← Quay lại trang sách

Chương 2861 Ngăn cản (2)

Quyết định xong, Lâm Trường Hà liền cùng với Huyền Trần Tử chuẩn bị rời Linh Sơn, đi tiếp viện cho Phật Đà.

Có điều, ngay lúc bọn họ mới vừa rời Thái Nhất Đạo Môn, một đạo kiếm quang giáng xuống, Mạnh Kinh Tiên xuất hiện trước mắt bọn họ.

Mạnh Kinh Tiên vừa đến, Địa Tạng Vương cũng đạp không tới, ngăn ở trước người bọn họ.

Địa Tạng Vương trầm giọng nói: “Hai vị, ân oán của Tô Tín và Phật Đà cứ để cho bọn họ giải quyết. Hai vị đừng nhúng tay thì tốt hơn.”

Bị người cản đường, trên mặt Huyền Trần Tử cũng không có vẻ gì tức giận. Cảnh này hắn sớm cũng đã liệu được.

Phật Đà có đồng minh, Tô Tín dĩ nhiên cũng có. Hơn nữa, nếu so với Phật Đà thì quan hệ giữa Tô Tín và đồng minh còn gần hơn.

Huyền Trần Tử lắc đầu nói: “Chúng ta không phải là nhúng tay vào tranh đoạt giữa Tô Tín và Phật Đà, mà là đại thế thiên hạ này.”

Mạnh Kinh Tiên đứng một bên, dửng dưng nói: “Cũng giống nhau thôi. Nếu Tô Tín muốn diệt Phật môn thì chúng ta sẽ giúp hắn diệt. Thiên hạ đại thế? Thiên hạ này đã không có đại thế nữa rồi. Còn nghĩ đại thế cái gì nữa?”

Mạnh Kinh Tiên chuyển mắt sang nhìn Lâm Trường Hà, nói: “Nghe nói ngươi là chuyển thế của Đạo Tổ. Hôm nay bất kể hai bên ân oán thế nào, ta cũng chỉ là muốn đánh một trận với ngươi, xem thử rốt cuộc Đạo pháp của ngươi mạnh hay mũi kiếm của ta sắc!”

Lâm Trường Hà gật gật đầu nói: “Được. Trong trí nhớ của ta cũng có một người dùng kiếm rất mạnh. Đáng tiếc, hắn chết trong tay Yêu tộc rồi. Người đó tên là Mặc Ly, Kiếm Thánh Mặc Ly.”

Mạnh Kinh Tiên không tiếp lời. Hắn chẳng qua chỉ bước ra một bước, thậm chí ngay cả kiếm cũng không ra, vô song kiếm ý đã trùng tiêu, xé nát bầu trời!

Kiếm của hắn không cần bất cứ người nào làm chuẩn. Kiếm Thánh Mặc Ly chết rồi, nhưng Mạnh Kinh Tiên hắn còn sống. Kiếm của Mạnh Kinh Tiên cũng còn sống!

Mạnh Kinh Tiên đưa tay vồ một cái. Trong nháy mắt, phong vân thiên địa xung quanh đều bị hắn nắm trong tay, ngưng tụ thành một thanh kiếm thiên địa, chém tới hướng Lâm Trường Hà!

Kiếm đạo của hắn đã ngưng tụ đến mức độ cao nhất. Trong tay hắn không có kiếm nhưng bản thân hắn chính là hóa thân của Kiếm đạo. Sinh tử huyễn diệt, thiên địa phong vân đều có thể làm kiếm!

Đối diện với một kiếm kinh thế này, hai tay của Lâm Trường Hà vẽ đạo văn giữa hư không, Tiên Thiên Đạo Văn, diễn hóa thế giới!

Một người là Đạo cao nhất, một người là Kiếm đạo cao nhất. Hai bên cùng giao thủ, nhất thời bạo phát ra một luồng dao động có thể nói là kinh khủng.

Bất kể là Lâm Trường Hà hay Mạnh Kinh Tiên, bọn họ đều đạt đến tu vi ở trình độ cao nhất ở một mặt nào đó. Ít nhất, lúc mới vừa bắt đầu giao thủ, dao động hai người tạo ra cũng kinh người vô cùng. Tạm thời không nhìn ra ai thắng ai thua.

Huyền Trần Tử cùng Địa Tạng Vương ở dưới còn chưa giao thủ. Hắn nhìn Địa Tạng Vương, nói: “Hai người chúng ta còn cần đánh không?”

Trên mặt Địa Tạng Vương lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: “Xem ra là không cần. Ta và Mạnh Kinh Tiên chỉ cần giữ các người ở lại đây một ngày là đủ rồi. Nếu Tô Tín không thể giải quyết Phật Đà trong vòng một ngày thì có hắn thêm một ngày cũng không có nghĩa.”

Huyền Trần Tử gật đầu, nói: “Không đánh thì không đánh vậy. Ta từng nói., chúng ta không nhúng tay vào đấu tranh giữa Phật Đà và Tô Tín, mà là đại thế thiên hạ.

Chúng ta biết ý định của Phật Đà, cho nên muốn nắm đại thế thiên hạ trong tay. Bây giờ nhìn lại, đại thế thiên hạ này lại nằm trong tay Tô Tín. Cứ như vậy, Thái Nhất Đạo Môn ta có nhúng vào hay không cũng đã không còn ý nghĩa gì. Chờ kết quả là được.”

Huyền Trần Tử vốn cũng không phải người hiều chiến. Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn quan trọng gì nữa.

Phật Đà muốn Thái Nhất Đạo Môn đến cứu viện. Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương lại xuất hiện ở đây để ngăn cản hắn. Cứ theo đà này, thật ra bọn họ cũng coi là gián tiếp giúp cho Phật Đà chặn Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương. Nếu không, ba tên Thông Thiên vây công, Phật Đà sẽ càng không chịu nổi.

Chỉ có điều bây giờ Huyền Trần Tử có chút nghi ngờ thái độ của Vương Cửu Trọng và Đại Thiên Ma Tôn.

Hai người này, một người từng giao thủ với Tô Tín. Hai bên không có giao tình gì. Một người thì có chút liên lạc với Tô Tín, cũng có thù oán với Phật Đà. Nhưng lần này, hai người bọn họ lại không xuất hiện. Cái này rất kỳ lạ.

Dĩ nhiên, kỳ lạ hơn lại chính là Thích Đạo Huyền. Vị tổ sư này mặc dù có xích mích với Phật Đà, nhưng nói thế nào cũng là người nhất mạch Phật môn. Kết quả bây giờ Tô Tín muốn diệt tuyệt Phật môn. Thích Đạo Huyền lại giống như không nhìn thấy, không ra tay. Đây quả là có hơi kỳ quái.

Thích Đạo Huyền thở dài một hơi. Đại thế trong thiên hạ này hắn càng lúc càng không thấy rõ rồi.

Mà cùng lúc đó, bên ngoài Phật môn Linh Sơn, trong mắt Phật Đà lộ ra một tia rét lạnh.

Hai vị Đạo môn kia không tới. Hai đồng minh của Tô Tín cũng không đến. Nguyên nhân trong đó cũng không cần nói nhiều.

Nhìn Tô Tín, Phật Đà trầm giọng nói: “Ngươi có lòng tin sẽ thắng ta như vậy hay sao? Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương không có ở đây. Bọn họ hẳn là xuất thủ đi chặn lại hai vị Đạo môn kia. Cái ta thấy khó hiểu duy nhất chính là vì sao Đại Thiên Ma Tôn không đến góp vui.