Chương 2857 San bằng Linh Sơn! (2)
Phật Đà nghe vậy cười khổ một tiếng. Bước đi này hắn đã quá vội vàng. Dĩ nhiên cho dù hắn có chậm lại một bước cũng vô ích.
Nhìn thái độ này của Tô Tín, hiển nhiên hắn đã sớm tính cách phải đối phó với Phật môn rồi. Cho dù Phật Đà không đưa ra quyết định này, Tô Tín cũng sẽ tìm cách khác để đối phó với Phật môn.
“Ta đi mở trận pháp. Phổ Minh, ngươi tự dẫn người đi đến Đạo môn, nói cho Lâm Trường Hà và Huyền Trần Tử. Đạo – Phật hai mạch này đánh một thời gian đủ lâu rồi. Phật môn nếu như bị diệt, Đạo môn cũng không cần thiết tồn tại nữa. Hy vọng hắn sẽ tuân thủ ước định thời kỳ thượng cổ giữa ta với hắn. Mặc dù bây giờ nội dung ước định hắn hẳn sẽ không nhớ.” Phật Đà căn dặn.
Phổ Minh gật đầu một cái. Hiện tại, thực lực của Tô Tín quá mạnh. Phật môn muốn tồn tại thì cũng chỉ có thể đi tìm Đạo môn, kẻ địch cũ ngày trước mà cầu viện thôi.
Chỉ có sự nhúng tay của hai vị Đạo môn kia, Phật môn mới có thể có cơ hội.
Bảy ngày sau, ngoài Linh Sơn, Tô Tín đã dẫn đại quân đến.
Lần này, quân của Tô Tín và quân đội Đại Chu phái đến đều là tinh nhuệ của tinh nhuệ. Mấy trăm ngàn người yếu nhất là đỉnh cao Hậu Thiên cảnh. Tiên Thiên cảnh giới cũng đã vượt quá một trăm ngàn. Phải biết, trong quân đội Đại Chu, võ giả Tiên Thiên mặc dù không làm nổi Tướng quân nhưng một giáo úy cũng là thừa sức.
Lần này Đại Chu rộng lượng như vậy không riêng chỉ là vì bọn họ đã quyết định dốc toàn lực, mà còn là vì ở trước mặt chúa tể thiên hạ, cường giả chí tôn như này, cái gọi là hoàng triều đã hoàn toàn trở thành đoàn thể thế yếu, không cần phải lo các loại chuyện quốc chiến gì nữa.
Kim Trướng Hãn Quốc thần phục dưới quyền Tô Tín. Đông Tấn và Tần Nghiễm Vương Diệt coi như là người nhà của Tô Tín. Cho nên bây giờ, Đại Chu cũng không cần lo lắng vào lúc này Kim Trướng Hãn Quốc hay Đông Tấn sẽ tranh thủ đục nước béo cò.
Lần này, Đại Chu phái cả quân đội tinh nhuệ trú đóng ở Kim Trướng Hãn Quốc cùng Đông Tấn ra. Nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn nhất mạch Phật Tông!
Nhìn đỉnh Linh Sơn kia, Tô Tín lạnh nhạt nói: “So sánh với Đạo môn thanh tịnh vô vi, Phật môn vẫn luôn thích thể diện.
Trong số tam tự của Phật môn. Thiếu Lâm Tự cùng Kim Cương Tự đều xây dựng cực kỳ hùng vĩ đồ sộ, thì ra thói quan này đều là do Phật Đà truyền xuống.”
Hoàng Bỉnh Thành theo sau lưng Tô Tín, nghe vậy bèn cười cười, nói: “Linh Sơn bảo tự, Phật quang chiếu khắp, nhưng đến sau cùng cũng không phải là một đống cát bụi hay sao?
Đám lừa trọc Phật môn kia nói cái gì mà tứ đại giai không. Nhưng thực chất bọn họ còn không bỏ được mấy thứ phù hoa hư vô này. Còn nói cái gì mà tứ đại giai không? Trái tim của bọn họ chỉ e sớm đã bị lấp đầy rồi.”
Tô Tín kinh ngạc quay đầu lại, nói: “Lão Hoàng, không ngờ ngươi lại rất có tuệ căn đấy. Không thì chờ sau khi ta diệt Phật Tông, mấy cái điển tịch của Phật Tông kia để cho ngươi tu hành đi.
Phật pháp của đám hòa thượng đó mặc dù chẳng ra cái thể thống gì, nhưng võ đạo Phật môn cũng đủ mạnh, cũng coi như lưu lại truyền thừa võ đạo cho nhất mạch Phật Tông vậy.”
Hoàng Bỉnh Thành nghe thế, sắc mặt nhất thời biến sắc, nói: “Đại nhân, ngươi đừng có hại ta! Ta không có hứng thú làm lừa trọc!”
Ngay lúc Tô Tín còn muốn nói đùa đôi câu, từ trên Linh Sơn, một thanh âm khoáng đạt cuồn cuộn đã vang khắp thiên địa.
“Tô Tín, ta còn chưa động thủ mà ngươi đã chuẩn bị diệt tuyệt Phật Tông ta rồi hay sao?”
Một Phật ảnh mờ ảo xuất hiện ở đỉnh Linh Sơn, không thấy rõ dung mạo cụ thể, nhưng lại cho người khác một cảm giác vô cùng thánh khiết, cảm giác trang trọng nghiêm túc.
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Chuyện sớm hay muộn mà thôi. Phật Đà đại nhân, việc đời tính rất thông minh, câu này không biết ngươi từng nghe nói đến hay chưa?
Thời thượng cổ ngươi đấu không lại Nhân Hoàng, cho tới bây giờ vẫn không đấu lại hắn.
Ngươi thậm chí đến cả việc Nhân Hoàng nghĩ gì cũng không đoán được, ngươi lấy gì mà đấu cùng Nhân Hoàng đây?”
Phật Đà trên đỉnh Linh Sơn khựng lại một cái. Lúc này mới nói: “Ta không biết, chẳng lẽ ngươi lại biết?”
Tô Tín cười thầm hai tiếng. Hắn không trả lời thẳng mà chỉ cười lạnh, nói: “Ta chỉ biết là ngươi đang nghĩ cái gì thôi! Ngưng tụ khí vận thiên hạ, đi lại con đường của Nhân Hoàng. Ngươi lấy cái gì mà tin mình có thể bức vào cảnh giới của Nhân Hoàng?
Phật Đà, ngươi càng làm càng lùi, tính kế tới lui lại còn tính đi lại con đường cũ của Nhân Hoàng. Con đường giống nhau, Nhân Hoàng tích lũy nhiều hơn ngươi cả vạn năm, ngươi cho rằng ngươi còn khả năng thắng không?”
Ngay lúc Tô Tín vừa thốt lên, Phật Đà đã chấn động tinh thần.
Ý định của hắn chỉ có Lâm Trường Hà biết, Tô Tín này sao lại biết được chứ?
Lâm Trường Hà mặc dù không phải là Đạo Tổ trước đó. Nhưng hắn là chuyển thế của Đạo Tổ. Về một vài phương diện, hắn vẫn khá giống Đạo Tổ. Chuyện như này, hắn tuyệt sẽ không nói với Tô Tín.
Chỉ có điều, hiện tại những thế lực dưới tay hắn đều đã bị Tô Tín diệt trừ. Ý định của hắn cũng đành thất bại. Rốt cuộc Tô Tín làm sao biết được chuyện này thật ra đã chẳng còn quan trọng nữa.