← Quay lại trang sách

Chương 2819 Thực lực của Vương Cửu Trọng

Lời này của Tô Tín nói với người khác thì chắc chắn là thất kinh, sẽ nhất định chất vấn Tô Tín này là có ý gì. Nhưng vẻ mặt ngơ ngơ của Vương Cửu Trọng vẫn không biến hóa chút nào. Hắn chẳng qua chỉ dửng dưng nói: “Ta thua phải đưa thiên cơ cho ngươi. Vậy nếu ngươi thua, ngươi có thể cho ta cái gì? Nếu ngươi chẳng qua là đồng ý ước chiến với ta mà đòi ta bỏ cái giá lớn đến thế thì không công bằng.”

Tô Tín không nói gì. Hắn chẳng qua chỉ diễn lại một chiêu lúc trước từng làm ở chỗ Đại Thiên Ma Tôn mà thôi. Vương Cửu Trọng vừa thấy dung nham nóng hổi trên mặt đất kia, sắc mặt hắn lúc này mới hơi có chút biến hóa, thấp giọng nói: “Sao ngươi có thể làm được như vậy? Trên người ngươi không có khí tức dị bảo. Ngươi hẳn là dùng sức mạnh của mình để đi đến nước này.”

Tô Tín vung tay lên, dung nham nóng hổi tiêu tán, hắn trầm giọng nói: “Đây cũng là tiền cược của ta. Ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những thứ này. Dĩ nhiên nếu ngươi thua, ta cũng có thể nói cho ngươi.”

Vương Cửu Trọng nhíu mày nói: “Ta sẽ không thua.”

“Vậy thì đánh trước rồi nói vậy. Vực chủ Vương Cửu Trọng, nơi này là Vũ Thiên Vực, ngươi sắp xếp nơi nào đó đi.”

Sau khi nói xong, Tô Tín ngay lập tức đẩy cửa ra ngoài. Vương Cửu Trọng không cự tuyệt thì có nghĩa hắn cũng đã đồng ý.

Sau khi Tô Tín ra ngoài, Vương Cửu Trọng nói với Tư Mộ Hàn: “Đi chuẩn bị một nơi, phong tỏa Vũ Thiên Vực. Ta muốn bắt đầu ước chiến với Tô Tín.”

Dứt lời, Vương Cửu Trọng cũng bỏ ra ngoài.

Tư Mộ Hàn có chút không hiểu. Thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Tô Tín đã nói những gì với Vương Cửu Trọng?

Có điều, sau khi hắn theo bản năng nhìn vào trong, thấy được dấu vết dung nham cuồn cuộn kia, hắn lại hít vào một hơi lạnh.

Dù sao hắn cũng là Chân Vũ cảnh, đi theo Vương Cửu Trọng lâu như vậy, dĩ nhiên biết cái này đại diện cho điều gì. Cái này đại diện cho trình độ điều khiển thiên địa lực mạnh nhất!

Thân là Chân Vũ, hắn có lẽ có thể dùng một quyền là có thể đánh tan căn phòng này, cũng có thể bộc phát ra chân khí thuộc tính Hỏa đủ để luyện kim.

Nhưng thủ đoạn còn lưu lại trong căn mật thất này cũng không phải là thứ mà võ giả có thể làm được nữa. Thật sự có thể nói là vượt khỏi giới hạn, chỉ đất hóa thép, Thần Tiên như vậy rồi.

Hệt như thể, kẻ đó là Thần trong thiên địa này, có thể tùy ý thao túng bất kỳ sức mạnh tự nhiên nào để thay đổi hết thảy.

Cái này coi như là Vương Cửu Trọng đạt đến Thông Thiên cảnh cũng không làm nổi. Cũng không cần phải nói nhiều về dấu vết bên trong này là của ai để lại nữa. Bây giờ bỗng nhiên Tư Mộ Hàn có cảm giác không chắc chắn lắm về trận chiến này của Vương Cửu Trọng và Tô Tín rồi.

Tô Tín muốn ước chiến với Vương Cửu Trọng. Tin này mặc dù đến muộn nhưng đã lan truyền khắp giang hồ. Vào lúc Tô Tín chuẩn bị động thủ với Vương Cửu Trọng, không ít võ giả cũng đã vọt đến bên ngoài Vũ Thiên Vực, muốn xem trận chiến này nhưng lại bị người Vũ Thiên Vực cản lại.

Đám người giang hồ kia đúng là có chút bất mãn, nhưng nơi này là Vũ Thiên Vực. Người Vũ Thiên Vực không cho bọn họ nhìn thì bọn họ còn dám xông vào hay sao?

Lúc này, trên bầu trời ở một cánh rừng rậm phía sau Vũ Thiên Vực, Tô Tín cùng Vương Cửu Trọng lâm không đứng.

Nơi này là một mảnh đất hoang mà Vũ Thiên Vực cố ý để lại, chuẩn bị sau này mở rộng Vũ Thiên Vực thì dùng đến. Dẫu sao bây giờ bọn họ hãy còn đang chiêu thu đệ tử bên ngoài. Đoán chừng rất nhanh, tòa Vũ Thiên Vực này sẽ không chứa nổi nữa. Bây giờ để cho Vương Cửu Trọng cùng Tô Tín đánh một trận tại đây, vừa hay cũng có thể để cho hai người dọn rừng rậm dùm.

Nhìn Tô Tín, Vương Cửu Trọng trầm giọng nói: “Bây giờ ta có thể cảm giác được sức mạnh trên người ngươi kia. Đó không phải là khí tức thuộc về Thông Thiên cảnh. Rất mạnh, cũng rất xa lạ. Đây là con đường ngươi đi ra, nhưng cũng không phải đường ta muốn đi.

Sau khi tấn thăng Thông Thiên ta cũng một mực bế quan. Chỉ có điều, ta bế quan không phải để tu luyện mà là để quên đi.

Quên đi tất cả võ đạo mà ta nắm giữ, đánh nát rồi lại xây lên, cuối cùng dung nhập nó vào trong huyết mạch của ta, khắc nó vào trong Nguyên Thần của ta!”

Dứt lời, Vương Cửu Trọng liền bước ra một bước, khí thế quanh thân cường đại cuốn sạch thiên địa. Gió mạnh không ngừng hóa thành thương long gầm thét giận dữ lao đến hướng Tô Tín.

Bạo phong cuốn ba trăm dặm. Cây gỗ lớn cao hơn mười trượng cũng bị sức gió mạnh bật tung. Tô Tín nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thông Thiên nắm trong tay thiên địa. Bất kể là Phật Đà hay là những người khác, sau khi tấn thăng Thông Thiên, bọn họ vẫn luôn không ngừng làm quen với sức mạnh Thông Thiên cảnh, cũng chính là để cho mình có thể nắm trong tay nhiều thiên địa lực hơn.

Nhưng bây giờ, Vương Cửu Trọng lại khác với bọn họ. Vương Cửu Trọng chọn cách tu luyện bản thân, dung nhập phương thiên địa này vào trong bản thân hắn. Đúng như lời hắn nói trước đó. Hắn đã quên hết tất thảy, võ đạo đã hoàn toàn sát nhập vào trong huyết mạch, Nguyên Thần của hắn.