Chương 2851 Lý Phôi tiến công (2)
Cho nên, Cưu Ma La Thập rất ung dung mà trở thành người duy nhất lập ra quy tắc ở Giang Nam Đạo này.
Lúc này, Cưu Ma La Thập đang ở trong thiện phòng tu hành. Hắn thậm chí đang nghĩ có nên nói Phật Đà đổi cho hắn chỗ khác hay không. Giang Nam Đạo này thật sự không có tính khiêu chiến gì. Một tên Chân Vũ như hắn trú đóng ở đây cũng có hơi lãng phí. Dùng một tên võ giả Dương Thần cảnh là đủ rồi.
Đột nhiên, một tiểu hòa thượng hốt hoảng chạy vào nói: “Phương trượng, không xong rồi! Tiêu gia, Lục Phiến Môn, Niên Bang, còn có thủ hạ Ám Vệ của Tô Tín cùng liên hiệp bao vây lấy chúng ta. Nhiều người lắm! Đếm không xuể!”
Tước hiệu của Cưu Ma La Thập là Tiếu Diện Kim Cương. Bất kể lúc nào trên mặt hắn cũng mang theo một nụ cười châm biếm.
Có điều, sau khi nghe được tin này, nụ cười của hắn trong nháy mắt biến mất. Trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, nói: “Ngươi xác thực là những người này liên thủ? Đặc biệt là thủ hạ Ám Vệ của Tô Tín, ngươi cũng thấy rõ?”
Tiểu hòa thượng kia liền vội vàng gật đầu nói: “Mặc dù bọn họ liên thủ nhưng lại phân biệt rõ ràng. Phương trượng, ngươi ra xem là biết. Đoán chừng lúc này đối phương đã đến cửa rồi!”
Trong mắt Cưu Ma La Thập lộ ra vẻ nghiêm trọng. Không cần nhìn nữa, hắn đã cảm nhận được khí tức của vô số võ giả bao vây lấy Kim Cương Bàn Nhược Tự của hắn. Trong đó có đến ba tên Chân Vũ cảnh!
Từ lúc hắn đến Giang Nam Đạo cho tới bây giờ vẫn luôn vô cùng bình tĩnh. Thế mà bây giờ bỗng nhiên xảy ra chuyện đột ngột thế này. Nhiều bên liên thủ, không động thì thôi, động một cái đúng là kinh thiên. Cưu Ma La Thập đã ngửi thấy mùi âm mưu.
Cưu Ma La Thập đi ra bên ngoài Kim Cương Bàn Nhược Tự, xung quanh đã bị đông đảo võ giả vây lại. Điều này khiến cho trong mắt Cưu Ma La Thập thoáng qua một vẻ âm trầm. Đối phương là muốn hoàn toàn tiêu diệt nhất mạch của hắn!
Cưu Ma La Thập nhìn ra đám người bên ngoài này, trong mắt âm trầm nhưng trên mặt vẫn mang thần sắc tươi cười nói: “Cư vị có ý gì đây? Kim Cương Bàn Nhược Tự của ta hình như không trêu chọc gì đến chư vị nhỉ?”
Tiêu Vô Thắng vừa định nói mấy lời đàng hoàng, nhưng Lý Phôi bên kia đã lạnh lùng nói: “Phật môn gần đây lấn lướt quá lợi hại. Đại nhân nhà ta tính cho Phật môn một bài học cả đời khó quên. Đơn giản vậy thôi.”
Hai huynh đệ Tiêu gia kia đều có chút bất ngờ không biết nói gì. Người thẳng thắn như vậy giờ rất hiếm thấy.
Có điều, cũng quả thực như Lý Phôi nói. Bây giờ bọn họ cũng đã lộ chân tướng rồi. Hơn nữa, bên phía bọn họ cũng hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Có nói nhảm gì với Cưu La Ma Thập hay không dường như cũng không quan trọng đến thế.
Mà Cưu Ma La Thập nghe được câu này xong, nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất, thấp giọng nói: “Tô Tín muốn hoàn toàn trở mặt với Phật môn ta à? Hắn điên rồi hay sao?”
Mặc dù ngoài miệng Cưu Ma La Thập nói Tô Tín điên rồi, nhưng thấy người của Tiêu gia và người của cả Đại Chu thì hắn biết ngay, Tô Tín không điên. Là Phật môn bọn họ hành động quá mức vội vàng nên đã dồn những người này đến đường cùng.
Ban đầu, lúc Phật Đà đại nhân nói chuyện này ra, nội bộ Phật môn quả có người không đồng ý, tuy nhiên Cưu Ma La Thập lại rất tán thành.
Phật môn có thực lực này. Sớm đã phải cường thế vậy rồi.
Nhưng cho tới giờ, Cưu Ma La Thập mới phát hiện hắn đã sai. Phật Đà đại nhân cũng đã sai.
Mặc dù lúc mới bắt đầu, Phật Đà không có ý định đi động đến địa bàn của Tô Tín, tránh hoàn toàn trở mặt với Tô Tín. Nhưng hiển nhiên, Tô Tín không dễ bị xua đuổi như thế. Phật Đà không muốn xuất thủ với Tô Tín, nhưng Tô Tín vẫn luôn âm thầm lập mưu động thủ với Phật môn!
Trường kiếm trong tay Lý Phôi ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sáng chói nhưng lại mang cho người khác tử ý tuyệt vọng.
“Cưu Ma La Thập, ngày trước lúc ta mới vào Chân Vũ, trận chiến đó ta rút lui. Lần này, ngươi còn có thể đỡ được kiếm của ta hay không?”
Cưu Ma La Thập liếc nhìn hai người Tiêu Vô Cực cùng Tiêu Vô Thắng mắt ngó lom lom qua đây. Hai tay chắp lại, miệng tụng một tiếng Phật hiệu. Khuôn mặt béo tròn tràn đầy vẻ hoan hỉ nhưng lại mang theo một luồng sát cơ quyết liệt: “Ban đầu có thể. Bây giờ vẫn có thể!”
Kiếm của Lý Phôi mang tử ý trình độ cao nhất, là kiếm kỹ và kiếm ý không thuộc về nhân gian. Thậm chí kiếm đạo bây giờ Lý Phôi dùng đến, ngay cả Tô Tín cũng không nhận ra đó là Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm mà trước đó hắn truyền cho Lý Phôi nữa.
Dĩ nhiên, đây là chuyện tốt. Điều này chứng minh được Lý Phôi đã hoàn toàn đi ra được một con đường chỉ thuộc về hắn. Mặc dù con đường này lại vô cùng cực đoan đi chăng nữa.
Trường kiếm trong tay Lý Phôi điểm ra nhìn như nhẹ bỗng, nhưng trong nháy mắt hắn xuất kiếm, thiên tượng xung quanh đã nảy sinh biến hóa.
Chớp mắt, thiên địa biến sắc, âm phong thét gào, một kiếm này của Lý Phôi giống hệt như chém ra cửa Địa Phủ vậy!
Trong vòng chi vi mấy dặm xung quanh, tử khí như màn sương mù dày đặc tấn công đến, che đi cảm giác của tất cả mọi người. Ngay cả huynh đệ Tiêu gia bên ngoài cũng không nhìn thấy được động tĩnh bên trong. Bọn họ chỉ có thể cảm giác được hàn ý lạnh lẽo thấu xương từ bên trong truyền ra!