← Quay lại trang sách

Chương 2822 Kết quả

Lúc trước, lúc hắn bế quan, Tô Tín phá rồi lại lập, đi khắp một lượt trong sinh tử, bản thân hắn giống như được lột xác, đã đi đến con đường vô tiền khoáng hậu.

Có điều, từ sau khi hắn xuất quan, hắn chưa từng thực sự động tay với ai. Bên phía Đại Thiên Ma Tôn cũng vậy, bây giờ cũng thế. Cái loại sức mạnh Tô Tín có được trong lúc sinh tử đó, hắn chưa từng thực sự sử dụng nó. Ngay cả bản thân Tô Tín cũng không biết sức mạnh đó rốt cuộc như thế nào.

Tham Lang Kiếm bị Tô Tín nắm trong tay, trên thân kiếm lưu chuyển Liệt Diễm. Một bên là vẻ đỏ thẫm, một bên là màu xám trắng.

Hai luồng sức mạnh một sinh một tử, hợp hai làm một, ngay đến cả chất liệu làm nên Tham Lang Kiếm kia cũng bị nung thành màu đỏ thẫm. Từng tiếng sói tru, rít gào vang khắp thiên địa.

Lúc này, khí thế trên người Tô Tín hết sức quái dị. Rõ ràng không nắm giữ sức mạnh thiên địa trong tay, nhưng lúc này, nguyên khí thiên địa xung quanh đang bắt đầu chen chúc kéo đến hướng Tô Tín, dung nhập vào trên thân kiếm của hắn, giống hệt như thiêu thân lao vào lửa.

Trong cảm giác của Vương Cửu Trọng, bây giờ Tô Tín giống như Mặt trời chói chang vậy, là một phần của thiên địa, là phần không thể thiếu!

Cảm giác quái dị kia càng lúc càng mãnh liệt. Vương Cửu Trọng không muốn trì hoãn nữa. Phù văn trên tay hắn lóng lánh. Không phải Hậu Thiên Minh Khắc, mà là Tiên Thiên Phù Văn.

Hai tay hắn cắm xuống đất, sức mạnh cường đại câu động đất đai. Trong nháy mắt, dao động kinh khủng truyền đến, hệt như động đất vậy.

Bên phía Vũ Thiên Vực, trong nháy mắt, Tư Mộ Hàn liền cảm nhận được luồng dao động này. Hơn nữa ngay trong thoáng chốc, dao động này đã truyền đến bên trong Vũ Thiên Vực. Thậm chí, tường thành dưới chân hắn cũng bắt đầu rung rung. Điều này khiến Tư Mộ Hàn có chút hối hận.

Sư huynh hắn và Tô Tín đã đánh đến mức nào rồi? Nhất định chính là trời long đất lở! Sớm biết như vậy thì hắn đã sắp xếp cho hai người này đến nơi khác mà đánh rồi.

Lúc này, dáng vẻ của Vương Cửu Trọng kinh khủng dị thường. Quanh thân hắn khí huyết sôi trào, nổi gân xanh. Thân hình không dưng tăng vọt đến mấy tấc.

Thiên địa lực cường đại lấy hắn làm chất dẫn, đổ vào trong đất đai, theo hai tay của hắn đột nhiên hất lên trên. Hận Địa Vô Hoàn, Long Xà Khởi Lục!

Đại địa gào thét. Từ trong đất, hai con cự long bay lên không. Trông có đến tám phần giống như lúc ở trong bí cảnh Vân Mộng Trạch, Bắc Địa Long Vương gầm thét đội đất mà lên!

Trong mắt Tô Tín lóe lên vẻ kinh dị. Vương Cửu Trọng này thật sự không thể coi thường. Hắn chẳng qua là người thừa kế của Vũ Tổ ngày trước mà thôi, không phải là chuyển thế của Vũ Tổ. Cho nên hắn không hề giống như Phật Đà, có thể nhanh chóng khôi phục sức mạnh của bản thân như vậy. Chỉ trong vòng một thời gian ngắn đã đạt đến đỉnh cao Thông Thiên cảnh.

Kết quả, Vũ Tổ lại dựa vào tu vi và cảm ngộ tự thân, sau mấy năm bế quan liền đạt đến cảnh giới bây giờ. Tư chất như này, nếu lúc thượng cổ, hắn sinh ra sớm chừng trăm năm, đoán chừng đám người Phậ Đà sẽ có thêm một đại địch rồi.

Chỉ tiếc bây giờ, đối mặt với Tô Tín, cái này vẫn không đủ!

Tham Lang Kiếm trong tay Tô Tín chém ra, hỏa diễm nóng bỏng chậm rãi biến mất, trở nên vô hình vô sắc. Thế nhưng sức nóng kinh người lại thiêu nướng hư không, khiến cho toàn bộ không gian cũng bị vặn vẹo.

Thời khắc sinh tử, đạo uẩn lưu chuyển, sức mạnh này không thuộc về sinh, cũng không thuộc về tử. Cái Tô Tín lĩnh ngộ ra không phải sinh lực, cũng không phải tử lực mà là sức mạnh nắm giữ quy tắc thiên địa trong thời khắc sinh tử đó!

Vô hình vô tướng nhưng lại có thể thay đổi tất cả. Với một kiếm này của Tô Tín chém xuống, không gian nơi hắn và Vương Cửu Trọng đứng cũng bị chém đứt.

Nơi bọn họ đứng bây giờ không thuộc Tiên Vực, cũng không thuộc về Hạ giới, chỉ thuộc về Tô Tín. Thời khắc sinh tử, Vô Tướng Giới!

Cường giả Thông Thiên cảnh khống chế thiên địa trong tay, là một phần của thiên địa. Nhưng cái này lại là thế giới thuộc về một mình Tô Tín, Vương Cửu Trọng lấy cái gì mà khống chế?

Kiếm của Tô Tín còn chưa hoàn toàn chém xuống, cự long ngút trời kia cũng bắt đầu tan vỡ, hóa thành cát đá rơi rụng, rớt đầy xuống đất.

Thông Thiên cảnh dựa vào việc trộm thiên cơ mà tấn thăng Thông Thiên, không có thiên cơ, Thông Thiên chẳng qua là Thần Kiều. Mà Thần Kiều lực thì thắng thế nào được Thông Thiên?

Nhìn trường kiếm ở ngực, Vương Cửu Trọng đứng đó, trên mặt vẫn là vẻ ngờ nghệch kia, không nhìn ra được chút biểu cảm nào.

Hai vết nứt to lớn trên mặt đất vẫn còn, giống hệt như hai đường kênh nước mới vừa đào ra vậy. Tuy nhiên lúc này, địa long gầm thét kia đã biến mất không còn thấy đâu nữa. Toàn bộ mặt đấy là một mảnh bừa bộn, kinh khủng vô cùng.

Một chiêu cuối cùng kia của Tô Tín căn bản là không cách nào hóa giải được.