← Quay lại trang sách

Chương 2713 Ngu xuẩn (3)

Sắc mặt Côn Bố cùng Cổ Liệt đều nhợt nhạt vô cùng, nghe Xích Liệt Cách nói thế, bọn họ rốt cuộc hiểu được họ mới làm chuyện ngu ngốc đến nhường nào. Thậm chí còn khiến cho cả Kim Trướng Hãn Quốc hoàn toàn rơi vào tử địa!

Dĩ nhiên, người chết không hoàn toàn là người Kim Trướng Hãn Quốc, Tô Tín coi như có hung tàn đến đâu hắn cũng sẽ không giết toàn bộ Kim Trướng Hãn Quốc. Nhưng đám võ giả cao tầng ở Kim Trướng Hãn Quốc có khi chẳng mấy ai thoát được!

Thấy cảnh này, Xích Liệt Cách không khỏi lắc đầu một cái. Hai người này cũng không phải thiếu thực lực và tiềm lực, mà là nhãn giới và cái nhìn đại cục. Nói chính xác, bọn họ không có cái tâm của kẻ bề trên và trái tim của cường giả.

Bọn họ căn bản cũng không biết những cường giả kia đang suy nghĩ cái gì. Trước đó, Cổ Liệt chẳng qua là võ giả Dương Thần cảnh trong Bát bộ Hoàng tộc. Trong Bát bộ Hoàng tộc, mặc dù có là cường giả nhưng phần lớn nhãn giới của hắn đều đặt trong Bát bộ Hoàng tộc. Ngày thường cũng chỉ chăm chăm vào lục đục quyền lực của Bát bộ Hoàng tộc.

Còn Côn Bố mặc dù có khá hơn Cổ Liệt một chút nhưng cũng chẳng được là bao.

Mặc dù hắn được chọn trở thành người thừa kế Côn Già phái, song nhãn giới của hắn cũng chỉ là ở một mảnh đất như Kim Trướng Hãn Quốc mà thôi. Trong khái niệm của hắn không có võ lâm Trung Nguyên và thiên hạ đại thế.

Lúc này, Côn Bố cẩn thận nói: “Sư tôn, đệ tử biết sai rồi. Vậy chuyện này chúng ta phải làm gì đây? Còn đường vãn hồi nào không?”

Xích Liệt Cách sắc mặt âm trầm, nói: “Chậm rồi. Triệu Tùng Đão đã đưa đồ về Vũ Thiên Vực. Chúng ta lúc này cho dù có đi tìm Tô Tín chủ động nhận sai cũng không lấy ra được đồ. Trừ phi chúng ta có thể tìm được cái còn trân quý hơn cả thứ bị cướp đi kia.”

Cổ Liệt cùng Côn Bố trố mắt nhìn nhau. Ngay cả thứ bị cướp đi là gì bọn họ còn không biết thì sao biết được thứ này rốt cuộc giá trị đến nhường nào?

Chỉ có điều nếu Bạch Linh nói thứ này chính là chí bảo truyền thừa của Bạch Liên Giáo bọn họ thì khẳng định là thứ khá quý giá.

“Vậy phải làm thế nào cho phải đây?” Trong mắt Côn Bố cùng Cổ Liệt đều lộ ra vẻ lo lắng.

Trong mắt Xích Liệt Cách lóe lên một tia lạnh, nói: “Tới nước này rồi thì cũng chỉ có thể làm lớn chuyện thôi.”

“Làm lớn chuyện?” Cổ Liệt cùng Côn Bố hai mắt nhìn nhau một cái, cũng không rõ ý của Xích Liệt Cách là gì.

Xích Liệt Cách trầm giọng nói: “Chuyện hiện tại chỉ có một số ít người biết. Nếu giống như ta mới nói, cho dù Tô Tín có diệt chúng ta, Vũ Thiên Vực nhiều lắm cũng chỉ là ra tay vì thể diện mà thôi.

Nhưng nếu chúng ta truyền tin này ra bên ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết Vũ Thiên Vực cướp đồ của Tô Tín, mà Tô Tín chắc chắn sẽ đến Vũ Thiên Vực đòi đồ về, cái này sẽ càng tăng thêm lửa giận cho Tô Tín, song cũng sẽ khiến Vũ Thiên Vực không đến mức để chúng ta một mình hy sinh.”

Xích Liệt Cách nhìn hai người bọn họ, nói: “Chuyện này sẽ giao cho các ngươi làm. Nhớ! Đừng có để lộ chuyện người làm lộ tin là Kim Trướng Hãn Quốc ta, cũng không cần thêm dầu thêm mỡ gì đâu, cứ nói theo đúng tình hình thực tế là được. Nếu như lần này các ngươi lại làm hư chuyện thì tự biết hậu quả đi!”

Côn Bố cùng Cổ Liệt vội vàng gật đầu một cái, lập tức đi ra ngoài xử lý chuyện này.

Hai người bọn họ lúc này không thấy phía sau lưng họ, Xích Liệt Cách lộ ra vẻ âm trầm trong mắt, lẩm bẩm nói: “Phiền phức mình gây ra dĩ nhiên phải tự mình giải quyết. Côn Bố, đừng trách thầy. Cái nên dạy thầy không hề che giấu. Nhưng ngươi dây vào phiền phức lớn đến thế. Thậm chí còn dính líu đến Côn Già phái cùng cả Kim Trướng Hãn Quốc, nhân quả này cũng chỉ có thể do ngươi đến trả thôi.”

Cái truyền đi nhanh nhất trên giang hồ chính là một vài tin tức không đáng tin cậy như thế. Chuyện giữa Vũ Thiên Vực và Tô Tín không phải là chuyện bát quái nhưng lại còn nóng hơn cả chuyện bát quái nữa.

Mặc dù danh tiếng của Vương Cửu Trọng Vũ Thiên Vực không mấy nổi, nhưng trong thực tế lại là nhân vật có thể sánh vai với đám người Khương Viên Trinh. Hơn nữa, thực lực của hắn còn sâu không lường được. Thậm chí, mơ hồ còn mạnh hơn một nước so với đám người Khương Viên Trinh nữa.

Vốn phần lớn người giang hồ hãy còn không biết lai lịch của Vũ Thiên Vực và Vương Cửu Trọng, song giờ nghe đến chuyện này, trên mặt bọn họ cơ hồ đều lộ ra biểu cảm vi diệu.

Tô Tín đó là người như nào? Dù có là Khương Viên Trinh của Hoàng Thiên Vực thì cũng từng bị Tô Tín đánh đến cửa. Cho dù Vương Cửu Trọng có mạnh hơn nữa thì dám cướp đồ của Tô Tín chuyện này nào có thể cứ thế mà qua?

Đối với chuyện này, phần lớn người trên giang hồ đều đến vì mang lòng ham vui, nhưng với vài cường giả Thần Kiều cảnh mà nói, bọn họ có thể thấy được rất nhiều tin tức trong chuyện này.