló mặt ra. Khi trông thấy tướng mạo của Tô Tín, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Với uy danh hiện tại của Tô Tín trên giang hồ, đám đệ tử Bạch Liên Giáo này dĩ nhiên là biết hắn rồi.

Trước đó, Tô Tín cùng Bạch Liên Giáo chính là không đội trời chung. Tô Tín bỗng dưng lại xuất hiện trong tổng bộ của Bạch Liên Giáo, bọn họ còn phải lo có phải Tô Tín muốn diệt Bạch Liên Giáo bọn họ để báo thù hay không.

Song bây giờ, bọn họ đều mừng rỡ không thôi. Đừng nói Tô Tín có phải là đến để báo thù hay không. Dù cho có là như vậy thì cũng còn tốt hơn là bọn họ cứ phải sống trong sự sợ hãi với Vô Sinh lão mẫu.

Vô Sinh lão mẫu thực sự là một kẻ điên. Thật đúng là không xem bọn họ là người.

Nhưng đệ tử Bạch Liên Giáo này cũng không nghĩ tới, lão tổ tông mà bọn họ cung phụng mấy ngàn năm lại là một nhân vật điên cuồng như vậy.

Mà Tô Tín mặc dù có thù oán với Bạch Liên Giáo bọn họ, song ít nhất Tô Tín hãy còn có lý trí. Chỉ cần bọn họ kịp thời thần phục Tô Tín, Tô Tín cũng sẽ không giết bọn họ.

Lúc này, Vô Sinh lão mẫu nhìn Tô Tín, bỗng nhiên cười lên: “Ngươi chính là Tô Tín kia à? Ta đây cũng lấy được không ít truyền thuyết liên quan tới ngươi từ trong miệng đám đệ tử Bạch Liên Giáo này. Không tệ, ngươi rất giỏi.

Tiểu Bạch Linh mời ngươi đến đối phó với ta, vậy ngươi hẳn biết thân phận của ta mới đúng. Năm xưa nhiều Thần Kiều như vậy muốn giết ta còn không được. Một mình ngươi liệu có được không?”

Tô Tín lạnh nhạt nói: “Không thể nói không được với nam nhân. Bọn họ không giết được ngươi là bởi vì bọn họ yếu. Bọn họ ngu xuẩn. Vô Sinh lão mẫu, không phải là mấy năm này ngươi tu luyện đến mức đầu óc hồ đồ rồi chứ? Mới vừa xuất thế đã kiêu ngạo như vậy. Ngay cả đám cường giả Thông Thiên cảnh ngày trước một lần nữa hiện thế cũng không làm quá như ngươi."

Vô Sinh lão mẫu chỉ đám đệ tử Bạch Liên Giáo kia, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói bọn họ à? Một đám kiến hôi mà thôi. Chân không quê hương không phải là ai cũng có thể vào. Bọn họ còn cách cảnh giới siêu phàm nhập thánh kia còn xa. Năm xưa, tiểu nha đầu lấy được truyền thừa của ta, làm loạn một mạch bấy giờ mới tạo ra được thứ bỏ đi gọi là Bạch Liên Giáo này. Kỳ thực đều là đồ bỏ đi hết.”

Nói đến đây, bỗng nhiên Vô Sinh lão mẫu nhìn Tô Tín, nói: “Ngươi đến đối phó với ta, chẳng qua là do tiểu nha đầu Bạch Linh đã nói gì đó. Thật ra, chúng ta không cần đánh sống đánh chết. Ngươi muốn Bạch Liên Giáo, muốn đám phế vật này, ta có thể cho ngươi. Ngươi đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, không phải cùng một loại người với đám phế vật kia nữa. Hai người chúng ta mới là đồng loại.

Trước mắt, con đường Thông Thiên sắp mở, trong Bạch Liên Giáng Thế Độ Ách Chân Giải của ta có một môn bí pháp song tu. Ngươi với ta song tu. Ta có thể khôi phục thương thế mà ta cũng có thể giúp ngươi đồng thời bước lên đỉnh tột cùng, bước vào chân không quê hương.”

Sắc mặt của Bạch Linh đứng một bên nhất thời biến đổi. Nàng tự tin rằng có thể thuyết phục Tô Tín, song lại không ngờ tới Vô Sinh lão mẫu có thể nói ra lời như vậy.

Với Bạch Linh mà nói, Vô Sinh lão mẫu căn bản là một kẻ điên. Nàng sẽ không thỏa hiệp với bất cứ chuyện gì. Song ai nào ngờ, đối diện với Tô Tín nàng sẽ nói ra một lời như vậy chứ.

Mãi đến lúc này, Bạch Linh mới có hơi biết được tâm tinh cùng suy nghĩ của Vô Sinh lão mẫu lúc này.

Nhiều năm qua như vậy, Bạch Liên Giáo có thể nói là thật sự cung phụng Vô Sinh lão mẫu như thể là Thần. Với đệ tử Bạch Liên Giáo mà nói, Vô Sinh lão mẫu với bọn họ cũng giống như Phật Đà của Phật môn và Đạo Tổ của Đạo môn vậy.

Mà trên thực tế, Vô Sinh lão mẫu cũng quả thực đã tự xem mình là thần. Những người khác ở Bạch Liên Giáo với nàng mà nói chẳng qua là con kiến hôi. Vì lẽ đó nên nàng có thể tùy ý giết hại, dùng khí huyết của đối phương để dưỡng thương Nguyên Thần, căn bản không xem sống chết của mọi người ở Bạch Liên Giáo ra gì.

Nhưng Tô Tín thì khác.