← Quay lại trang sách

Chương 2811 Xuất quan (2)

Nhìn mọi người bên ngoài, Tô Tín trầm giọng nói: “Gần đây trên giang hồ có xảy ra chuyện gì lớn hay không?”

Hoàng Bỉnh Thành đứng ra nói: “Chuyện lớn đúng là có hai. Hơn nữa đều không nhỏ. Có điều cũng không liên quan đến Tây Bắc Đạo chúng ta. Bởi trước đó đại nhân có căn dặn, chỉ cần chuyện không uy hiếp đến Tây Bắc Đạo ta thì không cần gọi ngài. Vì thế nên chúng ta cũng không quấy nhiễu ngài.”

“Ồ? Chuyện gì thế?”

Hoàng Bỉnh Thành thấp giọng nói: “Chuyện đầu tiên là vào lúc ngài bế quan, xảy ra trời sập lần thứ hai.

Lần trời sập này còn nghiêm trọng hơn lần đầu nhiều. Cái này chứng minh mãnh vụn ở Tiên Vực đang không ngừng rơi xuống Hạ giới.

Lần trời sập này hầu như đã ảnh hưởng đến toàn bộ các nơi trên thiên hạ. Trung Nguyên, Bắc Địa, Tây Cương, Đông Di, Nam Man, thậm chí đến cả đất hải ngoại cũng bị liên lụy. Bách tính và võ giả tử vong vô số. Thậm chí mơ hồ còn tạo thành xu thế thiên hạ náo loạn.

Cuối cùng, vẫn là Đại Chu liên hiệp với Đông Tấn, Kim Trướng Hãn Quốc, ba nơi cùng nhau ổn định thế cục. Cộng thêm với một vài những thế lực võ lâm cũng ra tay trấn áp những kẻ muốn đục nước béo cò. Bấy giờ mới ngan được rối loạn.

Sau khi nghe xong, Tô Tín nhất thời chau mày.

Người khác không biết chuyện trời sập này là gì, song hắn biết rất rõ ràng.

Mới qua mấy năm trời đã sập thêm một lần nữa, là tốc độ Tiên Vực hỏng quá nhanh hay là bên phía Nhân Hoàng đã xuất thủ rồi?

Dù sao bất kể thế nào, cái đó cũng đại diện cho việc thời gian còn lại của Tô Tín không còn nhiều!

“Còn sự kiện thứ hai?” Tô Tín hỏi.

Hoàng Bỉnh Thành hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này lại có liên quan đến Phật môn. Khoảng thời gian gần đây, Phật môn hành sự quả có hơi quá đáng.

Đối phương tỏa ra khắp nơi trên giang hồ lập miếu xây chùa dùng để chiêu mộ đệ tử, muốn biến thiên hạ này thành thiên hạ của Phật Tông!”

Tô Tín nhàn nhạt nói: “Phật Tông làm ra chuyện này là rất bình thường. Một là vì đối phương có thực lực đó. Hai chính là vì Phật Tông cũng tương đối hà khắc với việc chọn đệ tử. Ngày trước, chỉ một cái Hà Nam Đạo cũng không thỏa mãn được Thiếu Lâm Tự. Thiếu Lâm Tự phải hàng năm phái cao thủ xuống núi đi tìm đệ tử chứ nói chi là Phật môn Linh Sơn.”

Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh nói: “Nếu Phật môn chỉ là vì muốn thu nhận đệ tử thì cũng không thể tạo được động tĩnh lớn như vậy. Vấn đề chính là tại nơi lập miếu xây chùa, Phật môn lại còn nhúng tay vào quy tắc giữa các thế lực võ lâm. Thậm chí, còn đá cả đối phương ra khỏi cục diện. Thái độ rất phách lối bá đạo. Hiện trên giang hồ đã có không ít câu oán hận.”

Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh, nói: “Ngay cả Tây Bắc Đạo của ta Phật môn cũng động?”

Hoàng Bỉnh Thành lắc đầu: “Không có. Đám hòa thượng Phật môn kia hãy còn thức thời lắm. Thế lực ngài nắm trong tay, Phật môn không đụng đến cái nào. Huống chi đối phương cũng không dám đến Tây Bắc Đạo mà lên mặt. Nếu không Lý Phôi đã làm thịt đám lừa trọc đó rồi.

Thêm cả, nếu đối phương muốn động thủ với Tây Bắc Đạo chúng ta, muốn nhúng tay vào chuyện Tây Bắc Đạo ta thì khi đó ta e là sớm đã gọi đại nhân rồi.

Lần này, chịu quản lý của Phật môn chỉ có những đám đầu sỏ địa phương thôi. Tìm đủ mọi cách đường đường chính chính trấn áp đối phương. Không giết người mà chỉ xử trí theo tội thôi.

Hoặc ngươi bỏ đao đồ tể thành Phật, quy thuận nhất mạch Phật Tông bọn họ. Bằng không người Phật Tông sẽ ép ngươi vào Hắc Ngục hoặc Trấn Ma Tháp.

Đúng rồi, Trấn Ma Tháp cùng Hắc Ngục của Thiếu Lâm Tự trước đó đều đã bị chúng ta làm hỏng. Nhưng bây giờ có vẻ Phật Tông thấy thứ này khá thú vị nên đã kiến tạo lại ở Linh Sơn rồi.

Lần này, Phật Tông hành sự nóng nảy như vậy, hiển nhiên không cần nghĩ cũng biết Phật Đà sau lưng những người này rốt cuộc muốn làm gì. Những thế lực võ lâm địa phương thua thiệt chỉ có thể nhận cách nhượng bộ. Dẫu sao đám người Phật Tông kia chẳng qua là tranh quyền phát ngôn chứ cũng không phải muốn thẳng tay giết người.

Chỉ có điều, sự tình lần này gây hơi lớn, đã ảnh hưởng đến ích lợi của Đại Chu.

Bên phía Đại Chu cũng từng kháng nghị, nhưng căn bản không có tác dụng. Phật Đà thậm chí chẳng buồn gặp người Đại Chu.

Cuối cùng, hai bên hình như xảy ra chút mâu thuẫn. Bên thua thiệt chính là Đại Chu. Cách đây vài ngày Thiết Ngạo đại nhân còn muốn gặp mặt đại nhân. Đoán chừng là muốn thuyết phục đại nhân đi giúp Đại Chu.

Khi đó, đại nhân ngài đang bế quan, ta cũng không đi gọi ngài. Còn nữa, Thất Hùng Hội cùng Niên Bang này kia trong Thiên Hạ Thất Bang, chỗ ở và phạm vi thế lực của bọn họ cũng bị Phật môn xâm chiếm, đều muốn đến xin đại nhân giúp. Có điều tất cả đều bị ta dùng cớ tu luyện đuổi đi.”