← Quay lại trang sách

Chương 2778 Cân bằng (2)

Tên đệ tử Hoàng Thiên Vực kia lắc lắc đầu, nói: “Không có. Chỉ có một Tô Tín cùng thế lực thủ hạ Tây Bắc Đạo của hắn thôi.”

Khương Viên Trinh cười lạnh một tiếng: “Tô Tín này còn cho rằng bây giờ còn là trước kia hay sao? Mọi người cùng nhau tấn thăng Thông Thiên, nào có ai yếu hơn ai?”

Khương Viên Trinh đến giờ còn chưa ý thức được rằng Tô Tín khác với những người khác. Chênh lệch thực lực trong số chín vị Thông Thiên thượng cổ kia thì quả thực không quá lớn. Trừ thực lực của một mình Nhân Hoàng muốn vượt xa những người khác ra, thì chênh lệch giữa những người còn lại chẳng qua chỉ một nước mà thôi.

Bây giờ, trạng thái của Tô Tín mặc dù không đến nỗi như của những Thông Thiên thời thượng cổ và Nhân Hoàng, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn một nước so với Khương Viên Trinh.

Hiển nhiên, Vô Sinh lão mẫu cũng nghe được tin. Nàng đi đến bên cạnh Khương Viên Trinh, nói: “Khương vực chủ, bây giờ Tô Tín đánh đếnc ửa, ngươi cũng không phải là muốn giao ta ra đó chứ?”

Lòng người khó dò, Vô Sinh lão mẫu không cách nào hoàn toàn tin tưởng Khương Viên Trinh. Huống chi nàng cũng không ngờ đến chuyện Tô Tín lại cố chấp với nàng đến thế, nhanh vậy đã đến Hoàng Thiên Vực rồi.

Khương Viên Trinh lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta đã thu nhận ngươi rồi. Nếu giờ Tô Tín đến ta liền giao ngươi ra thì khác gì ta vứt người của Khương Viên Trinh mình?

Huống chi, thù oán giữa ta và Tô Tín cũng không nhỏ hơn ngươi. Dù cho có giao ngươi ra, chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc. Kiểu gì cũng sẽ bị Tô Tín đó lừa gạt một phen nữa.”

Lúc này, Vô Sinh lão mẫu mới thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ nàng mới đi theo Khương Viên Trinh ra khỏi đó, chuẩn bị đi đón Tô Tín.

Thật ra thì cho dù Khương Viên Trinh tính giao nàng ra, Vô Sinh lão mẫu cũng có chút sức lực.

Nàng không tấn thăng Thông Thiên, nhưng hiện tại trên giang hồ, những Thông Thiên này hãy còn chưa hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh. Có thể nói, cảnh giới của bọn họ lúc này chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ mà thôi. Nàng có thể không địch lại Khương Viên Trinh hoặc Tô Tín, nhưng trả giá một chút để thoát thân thì vẫn có thể được.

Lúc này bên ngoài Hoàng Thiên Vực, Tô Tín nhìn trận pháp đã đựng lên ở trước Hoàng Thiên Vực kia, khóe miệng hắn không kiềm được mà lộ ra nụ cười. Hắn bước ra một bước. Quanh thân hắn, Liệt Diễm phần thiên. Một quyền đánh xuống, hệt như thể Mặt trời chói chang rọi xuống đất đai. Trong hỏa vực đó, một tiếng vang lớn vang dội. Trận pháp kia của Hoàng Thiên Vực ầm ầm vỡ vụn!

Lần này hắn đến là để giết người. Nếu đã tính làm chuyện tuyệt tình thế thì còn để lại mặt mũi gì nữa? Cứ thẳng tay động thủ là được.

Chờ khi Khương Viên Trinh dẫn người đi từ bên trong Hoàng Long thành ra, thấy được cảnh này, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền đen đi tột độ.

Nhắc tới thì trận pháp Hoàng Thiên Vực bọn họ coi như cũng là xui xẻo. Bất kể là hộ tông đại trận hay các loại trận pháp cất kỹ của Hoàng Thiên Vực chăng nữa, thoạt tiên là bị Tô Tín phá vỡ dễ như trở bàn tay. Sau đó lại bị Mạnh Kinh Tiên phá tiếp một lần nữa. Kết quả, Tô Tín một lần nữa đánh đến cửa, lại dùng một quyền đánh nát trận pháp.

Hộ tông đại trận là mặt mũi của một tông môn đứng đầu, cũng là ranh giới cuối cùng. Đánh đến cửa cũng đã là đến mức độ kinh động trận pháp. Đó chính là không nể mặt ai rồi.

Cho nên nói, mặt mũi của Hoàng Thiên Vực lần này cũng mất nhiều. Bị người ta đánh vào mặt ba lần liên tiếp, đổi thành ai cũng không dễ chịu.

Có điều, Khương Viên Trinh cũng không ngay lập tức phát tác. Hắn chẳng qua chỉ cẩn thận cảm thụ một chút. Quả thực không có khí tức của Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên. Nếu chỉ có một mình Tô Tín, hắn vẫn đánh được.

Mà lúc này, trong Phạm Thiên Vực, khi Tô Tín chỉ vừa mới dẫn người từ Tây Bắc Đạo lên đường, đã có người mang động tĩnh của Tô Tín báo lại cho Phật Đà.

Phật Đà trầm giọng nói: “Mạnh Kinh Tiên của Dịch Kiếm Môn và Địa Tạng Vương của Địa Phủ có động tĩnh không?"

Tên đệ tử kia thấp giọng nói: “Địa Tạng Vương vẫn chưa về Địa Phủ mà đang nội tu trong Tây Bắc Đạo. Hình như là tính giúp Tô Tín tạm thời trấn thủ ở Tây Bắc. Còn Mạnh Kinh Tiên cũng không có hành động gì. Sau khi trở lại Dịch Kiếm Môn, hắn vẫn luôn bế quan.”

Phật Đà thản nhiên gật đầu, tùy ý phất tay một cái, nói: “Vậy không cần tham gia vào. Chỉ có một mình Tô Tín xuất thủ, chắc hẳn Tô Tín vẫn muốn đến tìm Khương Viên Trinh đòi phải trái.

Con người Tô Tín sĩ diện. Tính cách hắn có nợ phải trả. Lúc trước, trong con đường Thông Thiên, Khương Viên Trinh muốn giết hắn, mối thù này đã kết rồi.

Vậy mà giờ Khương Viên Trinh còn dám chủ động thu nhận Vô Sinh lão mẫu. Cái này căn bản là đang gây hấn với Tô Tín. Nếu Tô Tín có thể nhịn được mới là kỳ lạ.

Cũng tốt, cứ để cho bọn họ tranh tài một trận. Vị hậu duệ Nhân Hoàng kia gần đây cũng rất sôi nổi. Cứ để cho hắn biết, Thông Thiên cảnh cũng chẳng đơn giản đến thế!”