Chương 4 .
Ba năm sau.
Gió mỗi lúc một dữ dội, biển giận dữ gào thét điên cuồng. Những cơn sóng thần cất cao hằng năm sáu mét rồi đổ ập xuống, nhận chìm, cuốn trôi những gì chúng gặp.
Huỳnh Thi đút cho mẹ từng thìa cháo nhỏ. Mẹ nàng hôm nay lại bệnh, những cơn cảm sốt, nhức đầu, nóng lạnh cứ mãi hành hạ thân thể vồn đã rất hao gầy của mẹ. Mắt Thi thỉnh thoảng lại nhìn ra biển lơ đãng đến làm rơi thìa cháo trên tay. Mẹ nàng tinh ý hỏi:
- Huỳnh Thi, có chuyện gì vậy con?
- Mẹ à - Giọng Thi run run - Anh Ngữ đi biển còn chưa về đó mẹ.
Bà Chi cố nén tiếng thở dài:
- Sóng to thế này, mẹ sợ là...
Huỳnh Thi không thể nghe hết câu, nàng bỗng bật khóc, giọng nghẹn ngào:
- Không được... mẹ, con phải đi tìm anh ấy.
Bà Chi thương hại nhìn con. Bà biết con bé nói thế chỉ vì quá lo cho Ngữ chứ nó làm sao mà tìm được Ngữ về.
- Mưa gió to thế này, con có đi cũng không được.
Thi không cầm lòng được nữa. Nàng đứng lên chạy vụt đi, gặp bà Mỹ ở phòng ngoài, Thi nói:
- Bác gái, bây giờ phải làm sao đây? Anh Ngữ còn chưa có về đó.
- Biết làm sao bây giờ? Sóng gió to thế này, nếu may mắn, nó sẽ tấp thuyền vào hòn đảo nào đó.
Bà Mỹ đáp với vẻ thờ ơ. Thi nóng nảy:
- May mắn... Còn nếu như không thì sao?
- Hy vọng là điều đó không xảy ra.
- Chúng ta không thể ngồi đây để mà hy vọng được. Bác Mỹ, mình phải làm một cái gì đó để cứu anh Ngữ.
- Cô lo lắng cho nó lắm sao?
Gia Bảo đã đứng sau lưng họ từ lúc nào rồi, giọng Bảo hỏi thật khó hiểu.
- Anh nói như vậy nghĩa là sao?
Thi hỏi lại.
- Tôi hỏi có phải cô lo cho thằng Ngữ lắm không?
- Còn anh - Thi không đáp, nàng hỏi lại - Chẳng lẽ anh không hề lo lắng cho anh ấy?
- Dĩ nhiên là có nhưng ấy là chuyện khác. Nói cho cô biết, tôi và Nguyên Ngữ không có phải là anh em ruột đâu. Từ nay cô hành động gì cũng nên nhìn lại thân phận mình một chút.
Huỳnh Thi biết rằng Gia Bảo ghen mình với Ngữ. Đây là lần đầu tiên Gia Bảo biểu lộ tình cảm làm Thi thoáng bất ngờ. Từ ngày trưởng thành, không hiểu ai nói mà tất cả bọn họ đều biết cái quan hệ đính ước giữa Huỳnh Thi và Gia Bảo. Đây là lần đầu tiên Bảo tỏ ra ghen tuông, nhưng thật không đúng lúc, Huỳnh Thi đáp lại:
- Bây giờ không phải là lúc để ghen tuông. Anh Bảo à, chúng ta cần phải nghĩ cách cứu anh Ngữ bởi vì anh ấy là một thành viên trong gia đình này.
Bảo cười lạnh nhạt:
- Cô nghĩ là tôi ghen sao, lầm rồi! Tôi chỉ không muốn cái gì của mình phải lọt vào tay kẻ khác một khi chưa có sự đồng ý của tôi. Nói tóm lại nếu cô muốn lăng nhăng với thằng khác thì hãy cắt đứt mối quan hệ của chúng ta đi. Tôi không tha thiết gì đâu.
Huỳnh Thi giận đến đỏ mặt, nàng nói nhanh rồi băng mình ra mưa:
- Nếu anh muốn thì cứ việc. Tôi bây giờ đi tìm anh Ngữ đây.
Bảo quay về phía mẹ khi chỉ còn lại hai người.
- Mẹ à...
Bà Mỹ xua tay:
- Con đừng có nói với mẹ là không muốn cưới vợ nhé.
Bảo nhăn nhó:
- Nhưng thật sự là vậy mà mẹ.
- Không được - Bà Mỹ đáp dứt khoát - họ Trần ta chỉ có mỗi mình con, con cần phải cưới vợ sớm để duy trì dòng họ.
- Nhưng con bé này...
- Nó có gì không tốt đâu? Chỉ tại con lúc nào cũng lạnh nhạt với người ta.
- Nhưng mà...
- Gia Bảo - Bà Mỹ nghiêm trang - con không cần phải cãi tay đôi với mẹ nữa. Mẹ có bắt con cưới vợ ngay bây giờ đâu mà sợ chứ? Hãy lo ăn học cho thành tài đi, mọi chuyện sau này hãy tính.
Bảo không nói gì nữa. Anh ta lặng lẽ đi vào phòng riêng của mình với thái độ ơ thờ, lạnh nhạt cố hữu.
Lần đầu tiên Huỳnh Thi mới biết thế nào là sự giận dữ của biển. Vũ trụ, không gian chìm ngập trong bóng tối âm u, từng đợt sóng thần vươn cao, cao hơn nhiều so với con thuyền bé bỏng của Ngữ và Đạt. Cô gái dõi mắt nhìn ra bóng đêm, cố gắng tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì ngoài những đợt sóng nhấp nhô.
Thi đưa tay vuốt mặt, nước mưa làm ướt sũng cả người nàng. Bất giác nàng nghe có vị mặn ở đầu môi, Thi biết rằng đó là vị mặn của nước mắt hòa lẫn nước mưa. Cô gái yếu mềm đã khóc tự lúc nào rồi.
- Nguyên Ngữ ơi - Nàng thầm gọi - xin anh hãy trở về, trở về với em và gia đình đi - Rồi nàng từ từ quì xuống, chân thành khấn niệm - biển cả ơi, xin người đừng nổi giận nữa! Xin người hãy đưa Ngữ yên lành trở về với con! Xin đừng cướp đi của con người anh tốt bụng này. Con quì đây, nhất định quì đây cho đến khi nào ngài đưa Ngữ trở về mới thôi.
Và nàng đã quì ở đó thật, mặc gió, mặc mưa, mặc cơn giận cuồng điên của biển. Cho đến khi một chút ánh sáng le lói ở tận chân trời, mây đen dần tan, gió từ từ lắng dịu, biển trở lại êm đềm với tiếng rì rầm muôn thuở.
Xa xa xuất hiện một con thuyền đang căng buồm lướt sóng trở về. Con thuyền như một liều thuốc hồi sinh đến với Huỳnh Thi. Nàng đứng bật dậy, lao nhanh ra biển, té quị xuống vì đôi chân tê buốt, đứng lên rồi lại té xuống rồi lại đứng lên tiếp tục lao đi.
Lúc họ gặp nhau nước đã ở ngang lưng Huỳnh Thi. Nguyên Ngữ không kềm được lòng. Chàng trai của biển đã lao mình xuống nước nép vào đôi tay giang rộng của Huỳnh Thi. Họ tự nhiên ôm nhau, tự nhiên khóc nghẹn ngào, tự nhiên bày tỏ tình cảm của mình trước mắt Đạt. Giọng Thi nói trong tiếng nấc nghẹn:
- Em... tưởng rằng anh không bao giờ trở về nữa.
Ngữ xúc động siết chặt cô gái trong vòng tay rắn rỏi của mình. Quanh họ là sông biển mênh mông, là những cơn gió đã hiền hòa sau lần giận dữ. Lòng Ngữ mong mỏi giây phút này kéo dài... mãi mãi không bao giờ chấm dứt bởi từ lúc trưởng thành, Ngữ mới biết lòng mình đã yêu rồi. Bây giờ Ngữ biết những tình cảm đột biến, bâng khuâng, nửa vời ngày xưa ấy chính là trang sách mở đầu của tình yêu. Nhưng rồi hình ảnh của Gia Bảo hiện lên, bao giờ cũng vậy, Bảo lúc nào cũng xen vào giữa họ suốt mấy năm qua khiến Ngữ không tài nào xóa đi khoảng cách cuối của hai người. Chàng từ từ buông lơi đôi tay, thẫn thờ quay đi:
- Em vào bờ đi, kẻo lạnh.
Huỳnh Thi cũng hơi thẹn:
- Vâng, anh trở về là em mừng rồi.
Trên thuyền Đạt nói vọng xuống:
- Thế tôi về không có ai mừng sao?
- Mừng chứ - Huỳnh Thi cười trông rất đẹp - Hai anh người nào cũng thân thiết với em hết - Rồi nàng hỏi - Mà sao hôm nay hai anh về trễ đến phải gặp bão như vậy?
Ngữ chưa kịp chận lời thì Đạt đã nói nhanh:
- Tôi và thằng Ngữ phát hiện một tổ chim yến ngoài đảo. Nó bảo ra tìm trứng bắt về nấu cháo cho mẹ Thi ăn tẩm bổ, thế là gặp bão, xui thật.
Thi nhìn Ngữ bâng khuâng cảm xúc. Ngữ lúc nào cũng tốt, rất tốt với mẹ con nàng. Nhưng đôi lúc Thi không giải thích được vì sao Ngữ thỉnh thoảng lại tìm cách lảng tránh nàng. Như lúc này, Ngữ quay nhìn đi nơi khác:
- Thôi đừng ở đó tán dóc nữa, mau lên bờ đi, kẻo lạnh rồi bệnh cả đám bây giờ.
Thu xếp công việc xong xuôi, họ sóng đôi trở về nhà. Con đường với bãi cát quen thuộc và những dấu chân in bây giờ lại đưa họ đi nhưng có khác ngày xưa bởi bây giờ dấu chân in trên cát của mỗi người đã lớn hơn theo thời gian và giữa họ đã có một khoảng cách tự nhiên của trai gái đã trưởng thành.
Ngữ bỗng hỏi:
- Em ra đây từ lúc nào?
Giọng Thi nũng nịu, nàng vẫn làm nũng thế này với Ngữ:
- Người ta chờ anh từ khi cơn bão mới bắt đầu đấy.
Cô gái thoáng rùng mình, Ngữ lo lắng, bao giờ cũng vậy, Ngữ luôn là người anh rất tận tình:
- Em bị cảm mất rồi - Chàng cố che giấu xúc động - đâu cần phải ra chờ anh như vậy chứ.
- Người ta lo cho anh mà.
Ngữ cởi áo khoác lên vai Thi:
- Vậy thì bây giờ xin phép được lo lắng cho em.
Một chút hơi hướm đàn ông len vào mũi Thi qua làn áo. Nàng chớp mắt, đôi mắt bây giờ trở nên đẹp vô cùng:
- Anh lo cho mẹ con em đã hơn ba năm nay rồi, ba năm... thời gian không phải là ngắn.
Ngữ bỗng thở dài, chàng muốn nói... phải, ba năm không phải ngắn nhưng anh vẫn chưa làm được việc mình muốn làm, đó là... nhưng thôi, chàng lặng lẽ bước đi. Thi tinh ý:
- Anh muốn nói gì vậy?
- Không... không có gì cả.
Từ hơn một năm gần đây, Thi bỗng phát hiện ở Ngữ có nhiều biểu hiện lạ lùng. Ngữ lúc nào cũng lo lắng, thương yêu nàng nhưng thỉnh thoảng lại tìm cách né tránh những lúc họ gần gũi, chỉ có hai người với nhau. Thi muốn hỏi nhưng họ đã về tới nhà rồi. Người thức chờ họ không phải bà Mỹ, không là Gia Bảo mà là mẹ nàng. Bà Thụy Chi hỏi khi thấy hai người vào nhà:
- Trời ơi, sao cháu về trễ thế Ngữ? Làm cả nhà ai cũng lo lắng.
Thi đáp thay Ngữ:
- Anh ấy vì muốn bắt cho mẹ một tổ chim yến nên suýt chút nữa...
Nàng bỏ lỡ câu nói, mắt nhìn Ngữ đầm ấm. Bà Chi thở dài:
- Mẹ con bác đã mang ơn cháu nhiều quá rồi Ngữ ạ.
Ngữ cười trừ:
- Bác cứ mãi nói ơn nghĩa với cháu thì chúng ta đâu phải là người một nhà.
- Dầu sao bác cũng cảm ơn cháu.
- Vậy thì cháu phải cảm ơn lại Huỳnh Thi, vì Thi đã chờ cháu đến lạnh run lên rồi kìa.
- Thôi hai đứa mau đi tắm đi, bác có nấu ấm nước nóng kìa.
Họ tắm xong, trên bàn đã có sẵn hai tô cháo bốc khói. Nhìn hai đứa trẻ hì hụp húp cháo, lòng người mẹ thấy ấm áp, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Con bà nay đã lớn, mái tóc đã dài và vóc dáng trở nên kiều diễm hơn cả bà thời còn con gái. Bất giác nhớ lại lời hứa hôn ba năm trước, bà Thụy Chi thở dài - Huỳnh Thi hỏi:
- Mẹ làm sao vậy?
- Ờ không... Gia Bảo hồi nãy có qua đây nói chuyện với mẹ.
- Vậy thì lạ thật đó.
Nguyên Ngữ bỗng cảm thấy tô cháo không còn ngon nữa. Cố nuốt thật nhanh rồi chàng đứng lên:
- Thôi cháu đi ngủ đây. Bác và em Thi cũng nên nghỉ sớm.
Ra tới ngoài, tiện tay Ngữ khép cửa lại và đứng ở đó, lưng tựa vào vách mà đầu óc Ngữ suy nghĩ mông lung. Mãi cho đến khi nghe tiếng bà Chi nói:
- Gia Bảo nó muốn con từ nay phải giữ gìn ý tứ một chút - dừng một chút bà tiếp - là nó muốn ám chỉ Nguyên Ngữ ấy.
Giọng Thi bất bình:
- Con và anh Ngữ có gì đâu chứ?
- Mẹ biết, nhưng mà đôi lúc mẹ thấy hai đứa cũng thân thiện quá lắm - Rồi bà thở dài - Thật ra Nguyên Ngữ là một người tốt, rất tốt, nhưng mà người hứa hôn với con lại là Gia Bảo. Huỳnh Thi à, tương lai của con mai này hoàn toàn phụ thuộc vào Gia Bảo đó, hai đứa con cần phải có tình cảm ngay từ bây giờ mới mong sau này sống hạnh phúc được.
- Dạ, con biết rồi mẹ.
Bên ngoài Nguyên Ngữ lặng lẽ bỏ đi, chàng trai của biển cứng cỏi là vậy mà bây giờ bỗng dưng mắt rưng lệ - Ngữ biết rằng mình đã yêu thật rồi!
Trong phòng Gia Bảo còn hắt ra ánh đèn. Ngữ ngập ngừng một chút rồi gõ cửa. Giọng Bảo phát ra:
- Ai đó?
- Là em đây, anh hai.
- Về rồi à?
- Về rồi.
- Có chuyện gì vậy?
- Em vô có được không?
Im lặng một chút rồi Bảo đáp:
- Cửa không có khóa.
Ngữ xô cửa bước vào, thấy Gia Bảo ngồi ở bàn học:
- Giờ này mà anh còn học bài ư?
- Sắp tới ngày thi tốt nghiệp phổ thông rồi.
- Sau đó anh sẽ làm gì?
- Dĩ nhiên là đi học tiếp.
- Muốn học đại học phải ra tận thành phố.
- Dù xa hơn thế nữa anh vẫn phải đi.
- Nhưng còn tiền nong, má hai liệu có lo nổi cho anh không?
Bảo buông viết xuống bàn, mặt trở nên khó đăm đăm bởi đây chính là vấn đề khó khăn nhất trong tương lai. Bảo bỗng xẵng giọng:
- Em vào đây không phải chỉ để hỏi bấy nhiêu chứ?
Ngữ lúng túng, trước mặt Bảo, chàng không biết phải diễn đạt làm sao ý nghĩ của mình đây:
- Em...
- Nói nhanh đi, anh còn phải học.
Ngữ bật thốt:
- Em muốn nói chuyện Huỳnh Thi.
Gương mặt Bảo lập tức giá lạnh:
- Vậy sao?
- Vâng.
- Sao còn không nói?
Ngữ lại lúng túng, chàng đâu phải là đối thủ của Bảo trong ăn nói:
- Em… trong nhà này ai cũng biết mối quan hệ của anh và Huỳnh Thi.
Bào lạnh lùng:
- Nói tiếp đi.
- Huỳnh Thi là một người con gái tốt và đối với anh, hai người thiệt là xứng đôi - Ngữ mạnh dạn hơn - Mong rằng anh luôn luôn đối xử thật tốt với cô ấy.
Mắt Bảo nhìn Ngữ thật lạ:
- Bây giờ cậu lấy tư cách gì để nhắc nhở tôi như vậy?
- Em...
- Nói đi, quan hệ giữa hai người như thế nào?
- Anh cũng biết mà, em chỉ vì quá mến cô ấy, muốn cô ấy luôn luôn được hạnh phúc, thế thôi.
Bảo khoát tay:
- Thôi đủ rồi, đối với anh dù một hay mười Huỳnh Thi cũng vậy thôi - Giọng Bảo trở nên dữ dội hơn, ánh mắt cũng thế - Nhưng mà cái gì của anh, một khi còn là của anh thì đừng hòng có ai đụng vào - Rồi Bảo hỏi - còn chuyện gì muốn nói nữa không?
Ngữ hiểu là mình phải rút lui khỏi cái thế giới lạnh lùng này. Chàng bước ra ngoài, mang theo một nỗi buồn.
Ngữ đi rồi, còn lại một mình, Gia Bảo không học bài được như ý muốn. Đúng như lời Ngữ nói, học đại học cần phải đi xa và dĩ nhiên tốn kém rất nhiều tiền. Tiền! Biết tìm ở đâu ra bây giờ?
Cả nhà sống được tới bây giờ là phần lớn nhờ vào tiền của Ngữ đem về từ những chuyến đi biển. Phải dè xẻn lắm mới đủ chi tiêu rồi sắm sửa cho Bảo đi học. Bảo nhớ có lần mẹ bảo:
- Bây giờ lỡ trong nhà có ai ngã bệnh thì không có lấy một đồng để mua thuốc.
Bảo đứng lên, bực bội quăng cây viết trên tay vào vách rồi vội vàng chạy đến nhặt lại, săm soi từng chút bởi lẽ muốn mua một cây viết mới cũng không có sẵn tiền. Bảo từng chịu đựng cái cảnh suốt ba ngày liền không có viết nên đã biết.
Cuối cùng Bảo bực bội gạt đống sách vở qua một bên:
- Học làm gì chứ? Học cho nhiều mà không có tiền thì cũng chẳng làm gì được.
Như thường lệ, giờ ra chơi Bảo vẫn ngồi cặm cụi ở bàn học, chợt có ai vỗ vào vai Bảo:
- Ê Bảo, ra căn tin uống nước.
Bảo ngẩng lên nhìn thấy Toàn mập, một điều lạ là nó chỉ có một mình, mấy thằng bạn trong băng không hiểu đi đâu mất rồi. Bảo từ chối:
- Thôi không uống.
Giọng thằng Toàn hơi xấc:
- Mày học làm cái đếch gì mà học dữ vậy?
Bảo thầm nghĩ:
" Phải rồi, học cho nhiều mà không có tiền thì cũng chẳng làm được gì"
Thế là Bảo đứng lên, xếp sách vở cùng với Toàn mập ra căn tin. Mấy năm gần đây, hai người không còn nhớ chuyện ngày xưa nữa. Đối với Gia Bảo, chuyện ấy cũng chẳng phải quan trọng gì đến độ phải ghim gút trong lòng. Ngày xưa Bảo bảo vệ Huỳnh Thi, đơn giản chỉ vì tự ái cá nhân mà thôi.
Ngồi xuống bàn, thằng Toàn gọi hai ly xi rô sữa. Nó bao giờ cũng vậy, rất rộng rãi và hào phóng với bạn bè bởi lẽ gia đình Toàn có thể nói giàu nhất thị xã này.
- Sao - Toàn hất hàm hỏi - Mày làm gì trông cái mặt khó coi vậy?
Bảo tư lự nói:
- Tốt nghiệp rồi, mày thi tiếp vào đại học chứ?
Toàn nhún vai rất điệu, kiểu cách của đám con cái gia đình thượng lưu:
- Tao cần gì đi học, học hết phổ thông biết chữ về phụ ông già tao trông coi mấy cái nhà hàng vũ trường bộ không sướng hơn sao?
- Mày thì sướng rồi.
- Còn mày, chắc là đi học tiếp?
- Tao muốn như vậy, nhưng mà...
- Nhưng sao?
- Thôi không nói nữa.
Toàn liếc Bảo rồi cười thầm trong bụng. Anh ta biết quá rõ lý do mà Bảo phải ngập ngừng rồi. Toàn làm như vô tình hỏi:
- Ê cái con nhỏ gì ở nhà mày đó, có còn ở đó không?
Bảo đáp gọn theo thói quen cố hữu của mình:
- Còn.
- Bây giờ nó làm gì?
Bảo hừ nhỏ trong cổ:
- Làm mấy chuyện vặt ấy mà, mày hỏi làm gì?
Toàn chép miệng:
- Phải công nhận con bé ấy đẹp thật.
Bảo vọt miệng:
- Đẹp làm gì chứ, có bán ăn được không?
- Được chứ, con bé ấy đắt giá lắm đó mày.
Bảo bỗng thấy như có một cái gì đó (có hai chữ không đọc được) ở đây và hình như chính thằng Toàn dẫn đường cho câu chuyện đến đây. Bảo còn lạ gì tình hám gái của thằng công tử con nhà giàu này. Bảo bắt đầu vào cuộc chơi:
- Mày nói giỡn, có ai thèm mua chứ?
- Chỉ sợ nó không chịu bán thôi.
Tiếng chuông vào học cắt đứt câu chuyện, hai người đứng lên. Bảo chờ Toàn trả tiền rồi cùng bước về lớp. Cuối cùng Toàn giở chiêu bài của mình ra, anh ta nói thẳng, không cần úp mở:
- Mày lo giùm tao vụ này đi. Nếu con bé chịu đi làm vũ trường cho ba tao, mày sẽ có một số tiền để đi học.
Bảo nhìn vào gương mặt mập mỡ quá sớm của Toàn, thầm rủa:
"Mày đang nói chuyện với chồng tương lai của cô ta đó, thằng chó chết."
Rồi Bảo thầm nhủ:
"Chồng con gì chứ, đó chẳng qua chỉ là câu hứa suông của người lớn lúc cao hứng."
Lần đầu tiên Gia Bảo mới nhìn ngắm cô vợ tương lai của mình bằng cặp mắt quan sát và đánh giá. Phải công nhận con bé rất đẹp. Mái tóc đen tuyền óng ả, đôi mắt mộng mơ ướt nước, đôi môi gợi tình và quyến rũ đến kỳ lạ. Nhưng đối với Bảo, tất cả vẻ đẹp ấy không có ý nghĩa gì cả. Bảo không có sự hưng phấn khi gần gũi phái nữ. Huỳnh Thi đối với Bảo thành thật mà nói, nàng không hấp dẫn hơn môt bài toán khó giải.
Ánh mắt lạ lùng của Bảo làm Huỳnh Thi bối rối, nàng ngừng ăn hỏi:
- Anh làm gì nhìn em dữ vậy?
Ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu Bảo "mình cần phải tỏ ra quan tâm cô ta một chút mới được". Bảo làm ra vẻ như vừa khám phá một bí mật:
- À, anh thấy em đẹp quá!
Mọi người ai cũng bất ngờ, bà Mỹ có vẻ vui:
- Mẹ còn tưởng con không biết cách trêu chọc phụ nữ đó chứ.
- Các người đừng lầm tưởng, con chỉ nghiêm túc ở nhà này thôi.
Huỳnh Thi hỏi kèm theo cái lừ mắt:
- Vậy ra ở trường anh lăng nhăng lắm sao?
- Thế em không thích như vậy à?
Huỳnh Thi đỏ mặt, Ngữ bỗng chen vào:
- Dĩ nhiên là không rồi, cô ấy biết mình là cái gì của anh mà.
Thi quay sang mẹ nũng nịu:
- Mẹ, mẹ xem kìa, họ ăn hiếp con đấy.
- Được rồi, được rồi - tiếng bà Thụy Chi - Đâu có mấy khi Gia Bảo cười tươi như lúc này.
Lập tức Gia Bảo xịu mặt theo ý đồ đã tính trước của mình.
- Sao vậy - Bà Chi hỏi - không thích câu nói của bác sao?
Bảo tỏ ra lễ độ đặc biệt:
- Dạ không phải.
- Sao đang vui lại buồn vậy?
Đó là tiếng bà Mỹ hỏi rồi giọng Huỳnh Thi quan tâm, có lẽ người buồn bã lúc này chính là Nguyên Ngữ.
- Anh Bảo có chuyện gì không vừa lòng hãy nói ra đi.
- Không có gì - Bảo ngẩng lên nhìn vào mắt Thi - Anh đang lo lắng không có tiền thi vào đại học.
Câu nói của Bảo làm lặng cả bàn ăn, vấn đề hóc búa không một ai trong bọn họ có thể giải quyết được. Bảo làm ra dáng buồn bã đứng lên:
- Không cần phải buồn như vậy, mọi người ăn tiếp đi, con về phòng đây.
Bảo đi rồi Huỳnh Thi lay tay mẹ:
- Mẹ, phải làm sao bây giờ?
Bà Chi thở dài:
- Con biết là mẹ không có cách mà.
- Anh Bảo buồn như vậy chẳng lẽ đành bó tay nhìn sao?
Mẹ Bảo tiếp lời nàng:
- Tôi hết cách rồi, mười mấy năm qua tôi đã tận tâm tận sức, nhưng tới bây giờ thì...
- Anh Bảo chắc là buồn lắm! Mẹ, con đi an ủi ảnh nghe mẹ?
Cũng phải thôi, chúng nó cần phải biết lo lắng cho nhau từ bây giờ - Nghĩ vậy nên bà Chi gật đầu đồng ý. Nguyên Ngữ nhìn theo Thi, ánh mắt buồn không qua khỏi cái nhìn tinh tế của mẹ nàng.
Huỳnh Thi gõ cửa phòng:
- Anh Bảo ơi, em vào được không?
Bảo cười thầm bởi biết Huỳnh Thi rất quan tâm tới mình:
- Em vào đi - lần đầu tiên giọng Bảo ngọt dịu. Song anh ta làm ra vẻ buồn bã đứng bên cửa sổ nhìn ra rặng dương sau nhà. Huỳnh Thi bước đến sau lưng:
- Không còn cách nào nữa sao anh Bảo?
- Nếu có thì anh đâu phải buồn như thế này.
- Xin lỗi - giọng Thi ân hận - Em không giúp được cho anh.
Bảo nắm bắt cơ hội:
- Nếu có, em sẫn sàng giúp anh chứ?
- Tất nhiên rồi - nàng nói, má thoáng ửng hồng - Anh biết mối quan hệ của chúng ta mà.
Gia Bảo nhẹ nhàng nắm tay Thi, lần đụng chạm đầu tiên này làm cho nàng cảm giác lâng lâng khó tả, còn Bảo thì cố làm ra vẻ thật âu yếm:
- Chỉ cần em nói như vậy là anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Huỳnh Thi cúi đầu ngượng ngùng, nàng xúc động thật sự trong khi lòng Bảo miên man nghĩ: bây giờ tự dưng mà bảo cô ta ra làm vũ trường thì không được. Cần phải chinh phục một thời gian đã.
Ánh mắt Bảo lúc này chứa đựng cả trời khát vọng, muốn vươn cao và bay xa, dù cho phải đánh đổi hay dùng bất cứ thủ đoạn gì. Huỳnh Thi như con nai tơ khép mình vào vuốt cọp.
Thêm một mùa đông.
Đã là lần sinh nhật thứ tư kể từ khi Huỳnh Thi đến đây. Đêm nay nàng cũng mặc chiếc áo lông của ông ngoại tặng cho năm nào. Chiếc áo bây giờ đã ngắn cũn cỡn, nhìn nàng Gia Bảo bật cười:
- Trông em kìa, không biết giống cái gì nữa.
- Anh còn cười em nữa, đây là chiếc áo kỷ niệm chứ bộ.
- Anh biết, biết là em thương ông ngoại lắm. Nhưng anh bảo đảm năm sau em không mặc vừa cái áo này nữa.
Huỳnh Thi bắt đầu vòi vĩnh:
- Sinh nhật của em, anh có quà gì không?
- Là sinh nhật cả hai mà, quà thì phải trao đổi.
Huỳnh Thi mơ màng nhìn những ánh nến lung linh được cắm quanh chiếc bàn đơn sơ. Đã bốn lần sinh nhật trôi qua trong cái khung cảnh mơ mộng này. Nhưng Huỳnh Thi thấy nó vui vẻ ấm áp hơn nhiều so với những buổi tiệc linh đình ngày trước.
Họ cùng thổi nến, cùng hát, cùng cắt bánh và rồi trao quà cho nhau.
- Em lớn rồi, cần phải chưng diện một chút. Anh tặng em mấy thứ này là để làm đẹp cho em và cả cho anh nữa đấy.
- Sao lại cho anh nữa?
- Bởi em là vợ anh.
Huỳnh Thi e thẹn, đây là lần đầu tiên họ chính thức nói với nhau về mối quan hệ của mình - Bảo lại tấn công tiếp:
- Có phải không, em có phải là vợ anh không hả?
- Em không biết, anh xấu quá đi, thấy người ta có một mình rồi ăn hiếp...
- Còn em, quà của em cho anh đâu?
Thi ngập ngừng trước món quà đơn sơ của mình:
- Em chỉ có cây viết này thôi, tặng anh tuy rằng nó không xứng đáng.
- Coi kìa, anh quí đâu phải vì giá trị món quà - Rồi Bảo thở dài - thật ra chúng ta cùng nghèo như nhau, anh sợ rằng...
- Sao hả anh?
- Nếu mà anh không thành đạt, tương lai của chúng ta sẽ vô cùng bi đát. Nói tóm lại, bây giờ anh phải đi học, dù bất cứ giá nào.
Gia Bảo từ từ dẫn dắt Huỳnh Thi đi đến con đường mà anh ta và thắng Toàn đã bàn bạc. Con người lãnh cảm của Bảo không hề thấy ăn năn hay hối hận trước âm mưu xấu xa, tồi bại của mình. Bảo tiếp tục:
- Nếu mà anh không thành đạt, sau này em không nên lấy anh.
Huỳnh Thi ngây thơ, xúc động trước vẻ chân tình vờ vĩnh của Bảo, nàng chủ động nắm tay Bảo.
- Anh không cần bi lụy như vậy, em tin là anh nhất định sẽ thành công. Còn em, em bao giờ cũng là của anh, nếu như...
- Nếu thế nào hở em?
Thi cúi đầu, giấu mặt sau làn tóc:
- Chỉ cần anh đừng lạnh lùng với em như thời gian qua là được rồi.
Bảo mỉm cười, anh ta biết rằng kế hoạch mình đã thành công đến tám mươi phần trăm rồi.
.........................
Ngữ lặng lẽ đứng nhìn vẻ háo hức đầy hạnh phúc của Huỳnh Thi:
- Anh xem nè, anh Bảo hôm nay tặng quà cho em, để xem cái gì đây? Ồ, nước hoa, có cả phấn son nữa, mấy thứ này đắt tiền lắm đó.
Ngữ mặc tình để cơn đau thầm kín lan dần... lan dần trong cơ thể. Huỳnh Thi bỗng ngẩng lên:
- Còn anh, quà của anh cho em đâu?
Ngữ nhìn đến chiếc lược đồi mồi tự tay mình làm, nó đơn sơ, xấu xí không có một chút giá trị nào, chàng giấu biến đi:
- Xin lỗi nha, anh... không có quà.
Huỳnh Thi thoáng kinh ngạc bởi lẽ năm nào Ngữ cũng có quà cho nàng. Nhưng rồi nàng vội lấp liếm:
- Không sao, em lớn rồi, đâu còn là con nít nữa mà phải có quà chứ.
Thấy chưa, tôi biết tôi chẳng là gì trong lòng em cả. Ngữ đau xót nghĩ - Em chưa bao giờ vui khi được tôi tặng quà như Gia Bảo và bây giờ em cũng chẳng thèm buồn, chả thèm giận khi chẳng có tôi.
Ngữ lặng lẽ bước đi, chàng để Huỳnh Thi lại một mình với tình yêu của nàng. Có bóng bà Thụy Chi bước theo, rồi giọng bà gọi:
- Nguyên Ngữ, cháu đi đâu đấy?
Ngữ quay lại, có hơi ngạc nhiên:
- Chào bác, cháu đi thăm mộ ba mẹ cháu.
- Cho bác cùng đi với, được không?
- Dạ được.
Nhìn dáng Ngữ lầm lũi, thiếu phụ hiểu tâm trạng ấy nên muốn an ủi:
- Cháu có chuyện buồn phải không Ngữ?
- Dạ không, cháu không buồn.
- Cháu đừng giấu bác. Thật ra ở quanh đây, cháu là người tốt với mẹ con bác nhất.
Ngữ hơi chùn bước, chờ nghe câu nói tiếp, và người mẹ nói:
- Thật ra làm người ai cũng có duyên phận. Đừng gượng ép và cũng đừng quá đau buồn vì chuyện duyên nợ của mình.
Ngữ kinh ngạc nhìn thiếu phụ:
- Bác hiểu chuyện buồn của cháu?
Thiếu phụ dịu dàng:
- Bác biết.
Ngữ buồn buồn:
- Chỉ tại cháu kém may mắn.
- Cả con gái bác nữa, nó cũng không gặp may.
- Bác nói thật?
Bà Chi xua tay:
- Thôi đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa. Cuộc sống không có tương lai và cũng chưa có gì bảo đảm.
Ngữ lạ lùng nhìn thiếu phụ. Câu nói lấp lửng ấy chẳng lẽ còn ẩn chứa điều gì?
Lên tới ngọn đồi, thiếu phụ nhìn khung cảnh thán phục:
- Đẹp quá, yên tĩnh quá! - Rồi bà tiếp - Sau này bác nhắm mắt, nếu có thể được, cháu cho bác nằm đây nhé.
- Ấy, bác đừng nói gở...
- Không đâu, mấy lúc gần đây, bác thấy mình yếu đuối quá.
- Vậy thì bác đi khám bác sĩ ngay.
Thiếu phụ lắc đầu dáng u buồn:
- Bác sĩ chỉ chữa được những chứng bệnh có thật mà thôi, còn tâm bệnh như bác đây thì không có cách đâu.
- Nhưng mà...
- Cháu đừng nói chuyện này với Huỳnh Thi nghe, kẻo nó buồn tội nghiệp.
- Cháu hứa, nhưng bác cũng phải lo cho mình một chút chứ.
Thiếu phụ nhẹ đặt tay lên vai chàng trai trẻ:
- Cháu là người tốt, rất tốt. Gia Bảo sau này chưa chắc đã thương yêu Huỳnh Thi, bác hôm nay xin gởi gấm đứa con gái dại khờ này cho cháu trông nom mai sau, có được không Ngữ?
- Cháu hứa.
- Vậy thì bác yên tâm rồi.
Ngữ từ từ nắm lấy bàn tay ấm áp trên vai mình, đôi mắt thiếu phụ hiền từ khiến chàng xúc động:
- Cháu ước gì có một người mẹ như bác.
Thoáng chốc mà đêm đã dần khuya. Họ trở về trên con đường cát trải thân thương. Con đường mà biết bao buổi chiều rồi, Ngữ và Huỳnh Thi sóng bước bên nhau. Nhưng rồi có lúc họ không còn đi bên nhau nữa. Ngữ biết con đường này sẽ là dấu chân kỷ niệm đến muôn đời không quên được.
Chàng trai đứng giữa cảnh trời đất và sóng nước mênh mông của biển. Những đợt sóng nối tiếp đưa nhau vỗ vào bờ trắng xóa, lui ra rồi lặng lẽ lùa vào không mệt mỏi. Nhưng Ngữ thì thấy mệt bởi lẽ chàng không phải là sóng biển. Ngữ vung tay ném chiếc lược đồi mồi đi thật xa, đến cái nơi tận cùng mà chàng có thể ném tới được. Bởi lẽ lòng Ngữ bây giờ muốn chôn kín, chôn thật sâu cái tình cảm dại khờ và không lối thoát của mình.
Duyên nợ...! Mẹ nàng nói đúng, ta và nàng đúng là hai kẻ không duyên. Ngữ quay đi, quyết lòng dập tắt hình ảnh đã âm ỉ từ mấy năm qua.
Cảnh tượng trước mắt làm Ngữ kinh ngạc. Huỳnh Thi ôm mẹ khóc nghẹn ngào còn bà Chi thì ôm đầu rên rỉ:
- Mẹ... mẹ ơi! Đừng làm con sợ.
Bên cạnh họ bà Mỹ và Gia Bảo bó tay đứng nhìn.
- Chuyện gì vậy? - Ngữ ngay lập tức vào cuộc - Mẹ làm sao vậy Thi?
Và cô bé bám ríu chàng như một vị cứu tinh, như ngày xưa cô từng có Ngữ:
- Anh Ngữ ơi, mẹ làm em sợ quá!
- Mẹ đau làm sao vậy?
- Mẹ đau đầu, anh nhìn xem, mẹ lăn lộn từ nãy tới giờ. Phải làm gì bây giờ hở anh?
Ngữ đáp nhanh:
- Hãy đưa mẹ tới bệnh viện.
- Đừng... đừng các con - Bà Chi trong cơn đau vẫn cố ngăn - Mẹ sẽ khỏi ngay thôi mà.
Thế rồi cơn đau cũng từ từ lắng dịu, nhưng gương mặt thiếu phụ thì xanh xao đến hãi hùng.
- Bác bị bệnh thế này bao lâu rồi?
Thiếu phụ giấu biến:
- Ồ, chỉ mới lần này thôi.
- Hay là để tụi con đưa bác đi bệnh viện?
Đó là giọng của Bảo. Ngữ thấy mắt Thi nhìn anh mình đầm ấm.
- Ta không sao đâu mà, các con không cần phải quan trọng như vậy.
Bà Mỹ vỗ vai mẹ Thi:
- Thôi chị nằm nghỉ, chúng tôi ra ngoài đây.
Bảo không bỏ đi như mọi khi, cuối cùng chỉ còn có anh ta và Huỳnh Thi ngồi lại bên giường bệnh. Bà Chi bỗng muốn dặn dò:
- Chắc hẳn hai con đã biết mối quan hệ của mình?
- Dạ, chúng con biết - Bảo đáp.
- Vậy thì tương lai hai đứa phải lo lắng cho nhau đấy nhé.
- Dạ, con biết rồi.
Bảo đã diễn đạt thành công vai trò của mình. Anh ta muốn tạo sự gần gũi để rồi sẽ đưa Huỳnh Thi đến con đường tự nguyện làm vũ nữ hay hơn thế nữa để giúp chồng mình ăn học.
Ánh đèn neon như phủ thêm lên gương mặt bà Chi một màu xanh bệnh hoạn. Huỳnh Thi, Gia Bảo và Nguyên Ngữ đứng nhìn người thiếu phụ bất lực. Đã hai ngày rồi họ ở trong bệnh viện. Có lẽ người thiếu phụ đáng thương này sẽ không bao giờ chịu vào đây nếu như bà không ngất xỉu.
Huỳnh Thi chợt bật khóc, những giọt nước mắt còn rất ít trong nàng, khi nhớ lại lời của bác sĩ:
- Có một khối u trong não, cần phải giải phẫu gấp, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Nín đi em - bên cạnh nàng, Ngữ ân cần khuyên nhủ - Người hiền lành như mẹ, nhất định sẽ qua khỏi mà.
- Em phải làm sao bây giờ? Em phải làm gì để cứu mẹ đây?
Bảo hỏi:
- Phải cần bao nhiêu mới có thể giải phẫu được?
Thi tức tưởi:
- Nhiều lắm, cho dù có lăn lóc cả đời em cũng không có được.
Đầu Bảo lóe lên một ý nghĩ "có đấy, cô có một thứ rất đắt giá"
Anh ta điềm tĩnh nói:
- Em bình tĩnh đi, rồi chúng ta sẽ có cách cứu mẹ mà.
- Em không biết, em sẽ không thể nào sống được nếu không có mẹ.
- Đừng nói gở như vậy chứ em - Ngữ quay sang Bảo - Anh hai ở đây chăm sóc cho bác gái và em Thi nghe, em về một chút.
Bảo lo lắng:
- Em về để làm gì?
- Không lẽ chúng ta đành bó tay đứng nhìn sao? Để em đi tìm cách.
- Thôi để anh, em ở đây với họ đi.
Bảo đi rồi, một lúc sau Huỳnh Thi cũng mệt mỏi ngủ thiếp, nàng gục đầu ngủ ngay bên cạnh mẹ. Ngữ đắp cho nàng tấm chăn mỏng rồi ra ban công đứng nhìn sao đêm.
Đã hơn ba năm mẹ con nàng tới đây và nối tiếp theo đó là những biến cố dồn dập. Ngọn lửa yêu đương trong lòng Ngữ, dù đã cố gắng dập tắt nhưng sao nó cứ âm ỉ hoài không dứt. Ngữ ơi, mi phải làm sao đây? Tranh chấp ư? Không đựơc bởi lẽ người ấy là Gia Bảo, là anh hai của mi. Buông xuôi ư? Nhưng lòng ta không nỡ...
Có lẽ nàng sẽ không bao giờ trở về đây, vâng sẽ không bao giờ nếu như không phải vì tính mạng của mẹ. Huỳnh Thi vẫn còn nhớ như in cái tát tai ba năm về trước và nàng hiểu đó chính là cử chỉ dứt tình của cha. Sẽ có rất ít hy vọng ở người đàn ông này, nhưng thế còn hơn tuyệt vọng. Vì mẹ, nàng sẵn sàng làm tất cả và bây giờ Huỳnh Thi đã đứng trước ngôi nhà của minh, vẫn dòng chữ biệt thự "Lan Bình" được ghi trên tấm biển đồng.
Cô gái đứng ở đó rất lâu, tần ngần, phân vân mãi cho đến khi cánh cổng tự động mở rồi trong ấy lao ra một chiếc xe honda rất sang trọng. Chiếc xe dừng ngay cạnh nàng, thiếu nữ trên xe hất đầu hỏi:
- Cô tìm ai?
Huỳnh Thi nhìn đăm đăm cô gái, nàng nhớ rồi, đây chính là đứa con gái ba năm về trước có mặt ở phòng ăn, đứa con gái đã từng giành chung với nàng một người cha. Cô gái chừng như cũng nhớ ra:
- À, tôi nhớ rồi. Cô còn trở về đây làm gì nữa?
- Tôi tìm cha tôi.
Cô gái ấy là Mỹ Linh, nàng bây giờ cũng lớn ra, xinh đẹp hơn ngày xưa và càng kiêu kỳ cao ngạo hơn. Linh chống xe đi tới trước mặt Thi:
- Cha ư? Ông ấy chỉ có một người con là tôi đây.
Huỳnh Thi tức nghẹn trong lòng, Mỹ Linh tiếp:
- Cô về đi, ở đây không có chỗ cho cô và người mẹ lăng loàn của mình đâu.
- Câm miệng - Huỳnh Thi uất nghẹn hét lớn - Cô không có quyền sỉ nhục mẹ tôi.
- Không phải sao? - Mỹ Linh vẫn cay độc - Nếu không sao mẹ cô lại bỏ nhà ra đi, sao mẹ cô xấu hổ đến không dám quay trở về đây nữa? Nói đi, nghĩ xem có đúng không?
Huỳnh Thi bước tới một bước, tát mạnh vào má cô gái:
- Tôi cấm cô, cấm cô không được sỉ nhục mẹ tôi.
Mỹ Linh lập tức trả đũa. Cái tát của nàng mạnh hơn, hung bạo và tàn độc hơn, làm má Huỳnh Thi nóng ran, đau buốt:
- Tôi cũng cấm cô, cấm cô từ nay không được trở về đây nữa.
Linh quay sang người làm công vẫn còn đứng giữ cửa nãy giờ:
- Chú không được cho người này vào nhà gặp mẹ tôi nghe chưa.
Nói xong Mỹ Linh lên xe phóng đi, không cần biết đối thủ chết gục bởi những lời lẽ cay độc của mình.
Mỹ Linh vào phòng làm việc của ông Thành ở công ty. Thấy con gái, người đàn ông ngạc nhiên:
- Ủa, con không đi bơi sao?
Cô gái ngồi vào chiếc ghế xoay trước mặt cha:
- Con đến đây nhắc là đêm qua cha không về nhà.
Ông Thành bỏ cây viết trên tay xuống bàn:
- Vây thì cha nhắc cho con nhớ là cha không chịu nổi không khí ghẻ lạnh ở gia đình mình.
- Vì vậy cha muốn bỏ rơi mẹ con sao?
- Không đâu - Hiếu Thành đứng lên - Con không hiểu ngày xưa cha và mẹ gắn bó với nhau thế nào đâu. Những kỷ niệm đó, cha suốt đời không quên được, cũng như cha không bao giờ bỏ rơi mẹ con. Nhưng mà...
Linh cướp lời cha, nàng nói như lên án:
- Nhưng mà bây giờ cha đang dần dần xa cách mẹ. Khoảng cách đã hình thành và mỗi ngày một xa hơn kể từ hai năm nay. Cha có biết không?
Hiếu Thành khoác tay lên vai con gái:
- Mỹ Linh, con là niềm tự hào của cha, bởi con không có yếu đuối, bi lụy như mẹ con.
- Cha chê mẹ yếu đuối? Đó là nữ tính mà.
- Con đừng có giả vờ không hiểu nữa. Bao năm qua con cũng biết là mẹ cố tình xa lành cha mà. Nguyên do vì mẹ không thích những việc làm của cha con mình ở công ty này.
- Nhưng cha không thể vì vậy mà bỏ mẹ được. Cha không thể nào không quan tâm đến mẹ với trách vụ một người chồng.
Hiếu Thành rít thuốc liên tục, ông có vẻ ray rứt:
- Con không hiểu đâu, con người sống cần phải có tình cảm. Cha về nhà không được mẹ con nuông chiều, săn sóc thì lẽ đương nhiên cha phải ra ngoài. Sau này có gia đình con không nên hành động như mẹ vậy.
- Con ấy à? Không đâu - Mỹ Linh cứng cỏi - Con sẽ xỏ mũi đức ông chồng chứ không có yếu mềm như mẹ vậy đâu.
- Cho nên cha nói con là niềm tự hào của cha.
- Cũng như cha, mẹ mỗi lúc mỗi mắng con. Con muốn cha phải về nhà thường xuyên để an ủi mẹ. Cha biết không, lúc này mẹ thường đi chùa và có cả ăn chay nữa.
Hiếu Thành lắc đầu chán chường:
- Thôi cứ để mặc mẹ con làm những gì bà ấy thích. Không có cách nào làm bà ấy lay chuyển cũng như cha con ta không có cách nào đổi lối sống và làm việc vậy.
Mỹ Linh cười rúc rích:
- Có đôi lúc con nhận thấy mình hành động hơi tàn nhẫn.
Ông Thành lập tức nghiêm khắc:
- Cha không muốn có tư tưởng ấy trong đầu con. Mỹ Linh...
- Thương trường như chiến trường - Linh sắc sảo cướp lời cha - Phương châm của cha, con còn không biết sao?
- Và con phải triệt để tuân theo. Tuyệt đối không có chuyện nhân nhượng trong công việc. Phải biết nắm bắt thời cơ và hành sự dứt khoát.
- Rõ rồi, bài học này cha dạy con đây đã là lần thứ một ngàn rồi đó.
- Ráng mà nhớ đi, còn nữa, lúc này công ty bận rộn, con ngoài giờ đi học ra, nên thường xuyên tới đây giúp cha một tay...
- Đối phó với kẻ thù - Cô gái lại lí lắc tiếp lời cha - Con nhận thấy cha ngày càng có nhiều kẻ thù đó.
- Cho nên cha cần có con, ráng mà giúp việc cho cha đi, sự nghiệp này mai sau là của con đó.
- Cha giảng xong chưa, bây giờ con có chuyện muốn nói đây.
- Hừ, cô muốn gì nữa đây, cô Hai?
Mỹ Linh nói, mắt không ngừng quan sát cha:
- Sáng nay con gái của cha có về...
Ông Thành nhướng mày vẻ ngạc nhiên, Linh tiếp:
- Cái cô gì tên Huỳnh Thi ấy.
Người đàn ông cau mày:
- Nó về làm gì chứ? Rồi mẹ con...
- Con gặp cô ta ở ngoài cổng và đã đuổi đi rồi, cha không trách con chứ?
- Ồ không, con làm như vậy đúng lắm, không nên cho nó gặp mẹ con.
- Thật ra câu chuyện ngày xưa là thế nào hả cha?
- Nhiều chuyện - Hiếu Thành nghiêm khắc - Sau này con không nên hỏi những câu đại loại như thế nữa.
Mỹ Linh phụng phịu:
- Không cho hỏi thì thôi. Bây giờ con đi học đây.
- Thôi được rồi, cô ra ngoài cho tôi làm việc, công việc đang ngập đầu đây.
Cô gái bước đi, được một đoạn nàng còn quay lại hỏi:
- Chiều nay cha về chứ?
Thoáng phân vân rồi ông Thành đáp:
- Được, con và mẹ chờ cơm đấy!
- Tuân lệnh.
Con gái đi rồi, người đàn ông tự đốt cho mình điếu thuốc, một câu hỏi hình thành trong đầu:
- Nó về đây làm gì chứ?
Ba năm trôi qua, án mạng ngày xưa đã tạm lắng dịu. Nhưng một vụ án khác nổi lên trong gia đình khiến Hiếu Thành không thể nào dàn xếp ổn thỏa được. Đó là vợ ông ta, người vợ mà ông hết lòng yêu thương vì ghê sợ những việc làm tội ác của chồng ngày càng sống khép kín và cuối cùng đã cố tình xa lánh ông.
Bây giờ đây Lương Hiếu Thành đã có sự nghiệp và danh vọng nhưng để đánh đổi, ông phải mất cái hạnh phúc ấm êm đã có từ thủa hàn vi. Người đàn ông thở dài.
Lần đầu tiên Bảo được ngồi vào thế giới xa hoa, lộng lẫy của sự giàu sang. Và cũng từ giờ phút ấy, tham vọng càng cháy bừng dữ dội trong lòng Bảo.
Toàn mở tủ lạnh quay đầu lại hỏi:
- Mày uống coca hay bia?
- Tao không quen uống rượu.
Bảo đáp, mắt không ngừng quan sát những thứ xa xỉ có mặt trong phòng. Toàn bước tới, đặt lon coca trước mặt Bảo:
- Uống đi, thứ này có ga và rất vệ sinh.
Rồi anh ta gắn lên môi mình một điếu ba số năm:
- Mày nên tập uống bia và hút thuốc đi, đừng có quan niệm đó là những thứ bệnh hoạn, trái lại nó là lạc thú ở đời.
Bảo cười khẩy trong lòng "Đừng thấy mình ngon rồi dạy đời người khác, con ạ"
Nhưng ngoài mặt Bảo vẫn giả khờ:
- Mày sống như vậy, chắc là đâu thiếu thứ gì hở Toàn?
Toàn cười tự mãn:
- Nếu chuyện tao nhờ mày mà xong thì coi như là tạm đủ.
- Mày thích con bé ấy lắm sao?
- Năm nay tao hai mươi ba tuổi rồi, lớn hơn bọn mày nhiều bởi tao học trễ và bị lưu ban. Mày thấy đó, với tuổi tác của tao, chuyện thích con gái đâu có gì là lạ.
Bảo cười thầm cho cái lý luận của thằng công tử bột trước mặt. Bên ngoài Bảo vẫn nghiêm trang, phải nói Gia Bảo là người biết cách giấu những suy nghĩ thật của mình:
- Bây giờ có cơ hội rồi đó. Nhưng mà mày phải chịu tốn kém một chút.
Cặp mắt hám gái của Toàn sáng lên:
- Tao biết nhờ mày là có kết quả mà. Yên tâm đi, sau vụ này tao sẽ chi cho mày sòng phẳng. Chừng đó tha hồ mà đi học.
- Mày phải tốn nhiều hơn thế nữa.
"Thằng mắc dịch, mày định làm tiền tao à, không có dễ đâu!"
- Mày nói cụ thể xem sao?
- Mẹ nó đang bệnh - Bảo nói, anh ta quyết định đánh đổi Huỳnh Thi lấy con đường danh vọng cho mình - Bây giờ cần một số tiền để mổ, nếu như mày chịu chi ra thì bảo đảm sai gì nó cũng làm.
Toàn ngập ngừng:
- Chắc ăn không?
- Chắc, nó rất là yêu mẹ.
- Tiền mổ không phải ít đâu.
- Như vậy mới đáng ra ơn chứ - Bảo cười rất đểu - Cứu tử cho mẹ người đẹp rồi, mày sẽ muốn gì được nấy.
- Nhưng tao sợ con nhỏ nhớ chuyện ngày xưa.
- Cho nên mày không thể ra mặt lúc này.
- Vậy thì tao phải làm sao?
Bảo nói ngay như đã sắp xếp từ trước:
- Bây giờ tao về nói với con bé là có người đồng ý thuê nó làm cho nhà hàng của ba mày, tiền lương sẽ ứng trước. Con bé vào đây rồi chắc mày có cách thu hoạch nó chứ gì?
Toàn vỗ tay đánh bốp:
- Thượng sách, đúng là kế hay. Làm như vậy ba tao sẽ hài lòng, có thể moi tiền của ổng được nữa.
- Vậy thì cứ y như kế hoạch mà làm nhé!
- Ô kê.
- Mày chịu chi tối đa phải không?
- Rồi, tao hoàn toàn chịu trách nhiệm trong việc cứu sống mẹ nó.
- Tốt lắm, bây giờ tao về.
Tiễn Bảo ra cổng, Toàn cười cợt hỏi:
- Hỏi thật mày nha Bảo, ở gần con bé đẹp như tiên đó, mày không động lòng sao?
Gương mặt Bảo lạnh lùng bất động:
- Có nhiều thứ hấp dẫn tao hơn tiên cõi đời này.
Toàn đóng cửa, miệng huýt sáo đầy vẻ mãn nguyện. Còn Gia Bảo, anh ta có ăn năn hối hận hay ray rứt trước việc làm tồi bại của mình không? Chẳng thể nào biết được bởi lẽ gương mặt Bảo lúc nào cũng phủ một màn sương mờ giá lạnh.
Thi bước vào phòng bệnh. Ở đó có hai người con trai dõi mắt nhìn nàng dò hỏi. Cô gái lẳng lặng bước lại gần rồi nhìn mẹ đăm đăm, lòng đau xót và tuyệt vọng.
Giọng Ngữ đều đều trong phòng:
- Mẹ vừa mới qua một cơn đau. Huỳnh Thi, nhìn mẹ đau đớn, anh xót xa quá.
Nàng mím môi, mắt lại ướt lệ. Bà Chi nghe tiếng người nên thức giấc, mở mắt nhìn con bà hỏi:
- Con vừa đi đâu về vậy Thi?
- Con...
- Nói đi, sao con không nói?
Huỳnh Thi không muốn dối mẹ nhưng nàng cũng chẳng thể nói sự thật.
- Mẹ nằm nghỉ đi, đừng lo lắng gì ngoài sức khỏe của mình.
- Có phải con lại tìm về đó, phải không?
- Mẹ, con... - nàng oà khóc - Con không còn có cách nào khác, con muốn cứu mẹ, nhưng mà không thể. Mẹ ơi, mẹ nói đi, mẹ dạy con phải làm sao bây giờ? Con không có muốn mất mẹ đâu, con sợ lắm mẹ có biết không?
Cô gái gục đầu trên giường mẹ khóc nghẹn ngào, bà Chi cũng khóc. Hai mẹ con trong phút chốc đã trở thành những hình ảnh bi lụy nhất và đáng thương nhất.
Ngữ chờ Gia Bảo nhưng anh ta vẫn lạnh lùng đứng yên, cuối cùng chàng đành bước tới khuyên nhủ:
- Em không nên khóc trong lúc này Thi ạ, đừng để mẹ phải đau khổ thêm.
- Nhưng mà em sợ lắm.
Bà Chi bình tĩnh trở lại:
- Mẹ chưa đến nỗi nào đâu con ạ. Từ nay, mẹ không muốn con trở về đó nữa, con hứa với mẹ đi Thi.
- Dạ con hứa.
- Tốt lắm, vậy thì mẹ an lòng.
- Chúng ta hãy để mẹ nghỉ ngơi một chút đi.
Họ nhìn người đàn bà rồi bước ra ban công. Giờ này ở bệnh viện vắng người, cả ba cùng đứng nhìn ra hoa viên. Ngữ lên tiếng trước:
- Anh hai nói có cách cứu bác gái, vậy chúng ta phải làm sao?
Huỳnh Thi hỏi nhanh:
- Anh nói là có cách cứu mẹ em?
- Phải, anh có cách nhưng mà hoàn toàn tùy thuộc ở em.
Huỳnh Thi nắm tay Bảo lắc mạnh:
- Anh nói đi, dù phải làm bất cứ chuyện gì em cũng sẵn sàng hết đó.
Bảo làm ra vẻ phân vân:
- Anh e rằng chuyện này không tốt cho em.
- Anh nói đi - Huỳnh Thi quýnh quáng cả lên - chỉ cần cứu mẹ, bất cứ chuyện gì em cũng làm cả.
Ngữ thêm vào:
- Anh hai nói nhanh đi, để rồi chúng ta cùng bàn bạc.
- Có một chỗ họ muốn thuê em vào làm và họ sẵn sàng ứng trước tiền để em lo cho mẹ.
- Vậy thì tốt quá - Huỳnh Thi rạng rỡ đầy nét hân hoan - Anh có nhận lời thay em không hở?
Nguyên Ngữ nhạy bén hơn:
- Người nào mà tốt dữ vậy và họ muốn thuê em Thi làm chuyện gì?
Bảo làm ra vẻ áy náy:
- Đây mới là điều đáng nói, bởi chỗ họ thuê em không được tốt lắm.
Huỳnh Thi lúc này mới lo âu:
- Là chỗ nào vậy anh?
- Họ... mướn em vào làm ở nhà hàng. Có thể là ca sĩ, tiếp viên hay là vũ nữ gì đó.
Huỳnh Thi tái mặt, Nguyên Ngữ trừng mắt nhìn Gia Bảo, chàng nói như thét:
- Ca sĩ ư? Em Thi đâu có cái nghề đó. Còn tiếp viên... lương được bao nhiêu để mà họ có thể ứng tiền lo cho bác gái? Anh Hai chắc anh cũng thừa thông minh để hiểu họ muốn em Thi làm gì trong cái nhà hàng vũ trường đó?
Bảo nhăn nhó ra vẻ khổ sở:
- Anh biết...
Ngữ nóng nảy hét:
- Anh biết thế sao còn muốn cô ấy đi vào con đường đó.
- Anh đâu có muốn...
- Nếu không thì đừng có nói ra.
Bảo hét lại:
- Em làm gì mà lớn tiếng như vậy. - Anh ta khẽ liếc Huỳnh Thi để tìm phản ứng, nhưng Thi vẫn đứng yên như mất hồn. Bảo tiếp - Anh vì không nỡ đứng nhìn bác gái...
Huỳnh Thi bỗng bật thét:
- Thôi được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa.
Hai người con trai gườm nhau rồi mỗi người nhìn đi một hướng. Gương mặt Huỳnh Thi lúc này chứa đựng muôn vàn cảm xúc:
- Em đã nói là cứu mẹ bằng bất cứ giá nào.
Nguyên Ngữ lập tức phản ứng:
- Đừng nghe Huỳnh Thi, em không thể sa chân vào con đường đó được đâu.
Mắt nàng như lạc thần vì đau thương quá độ:
- Nhưng em phải cứu mẹ.
- Chúng ta sẽ tìm cách khác.
Cô gái chậm chạp lắc đầu, nước mắt quanh tròng:
- Mẹ không thể chờ đợi chúng ta được.
Nguyên Ngữ không kềm được xúc động, chàng thét lớn:
- Nhưng anh không muốn em đi vào con đường nhục nhã đó.
- Vì mẹ, tấm thân này có đáng gì đâu anh.
- Anh không cho phép em làm như vậy, không bao giờ đâu.
Thi cương quyết:
- Anh không có quyền ngăn cấm em.
Ngữ chợt thấy hụt hẫng. Phải rồi, ta có là gì của em đâu chứ? Ta không có quyền, không bao giờ có quyền gì đối với em cả. Chàng ôm mặt lao nhanh ra khỏi bệnh viện. Phía sau, nụ cười hiểm độc của Gia Bảo không một ai nhìn thấy.
Ngữ đứng thật lâu giữa ghềnh đá cheo leo, mắt dõi nhìn ông trăng nhô lên từ biển. Khung cảnh đẹp tuyệt vời nhưng lòng Ngữ đang rạn nứt. Chàng đứng đây, vừa giận vừa thương Huỳnh Thi. Giận câu nói tuyệt tình của nàng và thương cho hoàn cảnh trớ trêu của người con gái.
Ngữ nhớ lại khoảng thời gian ba năm. Bắt đầu từ lúc họ gặp nhau, rồi những ngày tháng sống nương tựa vào nhau. Kỷ niệm nào, hình ảnh nào cũng sống động và đầy cảm xúc trong lòng Ngữ.
- Huỳnh Thi ơi, anh không có quyền ngăn cấm em, sự thật là như vậy. Nhưng lời nói từ môi em khiến lòng anh đau buốt. Còn anh Bảo, tại sao anh ấy có thể ra đề nghị ác nghiệt như vậy trong khi Huỳnh Thi là vợ hứa hôn của anh ấy.
- Không được, ta không thể vì giận mà bỏ rơi nàng trong lúc này. Ta nhất định phải tìm cách cứu em, phải đưa em tránh khỏi con đường nhơ nhuốc ấy. Huỳnh Thi ơi, ước gì bây giờ có em bên cạnh anh!
Và như một phép lạ, Thi đã êm đềm đứng cạnh chàng:
- Về nhà không thấy, em biết là anh ra đây.
Ngữ mừng rỡ, nhưng vẫn còn giận:
- Em tới đây làm gì?
Giọng Thi thoảng đùa trong gió, một chút hương con gái thanh khiết lan xa:
- Ba năm qua, có bao giờ anh ngắm trăng lên một mình đâu.
- Nhưng bây giờ đã khác...
- Anh giận em thật à!?
- Có gì đâu mà giận.
Huỳnh Thi cúi đầu tự trách:
- Em ăn nói thật là không phải với anh.
- Không - Ngữ vẫn cố chấp, chàng muốn được nàng năn nỉ, vuốt ve để thỏa mãn tự ái - Em nói đúng đấy chứ. Gia Bảo là chồng em, mẹ là mẹ của em, má nuôi là má chồng... Tất cả đều là người thân của em. Chỉ có anh một mình xa lạ, anh thật ra đâu có quyền gì.
Thi nghe lòng đau buốt. Nàng thật sự ân hận nên bây giờ thật sự đau khổ trước những lời trách hờn của Ngữ. Nàng nghẹn ngào:
- Anh Ngữ, xin anh đừng trách em nữa, em xin anh, xin hãy để em được thanh thản những giờ phút còn lại này.
Ngữ mềm lòng, có ai giận người mình yêu thương một cách quyết liệt bao giờ chứ? Chàng quay lại nhìn rồi từ từ nâng cằm cô gái dưới ánh trăng, mắt nàng ướt nước mắt và sưng húp vì khóc. Giọng Ngữ xót xa:
- Em khóc nhiều lắm phải không Thi?
Cô gái khẽ gật đầu, lòng thầm ước ao được tựa vào người Ngữ tìm chút chở che trong giờ phút đau khổ này. Nhưng Ngữ đã dừng lại ở đó, chàng không dám tiến xa hơn nữa làm Thi phải ngỡ ngàng. Ngữ đâu biết rằng thái độ khép kín của mình đã bỏ đi rất nhiều cơ hội. Thật ra nếu Ngữ tỏ tình thì con người lạnh nhạt của Gia Bảo đâu thể nào so sánh được. Thái độ của chàng làm Huỳnh Thi dù có muốn cũng không dám nghĩ xa hơn. Nó vô tình hình thành một vành ngăn ranh giới giữa tình cảm của họ.
Ngữ vụng về hỏi tiếp, tất cả ở chàng chỉ là thái độ của một người anh ân cần:
- Em đã quyết định chưa?
Thi thẫn thờ nhìn ra biển:
- Em đâu có đường lựa chọn nào khác.
Giọng Ngữ xúc động:
- Huỳnh Thi, thật ra trong thâm tâm em, anh... là người như thế nào hở?
Thi ngước đôi mắt đẹp u buồn nhìn chàng. "Sao anh lại hỏi em? Tình cảm đâu thể do người con gái chủ động được". Rồi nàng đáp theo cái hoàn cảnh hiện tại:
- Anh luôn luôn là người anh thân thiết và gần gũi nhất của em.
Ngữ nghe lòng đau buốt. Vậy đó, nàng đã khẳng định rồi, ta chỉ là một người anh, đơn giản là một gã anh trai khờ khạo mà thôi. Chàng cố gạt bỏ tình cảm trong lòng:
- Nếu vậy thì người anh này muốn được khuyên em...
- Em biết anh nói gì rồi, nhưng mà đối với em, mẹ là trên hết.
- Nhưng chính mẹ cũng đau khổ khi biết em đi vào con đường đó.
- Còn hơn là để mẹ nhắm mắt suốt đời, không đâu, em không để mẹ chết đâu.
Ngữ tha thiết cầu khẩn:
- Chúng ta sẽ tìm cách khác. Anh xin em mà Thi, đừng bao giờ... anh... anh...
Ngữ muốn nói rằng "yêu em" nhưng chàng chẳng hể thốt nên lời.
- Bác sĩ nói mẹ lên bàn mổ sớm một phút là có thêm một phần cơ hội sống. Anh Ngữ ơi, chúng ta không còn có thời gian nữa đâu.
Ngữ thét đến lạc cả