Chương 2736 Cảnh khốn
Đối phương chẳng qua là thừa kế trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ mà thôi. Bây giờ lại có thể phát huy ra được thực lực thế này?
Có khi nào là bởi vì trong cơ thể hắn còn giữ lại nhiều kí ức của Lâm Trường Hà cho nên không cách nào nắm toàn bộ thân thể trong tay?
Sau khi bắt được linh thạch, Lâm Trường Hà liền ngay lập tức xoay người rời đi cùng Huyền Trần Tử, cũng không ở lại đây lâu.
Khi còn không biết thân phận Lâm Trường Hà là chuyển thế của Đạo Tổ, mọi người chỉ cho rằng đối phương là người của Thái Nhất Đạo Môn.
Thuộc tính của Thái Nhất Đạo Môn cũng không khác biệt gì với Liên Hoa Thiền Viện. Trên căn bản là kiểu ngươi không chọc ta, ta cũng sẽ không chọc vào ngươi.
Hiện, hai vị Thần Kiều Thái Nhất Đạo Môn đã lấy được tinh thạch. Bọn họ càng không dám đi chọc vào nữa. Vì lẽ đó, mọi người chẳng qua chỉ đưa mắt nhìn theo hai người này rời đi, rồi lại bắt đầu tranh đoạt kịch liệt.
Chín phần cơ duyên. Thích Đạo Huyền có một. Địa Tạng Vương có một. Huyền Trần Tử và Lâm Trường Hà có hai.
Hiện thời chỉ còn lại năm phần cơ duyên. Mọi người dĩ nhiên càng phải tranh đoạt kịch liệt hơn.
Mà nhìn đến hướng Tô Tín cùng Địa Tạng Vương chuẩn bị động thủ, sắc mặt những người ở đây đều hơi biến sắc.
Chỗ tốt của việc có một đồng minh đáng tin trong việc tranh đoạt cơ duyên trên con đường Thông Thiên này là gì, giờ mọi người cũng đã thấy.
Lâm Trường Hà cùng Huyền Trần Tử đều là người của Thái Nhất Đạo Môn, quan hệ của hai bên thân thiết không thể tách rời. Vì thế mới có thể hợp lực đoạt được hai viên tinh thạch. Hơn nữa, cũng không ai dám đi chọc vào.
Mà bên phía Tô Tín, không tính Mạnh Kinh Tiên, ba vị Thần Kiều Địa Phủ liên thủ cũng đủ để giải quyết được phần lớn người. Nếu tiếp tục như vậy nữa thì những tinh thạch này há chẳng phải đều bị đám người Tô Tín chia sạch hay sao?
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Địa Tạng Vương bỗng nhiên biến sắc. Mi tâm hắn bỗng nhiên xuất hiện dấu vết tinh thạch, giống như con mắt nằm dọc vậy.
Địa Tạng Vương cười khổ nói: “Sau khi tinh thạch kia vào tay nếu như không chủ động luyện hóa, một lát nữa nó cũng sẽ tự động dung hòa vào trong cơ thể.
Có lẽ là do tinh thạch này sinh ra từ trong tay những cường giả Thái Cổ kia. Mà chúng ta là đồng chúc nhất mạch Nhân tộc với những cường giả Thái Cổ kia. Vì thế nên tinh thạch này trời sinh đã có một loại hấp dẫn với chúng ta.
Hiện, sức mạnh con đường Thông Thiên này đã bắt đầu bài xích ta rồi. Tiếp theo, ngươi hãy liên thủ cùng Diêm La Thiên tử đi vậy. Tốt nhất là hai người các ngươi cùng nhau đoạt được hai viên tinh thạch.”
Sau khi nói xong, Địa Tạng Vương cảm giác sức mạnh bài xích càng trở nên mạnh hơn. Hắn không thể nhiều lời hơn được nữa, chỉ đành phải rời đi.
Ngay lúc Địa Tạng Vương rời đi, bên phía Vương Cửu Trọng đang giao thủ cùng Triệu Cửu Lăng, ngay cả lá bài tẩy Liệt Thiên Tam Thức của hắn cũng còn chưa ra mà đã hoàn toàn áp chế Triệu Cửu Lăng đến cực hạn. Vương Cửu Trọng một quyền đánh Triệu Cửu Lăng hộc máu, cướp được từ trong tay hắn một viên tinh thạch.
Sau khi có được viên tinh thạch kia, Vương Cửu Trọng không nói hai lời, ngay lập tức xoay người rời đi. Sư đệ Tư Mộ Hàn của hắn đang cùng những Chân Vũ khác tranh đoạt một cái xác rồng to lớn được gìn giữ hoàn hảo. Thấy Vương Cửu Trọng tới, những Chân Vũ khác liền ngay lập tức tránh lui sang một bên.
Vương Cửu Trọng liền một tay kéo xác rồng gần trăm trượng kia rời khỏi con đường Thông Thiên. Mọi người ở đây trong lòng trầm xuống.
Dưới mắt chỉ còn có bốn tinh thạch. Trong số những người ở đây, người mạnh nhất không nghi ngờ gì chính là Tô Tín, Đại Thiên Ma Tôn, Mạnh Kinh Tiên, Vô Sinh lão mẫu cùng Phật Đà.
Cơ duyên này, năm người mạnh nhất bọn họ phân chia nhau cũng tốn sức chứ nói chi là Triệu Cửu Lăng đã bị trọng thương, và cả Tiết Chấn Nhạc, người vẫn luôn cướp không lại người khác, thậm chí đối phó với công kích của đại thánh Yêu tộc cũng có chút khó khăn.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại trở nên nhạy cảm. Chỉ còn lại bốn viên tinh thạch, ai cũng không dám động thủ trước. Còn về phần Thiên Đế cùng Vô Sinh Lão Mẫu lúc này lại đang nhìn về phía Tô Tín, ánh mắt đầy ác ý.
Thiên Đế trầm giọng nói: “Chư vị, ta đề nghị mọi người cùng diệt trừ uy hiếp lớn nhất đi trước đã.
Tô Tín cùng Diêm La Thiên tử đều là người Địa Phủ. Mạnh Kinh Tiên lại có giao hảo với Tô Tín, hắn là sư phụ của muội muội ruột Tô Tín. Ba người bọn họ bắt tay, chư vị ở đây ai có thể địch nổi?”
Thiên Đế nhìn Phật Đà, con mắt ẩn ý, nói: “Chỉ sợ dù Phật Đà ngài tự mình xuất thủ cũng không cách nào lấy một địch ba nhỉ? Dẫu sao bây giờ ngài chỉ là Thần Kiều chứ không phải là Thông Thiên.”
Xa xa có vài Chân Vũ nghe được Thiên Đế nói còn hơi không hiểu, song những Thần Kiều ở đây đều sớm đã biết lai lịch của vị này.
Sau khi tiến vào con đường Thông Thiên, bất kể là Phật Đà hay là Đại Thiên Ma Tôn, bọn họ cũng không tiếp tục che giấu thân phận nữa.