Chương 2823 Kết quả (2)
“Đây là sức mạnh gì?” Hồi lâu sau, lúc này Vương Cửu Trọng mới lên tiếng hỏi.
Tô Tín trầm giọng nói: “Đây là sức mạnh thuộc về ta. Vô Tướng Giới, chia nhỏ thiên địa, hơn nữa còn độc lập với phương thiên địa này.
Dĩ nhiên ngươi cũng không cần quá để ý. Lần này ngươi thua, nhưng ta không giết được ngươi.
Vô Tướng Giới độc lập với thiên địa, chính là sức mạnh ta lĩnh ngộ được vào thời khắc sinh tử. Nhưng thiên địa rất lớn, bản thân ta vẫn rất yếu. Cho nên sức mạnh này chỉ có thể duy trì được trong một chiêu. Ngươi toàn lực xuất thủ, mặc dù không phá được, nhưng có thể miễn cưỡng chống lại.”
Vương Cửu Trọng lắc đầu nói: “Miễn cưỡng chống lại cũng là kết cục trọng thương. Ở trong tay ngươi, trọng thương cũng không khác gì cái chết.”
Dứt lời, Vương Cửu Trọng liền ngay lập tức ngưng tụ thiên cơ Thông Thiên cảnh của hắn ra, đặt ở trước mắt Tô Tín.
Nếu là trước kia, nói hắn giao sức mạnh này ra, Vương Cửu Trọng nhất định sẽ có cảm giác không nỡ. Mặc dù hắn hướng đến trình độ cao nhất của võ đạo, lại luôn miệng nói sức mạnh nhất định phải có võ đạo cực hạn mới có thể phát huy ra uy năng lớn nhất. Nhưng trong thực tế, so với bất cứ ai, Vương Cửu Trọng hiểu nhất. Võ đạo là võ đạo, sức mạnh là sức mạnh. Hai cái này thiếu một cũng không được. Nếu không có đủ sức mạnh thì cho dù võ đạo có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Chỉ có điều bây giờ hắn thấy được sức mạnh có một không hai đó của Tô Tín, cái gọi là sức mạnh có được thông qua việc trộm thiên cơ lại có vẻ yếu ớt đến thế. Thậm chí, lại có thiếu sót lớn như vậy. Cái này khiến cho Vương Cửu Trọng ngược lại không hề lưu luyến gì với nó, rất quyết đoán giao ra.
Nhìn thiên cơ đó, Tô Tín ngay lập tức thu vào trong cơ thể hắn. Lúc này, hắn mới nói: “Ta từng nói, ván này bất kể thắng thua, ta sẽ nói chuyện này cho ngươi nghe. Bây giờ có vài thứ ngươi hẳn cũng biết rồi.”
Vừa nói, Tô Tín liền đem chuyện liên quan đến Nhân Hoàng cùng toàn bộ Thông Thiên cảnh nói cho Vương Cửu Trọng nghe. Cái này khiến khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm của hắn cũng phải hiện vẻ kinh hãi.
Vương Cửu Trọng không kinh hãi vì chuyện của Nhân Hoàng. Trên thực tế, hắn chẳng quan tâm đến những chuyện này.
Nhưng lý luận có đến mấy con đường có thể đi lên Thông Thiên cảnh mà Tô Tín nói ra kia lại khiến hắn có cảm giác mới lạ không thôi.
Nói chính xác, cái này không thể nói là lý luận nữa mà là sự thật.
Nhân Hoàng trước đó không nói. Tô Tín bây giờ đã đang đi trên con đường này rồi. Hơn nữa, lại còn làm ra được thành tích nhất định. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không cách nào làm ngơ.
Đặc biệt là Vô Tướng Giới mà Tô Tín mới vừa thi triển kia, Vương Cửu Trọng ý thức được, tu luyện bản thân đến trình độ cao nhất là thực sự có sức mạnh sánh vai cùng thiên địa!
Lời đồn vào thời Thái Cổ, Nhân Tổ cùng Yêu Hoàng đánh nát thế giới, vĩ lực động trời này có khi cũng không phải là truyền thuyết.
“Đa tạ.”
Đời này của Vương Cửu Trọng rất ít khi cảm tạ người khác. Thậm chí có thể nói đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn trở thành vực chủ Vũ Thiên Vực.
Hắn không cảm tạ Tô Tín nương tay, mà là cảm tạ về võ đạo mà Tô Tín giải thích cho hắn.
Tô Tín gật đầu một cái, nói: “Thời gian không đợi ta. Không biết lúc nào thì Nhân Hoàng sẽ xuất thủ. Ta cũng không có thời gian để trì hoãn nữa, phải dùng tốc độ nhanh nhất để Cửu Cực Quy Nhất, tập trung lại tất cả sức mạnh của bản thân.
Hiện còn hai vị Đạo môn và Phật Đà của Phật môn. Trong những Thông Thiên này, người có thực lực mạnh nhất chắc là Phật Đà và chuyển thế của Đạo Tổ Lâm Trường Hà rồi. Bọn họ có trí nhớ của kiếp trước, lúc nào cũng có thể khôi phục lại trạng thái tột cùng. Đối phó với bọn họ cần từ từ lên kế hoạch. Những chuyện này xin Vương vực chủ tạm thời giúp ta giữ bí mật.”
Vương Cửu Trọng thản nhiên gật đầu một cái. Hắn không có cảm giác gì quá lớn với những chuyện này. Nhân Hoàng không làm gì thì hắn vẫn luôn bế quan tu hành. Còn nếu như Nhân Hoàng thực sự muốn diệt thế thì cùng lắm là hắn liều mạng là được.
Tô Tín liền ngay lập tức xoay người rời đi. Lúc này, nơi này đã không còn là rừng rậm nữa mà đã bị đốt trụi. Hơn nữa, còn giống như đất hoang vừa trải qua một cơn động đất vậy.
Đến khi Tô Tín đi đến Vũ Thiên Vực, Tư Mô Hàn trông thấy chỉ có mình Tô Tín không mảy may xây xát bước ra, mà không thấy bóng dáng Vương Cửu Trọng. Hắn không khỏi sốt ruột, rất sợ hai người này đánh ra chân hỏa rồi lại giết mất đối phương.
Nhìn ra vẻ sốt ruột trong mắt Tư Mộ Hàn, Tô Tín lạnh nhạt nói: “Vương vực chủ hãy còn ở bên trong. Hắn có một ít cảm ngộ với võ đạo cho nên chưa ra ngoài, ngươi có thể đi tìm hắn.”
Nghe được lời Tô Tín, Tư Mộ Hàn nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cường giả cấp bậc như Tô Tín không nhất thiết phải gạt hắn. Nếu Vương Cửu Trọng không sao thì tốt.
Dĩ nhiên hắn cũng không nhiều chuyện hỏi rốt cuộc ai thắng ai thua. Bất kể ai thắng ai thua, chuyện này mà nói ra cũng không tốt với ai cả.