Chương 2874 Đến Đạo môn (2)
Lúc Địa Tạng Vương đi đến Phi Long thành cũng không thấy cảnh thế lực Tây Bắc Đạo tập hợp. Hắn không nhịn được mà hỏi: “Lần này ngươi không tính để cho thủ hạ động thủ à?”
Tô Tín lắc đầu nói: “Đạo môn khác với Phật môn. Đặc biệt là Đạo môn bây giờ thật ra cũng không coi là Đạo môn hoàn chỉnh nữa. Mà chẳng qua là lấy Thái Nhất Đạo Môn làm chủ mà thôi. Trước đó ta từng nói, lần này có động thủ với Đạo môn hay không thì thật ra nằm ở chỗ Đạo môn. Dù sao thì ba người chúng ta liên thủ đi đánh Đạo môn, Đạo môn bọn họ cho dù có nhiều lá bài tẩy hơn nữa cũng không cản được chúng ta.”
Địa Tạng Vương gật đầu một cái, bất kể thực lực bên Đạo môn có thế nào, thiên hạ hiện tại chỉ cần ba người bọn họ, thì trừ khi Nhân Hoàng hiện thế thì không ai có thể địch được. Trực tiếp đi thẳng đến Đạo môn, bọn họ cũng không cần phải sợ.
Sau cùng, Tô Tín chỉ nói cho Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi một tiếng, rồi ngay lập tức cùng Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên ngự không đi đến sơn môn của Thái Nhất Đạo Môn.
Lúc này, trong Thái Nhất Đạo Môn, Huyền Trần Tử và Lâm Trường Hà vẫn còn đang bình tĩnh tu luyện.
Đây cũng không phải là vì bọn họ có lòng tin đánh được với Tô Tín, cũng không phải vì bọn họ tâm lớn. Mà là vì chuyện đã đến nước này. Bọn họ cho dù có nghĩ hết mọi cách cũng không làm gì được Tô Tín. Nếu thế thì chi bằng thản nhiên đối mặt.
Thiên tính của Lâm Trường Hà đã thế, Huyền Trần Tử cũng coi như là nhìn thấy phong vân giang hồ. Hai người bọn họ nhìn rất rõ điểm này.
Ngay lúc này, ba luồng khí tức bỗng nhiên hạ xuống. Trong đó đặc biệt có một luồng khí tức mạnh nhất, chói chang giống như Mặt trời ban trưa.
“Đến rồi.” Lâm Trường Hà nhìn giữa không trung, lẩm bẩm nói.
Trong mắt Huyền Trần Tử lộ ra vẻ quái dị nói: “Chỉ có ba người bọn họ? Tây Bắc Đạo không ồ ạt tấn công?”
Lúc này, giọng của Tô Tín truyền tới từ bên ngoài Thái Nhất Đạo Môn, vọng khắp toàn bộ Thái Nhất Đạo Môn.
“Chư vị Thái Nhất Đạo Môn, người cũng đến rồi. Không mời chúng ta vào trong ngồi một chút hay sao?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời kích động toàn bộ Thái Nhất Đạo Môn. Một đám đệ tử Thái Nhất Đạo Môn đều vọt ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Tín mang theo vẻ căm thù.
Phật môn cũng đã bị Tô Tín diệt. Nghe nói những đệ tử Phật môn kia, phần lớn đều chọn cách tự tử. Cón một phần khác thì khom lưng khụy gối, đầu phục Tô Tín. Bây giờ Đạo môn bọn họ chẳng lẽ cũng phải dẫm lên vết xe đổ đó hay sao?
Thậm chí, có một số đệ tử Thái Nhất Đạo Môn ở đó đều đang thầm suy nghĩ, chờ lúc nữa Tô Tín muốn diệt Đạo môn, bọn họ rốt cuộc phải cương quyết tự vẫn hay đầu hàng kéo hơi tàn? Dường như nghe nói, đãi ngộ làm thủ hạ cho Tô Tín tại Tây Bắc Đạo cũng không tệ.
Lúc một vài đệ tử Thái Nhất Đạo Môn đang thầm nghĩ vớ vẩn, cửa sơn môn của Thái Nhất Đạo Môn mở, Huyền Trần Tử cùng Lâm Trường Hà đi ra, trầm giọng nói: “Nếu như Tô đại nhân đã đến đây thì vào đi. Chỉ cần Tô đại nhân yên tâm là được.”
Tô Tín cười to nói: “Thái Nhất Đạo Môn cũng không phải là đầm rồng hang hổ, ta có gì mà không dám?”
Dứt lời, Tô Tín liền cùng với Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên bước vào trong Thái Nhất Đạo Môn. Những đệ tử này mặt đầy vẻ hoang mang. Lần này hình như là không đánh?
Trong đại điện Thái Nhất Đạo Môn, Huyền Trần Tử nhìn ba người Tô Tín, trầm giọng nói: “Tô đại nhân, ngươi rốt cuộc có ý gì? Rốt cuộc hòa hay chiến? Nhưng nếu như ngươi muốn Thái Nhất Đạo Môn ta phụ thuộc vào dưới quyền Tây Bắc Đạo ngươi. Cái này tuyệt không có khả năng. Nhưng Thái Nhất Đạo Môn ta có thể ẩn cư ở núi thẳm, không bước ra giang hồ nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại thế xưng bá giang hồ của Tô đại nhân ngươi.”
Cái Huyền Trần Tử nói lúc này cũng là ranh giới cuối cùng của Thái Nhất Đạo Môn.
Bất kể là Thái Nhất Đạo Môn hay Lâm Trường Hà cũng sẽ không thần phục Tô Tín, không tham dự vào phân tranh giang hồ chính là nhượng bộ lớn nhất của bọn họ. Dù sao trước kia, Thái Nhất Đạo Môn bọn họ cũng thường xuyên bế quan.
Thái Nhất Đạo Môn không phải không dám chiến mà là không muốn chiến.
Biết rõ tất bại mà còn muốn gắng gượng đánh một trận với Tô Tín, Huyền Trần Tử lại không muốn thể hiện mình tráng liệt, vì sao hắn phải làm như thế?
Hôm nay, nếu Tô Tín phất cờ gióng trống đánh đến, thì Huyền Trần Tử cho dù có phải dùng hết lực lượng ở Thái Nhất Đạo Môn cũng phải liều chết đánh một trận với Tô Tín. Nhưng vấn đề là bây giờ Tô Tín không làm như vậy. Cái này chứng tỏ, chuyện này hãy còn có thể thượng lượng.
Nhìn Huyền Trần Tử, Tô Tín trầm giọng nói: “Chỉ cần Thái Nhất Đạo Môn các ngươi không đối địch với Tô Tín ta, giang hồ lớn như vậy vẫn có thể chứa chấp Thái Nhất Đạo Môn các ngươi.
Ta không phải muốn Thái Nhất Đạo Môn các ngươi quy ẩn mà là đạo thiên cơ trên người hai vị!”
Dứt lời, sắc mặt của Huyền Trần Tử bỗng nhiên biến đổi. Quanh thân hắn, đạo uẩn lưu chuyển, lạnh giọng nói: “Tô Tín, ngươi như này là muốn không chết không thôi với Đạo môn chúng ta?