Chương 2737 Cảnh khốn (2)
Thiên Đế chỉ vào Tô Tín, lạnh lùng nói:“"Chư vị, hiện tại chưa trừ ba người Tô Tín thì cơ duyên Thông Thiên cảnh cũng chỉ còn lại một cho chúng ta mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi lại nguyện ý đi tranh đoạt một cơ duyên cùng nhiều người như vậy hay sao?
Cũng may, Địa Tạng Vương đã đoạt được cơ duyên rồi rời đi trước. Bằng trong, trong số chúng ta đoán chừng chẳng ai cướp được qua bốn người Tô Tín bọn họ!”
Mọi người ở đây đều lộ vẻ trầm tư, quả thực là như vậy.
Chỉ có mười lăm Thần Kiều tiến vào trong chiến trường này, nhưng đồng minh thân thiết của Tô Tín lại có đến ba người. Bốn người bọn họ hợp lực quả thực không ai địch lại.
Mà những người khác đều tốp ba tốp năm không liên thủ với nhau. Liên minh yếu ớt như Khương Viên Trinh và Triệu Cửu Lăng. Trước khi vào thì nói hay nói tốt, vào trong rồi lại tự mình chiến đấu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì dù cho Địa Tạng Vương đã rời đi, bọn họ cũng không tranh lại được ba người Tô Tín bọn họ. Đối với lời của Thiên Đế, mọi người thực sự động lòng.
Tô Tín chau mày, tình hình này cũng không lạc quan cho lắm.
Trước khi vào trong chiến trường, Tô Tín đã cùng thương lượng với đám người Địa Tạng Vương cẩn thận. Ba người bọn họ liên thủ. Hơn nữa Tô Tín còn liên lạc với Mạnh Kinh Tiên. Nếu thế liên tiếp cướp bốn viên tinh thạch cũng hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Còn như hành động này có thể khiến người khác vây công hay không, Tô Tín không lo lắng chút nào.
Dẫu sao cơ duyên lại có đến chín, đám người Tô Tín lấy bốn thì còn lại đến năm. Những người khác chọn đi tranh giành năm cơ duyên khác hay là đến đối địch với bốn người bọn họ, đây là một sự lựa chọn rất rõ ràng.
Trừ khi những người còn lại có thể không phòng bị lẫn nhau chút nào mà liên thủ vây công bốn người bọn họ. Nếu không, bọn họ thà đi tranh đoạt cơ duyên chứ sẽ không chọn đánh một trận với đám Tô Tín.
Cái duy nhất Tô Tín không ngờ tới chính là sau khi có được tinh thạch phải rời đi ngay lập tức. Nếu không, sẽ bị chỗ này gạt ra. Thực ra, vào lúc đầu khi Thích Đạo Huyền nói ra điều này, Tô Tín nên có phòng bị rồi. Nhưng hắn vẫn lại khinh thường.
Trước lúc đám người Địa Tạng Vương quay về, Tô Tín mấy lần đối mặt với tuyệt cảnh nhưng gắng gượng cũng qua được. Đa số đều là tìm đường sinh từ khốn cùng.
Mà bây giờ, đám người Địa Tạng Vương đã về hết, trong tay Tô Tín có toàn lá bài tốt, gần như là tư thái nghiền ép. Vì lẽ đó, trong lòng hắn theo bản năng cũng có chút thả lỏng. Không ngờ lại chỉ vì một chút thả lỏng như vậy lại khiến cho hắn lâm vào tình cảnh này.
Đồng thời, Tô Tín cũng không khỏi thừa nhận, mạng lưới giao thiệp của hắn mặc dù mạnh mẽ song hắn cũng đắc tội với không ít người.
Nhìn mấy người lấy tinh thạch trước đó thì biết. Bọn họ chỉ có hai đặc điểm mà thôi. Một là thực lực cường đại. Một là ít đắc tội với người khác.
Thích Đạo Huyền không cần nói, trên giang hồ không ai có thù với hắn. Hơn nữa, lão hòa thượng này thực lực quá mạnh, dĩ nhiên sẽ không ai đi tranh đoạt với hắn.
Tính chất của Thái Nhất Đạo Môn cũng không khác mấy. Đặc biệt là hai người Lâm Trường Hà cùng Huyền Trần Tử bắt tay với nhau. Quan hệ giữa bọn họ cũng mật thiết hơn nhiều so với mọi người ở đây.
Mà sau cùng, Vương Cửu Trọng cũng không thù không oán với những người trong Tiên Vực kia. Trước đó chẳng qua chỉ có chút va chạm nhỏ mà thôi. Thậm chí, coi như có thù với hắn cũng chỉ có một mình Tô Tín. Cho nên, Vương Cửu Trọng cũng rất thuận lợi mà đem tinh thạch đi.
Cứ tiếp tục như thế, trong số năm người này, người duy nhất thực sự cướp đoạt chỉ có mình Địa Tạng Vương mà thôi. Là do Tô Tín phối hợp với hắn cướp một viên tinh thạch từ trong tay Triệu Cửu Lăng.
Hiện tại, đứng trước mặt Tô Tín là Thiên Đế, Vô Sinh lão mẫu, Triệu Cửu Lăng, Khương Viên Trinh, Phật Đà. Tổng cộng đến mười Thần Kiều mà đã có đến một nửa có thù với hắn. Có thể tưởng tượng được tình cảnh của Tô Tín lúc này.
Nhìn mọi người ở đây, Tô Tín cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn giết ta trước? Trước mắt còn đến bốn phần cơ duyên. Các ngươi không sợ lúc đang vây công ta có kẻ âm thầm ra tiểu xảo, đoạt một phần cơ duyên hay sao?”
Sắc mặt mọi người ở đây hơi có chút biến hóa. Điều Tô Tín nói dĩ nhiên bọn họ cũng nghĩ được. Trên thực tế, bọn họ cũng đang lo lắng điều này.
Lòng người khó dò. Mối quan hệ của bọn họ không giống của Lâm Trường Hà với Huyền Trần Tử, cũng khác bốn người Tô Tín.
Lâm Trường Hà có thể giúp Huyền Trần Tử đoạt một viên tinh thạch trước. Tô Tín có thể giúp Địa Tạng Vương đoạt một tinh thạch. Bọn họ dám làm như vậy sao? Ai cũng không muốn đưa cơ duyên lớn đến thế để kiểm tra nhân phẩm của đồng minh.
Thiên Đế trầm giọng nói: “Chư vị, lúc này không phải lúc để nghi kỵ nội đấu. Tất cả xuất thủ với Tô Tín. Nếu ai dám làm chuyện mờ ám thì chúng ta ắt sẽ cùng nhau tấn công!”