Chương 2804 Thu hoạch
Có điều vào lúc này, Nhân Đỗ La kia bỗng nhiên nhãy cẫng từ dưới đất dậy, mặt đầy vẻ cung kính nói: “Phật Đà đại nhân, tại hạ Nhân Đỗ La nhất mạch Hoan Hỉ cũng nguyện ý trở về Phật môn!"
Bạch Vân đại sư mặt đầy vẻ chán ghét, vừa định muốn nói gì, song Phật Đà giống như không nhìn thấy Nhân Đỗ La, trực tiếp vung tay lên, mang theo hai người kia ngự không rời đi, để lại Nhân Đỗ La mặt đầy vẻ ngơ ngác hãy còn duy trì tư thái hành lễ.
Hắn không hiểu. Dù gì hắn cũng là Dương Thần cảnh. Hơn nữa trước đó Phật Đà cũng có nói, chỉ cần tu luyện công pháp Phật Tông thì đều có thể trở về Phật môn Linh Sơn. Bây giờ tại sao Phật Đà lại không màng đến hắn?
Nhân Đỗ La không hiểu rằng Phật môn cũng cần mặt mũi.
Tâm tư Phật Đà thâm trầm. Bất kể là hắn thực sự từ bi cũng được, giả từ bi cũng thế. Ít nhất bất kể hắn âm mưu hay dương mưu thì cũng làm rất đại khí, không để cho người ta khơi ra được gì.
Nhưng chuyện trước đó Nhân Đỗ La làm có thể gọi là bỉ ổi rồi.
Phật Đà giữ lại Bạch Vân và Ngưỡng Quang còn có thể coi như là cho thấy Phật môn bọn họ không bỏ rơi người mình. Song giữ người như Nhân Đỗ La thì chỉ khiến cho Phật môn mất thể diện.
Lý Phôi nhìn Nhân Đỗ La, không hỏi Tô Tín tiếng nào, trực tiếp chém ra một đạo kiếm khí, chém chết Nhân Đỗ La.
Với loại tàn dư nhất mạch Hoan Hỉ này hắn cũng không có ý hỏi giá trị, cứ thẳng tay giết đi là được.
Lúc này, Thích Đạo Huyền đi đến bên cạnh Trương Tiểu Thần, hỏi: “Tiểu tử, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư hay không?”
“Có thịt ăn không?” Trương Tiểu Thần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi.
Thích Đạo Huyền cười khổ, nói: “Hơn phân nửa là không có. Có điều ngươi muốn cũng được. Ta có thể bắt một ít gà vịt thả vào trong Liên Hoa Thiền Viện.”
Trương Thiểu Thần suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngươi là người tốt à?”
Trên mặt Thích Đạo Huyền nở một nụ cười, nói: “Ta có phải người tốt hay không không quan trọng. Quan trọng là ngươi có muốn làm người tốt hay không.
Nếu như ngươi muốn làm người tốt thì cho dù đi cùng kẻ xấu, ngươi cũng sẽ trưởng thành là một người tốt.”
Trương Tiểu Thần suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Ta đi với ngươi. Ngươi giống như người tốt. Có điều ta phải dẫn mẹ ta theo.”
Thích Đạo Huyền lắc đầu nói: “Cái này không được. Liên Hoa Thiền Viện không thể có người ngoài vào. Có điều ta có thể sắp xếp cho mẹ ngươi ở một nơi không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Vừa nói, Thích Đạo Huyền chuyển mắt sang nhìn Tô Tín, nói: “Tô đại nhân, chuyện này xin phiền ngươi một chút.”
Tô Tín gật đầu một cái, nháy mắt với Kim Cửu Nguyệt. Kim Cửu Nguyệt lập tức hiểu ra, vội vàng chắp tay với Tô Tín rồi nói với Thích Đạo Huyền: “Thích Đạo Huyền đại sư, mẹ của đứa bé này trước kia sống ở địa bàn Niên Bang chúng ta, sau này cũng sẽ do Niên Bang chúng ta chăm sóc, tuyệt sẽ không bạc đãi nàng.”
Lần này Niên Bang bận bịu chạy tới chạy lui như vậy chính là vì muốn tạo quan hệ với vị cường giả Thông Thiên cảnh Thích Đạo Huyền này. Cuối cùng, Tô Tín cũng cho Kim Cửu Nguyệt một cơ hội.
Thích Đạo Huyền gật đầu nói: “Tốt lắm, làm phiền Kim Bang chủ rồi.”
Kim Cửu Nguyệt vội vàng nói: “Thích Đạo Huyền đại sư không cần khách khí. Đứa bé này trước kia cũng là người của Niên Bang chúng ta, đây đều là chuyện phải làm.”
Thích Đạo Huyền chỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều. Trong này có gì mờ ám hắn cũng đều biết.
Mặc dù Niên Bang vẫn luôn nuôi hai mẹ con này nhưng cũng không thể lúc nào cũng là thịt cá. Dù sao không bỏ đói hai người cũng tốt lắm rồi. Bằng không, Trương Tiểu Thần cũng không thể cố chấp với thịt như vậy.
Tô Tín nhìn Kim Cửu Nguyệt vẻ mặt đầy hưng phấn một cái. Nếu như hắn biết vị Thích Đạo Huyền đại nhân trước mắt sắp không còn là Thông Thiên nữa thì cũng không biết hắn còn hưng phấn được nữa hay không.
Dĩ nhiên, điều này dường như không quá quan trọng. Đối với Niên Bang mà nói, Thích Đạo Huyền là Thông Thiên cũng tốt, là Thần Kiều cũng được, dù sao cũng đều là nhân vật bọn họ có với cũng không tới.
Hơn nữa, nếu Tô Tín thực sự có thể Cửu Cực Quy Nhất thì hắn chính là Thông Thiên cảnh duy nhất trên giang hồ. Khi đó, khác biệt giữa Thần Kiều và Thông Thiên cũng không phải lớn đến thế nữa.
Tô Tín thấp giọng nói với Thích Đạo Huyền: “Thích Đạo Huyền đại sư, ta cũng đã giúp ngươi tìm đệ tử. Vậy tiếp theo, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa hẹn chứ?”
Thích Đạo Huyền thở dài một hơi, gật đầu nói: “Tô đại nhân, sắp xếp một căn mật thất, đi cùng ta.”
Không cần Tô Tín an bài, Kim Cửu Nguyệt vừa nghe được Tô Tín muốn nói chuyện bí mật với Thích Đạo Huyền, hắn liền ngay lập tức phái người chuẩn bị giúp họ, sau đó núp ở đằng xa.
Bên trong mật thất, khí thế huyền ảo lưu chuyển quanh thân Thích Đạo Huyền. Cuối cùng một đạo khí cơ mang ánh sáng bảy sắc ngưng tụ trong tay hắn, được hắn đưa cho Tô Tín.
Cái gọi là thiên cơ có thể luyện hóa, có thể được dùng làm sức mạnh của bản thân. Nhưng chung quy cũng là ngoại vật. Thích Đạo Huyền chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian đã bóc nó ra, hết sức quả quyết mà giao cho Tô Tín.