← Quay lại trang sách

Chương 2860 Ngăn cản

Tiêu gia phá hủy cả nửa đời của ta, chuyện đã từng xảy ra, ta không có cách xem nó như chưa từng xảy ra. Ta đã không còn về được Tiêu gia nữa!”

Địa Tạng Vương lắc đầu, nói: “Địa Phủ là đất thu nhận những con người đau khổ. Ngươi và ta lúc đầu đều là người mà toàn giang hồ bất dung. Trong Địa Phủ mặc dù cũng đeo mặt nạ nhưng nơi này là nơi duy nhất mà mọi người có thể thật lòng với nhau. Mặt các ngươi đối xử với người ngoài kia, đó mới thực sự là mặt nạ. Tuy không che mặt các ngươi nhưng lại chặn lòng các ngươi.

Nhưng ta không mong các ngươi cả đời cứ ở mãi trong Địa Phủ. Ngươi đau khổ không phải càng nhiều càng tốt, mà là càng ít càng tốt.”

Địa Tạng Vương nhìn Tiêu Xước, trên mặt hắn mang theo một nụ cười ôn hòa, nói: “Thật ra thì ta hy vọng các ngươi cũng có thể vui vẻ.”

Trên mặt Tiêu Xước lộ ra một nụ cười khổ: “Địa Tạng Vương đại nhân, tâm cảnh của ngươi đã hoàn toàn mở ra, có thể cầm lên được cũng có thể bỏ xuống được.

Người đau khổ lúc nào cũng có. Địa Tạng Vương luôn có đại nguyện, Địa Ngục không trống, thề không thành Phật. Nhưng Địa Ngục thì làm sao có lúc trống cho được?

Thế gian này có biết bao người đau khổ, có thêm một người là ta cũng không nhiều hơn, ít đi một mình ta cũng không ít, cho nên, Địa Tạng Vương đại nhân, ngươi không cần khuyên nữa.”

Vừa nói, Tiêu Xước liền đeo mặt nạ Mạnh Bà lên. Giờ phút này nàng có lẽ mới thật sự là nàng, không phải là Tiêu Xước từng bị Tiêu gia làm tổn thương, mà là Mạnh Bà của Địa Phủ.

Đúng như Địa Tạng Vương mới vừa nói, bây giờ dù Tiêu Xước đeo mặt nạ trên mặt nhưng thực chất là đang gỡ mặt nạ trong lòng xuống.

Địa Tạng Vương thở dài một cái, cũng đeo mặt nạ Địa Tạng Vương của mình lên, chuẩn bị đến Đạo môn cản Lâm Trường Hà và Huyền Trần Tử.

Hắn là Thông Thiên nhưng lại không thông được lòng người.

Tiêu Xước không muốn buông xuống. Hắn đã từng khuyên rất nhiều lần. Thậm chí hai huynh đệ Tiêu gia cũng từng thông qua Điạ Phủ nhiều lần liên lạc, khuyên can Tiêu Xước nhưng cũng vô dụng. Đây là nút thắt trong lòng Tiêu Xước, trừ nàng ra thì không ai có thể gỡ ra được.

So sánh với phong vân ngoại giới lúc này, Đạo môn lại có vẻ rất an lành.

Trước kia, người chưởng đà ở Đạo môn bất kể là Lý Bá Dương hay Triệu Cửu Lăng, bọn họ ít nhiều gì cũng có dã tâm.

Nhưng Lâm Trường Hà và Huyền Trần Tử bây giờ đều xuất thân từ Thái Nhất Đạo Môn. Cho dù Lâm Trường Hà có dung hợp trí nhớ của Đạo Tổ, coi như là chuyển thế của Đạo Tổ nhưng trí nhớ của bản thân hắn vẫn ảnh hưởng đến hắn. Bao gồm cả tính cách, cách hành sự cũng không thay đổi là bao.

Bên trong đại điện, Lâm Trường Hà cầm thư Phật Đà gửi tới, dửng dưng nói: “Chưởng giáo, Tô Tín động thủ với Phật Đà, tập trung lực của tất cả các tông môn trong thiên hạ tấn công Phật môn Linh Sơn, số lượng rất lớn.”

Thái độ của Lâm Trường Hà rất thản nhiên. Bên Phật môn xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng hắn căn bản cũng không hề cuống cuồng, hãy còn rảnh rỗi thảo luận những chuyện này với Huyền Trần Tử.

Huyền Trần Tử gật gật đầu, nói: “Dự liệu được. Phật Đà tính toán vạn năm. Bất kể đối thủ trước mặt là ai, hắn nhất định cũng phải xuất thủ.

Ta chưa tiếp xúc với Tô Tín kia, không ngờ hắn ra tay cũng quyết đoán, ác liệt như vậy. Nhìn điệu bộ này là lại muốn một đòn diệt Phật môn rồi.

Đúng rồi, ngày xưa ngươi từng tiếp xúc với Tô Tín này. Lúc ngươi còn trẻ cũng từng được liệt vào hàng tuấn kiệt Nhân Bảng, ngươi cảm giác hắn là hạng người gì?”

Lâm Trường Hà trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới trầm giọng nói: “Tô Tín dùng kiếm, nhưng tính cách hắn lại giống một thanh đao hơn. Một thanh đao vô cùng sắc bén!

Võ đạo cầu thật. Cái chúng ta theo đuổi là siêu thoát tất thảy, bỏ đi những ưu tư vô dụng. Nhưng Tô Tín tới giờ cũng sẽ không che giấu cái mình muốn. Hoặc nói, những cái mà hắn nhắm đến chính là bản tâm của hắn.

Trên giang hồ không ít người nói Tô Tín ác. Nhưng ta quả thực thấy hắn không hề ác. Bởi trong lòng hắn đã không có thiện ác!”

Huyền Trần Tử chợt ngẩng đầu một cái. Câu nói sau cùng của Lâm Trường Hà khiến hắn có hơi kinh ngạc. Hắn căn bản không ngờ rằng Lâm Trường Hà sẽ đánh giá Tô Tín như thế.

Người ác đến mức tận cùng cũng không đáng sợ. Đáng sợ thực sự có lẽ là người đã sớm bỏ đi ý niệm thiện ác, ngay cả tâm ma cũng không cách nào tìm đến hắn, giống như Tô Tín vậy.

Lâm Trường Hà nhìn Huyền Trần Tử, nói: “Chưởng giáo, bây giờ Phật Đà cầu viện rồi, chúng ta có giúp hay không?"

Huyền Trần Tử suy nghĩ một chút, rồi thở dài một cái, nói: “Thế sự vô thường. Thế cục hiện tại trên giang hồ không ai nhìn thấu nổi. Chúng ta không biết Tô Tín đang suy nghĩ gì, nhưng ít nhất chúng ta có thể biết Phật Đà đang làm gì.

So với việc không cách nào khống chế cục diện thì chi bằng đi theo hướng mà mình đã biết.

Phật Đà muốn đối phó với Tô Tín, chúng ta không cần xuất thủ. Nhưng bây giờ Tô Tín muốn giết Phật Đà, chúng ta nên tận lực xuất thủ ngăn cản là được, không cần tử đấu với đối phương.”

Lâm Trường Hà gật đầu một cái. Bản thân hắn không có vấn đề gì. Kiếp trước, Đạo Tổ có lẽ từng có ước định gì đó với Phật Đà. Nhưng kiếp này hắn chỉ thừa kế sức mạnh của Đạo Tổ mà thôi. Đến sau cùng hắn vẫn là Lâm Trường Hà.