Chương 2831 Đánh cược (2)
Thấy bộ dạng này của hắn, Kim Cửu Nguyệt không khỏi mắng thầm: “Quỷ nịnh bợ!”
Đồng thời hắn cũng đang có hơi hối hận trong lòng. Khi nãy hắn do dự gì không biết? Trực tiếp đồng ý còn có thể đổi lấy hảo cảm của Tô Tín.
Nhìn mấy người trước mắt, Tô Tín trầm giọng nói: “Chư vị, các ngươi có thể yên tâm. Tô Tín không dám chắc thì không đánh. Hơn nữa, Tô Tín ta cho tới giờ cũng đều không để cho đồng minh thất vọng!”
Đám người Kim Cửu Nguyệt vội vàng nói: “Bọn ta dĩ nhiên có lòng tin với Tô đại nhân.”
Tô Tín dửng dưng nói: “Có lòng tin là tốt. Bây giờ, người Đại Chu vẫn còn chưa quay lại. Đến khi người Đại Chu quay lại, chúng ta sẽ động thủ.
Có điều, ta nói trước, nếu quyết nhất định động thủ rồi thì sau cùng đừng nảy sinh lòng dạ tiểu nhân gì. Tô Tín ta ghét nhất chính là loại người hai lòng!”
Đám người Kim Cửu Nguyệt rét trong lòng, vội vàng nói: “Không dám!”
Ngay sau khi Tô Tín cùng đám người Thiên Hạ Thất Bang nói chuyện hết tất cả, Thiết Ngạo và Triệu Vũ Niên cũng mang tin tức quay về Thịnh Kinh thành.
Mới nghe được tin, Cơ Huyền Viễn liền sửng sốt một chút. Sau đó hắn lớn tiếng nói: “Tô Tín điên rồi, các ngươi cũng điên theo luôn à?
Phật môn là gì chứ? Tô Tín hắn cho rằng Phật môn dễ đối phó như Hoàng Thiên Vực thế sao? Còn muốn một kích tuyệt sát Phật môn?
Huống chi coi như là thắng thì tổn thương sẽ lớn đến nhường nào? Đại Chu ta có gánh vác nổi hay không?”
Thiết Ngạo lạnh lùng nói: “Không đồng ý thì chúng ta có thể làm gì? Chẳng lẽ cũng chỉ trông vào Bắc Nguyên Đạo mà làm cái mà chúng ta gọi là thiên hạ Hoàng triều à?
Tô Tín dầu gì cũng có chút quan hệ với Đại Chu ta, còn Phật môn là lục thân không nhận! Như vậy còn tốt hơn là chịu trận. Ít nhất, đứng về phía Tô Tín, chúng ta cũng được nhiều lợi hơn.”
Thấy Cơ Huyền Viễn còn muốn nói gì, Thiết Ngạo liền ngay lập tức nói với Tiết Chấn Nhạc, người vẫn luôn giữ im lặng: “Tiết đại nhân, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Tiết Chấn Nhạc trầm giọng nói: “Đều đã bị người ta dồn đến góc tường rồi, còn thấy thế nào được nữa? Cho dù Tô Tín không muốn động thủ, ta cũng muốn đi gặp những hòa thượng Phật môn kia rồi!”
Thấy thái độ đó của Tiết Chấn Nhạc, nhất thời, trong lòng Cơ Huyền Viễn trùng xuống.
Đến tận bây giờ hắn mới ý thức được, ở trong toàn bộ Đại Chu, quyền phát biểu của Hoàng tộc họ Cơ đã biến thành nhỏ nhất rồi.
Ít nhất, trên đại sự thế này, một mình hắn đã không còn tác dụng gì nữa.
Chỉ có điều, chuyện như bây giờ, Đại Chu đã không còn có thể tiếp tục nội đấu nữa. Thêm vào đó, Thiết Ngạo cũng đã đồng ý với Tô Tín. Nếu Đại Chu nửa đường đổi ý, thì không cần phải đối mặt với áp lực chọc giận Phật Tông nữa, mà là chọc giận Tô Tín. Tình huống như vậy sẽ chỉ càng nát bét hơn.
Cơ Huyền Viễn thở dài, nói: “Ba người các ngươi đi đi. Lần này Đại Chu ta cũng lấy vận nước ra đánh cược vậy. Thế gian đại tranh, Đại Chu ta cho dù không tranh thì đủ kiểu tranh chấp cũng dính đến chúng ta.
Lần này ta không đi, ta muốn trấn thủ ở Thịnh Kinh thành. Cho dù bại, ta cũng phải cùng sống cùng chết với Thịnh Kinh thành!”
Thiết Ngạo gật đầu một cái, hắn cũng không nói gì nhiều. Cơ Huyền Viễn không muốn đi, hơn phân nữa vẫn là e ngại khúc mắc với Tô Tín.
Bên trong Tây Bắc Đạo, ba người Thiết Ngạo bí mật đến đây, cũng e là sợ người Phật Tông phát hiện. Tô Tín cũng hội ngộ bọn họ với Thiên Hạ Thất Bang, dĩ nhiên còn có cả những võ giả thủ hạ của hắn nữa.
Bên trong phòng nghị sự lúc này của Tô Tín, có tới hơn mười Chân Vũ cảnh, Dương Thần thì nhiều hơn. Thế lực này đã đủ để áp qua Phật Tông rồi. Dĩ nhiên, nếu như liều mạng thì cũng là cá chết lưới rách. Hơn nữa, nói không chừng sẽ còn có cả Đạo môn nhúng tay vào. Đến lúc đó, lại dính tới cả Địa Phủ và Dịch Kiếm Môn sau lưng Tô Tín. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, một trận đại kiếp giang hồ dường như sắp bắt đầu rồi.
Tô Tín đi vào trong phòng nghị sự, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị. Cả người mặc hắc bào, quanh thân hắn rõ ràng không lọt chút khí thế nào nhưng lại khiến ánh mắt mọi người phải nhìn chăm chú vào. Hắn hệt như thể ánh Mặt trời chói chang, vô cùng chói mắt.
Trên thực tế, người có thể dùng một lời là có thể quy tụ được thế lực cường đại thế này, trên giang hồ trừ Phật Đà thì cũng chỉ còn một mình Tô Tín.
“Chư vị cũng là vì chuyện Phật Tông mà đến. Ta cũng không muốn nói nhảm gì nhiều. Trước khi tính chuyện, ta chỉ nói một câu, bây giờ rút lui thì hãy còn kịp. Nếu có người tiết lộ tin tức ra ngoài, làm hư chuyện thì đừng trách Tô Tín ta không nói tình cảm!”
Kế hoạch lần này của Tô Tín rất lớn. Muốn nhất cử diệt nhất mạch Phật môn thì mọi phương diện đều phải được cân nhắc đến.
Cho nên, trước mắt bất kể là Thiên Hạ Thất Bang hay Hoàng tộc Đại Chu, bên nào dám phá hư chuyện thì Tô Tín sẽ trở mặt tại chỗ ngay.
Thấy không ai dám rút đi, lúc này Tô Tín mới trầm giọng nói: “Hiện tại ba nhà chúng ta liên thủ, uy thế cũng đã đủ kinh người. Nhưng cứng rắn mà đánh với Phật Tông, sức chiến đấu phía trên ta không lo, nhưng người bên dưới nhất định sẽ có tổn thất.