← Quay lại trang sách

Chương 2825 Đại Chu cầu viện

Thân là Hoàng triều mạnh nhất đương kim thiên hạ, hôm nay thực lực của Đại Chu cũng không hề suy yếu. Thậm chí không thua gì so với lúc mới dựng nước.

Thực lực của Hoàng tộc họ Cơ quả thật suy yếu, nhưng Tiết Chấn Nhạc đã thăng đến Thần Kiều. Thực lực của Thiết Ngạo cũng có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, tương lai chưa chắc không có hy vọng bước vào Thần Kiều!

Trong một ngôi đại điện ở Hoàng thành bên trong Thịnh Kinh thành, lúc này, mấy vị Chân Vũ cùng Thần Kiều của Đại Chu đều ở đây, sắc mặt ai nấy đều có hơi khó coi.

Cơ Huyền Viễn thấp giọng nói: “Thiết đại nhân, nói một chút đi, tình hình bây giờ rốt cuộc thế nào?”

Thiết Ngạo mặt mày âm trầm, thấp giọng nói: “Đến bây giờ, trong bốn mươi chín đạo Đại Chu, trừ mấy chỗ có cường giả Thông Thiên cảnh hoặc thế lực có liên quan đến Thông Thiên cảnh ra, cộng với một Bắc Nguyên Đạo có Thịnh Kinh thành ra, tất cả những chỗ còn lại đều có người của Phật tông nhúng tay vào.

Những hòa thượng này hành sự rất bá đạo. Mặc dù không đến mức không nói lý, nhưng chỉ cần để cho bọn họ nắm được cơ hội, bọn họ sẽ nhúng tay vào thế lực võ lâm ở địa phương.

Lục Phiến Môn ta cùng quân đội trên căn bản đã bị đối phương hoàn toàn bài xích khỏi hàng ngũ quản lý ở từng đạo, chỉ có thể làm bên thu thập tình báo.”

Cơ Huyền Viễn nghe vậy không khỏi tức giận nói: “Nực cười! Thật đúng là nực cười! Đại Chu ta đến cả quyền lên tiếng trong địa bàn của mình cũng không có thì còn gọi là hoàng triều cái gì nữa? Chúng ta tốn nhiều khí lực như vậy để đào tạo những võ giả này còn có ích lợi gì?

Bốn mươi chín đạo Đại Chu, nhiều Tổng bộ đầu như thế, nhiều Hành quân Đại Tổng quản như thế mà không có lấy được một người có thể làm gì được đối phương à?”

Thiết Ngạo lạnh lùng nói: “Lấy cái gì để làm gì được bọn họ? Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn ta phần lớn đều là Hóa Thần cảnh, chỉ có một số ít là Dung Thần.

Hành quân Đại Tổng quản của quân đội cũng thế. Cứ cho là mạnh hơn Lục Phiến Môn thì cũng chẳng mạnh hơn được bao nhiêu. Nhưng còn Phật Tông thì sao?

Có thể lập chùa xây miếu ở một đạo, đảm nhiệm chức trụ trì thì thực lực yếu nhất cũng là Dung Thần, thậm chí có cả Dương Thần!

Hơn nữa, lục đại Chân Vũ ở Phật môn Linh Sơn cũng được dốc hết ra, rải rác ở các nơi trên giang hồ, lúc nào cũng chực chờ. Đó là tới sáu tên Chân Vũ! Nhiều hơn cả mấy người chúng ta đang ngồi đây nữa!

Quan trọng nhất chính là người đứng sau Phật môn là Phật Đà. Có một vị cường giả thượng cổ như vậy đứng đằng sau, Đại Chu ta ai có thể đánh lại?”

Phật môn làm ra như vậy, bên bị xâm hại lợi ích lớn nhất chính là Đại Chu.

Đường đường là một Hoàng triều, kết quả phạm vi quản hạt cũng chỉ còn lại có mỗi một Bắc Nguyên Đạo. Cái này còn gọi là Hoàng triều gì nữa? Nói là trò hề còn được!

Chỉ có điều, đứng trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù có là Hoàng triều cũng phải chịu thất thế. Đại Chu bây giờ đã không còn là đối thủ của Phật môn Linh Sơn nữa.

Cơ Huyền Viễn im lặng hồi lâu, lúc này mới hỏi: “Bên phía Tô Tín tin tức thế nào? Hắn đánh một trận với Vương Cửu Trọng, rốt cuộc ai thắng ai thua?”

Trước đó, sau khi xảy ra chuyện này, Đại Chu đã muốn đi tìm Tô Tín, dò xét thái độ của đối phương một chút. Muốn xem thử rốt cuộc Tô Tín có muốn xuất thủ với Phật môn hay không. Dẫu sao chuyện Tô Tín có đại thù với Phật Tông thì ai cũng biết.

Chỉ có điều, lần đầu Đại Chu đi, vừa hay gặp lúc Tô Tín đang bế quan. Người của Đại Chu liền bị Hoàng Bỉnh Thành đuổi đi.

Mãi đến khi Tô Tín xuất quan, bên phía Đại Chu còn chưa kịp phái người đi, Tô Tín đã lại đánh nhau với Vương Cửu Trọng. Bên phía Đại Chu cũng chỉ đành chờ thêm. Chờ mãi đến tận bây giờ.

Lúc này, một tên mật thám Lục Phiến Môn gõ cửa đại điện một cái, đưa ra một phần tài liệu. Sau khi Thiết Ngạo xem xong mới trầm giọng nói: “Trận đánh giữa Tô Tín và Thiết Ngạo đã kết thúc rồi. Bây giờ hắn đã trở lại Tây Bắc Đạo.”

“Ai thắng ai thua?” Cơ Huyền Viễn hỏi.

Thiết Ngạo lắc lắc đầu, nói: “Không biết. Vũ Thiên Vực phong tỏa chiến trường, không ai vào được bên trong. Thậm chí ngay cả người của Vũ Thiên Vực cũng không biết.”

Cơ Huyền Viễn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút. Với Đại Chu bây giờ mà nói, bọn họ chỉ cần tìm được một Thông Thiên nguyện ý giúp họ là tốt. Còn như Tô Tín hay Vương Cửu Trọng đánh với nhau một trận, ai thắng ai thua hắn cũng không để ý.

“Nếu như thế thì chúng ta đừng trì hoãn nữa, ngay lập tức đến Tây Bắc Đạo, cầu Tô Tín xuất thủ trợ giúp. Chỉ cần hắn nói điều kiện không quá đáng, Đại Chu chúng ta đều có thể đồng ý!” Cơ Huyền Viễn trầm giọng nói.

Bây giờ, Đại Chu cũng đã bí bách lắm rồi. Lần trước đó, Đại Chu phái người đến Tây Bắc Đạo thật ra là đang đi dò thử thái độ của Tô Tín một chút mà thôi.

Xem thử xem Tô Tín có thực sự có tâm tư đối phó với Phật Tông hay không, sau đó hai bên mới liên thủ.