← Quay lại trang sách

Chương 2869 Đuổi cùng giết tuyệt

Từ sau khi thành Thông Thiên cảnh, Phật Đà vẫn là người đầu tiên có thể bức Tô Tín đến nước đường này.

Bàn về tích lũy sức mạnh tự thân, Phật Đà thật ra cũng không mạnh hơn so với lúc hắn ở thời thượng cổ. Dẫu sao, hơn mười ngàn năm qua, hắn vẫn luôn tồn tại nhờ phương thức ngủ đông Nguyên Thần.

Nhưng tích lũy trong võ đạo của Phật Đà lại đã vượt xa thời kì thượng cổ. Nhìn các loại thủ đoạn hắn thi triển ra lúc này thì đã biết. Phật Đà muốn lần khiêu chiến với Nhân Hoàng ở vạn năm sau không phải là mù quáng tự đại, mà là hắn thật sự có chuẩn bị, có sức lực nhất định.

Chỉ tiếc bây giờ, Phật Đà lại gặp Tô Tín. Những thủ đoạn, những lá bài tẩy kia của Phật Đà đã bị phá hủy đến chẳng còn lại gì trong tay Tô Tín.

Tô Tín cầm kiếm đi từng bước một đến chỗ Phật Đà, lạnh nhạt nói: “Cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Ngươi và ta đều biết, chuyện đã đến nước này thì cũng đã không còn dính líu đến ân oán cá nhân nữa. Cái ta và ngươi tranh chẳng qua là tranh đạo thống. Thiên hạ này chỉ có thể có một kẻ chí cường. Ta muốn làm thì ngươi phải nhường ngôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Phật Đà gật đầu nói: “Nói không sai, giữa ta và ngươi bây giờ chính là cùng tranh đọa thống. Giống như ngày xưa lúc ta và Đạo Tổ liên thủ vây giết Vũ Tổ, lúc ấy cũng là vì đạo thống.

Bây giờ ngươi thành công, đại thế và đạo thống của thiên hạ này đều đã rơi vào trong tay ngươi. Tính toán và chuẩn bị của cả vạn năm kết quả, chính chủ còn chưa thấy mà đã hoàn toàn thất bại. Tư vị này ngươi sẽ không biết đâu."

Có điều, ngay lúc này, Phật Đà bỗng nhiên lại nói: “Thật ra thì bây giờ ta và ngươi cũng không cần thiết phân sinh tử nữa.

Ta bại trận, thiên hạ này là của ngươi. Sau này, người có thể chân chính đánh một trận với Nhân Hoàng cũng chính là ngươi.

Ta cũng không phải là sợ chết. Ta chỉ muốn nhìn một chút xem ngươi có thể kéo được Nhân Hoàng xuống khỏi vị trí chí tôn kia hay không. Ta hiểu Nhân Hoàng hơn bất cứ ai.”

Tô Tín nghe vậy, trên mặt hắn lộ ra vẻ kỳ quái. Một lát sau hắn mới lạnh nhạt nói: “Nói nghe cũng không tệ. Có điều đáng tiếc thật đấy Phật Đà đại nhân. Ta không tin chuyện hóa địch thành bạn. Quan trọng nhất chính là ta là người rất đa nghi. Chính bởi vì ta đa nghi nên ta không có lòng tin với phần lớn người.

Nếu là người bình thường, ta giữ lại thì cũng là giữ lại thôi. Nhưng thực lực của Phật Đà đại nhân ngươi lại quá mức kinh khủng. Cho dù bây giờ ngươi có tự phế võ công, ta cũng không dám giữ ngươi lại.

Hơn nữa, có một câu nói ngươi đã nói sai rồi. Cái ngươi hiểu chẳng qua chỉ là Nhân Hoàng ngày xưa mà thôi. Nhân Hoàng bây giờ thì đã không còn ai đoán ra được nữa rồi. Kinh nghiệm của ngươi với ta mà nói không có tác dụng gì. Cho nên bây giờ, ngươi cứ an tâm đi chết đi!”

Với con người Phật Đà, Tô Tín thật không nhìn thấu.

Tô Tín tự cho rằng hắn nhìn người rất chính xác, nhưng hắn vẫn không cách nào nhìn thấu được rốt cuộc trong lòng những lão quái vật thượng cổ này họ đang nghĩ cái gì. Hắn cũng không biết Phật Đà nói thật hay là giả. Rốt cuộc Phật Đà chỉ muốn xem thử Nhân Hoàng sau cùng sẽ ra sao, hay là đang tính âm thầm tính toán cái gì để chờ cơ hội xuất thủ.

Tô Tín không phân biệt được thật giả, cho nên cách làm đơn giản nhất chính là giết!

Trực tiếp dùng một đao chém chết, cuối cùng chấm dứt hết mọi chuyện. Dứt khoát! Như vậy thì bất kể ngươi có tính toán gì, hay ý tưởng gì thì cũng chỉ là hư vọng mà thôi.

Mắt thấy Tô Tín cầm kiếm đi tới, một thân sát cơ. Phật Đà thở dài một hơi, nói: “Hành sự quyết tuyệt. Tô Tín, ngươi nhất định phải làm thế?”

“Phật Đà đại nhân ngươi cũng không phải chỉ mới biết ta ngày đầu tiên. Sao lại nói mấy lời này thế?”

Mỗi một bước Tô Tín bước ra, sát cơ trên người hắn lại mạnh hơn một phần.

Chờ tới lúc hắn đi đến gần Phật Đà, sát cơ kia gần như đã ngưng tụ thành thực chất. Tham Lang Kiếm trong tay hắn cũng truyền đến từng hồi tiếng Tham Lang tru hưng phấn.

Đối diện với thái độ này của Tô Tín, trên mặt Phật Đà cũng không có biểu tình gì khác, cũng không nói gì nhiều.

Hắn chắp hai tay, miệng tụng một tiếng Phật hiệu, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Đối với cường giả thượng cổ ở cấp bậc như Phật Đà mà nói, thời khắc sinh tử kinh khủng thế này hắn đã trải qua vô số lần.

Mặc dù sát ý của Tô Tín đã quyết, song Phật Đà có thể làm gì? Khóc lóc cầu xin hay là điên cuồng quát mắng, muốn lấy mạng đổi mạng với đối phương?

Tâm tình này cho tới bây giờ cũng sẽ không xuất hiện ở trên người cường giả như Phật Đà. Nếu sát ý của Tô Tín đã quyết thì hắn cũng chỉ có thể cho Tô Tín biết, muốn giết Phật Đà, Tô Tín cũng phải trả một mức giá thê thảm!

Đối mặt với sát cơ trùng tiêu của Tô Tín, trên người Phật Đà nhất thời hiện ra huyết sắc vô biên.

Phật quang sau lưng hắn vẫn sáng cói như trước. Song, trong Phật quang đó lại xen lẫn huyết sắc. Cái này cũng khiến cho bản thân Phật Đà có một loại cảm giác cực kỳ tà dị.

“Ma công?”