Chương 2883 Đạp Tiên Vực, chiến Nhân Hoàng (2)
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn lên trời. Sau trận chiến này, rốt cuộc ai sẽ là người đứng đầu thiên hạ, trật tự giang hồ vạn năm kế tiếp sẽ do ai làm Chúa tể, tất cả đều phải xem kết quả của trận chiến này rồi.
Lúc này, bên trong con đường Thông Thiên, Tô Tín từng bước một đi đến Tiên Vực. Mỗi một bước đi, hắn càng cảm nhận cảnh giới tự thân sâu hơn một chút.
Đây là con đường của hắn. Không có cái gì trước đó để tham khảo, bao gồm cảnh giới Nhân Hoàng từng đứng.
Đến lúc hắn đi đến cuối con đường Thông Thiên kia, thấy Nhân Hoàng Kiếm cắm trên ẩn long mạch, trên thân Nhân Hoàng Kiếm cũng tản ra một luồng khí tức hào hùng thiết huyết. Ả ảnh vô biên hiện lên trên thân Nhân Hoàng Kiếm. Đây cũng là ảo ảnh của những nhân vật mạnh mẽ từng bị Nhân Hoàng chém giết.
Đến khi Tô Tín cầm tay vào Nhân Hoàng Kiếm đó, Nhân Hoàng Kiếm bỗng nhiên hóa thành tro bụi, chỉ có những ảo ảnh kia là còn tồn tại.
Tô Tín hơi khẽ chau mày. Nhân Hoàng Kiếm cắm trên ẩn long mạch đã vạn năm, nhưng ẩn long mạch lại chẳng có chút phản kích nào.
Lúc này, sức mạnh Nhân Hoàng Kiếm đã bị tiêu hao hết, bị ngoại lực tác đông một cái liền ngay lập tức tiêu tán.
Thần binh bổn mạng do mình tự tay rèn lại bị hủy, Nhân Hoàng hẳn có thể dự liệu được. Đến sau cùng hắn cũng không muốn quan tâm. Đến cảnh giới của hắn bây giờ, hắn đã không cần đến Nhân Hoang Kiếm nữa.
Tô Tín không nghĩ nhiều về điểm này. Hắn bước ra một bước, vượt qua không gian, bản thân đã tiến vào trong Tiên Vực.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt lại khiến Tô Tín có chút kinh ngạc.
Tiên Vực vốn là một thế giới sắp hỏng. Địa vực mà Nhân tộc sinh hoạt thật ra cũng không nhiều lắm.
Cùng với việc người Tiên Vực hạ giới, sau này bọn họ thậm chí còn dẫn toẹo vài người thường hạ giới. Toàn bộ Tiên Vực cũng chỉ còn lại một số ít người không muốn rời cố thổ. Nhưng nói thế nào thì cũng là còn có một chút sinh cơ.
Tuy nhiên Tiên Vực lúc này đã hoàn toàn biến thành một cảnh tử địa. Núi lửa bùng nổ, địa long chuyển mình, bạo phong thổi quét.
Toàn bộ Tiên Vực đều giống như tận thế.
Nhưng trong cảnh tượng tận thế này lại có một tòa cung điện giữa không trung, được chế tạo từ đồng xanh. Phong cách cổ xưa dị thường, không có chút khí tức nào tản ra từ đó.
Nếu Tô Tín nhớ không lầm, vị trí tòa cung điện giữa không trung kia chính là chỗ của Hoàng Thiên Vực ngày trước!
Tô Tín bước vào Hoàng Thiên Vực, cung điện kia bắt đầu rung lên. Một luồng sinh cơ nồng đậm bắt đầu hội phục từ bên trong. Khí tức cường đại đó thậm chí khiến cho Tô Tín không nhịn được mà cảm giác bị đè nén.
Trong mắt Tô Tín, thần mang bùng nổ. Hắn bước ra một bước, thân hình vượt không gian. Trong nháy mắt đã đột ngột xuất hiện ở trước cung điện đó.
Khí tức của cung điện hoàn toàn hồi phục, thời gian ở Tiên Vực cũng theo đó mà như dừng lại vậy.
Không còn động đất. Dung nham cũng không tuôn trào. Ngay cả phong bạo cũng biến thành gió nhẹ thổi qua.
Trong cung điện giữa không trung đó có một bóng người bị lớp bụi dày bám lên bỗng giật giật, đứng dậy.
Hắn vừa đứng dậy, bụi bám phiêu tán, lột ra long bào màu hoàng kim chói mắt và cả khí phách vương giả không cách nào che giấu.
Bóng người đó bước ra một bước, toàn bộ cung điện được rèn bằng đồng xanh lại bắt đầu phân tách kỳ lạ, hóa thành từng hạt nhỏ xíu mắt thường cũng không thấy được mà hoàn toàn phiêu tán.
“Vạn năm rồi! Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này!”
Bóng người đó xuất hiện ở trước mắt Tô Tín, lẩm bẩm nói ra câu đó. Trong nháy mắt, đất đai bắt đầu gầm thét lại, dung nham nổ tung, phong bạo cuồn cuộn!
Được coi như là nhân vật trong truyền thuyết thời thượng cổ, lại bố trí vô số thủ đoạn từ Hạ giới đến Tiên Vực, Tô Tín đã từng vô số lần tưởng tượng hình dạng của Nhân Hoàng.
Nhưng tới khi hắn thực sự nhìn thấy Nhân Hoàng, hắn mới phát hiện, Nhân Hoàng thực sự so với tưởng tượng của hắn có chút chênh lệch.
Xuất hiện trước mắt Tô Tín là một người trung niên mặc Cửu Long bào, gương mặt có hơi bình thường nhưng đường nét trên gương mặt lại như được đao tước phủ tạc, rất ác liệt.
Hơn nữa, tóc của hắn cũng có hơi xám trắng. Cái này tăng cho hắn thêm mấy phần già nua. Chẳng trách Đại Thiên Ma Tôn luôn miệng gọi Nhân Hoàng là lão già Nhân Hoàng.
Dĩ nhiên,c ái khiến người khác chú ý nhất không phải là tướng mạo của hắn mà là khí thế vương giả thiên hạ vô song trên người hắn kia!
Lúc hắn mới xuất hiện, ngay cả cảnh tượng tận thế cũng phải dừng lại vì hắn.
Tô Tín nhìn Nhân Hoàng, lạnh nhạt nói: “Thời gian vạn năm, Nhân Hoàng bệ hạ lại xuất thế, xem ra tâm trạng không tệ? Ta nghĩ nếu như không có ta phá rối, tâm tình của Nhân Hoàng bệ hạ đoán chừng sẽ càng vui hơn.
Dung hợp Tiên Vực và Hạ giới, tạo thành đại kiếp thiên địa. Ta quả thực tò mò. Ngày xưa là Nhân Hoàng ngươi đánh bại Yêu tộc, thành lập trật tự Nhân tộc thống trị thiên hạ. Hôm nay lại vì cảnh giới của mình mà muốn hủy diệt cả Nhân tộc. Xem ra tâm của Nhân Hoàng bệ ngươi không phải sắt đá bình thường.”