← Quay lại trang sách

Chương 2712 Ngu xuẩn (2)

Mặc dù lúc này trên mặt Bạch Linh đang mang vẻ hết sức tủi thân, nhưng thực trong lòng nàng đang tức miệng mắng to Tô Tín.

Nếu như lúc trước hắn cũng ở lại Bạch Liên Giáo giúp nàng giải quyết mọi chuyện, chờ Thất Sắc Liên Hoa nở thì nào có nhiều chuyện thế này?

Hơn nữa, Bạch Linh cũng là sợ quấy nhiễu Tô Tín tu hành, khiến Tô Tín không vui nên mới chủ động đưa đồ tới.

Theo lý mà nói, Thất Sắc Liên Hoa phong ấn bí mật như vậy, trừ nhân vật Thần Kiều cảnh những người khác hẳn không phát hiện ra mới đúng. Nhưng ai nào ngờ lại trùng hợp như vậy, nàng lại đụng phải kẻ biết hàng như Triệu Tùng Đào. Cái này không có gì đáng nói, chỉ có thể trách nàng xui xẻo thôi.

Bạch Linh thận trọng nói với Tô Tín: “Đại nhân, vậy chuyện này phải làm gì đây?”

Tô Tín hừ lạnh một tiếng, nói: “Làm thế nào? Bị người cướp đồ thì dĩ nhiên phải đoạt lại. Nếu không thì làm sao? Chuyện này trước không cần ngươi quan tâm. Quay về Bạch Liên Giáo đi. Lần sau làm việc cơ trí lên. Nếu không ta sẽ phải cân nhắc đổi người khác đến trông coi Bạch Liên Giáo.”

Nghe được Tô Tín nói như thế, Bạch Linh nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Lần này coi như nàng qua cửa.

Lúc này, bên phía Kim Trướng Hãn Quốc, Cổ Liệt cùng Côn Bố cũng trở lại bên trong Côn Già phái, kể lại những chuyện này cho Xích Liệt Cách.

Vốn bọn họ còn đang đợi được Xích Liệt Cách tưởng thưởng, nào ngờ Xích Liệt Cách vừa nghe xong, trên mặt lại lộ ra vẻ giận dữ. Hắn thẳng tay tát một cái. Đại thủ ấn đỏ chót ngưng tụ giữa không trung. Ngay tức khắc tát bay Cổ Liệt cùng đệ tử thân truyền Côn Bố của hắ, cũng trực tiếp đánh nát vách tường trong nhà. Hai người cúi đầu nôn ra một ngụm máu tươi. Trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi cùng hoang mang.

“Ngu dốt! Đần độn! Chuyện lớn như vậy là ai cho các ngươi tự tiện quyết định?”

Xích Liệt Cách tức giận vô cùng chỉ hai người bọn họ. Biểu tình đó thật giống như hận không thể nuốt sống hai người bọn họ vậy.

Cổ Liệt không dám lên tiếng. Côn Bố xem như là đệ tử thân truyền của Xích Liệt Cách, hắn cẩn thận nói: “Sư tôn, chúng ta giúp Triệu Tùng Đào một lần thì tương đương với giúp Vũ Thiên Vực. Huống chi, Triệu Tùng Đào cũng có cam kết, sau này Kim Trướng Hãn Quốc ta chính là đồng minh của Vũ Thiên Vực hắn.”

Xích Liệt Cách chỉ vào hắn, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có từng nghĩ đến ngươi làm như vậy cũng là đắc tội đến Tô Tín không? Ngu dốt! Thường ngày ta dạy ngươi thế nào? Không nên dùng suy nghĩ của các ngươi mà đi suy đoán tư tưởng của những cường giả kia!

Hiện tại chính là thế gian đại tranh vạn năm mới gặp một lần. Chúa tể thiên hạ không phải Vương triều, cũng không phải giáo phái mà chính là những kẻ chí cường đứng ở đỉnh cao kia!

Vũ Thiên Vực có thể đoạt đồ Tô Tín muốn. Nhưng ngươi không được giúp Vũ Thiên Vực cướp!

Mặc dù vốn Kim Trướng Hãn Quốc ta có thù với Tô Tín, nhưng với việc hai đại hãn bị giết thì coi như thù oán giữa hai bên có thể được tạm thời bỏ xuống. Tô Tín cũng sẽ không nhàn rỗi nhàm chán đến mức đến diệt Kim Trướng Hãn Quốc ta. Song, hành động lần này của các ngươi tương đương với việc gây sự trước, không khác gì tự tìm chết!”

Côn Bố đánh bạo nói: “Mặc dù Kim Trướng Hãn Quốc chúng ta gây sự trước, nhưng chúng ta cũng là đứng về phe Vương Cửu Trọng Vũ Thiên Vực. Người đó cũng là cường giả không hề thua kém Tô Tín. Chẳng lẽ ngay cả Vương Cửu Trọng cũng không gánh được chúng ta?”

Xích Liệt Cách nhìn chằm chằm vào Côn Bố. Dưới quyền hắn có đông đảo đệ tử, Côn Bố là người thừa kế mà hắn chọn lựa, cũng là người có thực lực mạnh nhất, trẻ tuổi nhất.

Nhưng tiếc là, thế hệ võ giả trẻ trên giang hồ không phải ai cũng là Tô Tín. Cái Côn Bố thiếu hụt không phải là thực lực và thiên phú. Cái hắn thiếu chính lã nhãn lực.

Xích Liệt Cách thấp giọng nói: “Ta đã nói, không nên tùy tiện suy đoán ý tưởng của những cường giả kia. Vương Cửu Trọng có lẽ có thể giữ được Kim Trướng Hãn Quốc ta. Nhưng vấn đề là, người cam kết với các ngươi là Vương Cửu Trọng à?

Vương Cửu Trọng mê võ nghệ, người này trong Tiên Vực cũng là nhân vật được hậu duệ Nhân Hoàng Khương Viên Trinh kiêng kỵ, thực lực của hắn không thể chê. Song hắn cũng không thích quản chuyện bên ngoài.

Ngay cả chuyện nội bộ của Vũ Thiên Vực hắn cũng lười để ý đến. Ngươi cho rằng hắn sẽ ở mãi ở Kim Trướng Hãn Quốc, để ý đến chuyện Kim Trướng Hãn Quốc?

Nếu Tô Tín thực vì truy cứu chuyện này mà dính đến Kim Trướng Hãn Quốc chúng ta, ngươi biết chuyện có khả năng nhất là gì không?”

“Là cái gì?” Côn Bố cẩn thận hỏi.

Trong mắt Xích Liệt Cách lóe lên một tia lạnh, nói: “Là sau khi Tô Tín diệt Kim Trướng Hãn Quốc ta xong, vì vấn đề mặt mũi, Vũ Thiên Vực cũng sẽ tranh tài với Tô Tín một trận. Bất kể thắng thua dù sao cũng tỏ được thái độ, chứng minh rằng Vũ Thiên Vực bọn họ cũng không bỏ mặc bằng hữu không quản. Thế này coi như là xong chuyện.

Trong mắt những cường giả chân chính kia, bọn ta cũng chẳng qua là con kiến hôi mà thôi. Ngươi thực sự cho rằng bọn họ sẽ vì tính mạng của kiến hôi mà đánh sống đánh chết à?