Chương 2770 Rút đi
Chỉ dựa vào thực lực Tô Tín bày ra trước mắt đây, hắn đã không bắt được Tô Tín rồi. Mà nhìn sang bên còn lại, Lâm Trường Hà cùng Bắc Địa Long Vương ngược lại đánh rất hăng say.
Bắc Địa Long Vương cũng biết trận chiến này là một trận đánh quyết tử của Yêu tộc. Bên kia, Tô Tín đã giúp họ cản Phật Đà rồi. Nếu hắn bên này không ngăn được Lâm Trường Hà thì cũng không oán được ai.
Tích lũy vạn năm, Bắc Địa Long Vương cũng không phải là dễ giải quyết đến thế. Ít nhất, với thực lực hiện tại của Lâm Trường Hà, tạm thời hắn không làm gì được Bắc Địa Long Vương.
Thấy cảnh tượng này, Phật Đà liền biết, có Tô Tín ở đây kiên định muốn bảo vệ Yêu tộc, lần này hắn không cách nào làm gì được đối phương.
Đánh cũng đánh không lại. Còn như nói cái gì danh tiếng, nhìn bộ dạng Tô Tín như vậy, hiển nhiên hắn cũng chẳng muốn danh tiếng cái gì. Tiếng xấu vạn năm hắn cũng chẳng sợ, thì còn làm gì được hắn nữa?
Nếu biết tạm thời không làm gì được Yêu tộc, Phật Đà cũng không muốn tốn nhiều khí lực. Vì thế nên hắn cũng tính gọi Lâm Trường Hà dừng tay.
Có điều vào lúc này, một đạo khí tức Thông Thiên cảnh khác bỗng nhiên truyền tới. Bóng người của Khương Viên Trinh xuất hiện trước mặt mọi người, dửng dưng nói: “Chuyện tiêu diệt Yêu tộc sao có thể thiếu Hoàng Thiên Vực chúng ta được? Tô Tín, lần này ngươi muốn bảo vệ Yêu tộc thì chính là tự tuyệt với giang hồ, tự tuyệt với Nhân tộc! Chuyện khác Hoàng Thiên Vực ta không nói, nhưng chuyện này, Hoàng Thiên Vực ta không thể làm ngơ!”
Khương Viên Trinh bỗng nhiên xuất hiện ở đây ngược lại cũng không phải là vì nhắm vào Tô Tín, mà là hắn muốn đến để tạo cảm giác tồn tại.
Trong Tiên Vực, Nhân Hoàng Kiếm cắm vào ẩn long mạch, cảnh tượng đó khiến trong lòng Khương Viên Trinh có chút không được tự nhiên. Lời của Tần Nghiễm Vương Diệt càng làm hắn hiểu lầm trong lòng. Ngay cả hậu duệ Nhân Hoàng như hắn cũng lờ mờ cảm giác được hành động của Nhân Hoàng có chút không đúng chứ đừng nói gì người khác.
Cho nên khoảng thời gian này, Hoàng Thiên Vực vẫn luôn ca tụng Nhân Hoàng, kể mãi về đoạn lịch sử huy hoàng thời thượng cổ kia ra.
Có điều, võ giả trên giang hồ đều rất thực tế. Mọi người cũng chỉ nhìn thực tại, ai quan tâm trước đây đâu? Cho nên, những thứ mà Hoàng Thiên Vực làm đây dường như không có ích lợi gì.
Vì lẽ đó, lần này nghe được Đạo môn cùng Phật Tông chuẩn bị liên thủ đối phó Yêu tộc, Khương Viên Trinh cũng hứng thú, muốn nhúng tay vào một chút. Không phải là vì để tranh đoạt toài nguyên mà là vì muốn đến để tạo cảm giác tồn tại.
Mà lúc này là đúng lúc trông thấy Tô Tín ra mặt cho Yêu tộc ở đây, thời điểm này mà Khương Viên Trinh còn không đứng ra thì hắn không phải là Khương Viên Trinh nữa.
Thù oán của hắn và Tô Tín kết từ bé đến lớn, cũng sớm đã không thể nào hóa giải được.
Trước đó, Tô Tín dẫn theo người đánh lên đến Hoàng Thiên Vực để cho hắn mất hết mặt mũi. Mà trên con đường Thông Thiên, nơi chiến trường Thái Cổ đó, Khương Viên Trinh hành sự cũng rất ác. Hắn liên hiệp với đám người Thiên Đế, muốn giết Tô Tín.
Người đời đều biết tính khí của Tô Tín không hề tốt. Trên căn bản là có thù phải trả. Nếu như lần này Khương Viên Trinh không cướp được tinh thạch thì Hoàng Thiên Vực bọn họ không cần tồn tại nữa. Hắn chỉ đành dẫn theo người của Khương gia bọn họ trốn đi. Bởi nếu không trốn, Tô Tín chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn diệt Hoàng Thiên Vực bọn họ mà báo thù!
Dĩ nhiên bây giờ, Khương Viên Trinh thuận lợi tấn thăng Thông Thiên. Hắn không còn cần lo lắng Tô Tín báo thù. Ngược lại bây giờ thấy Tô Tín chơi ngu đến thế, chọn đứng đối lập với cả Nhân tộc. Khương Viên Trinh hắn cũng chẳng ngại mà đổ thêm dầu vào lửa một phen.
Tô Tín nhìn Khương Viên Trinh, cười lạnh nói: “Bại tướng dưới tay mà giờ cũng muốn nhảy ra gây sự? Khương Viên Trinh, ta còn chưa tìm đến ngươi gây sự đâu đấy. Làm sao? Giờ ngươi có can đảm đến chọc ta à?”
Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, dửng dưng nói: “Thần Kiều là Thần Kiều, Thông Thiên là Thông Thiên. Trận chiến lúc đó là vì thù oán cá nhân, còn bây giờ là vì đại nghĩa Nhân tộc!”
Mọi người ở đây đều nhìn Khương Viên Trih với ánh mắt quái dị. Lần này bọn họ có thể khẳng định Khương Viên Trinh này tuyệt đối không phải đã mai phục trước ở đây mà xem náo nhiệt. Hắn quả thực là mới đến.
Nếu như Khương Viên Trinh trông thấy trận chiến khi nãy của Tô Tín cùng Phật Đà, hắn cũng sẽ chẳng nói cái gì mà Thần Kiều là Thần Kiều, Thông Thiên là Thông Thiên ngu xuẩn như thế.
Bởi lúc còn là Thần Kiều hắn đã không đánh lại được Tô Tín. Đến Thông Thiên, với thực lực bây giờ của Tô Tín hắn cũng vẫn như cũ địch không lại được! Thậm chí, có khi còn thảm hơn cả Phật Đà!
Tô Tín cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ dựa vào ngươi cũng mặt dày mày dạn, dám đại diện cho cả Nhân tộc?”
Vừa nói, Tô Tín lại đưa mắt nhìn sang Phật Đà: “Sao thế? Đánh một không địch được, bây giờ lại tính tìm viện quân à?”