Chương 2727 Chiến trường Thái Cổ
Đại Thiên Ma Tôn không khỏi cười khổ một tiếng, nói: “Chia sẻ cái quỷ gì? Ai nói với ngươi đây không phải là lần đầu ta vào đây?”
Lúc này Tô Tín mới kinh ngạc nói: “Lúc tranh đoạt cơ duyên Thông Thiên cảnh thời thượng cổ không phải là ở con đường Thông Thiên này hay sao?”
Đại Thiên Ma Tôn lắc lắc đầu, nói: “Không phải, lúc chúng ta tranh đoạt cơ duyên Thông Thiên cảnh vào thời thượng cổ thực chất là ở một hải nhãn trong Nam Hải. Có chút tương tự với bây giờ. Chỉ có Chân Vũ cảnh mới có thể chịu nổi áp lực cường đại dưới mặt biển để tiến vào trong hải nhãn.
Trước đó, ta cũng còn cho rằng lần tranh đoạt cơ duyên Thông Thiên cảnh này cũng là ở đó. Song đến khi con đường Thông Thiên vừa xuất hiện ta mới biết mình nghĩ lầm.
Có điều, ở đâu cũng không thành vấn đề. Nhớ, mặc dù nơi này có nguy hiểm, song thực chất nguy hiểm nhất vẫn là con người!”
Tô Tín vỡ lẽ gật đầu một cái. Chỉ có chín phần cơ duyên tấn thăng Thông Thiên. Vì thế nếu chỉ còn một phần cuối cùng, thì mặc cho lúc này hắn và Đại Thiên Ma Tôn nói chuyện không tệ, đến khi đó, Tô Tín nên xuất thủ thì hắn cũng sẽ ra tay. Đại Thiên Ma Tôn cũng thế. Hai bên sẽ không lưu tình.
Bên trong con đường Thông Thiên, Tô Tín theo bản năng đánh giá xung quanh. Lúc này, Địa Tạng vương bỗng nhiên lại nói: “Nơi này có chút không đúng.”
Mọi người ở đây nhất thời có hơi chút sửng sốt. Nơi này vốn là rất quái dị, đương nhiên là có chỗ không đúng. Cái này còn cần phải nói?
Có điều, Đại Thiên Ma Tôn cùng Phật Đà bỗng nhiên nhắm mắt lại cùng cảm thụ một phen. Bọn họ cũng trầm giọng nói: “Quả thực là không đúng. Có một luồng sức mạnh che đậy cảm giác của chúng ta. Đây không phải là sức mạnh thuộc về võ đạo!”
Dứt lời, Đại Thiên Ma Tôn ngay lập tức chém ra một đao. Trong nháy mắt, đá vụn tung tóe. Thứ lộ ra bên trong nhất thời khiến cho mọi người ở đây hít vào một hơi lạnh. Đó là một đoạn đuôi rồng lớn khoảng chừng mấy chục trượng chôn sâu trong lớp phế tích đá vụn!
Đuôi rồng lộ ra ngoài đã khổng lồ đến vậy chứ đùng nói chi là toàn bộ thân rồng.
Đại Thiên Ma Tôn nhìn xác rồng kia, thấp giọng nói: “Là thi thể của Yêu vương thượng cổ. Hơn nữa còn là Yêu vương có thể sánh vai cùng với Thần Kiều cảnh, đủ để đứng vào trong hàng ngũ của bảy mươi hai đạo Yêu vương.
Có điều, bảy mươi hai đạo Yêu vương người chết đã chết, người quy ẩn đã quy ẩn. Mấy vị Yêu vương long chủng xếp những hàng đầu chúng ta đều đã biết. Đây là dạng nào đây?”
Phật Đà cũng nhíu mày một cái. Lâm Trường Hà chẳng qua chỉ kế thừa trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ mà thôi, cho nên nói chính xác một chút, ở đây, người có thể giữ lại trí nhớ từ thời thượng cổ chỉ có Phật Đà và Đại Thiên Ma Tôn mà thôi.
Vào thời thượng cổ, bọn họ cũng từng có quen biết với Yêu tộc. Bọn họ hiểu rất rõ Yêu tộc. Bảy mươi hai đạo Yêu vương người nào chết người nào sống bọn họ cũng rất rõ ràng. Cái xác rồng trước mắt này tuyệt không phải một trong bảy mươi hai đạo Yêu vương!
Lúc này, bỗng nhiên Địa Tạng Vương mở miệng nói: “Cái xác rồng này đúng là Yêu vương Yêu tộc, song cũng không phải là Yêu vương thượng cổ mà là Yêu vương Thái Cổ!
Các ngươi nhìn cách thức dùng để giết cái xác rồng này đi. Đây cũng không phải là võ đạo, mà là công pháp lấy Nguyên Thần lực điều động thiên địa lực giống như Nhân tộc thời thượng cổ.”
Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên, cái xác rồng đó là đủ loại vết thương do hỏa diễm, lôi đình, nhưng duy chỉ không có vết thương tạo thành do chân khí võ giả. Giống như con rồng này đã đắc tội với thiên không, bị trời phạt.
Những võ giả ở đây cũng ít nhiều hiểu được những bí mật thời Thái Cổ kia. Nhân tộc thời kỳ Thái Cổ cùng với nơi đất Tiên Vực kia là nhất mạch tương truyền. Cái bọn họ tu luyện đều là chủ tu công pháp Nguyên Thần, bỏ qua thân xác, coi thân xác chỉ là da thịt bình thường, lấy Nguyên Thần để đạt đến cảnh giới diêu thoát. Lại có thể dùng Nguyên Thần để điều khiển thiên địa lực, uy năng cũng mạnh mẽ vô cùng.
Đại Thiên Ma Tôn trầm ngâm, nói: “Chẳng lẽ con đường Thông Thiên lần này chính là một chiến trường thời kỳ Thái Cổ? Cái này cũng thú vị thật.”
Lịch sử liên quan đến đoạn thời gian Thái Cổ, mọi người cũng chỉ biết một cách đại khái mà thôi. Nơi này nếu thực sự là chiến trường Thái Cổ, thì sát cơ trong này sẽ không cách nào dự đoán được. Không biết mới là kinh khủng nhất.
Tô Tín truyền âm hỏi Đại Thiên Ma Tôn: “Ma Tôn đại nhân, lúc các ngươi tranh đoạt cơ duyên Thông Thiên lúc thời thượng cổ có liên quan đến chiến trường Thái Cổ không?”
Đại Thiên Ma Tôn lắc đầu, nói: “Không phải. Tất cả đều loạn hết rồi. Lần tranh đoạt vạn năm trước so với con đường Thông Thiên bây giờ vốn không chút quan hệ nào.
Lần thượng cổ đó rất đơn giản. Cái gọi là cơ duyên Thông Thiên căn bản là ý chí vô hình vô chất của thiên địa, ra đời trong hải nhãn, dùng để trấn áp Nam Hải.
Sua khi bọn ta đến dưới hải nhãn, một phen đại chiến đã đánh nát hải nhãn. Ý chí thiên địa phiêu tán ra. Mọi người cũng túa ra truy tìm ý chí thiên địa đó. Phong Đô Đại Đế cùng Hạo Thiên Thượng Đế là hai người nhanh tay nhất, cướp được đầu tiên.