Chương 2803 Ma Thần oai (3)
Có điều, Lý Phôi có lòng tin với Tô Tín. Phật Đà thì sao chứ? Cường giả thượng cổ thì thế nào? Thành tựu của Tô đại nhân bây giờ không nói là sau này không ai bắt kịp, ít nhất thì cũng chưa từng có ai.
Tuổi tác cho tới giờ cũng không phải là tiêu chuẩn phân biệt võ giả mạnh yếu.
Mà lúc này, trong mắt đám người Kim Cửu Nguyệt, Phật quang cùng ánh lửa đan vào một chỗ. Trong một thời gian ngắn, một luồng ánh sáng cường đại chói mắt bùng nổ. Cho dù có dùng thực lực Dương Thần cảnh của Kim Cửu Nguyệt, hắn cũng không khỏi nhắm hai mắt lại.
Hơn nữa, quỷ dị chính là sức mạnh nhường này đụng nhau lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Đám người Kim Cửu Nguyệt ở đằng xa chỉ có thể nhìn được hai luồng sức mạnh dao động cùng bùng nổ nhưng lại không hề có chút xíu âm thành nào truyền tới. Hệt giống như phương thế giới này bị người khác hạn chế âm thanh đi vậy.
Đại m Hi Thanh!
Trong đầu Kim Cửu Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ này.
Có điều sua đó, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa bỗng nhiên truyền tới nhất thời dọa cho mọi người giật mình. Những đệ tử Niên Bang có thực lực yếu hơn thậm chí còn ngay lập tức che lỗ tai, đau đớn hét thảm.
Lý Phôi chau mày, một đạo chân khí bắn ra bao trùm lên người Trương Tiểu Thần, đỡ cho hắn khỏi bị thương nặng từ dư âm cuộc chiến giữa hai tên cường giả Thông Thiên cảnh.
Mà lúc này, chỗ địa vực trước đó đứng cùng Phật Đà đã biến thành một mảnh lộn xộn.
Trước đó bọn họ đang đứng trên một tòa núi nhỏ. Nhưng lúc này, nào còn có nui nhò nào? Cái có chỉ là một hố to mười mấy dặm!
Mà lúc này, ở giữa hố nhỏ nọ có một dòng nước chậm rãi chảy ra. Phỏng đoán chưa tới bao lâu nữa, nơi này sẽ xuất hiện một hồ nhỏ.
Đoán chừng ai cũng không tưởng tượng nổi, hai tên cường giả Thông Thiên cảnh chỉ cần dùng một chiêu đã đánh ra được một cái hồ nhỏ rồi.
Thích Đạo Huyền thở dài một cái. Thông Thiên cảnh oai dù chỉ một quyền một cước cũng có thể tạo thành uy thế lớn như thế. Hệt như thể là Thần Phật vậy. Cái này cũng may bọn họ không giao thủ ở dưới đất nơi tập trung đông đảo người thường, nếu không thì đây chắc chắc là tai ương.
Một kích giao thủ giữa Phật Đà và Tô Tín, trong mắt cả hai người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
So với lúc đầu ở Vân Mộng Trạch của Yêu tộc, thực lực của Phật Đà rõ ràng phải mạnh hơn rồi.
Không, nói là mạnh hơn thì có lẽ có hơi không chính xác. Phải nói là Phật Đà đã tìm ra sức mạnh thuộc về hắn. Hơn nữa, Phật Đà lúc này vẫn còn chưa phải là đỉnh cao.
Thật ra thì trước khi xuất thủ, Tô Tín đã mang sát cơ với Phật Đà rồi.
Lần này vừa hay Phật Đà chủ động đưa tới cửa. Nếu Tô Tín chém chết hắn thì vừa hay có thể lấy được một phần thiên cơ,
Chỉ tiếc rằng bây giờ không quá khả thi nữa.
Mặc dù bây giờ chẳng qua Tô Tín chỉ mới giao thủ một chiêu với Phật Đà, song Tô Tín vẫn có thể cảm giác được bây giờ hắn không phải không thể nào giết Phật Đà, song làm vậy rất phí sức, tỷ lệ thắng không vượt quá năm phần.
Tô Tín không chắc chắn. Năm phần thắng với hắn mà nói vẫn là quá ít.
Mà bên phía Phật Đà cũng là khiếp sợ giống thế. Hắn khiếp sợ là vì chỉ mới không gặp Tô Tín một thời gian ngắn, thực lực của Tô Tín lại có tiến bộ rõ ràng.
Hắn đang tìm lại sức mạnh thời kỳ đỉnh cao của hắn, tốc độ tiến bộ nhanh là rất bình thường.
Nhưng Tô Tín là tu luyện bình thường. Tốc độ tiến bộ này của hắn cũng có hơi chút kinh người.
Sau một chiêu này, cả hai cũng không xuất thủ nữa, bởi đã chẳng còn ý nghĩa.
Hồi lâu sau, lúc này Phật Đà mới nói: “Ta phải dẫn hai người Phật Tông kia đi.”
Tô Tín gật đầu nói: “Được.”
Hắn đã chém chết Phổ Đà Tôn Giả, bỏ qua việc chiếm lợi. Hắn cũng không bị mất mặt, không cần phải ở đây đấu ta chết ngươi sống cùng với Phật Đà.
Bây giờ Phật Đà tự nguyên rút lui, cái này đã có thể cho thấy suy nghĩ cùng thái độ của hắn. Phật Đà đang chuẩn bị nhượng bộ và bỏ qua rồi.
Lúc này, bên phía trấn nhỏ kia, cảnh tượng hệt như diệt thế khi nãy không chỉ riêng gì dọa bách tính trong đó giật mình, mà nó càng khiến cho đám người Kim Cửu Nguyệt mặt đầy vẻ kinh hãi cùng ngơ ngác.
Có điều vào lúc này, từ phía chân trời, ba luồng sức mạnh cường đại hạ xuống. Nhìn ba người Tô Tín cùng nhau giáng lâm, đám người Niên Bang và Kim Cửu Nguyệt đều mang vẻ mặt quái dị.
Dao động sức mạnh khi nãy mặc dù lớn nhưng chẳng qua chỉ mới giao thủ có một chiêu mà thôi. Chẳng lẽ Tô Tín và Phật Đà chỉ giao thủ một chiêu đã phân thắng bại rồi hay sao? Hay là nói sau cùng có Thích Đạo Huyền nhúng tay nên mới không đánh?
Lúc này, Bạch Vân đại sư và Ngưỡng Quang đại sư mặt đầy vẻ xấu hổ nhìn phía Phật Đà, thi lễ nói: “Phật Đà đại nhân, chúng ta làm hư chuyện rồi.”
Phật Đà không nói gì nhiều, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Số mệnh chính là như vậy. Các ngươi không có cách nào. Ta cũng không có cách nào. Đi thôi.”