← Quay lại trang sách

Chương 2882 Đạp Tiên Vực, chiến Nhân Hoàng

Đạp Tiên Vực, chiến Nhân Hoàng

Địa Tạng Vương ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung: “Đáng tiếc, thời gian không đợi người. Trước khi ngươi xuất quan, lại xảy ra một lần trời sập nữa rồi.

Nhìn dáng vẻ này, nếu trời sập lại phát sinh một lần nữa thì khi đó sẽ là ngày mà Tiên Vực và Hạ giới hoàn toàn dung hợp.

Tốc độc của Nhân Hoang còn nhanh hơn so với chúng ta tưởng tượng. Thời gian e cũng không còn kịp nữa.”

Tô Tín gật đầu một cái, nói: “Ta cũng cảm giác được. Thật ra thì ta sớm đã dung hợp chín đạo thiên cơ thành công. Chậm trễ xuất quan là vì ta muốn xem thử có thể tiến thêm một bước được nữa hay không.

Chỉ là vì cảm thấy trời sập lại một lần nữa xuất hiện, ta mới xuất quan trước thời hạn.”

Địa Tạng Vương kinh ngạc nói: “Ngươi muốn động thủ bây giờ?”

Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh, nói: “Do dự sẽ bị hại. Tô Tín ta từ trước đến giờ cũng không phải hạng người chờ đến khi đối phương xuất thủ mới ra tay phản kích.

Giang hồ vạn năm trước là thiên hạ của Nhân Hoàng. Còn hôm nay, Tô Tín ta hùng bá thiên hạ!

Đã đi rồi thì đừng nên quay lại. Bất kể Nhân Hoàng là anh hung dân tộc cũng được, hay muốn mượn việc Tiên Vực dung hợp với Hạ giới để đạt thành cảnh giới tột cùng của mình cũng tốt. Dù sao, giữa ta và hắn nhất định phải đánh một trận.

Thà chờ đợi thì chi bằng bây giờ cứ thẳng tay xuất thủ. Dù sao nên tới thì cũng sẽ phải tới.”

Nếu Tô Tín đã quyết định xong, Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên cũng không nói gì nữa. Điạ Tạng Vương chẳng qua chỉ nói: “Ngươi tính tiến vào Tiên Vực từ đâu?”

“Đương nhiên là từ con đường Thông Thiên!”

Tô Tín hãy còn nhớ cuối con đường Thông Thiên vẫn còn cắm thẳng đứng một thanh Nhân Hoàng Kiếm.

Chỉ có điều nơi đó bị bao phủ trong quy tắc thiên địa. Cho dù có là Thông Thiên cảnh cũng không cách nào kháng cự lại với quy tắc này. Mà bây giờ, Tô Tín lại có lòng tin nhắm thẳng vào sức mạnh quy tắc thiên địa đó. Từ trong đó mà tiến vào Tiên Vực.

Bên phía Tây Bắc Đạo, người biết tin Tô Tín xuất quan không nhiều. Chỉ có người thân của Tô Tín như Hinh Nhi và đám tâm phúc Lý Phôi.

Tô Tín muốn bước vào Tiên Vực từ con đường Thông Thiên, bọn họ cũng đi theo tiển biệt.

Nhìn mọi người một cái, Tô Tín cũng không nói gì nhiều. Hắn không phải loại người có nữ nhi tình trường. Huống chi hắn cũng không cho rằng chuyến này hắn đi sẽ không trở lại. Cho nên Tô Tín bước một bước vào cánh cổng con đường Thông Thiên kia. Thoáng cái, hắn liền cảm nhận được một sức mạnh bài xích từ quy tắc ở đây. Giống như lúc đó khi mọi người tranh đoạt thiên cơ xong liền bị phương thế giới này bài xích,

Nhưng lúc này, quanh thân Tô Tín có một luồng khí thế huyền ảo, độc lập với phương thiên địa này tỏa ra, chống lại lực quy tắc kia, giúp Tô Tín từng bước một đi tới trên con đường Thông Thiên kia.

Hinh Nhi phía dưới có chút bận tâm, kéo Lý Phôi, hỏi: “Lý đại ca, đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”

Lý Phôi bình thường rất tin tưởng Tô Tín lúc này cũng trầm mặc hồi lâu, bấy giờ mới nói: “Ta tin tưởng đại nhân.”

Hinh Nhi lúc này đã không còn là cô nương ngây thơ năm đó nữa. Hiển nhiên nàng đã nghe được ý của Lý Phôi từ trong câu nói của hắn.

Lý Phôi tin tưởng Tô Tín, nhưng suy tính ra, lần này Tô Tín thật đúng là thắng bại khó dò.

Hoàng Bỉnh Thành đứng ở một bên trợn mắt nhìn Lý Phôi một cái. Lời khen thì không nói, nói dối cũng không biết luôn à? Cứ phải thẳng thắn như thế.

Hắn vội vàng nói với Hinh Nhi: “Không cần lo lắng. Từ lúc Tô đại nhân bước vào giang hồ tới nay, có khi nào đánh trận mà không chuẩn bị không? Ngay cả Phật Đà, tổ tiên của Phật Tông cũng bị Tô đại nhân giết chết rồi. Bây giờ thực lực của Tô đại nhân đã tăng nhiều. Nhân Hoàng cũng không phải bàn!”

Hinh Nhi miễn cưỡng cười một cái. Hiển nhiên nàng không tin Hoàng Bỉnh Thành.

Phật Đà là Phật Đà. Nhân Hoàng là Nhân Hoàng, hai bên mặc dù là người cùng một thời đại nhưng hiển nhiên cũng không phải là người ở cùng một cấp bậc.

Đằng sau, Mạnh Kinh Tiên nhìn bóng lưng Tô Tín biến mất trong con đường Thông Thiên, hắn liền xoay người rời đi.

Địa Tạng Vương kinh ngạc nói: “Ngươi đi đâu?”

Mạnh Kinh Tiên lạnh nhạt nói: “Đi tu luyện. Tô Tín thắng, ta muốn theo đuổi trình độ cao nhất trong kiếm đạo. Tô Tín bại, cho dù có làm châu chấu đá xe, ta cũng phải đi đánh một trận với Nhân Hoàng.

Dù sao, bất kể Tô Tín thắng hay bại ta đều phải tu luyện. Cứ chờ ở đây để làm gì?”

Địa Tạng Vương cười khổ lắc đầu một cái. Võ giả trên Chân Vũ ở giang hồ này, nếu nói là đơn giản nhất thì có lẽ chính là Mạnh Kinh Tiên.

Người đơn giản mặc dùy suy nghĩ đơn giản nhưng cũng là người sống thoải mái nhất. Dù sao đời này hắn cũng không thể làm được giống như Mạnh Kinh Tiên.

Mà lúc này, sau khi Tô Tín bước vào trong con đường Thông Thiên, Đại Thiên Ma Tôn, Lâm Trường Hà, những người đã từng bước vào Thông Thiên cảnh đều có một loại cảm giác, tựa như phương thiên địa này đã xuất hiện một dị loại không giống với bọn họ.

Trong chớp nhoáng này bọn họ cũng đã biết, Tô Tín đã thành công Cửu Cực Quy Nhất, trở thành nhân vật duy nhất trên giang hồ có thể cùng đánh một trận với Nhân Hoàng. Hơn nữa, hắn đã hành động rồi.