Chương 5 .
Lương Hiếu Thành lái xe thật nhanh vậy mà vẫn phải trễ mất mười lăm phút. Mấy lúc gần đây công ty mở rộng và thêm nhiều chi nhánh nên công việc càng ngày càng bận rộn. Có lúc ông Thành định gọi người phụ tá đặc biệt ngày xưa của mình về giúp việc nhưng rồi ông lại thôi. Thời gian trôi qua chưa có bao lâu, sự việc mới tạm lắng dịu, gọi hắn về e rằng sẽ có chuyện không may.
Xách cặp trên tay, người đàn ông đi nhanh vào nhà, vợ và con ông đang ngồi đợi ở phòng ăn.
- Xin lỗi, cha bận quá nên về trễ.
Ông nhìn về phía vợ, gương mặt đẹp giờ đây phảng phất buồn.
- Cha nhanh đi chứ, mẹ và con đã chờ lâu lắm rồi.
- Được... được, cha thay đồ rồi sẽ ra ngay mà.
Lát sau ông ta bước ra trong bộ đồ bận ở nhà và ngồi vào bàn ăn. Mỹ Linh lập tức kể công cho mẹ:
- Cha biết không, thức ăn này đều do chính tay mẹ làm không đấy.
- Thật hả - ông nhìn gương mặt lạnh của vợ, cố mỉm cười - mẹ con làm chắc hẳn là ngon lắm rồi.
- Thôi ăn đi, cha con không có thời gian để ngồi đây tán gẫu đâu.
Mỹ Linh bênh vực cho cha:
- Mẹ, công việc ở công ty lúc này thật là bận rộn mà.
- Bận đến nỗi làm luôn cả ban đêm hay sao?
Mỹ Linh háy mắt nhìn cha cười, Hiếu Thành cũng đùa:
- Không ngờ cha từng tuổi này rồi mà vẫn có người ghen.
- Ai mà ghen, tôi chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi!
- Con coi kìa Linh, mẹ xưng tôi với cha đấy.
- Phải rồi, ai biểu cha cứ lo công việc, bỏ bê mẹ và con.
- Thôi được, ngày mai cha sẽ gọi người phụ tá về đây giúp việc cho cha, như vậy có nhiều thời gian rảnh hơn.
Và thế là Lương Hiếu Thành quyết định gọi con người bốn năm trước đã từng giúp ông ta trong màn kịch hại mẹ con Huỳnh Thi trở về. Quyết định sai lầm này đã khiến ông ta trả một cái giá rất đắt.
Bà Lan Bình nói mà mắt nhìn đâu đâu:
- Lại gọi thêm người về để giúp cha con anh làm chuyện bất nhân, có phải không?
Hiếu Thành chau mày:
- Em nói cái gì kỳ vậy Lan Bình?
- Tôi muốn biết có phải vụ đốt kho hàng của Nam Hải công ty là do anh làm không?
Im lặng, thiếu phụ tiếp tục chất vấn:
- Nói đi, anh nói đi, sao cứ im lặng như vậy?
Ông Thành thở dài:
- Cho đến bao giờ em mới không còn quan tâm đến những chuyện làm ăn của anh nữa chứ?
- Cho đến khi nào anh đứng trước vành móng ngựa.
- Lan Bình...
Hiếu Thành giận dữ thét, Mỹ Linh hốt hoảng:
- Kìa mẹ, sao mẹ lại nói gở như vậy?
- Không phải nói gở đâu mà là thật đó, tội ác không bao giờ tồn tại đâu.
- Tội ác, em có biết là tháng trước Nam Hải cướp của anh một hợp đồng trị giá hàng triệu đô la không? Đây chỉ là một đòn trả thù của anh mà thôi.
- Rồi sẽ có lúc chính anh là nạn nhân, tại sao anh không hiểu điều đó?
- Anh không cần biết cái ngày ấy! Chỉ biết bây giờ anh là kẻ mạnh và người mạnh luôn luôn chiến thắng.
Mỹ Linh chen vào giữa:
- Thôi được rồi, cha mẹ đừng cãi nhau nữa. Lâu lắm chúng ta mới có một bữa cơm đầy đủ thế này, tại sao không vui vẻ mà phải gây gỗ chứ!
Thiếu phụ đứng lên, đôi mắt nhìn chồng và con thật buồn:
- Ta nói chỉ vì không muốn thấy một ngày nào đó cha con phải lên đoạn đầu đài. Được rồi, nếu như hai người cảm thấy những lời nói của tôi là dư thừa thì từ nay mặc hai người muốn làm gì thì làm.
Thiếu phụ đi khỏi phòng ăn, có tiếng đàn ông thở thật dài:
- Con thấy đó, cha đâu còn cách nào hơn nữa.
Mỹ Linh năn nỉ cha:
- Cha vào với mẹ đi, nếu được thì xuống nước một chút. Tội nghiệp mẹ, người mấy lúc gần đây rất là cô đơn. Con ngoài giờ học thì đến công ty giúp việc cho cha, đâu còn ai ở nhà với mẹ.
Hiếu Thành thấy là mình cần phải có nhiều thời gian ở nhà để lo lắng cho hạnh phúc gia đình hơn. Ông ta quyết định điện thoại gọi phụ tá đắc lực ngày xưa trở về.
- Alô, thằng Phúc đó hả? Ờ tao đây, ngày mai mày về gấp nghe, được rồi, có chuyện gì gặp rồi hãy nói. Vậy nghe.
- Cha gọi ai vậy?
- Người đã từng làm việc với cha mấy năm trước.
Nói rồi ông đi nhanh vào phòng vợ, ở đó ông bắt gặp thiếu phụ ngồi khóc lặng lẽ trên giường. Đặt tay lên vai vợ Hiếu Thành dịu ngọt:
- Lan Bình, em...
Thiếu phụ vùng ra:
- Anh đừng có đụng vào người tôi.
- Lan Bình, em đừng có trốn lánh anh nữa. Coi kìa, em khóc vì anh, chứng tỏ em còn thương anh nhiều lắm.
Thiếu phụ lau lệ, ngẩng mặt lên nói ra ý nghĩ của mình bấy lâu nay.
- Anh đừng có lầm tưởng, chẳng qua chỉ là chút tình nghĩa ngày xưa mà thôi. Thử hỏi tôi làm sao thương được một người đã từng là kẻ sát nhân được?
Hiếu Thành đau khổ nói:
- Em đừng có đay nghiến anh nữa được không hở Lan Bình? Em thừa biết anh làm tất cả vì em và con thôi mà.
- Anh đừng có ngụy biện, chẳng qua anh muốn thỏa mãn tham vọng của mình mà thôi. Hiếu Thành, tôi mặc kệ anh làm gì nhưng anh không được quyền lôi kéo con Mỹ Linh vào trong ấy.
- Không được, anh phải đào tạo con gái chúng ta để sau này nó thừa kế sự nghiệp của cha nó.
- Cái gì gọi là sự nghiệp? Phải chăng là những đồng tiền hôi hám anh kiếm được từ những thương vụ giết người không?
Hiếu Thành không còn kiên nhẫn được nữa, ông ta trừng mắt:
- Em có thôi ngay giọng điệu kết án của mình không?
- Tôi không thôi, chừng nào anh chưa dừng lại những việc làm tội lỗi của mình.
- Được, đó là do em muốn gây chiến đấy nhé! Tôi rất muốn về đây với vợ con nhưng không thể nào chịu đựng nổi cảnh gây gỗ đầy khó chịu này. Từ nay em cứ việc một mình mình với những suy nghĩ nhân đạo vớ vẩn, đừng lo cho con và tôi bởi vì hai cha con tôi có con đường đi riêng của mình.
Thiếu phụ gọi với theo tuyệt vọng:
- Anh làm gì mặc anh, nhưng không được lôi con Mỹ Linh vào, tội nghiệp nó lắm.
Hiếu Thành nói trước khi đóng sầm cửa lại:
- Em thử hỏi xem con có thích cuộc sống ẩn tu của em không. Tôi không có ép, đó là do tự nó lựa chọn đấy.
Thiếu phụ gục đầu khóc nghẹn ngào. Càng lúc càng thấy người chồng và đứa con yêu thương vuột khỏi tầm tay của mình.
................................
Từ một năm nay, hai vợ chồng bà không còn ngủ chung trong một căn phòng nữa. Những đêm nằm thao thức một mình, thiếu phụ thường tìm đến căn nhà giam ngoài kia, trò chuyện, tâm sự với người đàn ông tội nghiệp. Chẳng hiểu từ bao giờ, bà và người đàn ông ấy trở nên gần gũi hơn, thân thiết hơn cả chồng bà, ông Lương Hiếu Thành.
Đêm nay cũng vậy, Lan Bình trỗi dậy mặc thêm áo khoác vào người rồi mở cửa rón rén bước ra ngoài. Bà không hay rằng chồng mình cũng vì không ngủ được nên đã vô tình phát hiện ra bà. Đêm đó hai bóng đen cùng nối nhau đi về phía ngôi nhà giam.
- Cháu lại đến đó hả Lan Bình?
Tiếng đàn ông khàn khàn hỏi vọng ra.
- Vâng, cháu đây.
- Cháu đến đây hoài, không sợ chồng mình hay được sao?
Lan Bình bước hẳn vào trong, căn phòng này được sự săn sóc của bà đã trở nên gọn gàng, sạch sẽ và ấm cúng hơn. Bên ngoài Lương Hiếu Thành nép vào nghe câu chuyện của họ.
- Anh ấy bây giờ đâu cần quan tâm để biết cháu làm gì nữa.
- Gia đình không hạnh phúc rồi sao?
- Từ ba năm rồi, có bao giờ cháu cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn đâu.
- Có phải tên ác nhân đó mỗi ngày một lún sâu vào tội ác?
Thiếu phụ đau khổ gật đầu.
- Cháu không có cách nào ngăn cản anh ấy được. Chú Đằng, chú biểu cháu phải làm sao bây giờ?
- Cách duy nhất ta đã nói rồi, nhưng cháu không chấp nhận - im lặng một chút, người đàn ông tiếp - Lan Bình, thả chú ra chú hứa sẽ xin giảm tội cho chồng cháu.
Bên ngoài Lương Hiếu Thành chau mày.
- Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cháu.
- Nhưng cháu cũng không thể nào cứ mãi đứng nhìn chồng và con mình lún sâu vào tội ác.
Thiếu phụ ôm đầu rên rỉ:
- Cháu không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa.
Đến đây Hiếu Thành bỏ đi, ông ta trở về nhà, ngồi vào sa lông ở phòng khách chờ đợi, gương mặt trầm ngâm suy nghĩ. Ba năm trước đây ông ta đã từng muốn giết đi nhân chứng duy nhất còn lại này, bây giờ ý nghĩ ấy càng thôi thúc mãnh liệt hơn.
Bước vào nhà, thiếu phụ chợt giật mình khi thấy đèn trong phòng bật sáng. Lương Hiếu Thành ngồi đó, gương mặt đăm chiêu.
- Anh... chưa ngủ sao?
- Hừ, có thức mới biết em đang phản bội anh.
Thiếu phụ chau mày:
- Nếu em phản bội thì anh đã không còn ngồi đây từ ba năm trước kia.
Hiếu Thành rít giọng:
- Em muốn như thế lắm sao? Em muốn anh phải ngồi tù mới vừa lòng, có phải không?
- Tiếc rằng em không thể làm như vậy được. Nếu có thể, em nghĩ mình sẽ thanh thản hơn.
Hiếu Thành tức giận đến không còn bình tĩnh được nữa.
- Lan Bình, em thật là quá lắm. Từ nay tôi cấm em không được lui tới căn nhà đó nữa.
- Cấm em...? Vậy thì ai cấm anh đừng tiếp tục gây tội ác?
- Từ nay tôi cũng không muốn nghe cái giọng điệu lên án ấy nữa.
Nói rồi ông ta giận dữ bỏ đi vào phòng. Ý nghĩ hủy diệt nhân chứng càng rõ rệt hơn.
Sáng hôm sau trước khi đi làm, Lương Hiếu Thành lại cảnh cáo vợ thêm một lần nữa.
- Nếu em không muốn tôi giết gã thì từ nay tốt nhất em đừng có lui tới chỗ đó nữa.
- Được - thiếu phụ phản kháng - nếu anh giết người thì đừng có trách em.
- Em làm gì tôi, đi tố cáo à?
- Tiếc rằng tôi không thể làm như thế được, nhưng tôi sẽ có cách làm cho anh ân hận suốt đời.
- Tôi thật là không hiểu em muốn gì nữa.
Hiếu Thành tức bực bỏ đi. Mỹ Linh từ trong bước ra:
- Cha mẹ lại cãi nhau nữa rồi.
- Cả con nữa - Thiếu phụ nghẹn ngào - con cũng theo cha mình cho rồi đi.
- Kìa mẹ...
Mỹ Linh gọi với theo nhưng mẹ nàng đã bỏ đi. Linh bây giờ phải đi học, nàng không có thời gian để ở nhà an ủi mẹ.
Cô thư ký gõ cửa rồi bước vào văn phòng tổng giám đốc.
- Thưa tổng giám đốc, ông Phúc đã tới hiện đang ngồi chờ ở ngoài.
- Làm phiền cô mời ông ấy vào đây cho tôi.
Cô thư ký rút lui, lát sau một người đàn ông trung niên, mang kiếng đen, đội nón rộng vành bước vào văn phòng rồi cẩn thận khép cửa lại. Anh ta lên tiếng:
- Ông chủ.
Lương Hiếu Thành đứng dậy bắt tay người mới tới:
- Tốt lắm, công việc quá bận rộn và thiếu người tin cẩn nên tôi phải gọi cậu về.
Người đàn ông tên Phúc hỏi:
- Còn thằng Lành, nó không giúp gì cho ông chủ sao?
- Nó bận làm quản gia cho tôi, đâu còn thời gian rảnh nữa. Ngồi xuống đi, cậu uống gì, vẫn là sôđa phải không?
Gã đàn ông mỉm cười, hàng ria mép khẽ động đậy:
- Ông chủ vẫn còn nhớ đến tôi.
Gọi cô thư ký mang nước đến, Lương Hiếu Thành hỏi với vẻ quan trọng:
- Cậu tới đây có gặp người quen nào không?
- Thưa không, tôi rất là cẩn thận.
- Tốt lắm - ông ta đứng lên, đi quanh phòng - tình hình bây giờ chưa phải là an toàn tuyệt đối nên từ nay cậu không cần phải đến công ty.
- Vậy tôi sẽ ở đâu, ông chủ.
- Cứ về nhà tôi mà ở. Tôi sẽ cấp cho cậu một văn phòng làm việc ở đó. Công việc, giấy tờ sẽ được đưa về tận nhà. Cậu ráng giúp tôi làm ăn, thị trường bây giờ cạnh tranh dữ lắm và tôi thì có quá nhiều kẻ thù. Ráng đi, kiếm thêm chút ít, chừng năm sáu năm nữa mình về hưu, tới chừng đó tha hồ mà hưởng thụ.
- Tôi biết rồi ông chủ. Câu chuyện ngày xưa...
Hiếu Thành khoát tay ngăn lại:
- Đừng có nhắc tới nữa, hãy coi như không hề có trên thế gian này. Chỉ cần người ta đừng thấy mối quan hệ của mình là được rồi. Bây giờ để tôi bảo tài xế nó đánh xe đưa cậu về nhà, ở đó có thằng Lành, nó sẽ lo cho cậu.
Lát sau Phúc ra khỏi phòng. Lương Hiếu Thành nhấc điện thoại lên:
- A lô... Cậu Lành phải không? Ờ tôi đây, thằng Phúc nó sắp về đó, cậu sắp cho nó một căn phòng gần phòng làm việc của tôi nghe. Tốt!
Đặt điện thoại xuống, Lương Hiếu Thành lại tiếp tục lao vào công việc.
.....................
Lành sợ đến run khi thấy Phúc trở về, anh ta kêu lên:
- Trời ơi, sao anh lại về đây? Hồi nãy ông chủ điện thoại, tôi tưởng mình nghe lộn chứ.
Phúc cười, hàng ria mép anh ta lại động đậy:
- Mày sợ cái gì chứ? Ông chủ đã tính cả rồi, lẽ nào ông lại tự hại mình hay sao?
Lành ngẩn người ra, thú thật anh ta vẫn còn sợ.
- Làm gì mà ngẩn ra vậy? Bây giờ cho tao ở đâu đây?
- À... anh theo tôi.
Lành đưa gã đàn ông vào phòng:
- Anh ở đây, kế bên là phòng làm việc của ông chủ.
Phúc đặt vali lên giường rồi nói:
- Mày bây giờ được làm quản gia, sướng quá ha.
- Anh Phúc, thú thật là tôi không yên tâm chút nào khi thấy anh trở về đây.
- Sao mà mày nhát gan quá vậy?
Lành tiếp tục băn khoăn:
- Ngày xưa anh từng ra toà vì tội tư thông với vợ ông chủ. Bây giờ nếu người ta thấy anh làm người làm của ông chủ thì cái vụ án vốn không minh bạch ngày xưa có phải là sẽ có cơ hội sống dậy không?
- Tao cũng từng nghĩ tới, nhưng mà tao hỏi mày, bây giờ có còn ai quan tâm nữa chứ? Bà con, dòng họ của lão già ngày xưa kẻ chết người bỏ đi, họ đâu có rảnh để mà moi móc chuyện ngày xưa.
Lành có vẻ thuận tai:
- Thôi tôi không nói nữa, tùy anh và ông chủ định liệu.
Tối hôm đó Lương Hiếu Thành về nhà mở một buổi tiệc nhỏ chúc mừng người cộng tác trung thành của mình. Ông ta giới thiệu với vợ con và cho biết Phúc từ nay sẽ ở lại trong nhà.
Đã ba đêm rồi Lương Hiếu Thành thức như thế này để chờ đợi cơ hội hạ sát nhân chứng một cách hợp lý và bây giờ ông ta đã toại nguyện. Vợ ông ta, bà Lan Bình đang thận trọng len vào bóng đêm đi dần về phía nhà giam. Hiếu Thành thấy vợ mình nhìn trước ngó sau một lúc rồi mới tra chìa khóa vào ổ, ông ta đứng lại nghe câu chuyện của hai người:
- Chú Đằng, từ nay chắc là cháu không tới đây thường xuyên được nữa.
Ông Đằng:
- Có phải chồng cháu đã biết?
- Vâng, anh ấy đã biết rồi và dọa sẽ giết chú nếu còn thấy cháu tới đây nữa.
- Ta biết rồi sẽ có ngày mà.
- Xin lỗi, cháu...
- Cháu không cần phải xin lỗi, ngược lại người xin cháu tha thứ phải là ta.
Nói xong ông ta bỗng vùng đứng dậy, bao nhiêu xiềng xích đã bị cắt bỏ mất rồi... Người đàn ông nhanh chóng chiếm lấy lối ra vào rồi bằng giọng hòa nhã, ông nói:
- Ta xin lỗi vì đã lợi dụng cháu trong suốt ba năm qua.
- Chú... chú làm sao mà cắt bỏ được dây xích.
- Cháu có nhớ không, ta từng xin cháu đem vào cho ta một cái ghế, sau đó ta tháo chúng ra, lấy các bản lề bằng sắt... - Chú Đằng dừng lại một chút rồi tiếp - ba năm qua ta đã kiên nhẫn tự cắt đứt xiềng xích của mình bằng những dụng cụ thô sơ ấy để mong có một ngày được thoát khỏi nơi này.
Thiếu phụ run sợ:
- Rồi... bây giờ chú định làm gì?
- Lan Bình, cháu là một người tốt, đáng lẽ ta không nên lợi dụng lòng tốt của cháu nhưng xin cháu hiểu cho, ta không thể nào để anh ta chết một cách oan uổng như vậy, và càng không thể để các cháu của anh ấy bị thiệt thòi vì người chồng sát nhân của cháu.
Thiếu phụ bây giờ đã hiểu ra tất cả, bà run giọng:
- Chú Đằng, cháu xin chú đừng hại anh ấy, cháu...
- Ta hứa với cháu là sẽ làm mọi cách để giảm nhẹ tội cho hắn...
Cánh cửa lại đột ngột bật mở một lần nữa. Lương Hiếu Thành đứng đó với cây súng lăm lăm trên tay và cả một nụ cười đắc thắng trên môi.
- Tiếc là ông không có cơ hội đó, Lâm Đằng ạ!
- Ngươi...
- Phải, chính là tên sát nhân xấu xa của các người đây. Ông thật là không gặp may, giá như ông thoát ra sớm hơn một chút thì tôi đã bị hại rồi, đằng này thật là đúng lúc. Tiếc thật!
Lâm Đằng rít giọng:
- Khốn nạn, tao không chịu thua mày đâu.
- Sự thật là ông đã thua rồi - Đôi mắt Hiếu Thành sáng quắc lên, sáng rực một cách đáng sợ - Lâm Đằng, xin lỗi nghe, để lại ông ngày nào, thì nguy hiểm cho tôi ngày ấy.
- Anh Thành, xin đừng, đừng có giết chú ấy!
Hiếu Thành hừ nhẹ:
- Em còn ở đó mà xin cho hắn nữa sao. Thiếu một chút nữa người chồng này của em đã bị hắn hại rồi.
Thiếu phụ van nài:
- Xin đừng giết người nữa. Cùng lắm là bây giờ chúng ta giam chú ấy lại, từ nay em hứa sẽ không tới đây nữa.
Giam lại ư? - Chú Đằng nghĩ - như vậy có khác gì chôn sống ta nữa rồi. Đôi mắt già nua của người đàn ông bỗng sáng rực lên - Thà rằng ta chết bây giờ còn hơn. Ông dùng tất cả sinh lực lao thẳng vào Lương Hiếu Thành, trong cái tích tắc ấy, tiếng súng vang lên chát chúa trong gian nhà bít bùng. Bóng người đàn ông sững lại rồi từ từ đổ gục trên nền gạch. Tiếp theo đó là tiếng thét xé không gian của thiếu phụ.
- Chú Đằng...
Người đàn bà từ từ quì xuống, đôi mắt mở to của người chết nhìn trừng trừng vào bà, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả một sự căm hờn tột đỉnh. Bất giác hai hàng lệ rơi lã chã trên mặt bà rồi đổ lên xác người đàn ông tội nghiệp.
- Chú Đằng - bà khóc nghẹn ngào - cháu có lỗi với chú, chính cháu đã hại chết chú rồi.
Giọng Hiếu Thành lạnh lùng:
- Tự ông ấy chuốc họa vào thân mà thôi.
Lát sau thiếu phụ từ từ đứng lên, không nói cũng không nhìn chồng lấy một lần. Dáng bà khuất dần trong đêm, thiểu nào và cô đơn đến lạ lùng.
...................
Lương Hiếu Thành cùng với hai người cộng sự của mình chôn xác chú Đằng trong đêm đó. Họ âm thầm làm việc của mình, xong đâu đấy, cả ba cùng đứng nhìn nấm đất mới đắp, Lành nói:
- Ý chí của lão già này thật là đáng khâm phục.
- Ông chủ mà không phát hiện kịp thời thì mình ngồi tù cả đám rồi.
Đó là giọng của gã tên Phúc, ba tên sát nhân đang thủ tiêu tội ác của mình. Lương Hiếu Thành:
- Chúng ta từ nay ba người là một, hai cậu phải giữ mồm giữ miệng một chút nghe.
- Chúng tôi biết rồi ông chủ.
- Thôi về.
Trở về phòng, Lương Hiếu Thành nhanh chóng tắm rửa, xong ông ta bước qua phòng vợ. Dù sao cũng phải an ủi bà ấy một chút bởi ông ta biết đối với Lan Bình, đây là một cú xốc ghê gớm.
Lương Hiếu Thành phải sững sờ kinh ngạc khi nhìn thấy vợ. Mới đó mà thiếu phụ đã thay đổi đến không thể tin được. Gương mặt tiều tụy hốc hác như đã trải qua một thời gian dài đau khổ ghê gớm lắm vậy, Hiếu Thành lo âu:
- Lan Bình, em có sao không?
- Đừng có động vào người tôi.
Bàn tay định đặt lên vai vợ dừng lại, chơi vơi ở khoảng không rồi đành bỏ xuống bất lực.
- Người chứng cuối cùng đã chết rồi, chắc là anh thỏa mãn?
- Chỉ tại ông ta ép anh thôi.
- Anh nói dối - giọng thiếu phụ trở nên dữ dội - chính anh đã theo dõi tôi và cố tình giết chết chú ấy.
Trước mắt bà hiện lên cảnh người đàn ông nằm chết gục trên vũng máu, đôi mắt mở to đầy oán hận. Bất giác thiếu phụ không kiềm chế được lòng mình, bà ôm mặt khóc nghẹn ngào.
- Lan Bình, em đừng có như vậy mà.
- Buông tôi ra - thiếu phụ hét lớn - anh hãy bỏ bàn tay dơ bẩn của mình khỏi người tôi mau lên.
Hiếu Thành bất lực, đôi tay buông thõng:
- Thôi được, nếu em muốn.
- Và tôi cũng muốn anh ra khỏi đây lập tức.
- Anh...
- Anh đừng có nói nhiều nữa - thiếu phụ thét đến lạc giọng, nước mắt còn đọng quanh mi - Phải, ngày xưa tôi không có nhưng bây giờ tôi kinh tởm, ghê sợ con người của anh. Không bao giờ, sẽ không bao giờ tôi muốn gặp mặt anh nữa.
Hiếu Thành cố phân trần, ông ta cũng không ngờ là vợ mình phản ứng dữ dội đến như vậy.
- Lan Bình, em nghe anh nói đi mà...
- Tôi không nghe, nếu anh còn ở đây nữa tôi sẽ tự tử, tôi...
- Thôi được, được rồi... anh sẽ đi ngay lập tức đây.
Hiếu Thành từ từ lui khỏi phòng.
- Đừng có suy nghĩ vẩn vơ nữa em à, hãy cố mà ngủ một giấc đi.
Thiếu phụ ôm đầu gục vào giường khóc nghẹn ngào:
- Chú Đằng, cháu hại chết chú rồi!
.........................
Suốt đêm đó Lan Bình không tài nào ngủ được. Tất cả những kỷ niệm có thể nhớ được cùng một lúc quay về trước mắt.
Họ cùng sinh ra ở một làng quê nằm ven biển. Cuộc sống nghèo khó đã dần dần cướp đi những người thân yêu nhất trên đời họ. Cha Lan Bình và cha Hiếu Thành cùng chết trong một cơn bão biển, rồi cũng trong một cơn giận điên cuồng, biển đã quét sạch làng quê, cuốn trôi họ đến một vùng đất xa xôi khác. Định mệnh đã an bài, thế là từ đó hai người sống chết với nhau, san sẻ cho nhau tất cả những gì có được trong đời.
Lúc đó tuy sống cực khổ nhưng mà hạnh phúc. Còn bây giờ? Hơn ba năm qua, chưa có lúc nào bà cảm thấy sung sướng trọn vẹn, chưa bao giờ tâm hồn bà thanh thản và yên ổn như những ngày Thành còn là một sinh viên nghèo hiếu học.
Rồi hình ảnh về cái chết khủng khiếp của chú Đằng lại hiện lên. Trong thâm tâm bà không thể tưởng tượng được là chồng mình lại có thể nhẫn tâm tự tay giết chết một sinh mạng mặc dù ba năm qua ông đã gieo không ít tội ác.
Không được, ta không thể ngồi yên đây mà nhìn anh ấy lún sâu vào tội ác. Ta phải làm cái gì đó để ngăn chặn, để cứu anh ấy và cả con ta nữia.
Nhưng mà... ta phải làm sao đây? Ba năm qua ta đã từng năn nỉ, khóc lóc, van xin và cả hờn giận nữa. Tất cả... tất cả đều vô dụng. Hiếu Thành ơi, tâm hồn anh đã chai sạn mất rồi sao? Hay là anh không còn yêu em như ngày xưa nữa.
Thiếu phụ quyết tâm phải làm một cái gì đó nhưng thật ra bà cũng chưa biết cụ thể là mình sẽ làm gì? Có lẽ chỉ có một cách duy nhất để anh ấy hồi tỉnh và ăn năn mà thôi, đó là cái chết!
...........................
Lương Hiếu Thành đứng trước gương nắn lại chiếc cà vạt rồi xách cặp bước ra. Đi ngang qua phòng vợ ông ta dừng lại một chút rồi gõ cửa. Mãi một lúc mới có giọng nói vọng ra:
- Anh đi đi.
- Em không sao chứ, Lan Bình?
- Không cần phải lo cho tôi.
Mỹ Linh từ sau bước tới, nhìn cha nàng hỏi:
- Mẹ làm sao vậy cha?
Hiếu Thành lảng tránh:
- Ồ, không có sao đâu.
- Cha mẹ lại gây nhau nữa à?
- Chỉ là chuyện bình thường thôi mà, con không cần phải lo lắng.
Có tiếng mẹ nàng vọng ra:
- Mỹ Linh à, con vào đây với mẹ được không?
Cô gái nhìn đồng hồ tay, phân vân:
- Mẹ à, con phải đi học, chỉ còn có năm phút nữa thôi.
Bên trong bất giác hai dòng lệ rơi dài trên má thiếu phụ. Đứa con gái của bà cũng không còn trong tay bà nữa rồi. Lương Hiếu Thành không muốn con gái gặp mẹ lúc này nên nói:
- Con đi học đi, mẹ ở nhà có cha lo được rồi.
Mỹ Linh phân vân:
- Hay là để con nghỉ học ở nhà với mẹ, cha?
- Không cần, con cứ việc đi đi.
Thiếu phụ nghe lòng đau thắt. Rõ ràng chồng bà muốn cướp đứa con trong tay người vợ.
Mấy phút sau căn nhà đã hoàn toàn vắng lặng. Mỹ Linh đi học, Lương Hiếu Thành đi làm, Lành thì có công việc riêng của hắn. Một mình thiếu phụ đứng giữa căn phòng khách, nỗi trống vắng mênh mông và không khí lạnh lẽo trong nhà làm bà Lan Bình thấy cô đơn và sợ hãi.
Có tiếng động ở cửa rồi người đàn ông tên Phúc bước vào. Cắp mắt của gã làm bà thấy nổi gai trong người.
- Chào bà chủ.
Đôi mắt gã vẫn không rời Lan Bình và đầu óc thì đang tưởng tượng đến cảnh ba năm trước gã cùng người vợ khác của ông chủ trong một màn kịch được sắp đặt trước. Ông chủ của gã thật là hạnh phúc, có hai bà vợ, bà nào cũng cực kỳ xinh đẹp.
Thiếu phụ né tránh cái nhìn lộ liễu của gã đàn ông. Một gương mặt bành bạnh, đôi mắt ti hí và hàng ria trên mép, tất cả tạo cho gã một hình thức không mấy thiện cảm. Và bây giờ, giữa không khí lạnh lùng của căn phòng, gương mặt ấy càng trở nên khó ưa và đáng sợ hơn.
Thiếu phụ lẳng lặng bỏ đi. Ngay bên cạnh ngôi nhà giam vừa mới mọc lên một nấm đất. Lan Bình biết đó là nơi yên nghỉ của người đàn ông bất hạnh. Nấm mồ đơn sơ càng làm chạnh lòng người còn sống. Bà từ từ quì xuống, đôi mắt ứa lệ:
- Chú Đằng, xin tha lỗi cho cháu! Giá như cháu cứu chú từ trước thì đâu có chuyện này xảy ra. Cháu không tha thứ cho mình đâu, nhất định là không bao giờ tha thứ.
Lát sau bà trở về phòng, ngồi vào bàn viết thư để lại cho chồng và con. Mỗi một dòng là một giọt lệ rơi mãi cho đến cuối thư. Quyết định cuối cùng này làm cho bà đau lòng quá đỗi. Nhưng mà không còn có cách nào khác để cảnh tỉnh chồng. Thôi thì ta đành hy sinh tính mạng này cho sự phục thiện của chồng và con.
Lan Bình ra đi sau hơn ba năm sống trong ngôi nhà vốn đã có quá nhiều chết chóc. Gặp Phúc ở hành lang, bà không đáp lại câu hỏi của hắn. Chẳng hiểu sao bà tin chắc rằng gã đàn ông này cũng là một tên sát nhân tàn bạo.
Đã lâu lắm rồi Lan Bình mới trở về đây lại. Làng quê bị tàn phá ngày xưa giờ đã mọc lại những ngôi nhà mới, tuy có khang trang hơn nhưng vẫn còn chứa đựng cả một sự nghèo khó của người dân vùng biển.
Những kỷ niệm ngày xưa vụt về trong ký ức - Thiếu phụ bây giờ đã đứng ở cái ghềnh đá ngày xưa, nơi bà và Hiếu Thành thường đứng ở đây hàng giờ trông con tàu của bố về từ biển khơi. Và có một lần họ đã không bao giờ thấy con tàu thân thương ấy nữa.
Gió biển lồng lộng thổi, vẫn là thứ gió mùi vị mặn quen thuộc của ngày xưa. Ước gì bây giờ bà và người ấy được sống lại những năm tháng xa xưa ấy. Cuộc sống tuy nghèo nhưng không có những lo toan tính toán, mưu mô và cạm bẫy.
Tất cả chỉ là ước mong mà thôi, bà sẽ không còn ở trên thế gian này nữa. Hiếu Thành ơi! Cái chết của em hôm nay mong rằng sẽ thức tỉnh anh, để đánh đổi cho anh và con sự bình yên và để anh đừng tiếp tục nhúng tay vào tội ác nữa.
Lần cuối cùng hình ảnh của chồng và con hiện lên níu kéo nhưng sức mạnh ấy không đủ ngăn cản quyết tâm trong lòng bà. Thiếu phụ lao mình xuống làn nước mênh mông và sâu thẳm của đại dương, vài giọt lệ hòa cùng nước biển làm mặn đắng bờ môi.
Hôm nay là ngày vui nhất trong đời Bảo, cậu ta vừa thi đậu vào trường đại học kinh tế, một thành tích mà suốt mười năm qua, ở thị xã này chưa có một người nào làm được.
Lúc nhận được tin này, ở nhà không có ai. Bảo cầm tờ giấy báo trên tay, vừa chạy vừa hét thật to:
- Tôi thi đậu rồi, tôi thi đậu rồi...!
Biển hiện ra trước mắt Bảo, lần đầu tiên trong đời anh ta mới thấy biển đẹp. Bảo đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm, sẵn sàng chia sẻ niềm vui với bất cứ người nào có mặt ở đây. Kia rồi, trước mắt Bảo có một bóng trắng, một người nào đó đang đứng nhìn biển trên một ghềnh đá cheo leo. Bảo chạy lại, muốn nói với người đó là coi chừng nguy hiểm, nhưng đã muộn mất rồi, dường như bóng trắng tự lao mình xuống biển, Bảo hét thật to:
- Đừng, chỗ đó nước sâu lắm.
Khi Bảo ra tới ghềnh đá thì chỉ còn thấy có mỗi chiếc áo trắng đang từ từ chìm dần xuống nước. Ngần ngại một chút rồi anh ta cởi nhanh quần áo. Bảo tự hỏi nếu như không có tin vui vừa nhận được, anh ta có sẵn lòng cứu nạn nhân như thế này không?
Khi vớt được người đàn bà lên, bà ta đã ngất xỉu. Bảo làm tất cả các động tác cấp cứu mà bất cứ người dân biển nào cũng biết được. Anh ta nhìn gương mặt tái xanh của nạn nhân, tự nhủ không biết có nên đem bà ta tới bệnh viện không? Bảo chặc lưỡi:
- Thôi kệ, nhân cái lúc vui vẻ này, ta không nên hẹp hòi làm gì.
Và lần đầu tiên trong đời, Trần Gia Bảo đã ra ơn, đã làm một việc tốt cho người khác.
..........................
Lương Hiếu Thành đang làm việc ở công ty thì Mỹ Linh lao nhanh vào phòng, gương mặt hốt hoảng:
- Cha, cha ơi! Mẹ bỏ đi rồi, người dọa là sẽ chết.
Hiếu Thành sững sờ:
- Con nói cái gì?
Mỹ Linh mếu máo:
- Trưa con đi học về, gọi hoài mà không thấy mẹ, cuối cùng con bắt gặp trong phòng mẹ hai lá thư, một gởi cho cha và một gởi cho con, mẹ có nói về cái chết, con cũng không hiểu làm sao nữa.
Hiếu Thành giằng lá thư trên tay con rồi nhanh chóng bóc ra. Những dòng chữ để lại của thiếu phụ:
"Anh Thành, lúc mà anh đọc được lá thư này, có lẽ linh hồn em đã về thế giới khác. Thế giới mà hôm qua chú Đằng đã đến đó và trước đây, tất cả những nạn nhân của anh cũng đến.
Xin đừng trách em, đừng chê bai em là dại dột, mà xin anh hãy qua cái chết này thức tỉnh... Tỉnh dậy đi anh, đừng tiếp tục dấn thân vào ngõ cụt nữa. Nếu anh chịu thức tỉnh thì có thể sẽ còn kịp đó.
Anh Thành, em rất đau lòng mà nói rằng xin cảm ơn tất cả những ân tình anh đã dành cho em bấy lâu nay và xin vĩnh biệt anh. Tất cả những gì em muốn nhắn nhủ lại là mong anh hãy cưu mang đứa con của chúng ta, hãy ăn năn sám hối những tội lỗi của mình để tương lai của anh và con không đi vào ngõ cụt. Nếu được vậy, cái chết này âu cũng là xứng đáng.
Vĩnh biệt anh!"
Lương Hiếu Thành rụng rời buông lá thư, gương mặt cứng cỏi mờ lệ:
- Lan Bình ơi! Sao em dại dột như vậy chứ!?
Mỹ Linh níu tay cha, cô khóc thật to:
- Cha, mình phải làm sao bây giờ? Mẹ nói là sẽ đi tự vận đó.
Hiếu Thành thức tỉnh:
- Trong thư gởi con, mẹ có nói gì không?
- Mẹ không có nói gì hết, chỉ khuyên con cố gắng học hành và... đừng có đi theo cha nữa. Cha, thật ra chuyện này là như thế nào đây, mẹ...
- Lúc này không phải là lúc để cha giải thích, chúng ta phải tìm cách cứu mẹ. Con đã tìm mẹ ở trong nhà mình chưa?
- Con tìm tất cả rồi, trong nhà và ngoài vườn nhưng không thấy mẹ đâu hết.
Phải cố gắng lắm Hiếu Thành mới đứng vững. Đây là một mất mát mà đối với ông ta không có gì bù đắp được.
Ông ta sực nhớ có một lần Lan Bình nói:
- Nếu có chết, em sẽ chọn làng quê của mình. Được nằm cạnh biển, nghe sóng vỗ rì rào, chắc hẳn là vui lắm!
Mắt Hiếu Thành chợt sáng lên một tia hy vọng:
- Phải rồi, chắc chắn nàng sẽ tìm về.
- Cha nói ở đâu?
- Đi, cha con mình đi nhanh lên, may ra còn kịp cứu mẹ con.
Chiếc xe du lịch chồm lên rồi lao vút về phía biển.
.......................
- Anh là thân nhân của bệnh nhân?
Vị bác sĩ trực phòng cấp cứu hỏi:
- Không, tôi chỉ tình cờ cứu được bà ta thôi.
- Vậy ai chịu trách nhiệm cho bệnh nhân đây? Chúng tôi cần biết rõ họ tên để lập hồ sơ bệnh án.
Bảo lạnh lùng:
- Tôi không biết. Tôi đã đưa bà ta tới đây rồi thì tùy ở các vị. Tôi nghĩ trường hợp này bệnh viện chắc không tốn hao gì lắm đâu.
Bảo bỏ đi ngay sau đó, mặc tình vị bác sĩ ngơ ngác nhìn theo. Trên đường trở về, Gia Bảo lại đi ngang qua chỗ ban nãy, một chiếc xe du lịch bóng loáng đang đỗ cạnh đó, trên bãi biển có hai bóng người đang nhìn dáo dác như tìm kiếm. Bất giác linh tính báo cho Bảo biết, có một chút lợi lộc nếu như anh ta tiếp tục làm ơn thêm một lần nữa.
Một trong hai bóng trắng nhìn thấy và chạy nhanh về phía Bảo. Đó là một cô gái, cô ta không ngần ngại nắm ngay lấy bàn tay Bảo, gương mặt cô ta đầy nước mắt.
- Anh, làm ơn cho hỏi thăm, anh có thấy một người...
Bảo tiếp theo:
- Một người đàn bà vận đồ trắng, rất xinh đẹp, có phải không?
Mỹ Linh rối rít:
- Vâng, đó chính là mẹ tôi, anh có thấy người phải không?
- Tôi thấy - Bảo rút tay mình trở về - Bà ấy đứng ở ghềnh đá và lao xuống biển...
Cô gái ôm lấy mặt hét to:
- Trời ơi, mẹ...!
- Tôi chưa nói hết, tôi đã lao theo và cứu được bà ấy.
- Thật hả, anh đã cứu mẹ tôi?
- Vâng.
Hiếu Thành bây giờ cũng đã bước tới, ông ta điềm đạm hơn:
- Cháu trai, bây giờ bà ấy ở đâu rồi?
- Tôi đã đưa đến bệnh viện. Nếu qúi vị muốn thì tôi sẽ đưa đến đó.
Mỹ Linh rối rít:
- Vâng... vâng... chúng tôi muốn.
- Làm phiền cháu.
Và thế là lần đầu tiên Bảo đựơc ngồi vào một chiếc xe sang trọng như vậy. Ngay lập tức, ý nghĩ của anh ta là sẽ có một ngày mua được nó.
Trên xe Mỹ Linh bồn chồn:
- Anh...
- Tôi tên là Gia Bảo.
Bảo tự giới thiệu, anh ta linh cảm là mình cần phải gắn bó với hai cha con giàu sang này.
- Theo anh thì mẹ tôi có sao không?
Mỹ Linh lại hỏi tiếp.
- Tôi nghĩ là giờ này bà đã tỉnh lại trong bệnh viện.
Người đàn ông lúc nãy mới nói:
- Cậu Bảo, dù sao chăng nữa, cha con tôi cũng hết lòng mang ơn cậu.
Bảo chỉ cười không nói. Chiếc xe lao nhanh theo hướng Bảo chỉ dẫn.
......................
Thật vậy, lúc ba người họ vào phòng thì Lan Bình đã tỉnh. Bà còn đang ngạc nhiên là tại sao mình chưa chết. Mỹ Linh lập tức ôm chầm lấy mẹ:
- Mẹ, mẹ làm con sợ quá đi. Tại sao mẹ lại bỏ con và cha chứ?
Hiếu Thành cũng dịu dàng:
- Em có biết mình dại dột lắm không Lan Bình?
Thiếu phụ hờ hững nhắm mắt:
- Tôi tiếc là mình chưa chết được.
- Kìa mẹ... mẹ đừng có nói xúi quẩy như vậy chứ, con không có chịu đâu.
- Không, mẹ nói thật.
- Khờ quá, chỉ cần em nói với anh là được rồi, Lan Bình, từ nay anh hứa không có làm cho em phật lòng nữa, như vậy có được chưa hả?
Lan Bình quay mặt vào trong không nói. Lương Hiếu Thành tiếp tục dỗ ngọt:
- Anh hứa từ nay sẽ làm ăn đàng hoàng trở lại, không có dùng thủ đoạn nữa, em có chịu chưa?
Mỹ Linh cũng lắc tay mẹ nói:
- Còn con, con hứa sẽ không có đi theo cha nữa, con sẽ ở nhà với mẹ, mẹ nhé.
Thiếu phụ nhắm mắt, từ trong ấy lăn ra hai giọt lệ óng ánh. Bà không biết mình có thể sống yên ổn những ngày tháng còn lại không, khi mà hình ảnh của quá khứ cứ chập chờn trước mắt?
Giọng chồng bà thành khẩn:
- Anh sẵn sàng làm tất cả những gì em muốn Lan Bình à!
Bà thở dài, hỏi sang chuyện khác:
- Tôi muốn biết tại sao mình còn chưa chết?
- Đừng có xưng hô lạnh lùng với anh như vậy nữa Lan Bình à.
Mỹ Linh xen vào:
- Cha, phải để cho mẹ có thời gian chứ.
Rồi nàng tự nhiên cầm tay Gia Bảo tới trước mặt mẹ:
- Chính anh ấy đã cứu mẹ đấy.
- Chào bác.
Lan Bình chớp mắt nhìn thanh niên lạ:
- Tuy rằng cậu đã làm trái ý nguyện của tôi, nhưng mà tôi cũng thành thật cám ơn lòng tốt của cậu.
- Cả con và cha nữa chứ. Gia đình mình mang ơn anh ấy.
- Nhà cậu ở đâu, Gia Bảo?
Đó là tiếng Hiếu Thành, ông ta chẳng những mang ơn mà còn nhận ra đây là một thanh niên ưu tú.
- Dạ nhà cháu ở gần bãi biển, trong làng chài.
Cả ông Thành và bà Lan Bình cùng ngạc nhiên, không hiểu sao trong làng chài lại có một thanh niên như thế này.
Lương Hiếu Thành mở lời:
- Tôi rất mang ơn cậu, cậu Gia Bảo ạ! Gia đình chúng tôi...
Lan Bình không để chồng nói hết:
- Khoan hãy nói đến chuyện ấy đã. Anh đưa con về trước đi, em muốn ở lại nơi này, chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa mà.
Hiếu Thành kinh ngạc:
- Em muốn ở lại đây?
- Phải.
- Lan Bình à... Anh đã biết lỗi của mình rồi mà. Em về với anh và con đi.
- Em sẽ về, nhưng mà em muốn ở lại đây vài hôm.
- Vậy thì anh cũng ở lại đây với em.
- Cả con nữa.
- Hai người đừng có làm như vậy mà. Mỹ Linh, mẹ bây giờ không có muốn chết nữa đâu mà con sợ.
Lương Hiếu Thành cố gắng thuyết phục nhưng bà Lan Bình nhất định không đồng ý. Cuối cùng ông ta đành thuê một người y tá đặc biệt ở lại săn sóc cho vợ.
- Anh và con ngày mai sẽ trở lại thăm em.
Ông ta nói trước khi đi.
- Gia Bảo, chúng tôi đưa cậu về.
Bà Lan Bình bỗng nói:
- Nếu cậu Bảo không có bận gì thì tôi xin được nói chuyện với cậu một chút, có được không?
Bảo thấy là cơ may của mình đã đến rồi:
- Không hề gì, cháu sẽ ở đây hầu chuyện với bác.
Thiếu phụ nhìn một lúc ở khung cửa, nơi chồng và con vừa đi khuất rồi bà quay sang Gia Bảo, giọng thân mật hơn:
- Cháu ngồi xuống đi. Chắc là cháu không lớn hơn con tôi bao nhiêu?
- Dạ cháu hai mươi tuổi.
- Nhà cháu ở làng chài à?
- Vâng. Sau khi ba cháu mất, gia đình dọn về đó.
- Thảo nào cháu không giống người dân vùng biển - Rồi bà nói về mình - Ngày xưa tôi cũng ở đó, gần nơi mà cháu đã thấy tôi.
- Thật vậy sao? Bác từng ở làng quê này?
Thiếu phụ nói sang chuyện khác:
- Cháu đã cứu sống tôi. Tuy rằng tôi không thiết sống nữa, nhưng mà dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Thấy cháu thông minh và có lòng tốt, tôi rất muốn giúp đỡ cháu, nhưng mà không biết hoàn cảnh hiện tại của cháu như thế nào. Vậy tôi có thể hỏi cháu vài câu được không?
Gia Bảo biết chắc là cơ hội đã đến rồi, nhưng anh ta vốn khôn ngoan, không tỏ ra vội vàng:
- Cháu cứu bác đơn giản chỉ vì không thể làm khác hơn được trong trường hợp ấy. Ngoài ra cháu không hề có ý gì khác.
- Bác biết chứ - Thiếu phụ đổi cách xưng hô - Và bác muốn giúp cháu, hoàn toàn chỉ vì thấy cháu là người tốt mà thôi.
- Vâng, cám ơn bác. Xin bác cứ hỏi đi.
Lan Bình mỉm cười hiền từ, bà không biết là mình đang đối diện với một con người đầy thủ đoạn và dục vọng.
- Hiện giờ đây cháu đang làm gì?
- Cháu không làm gì cả. Cháu vừa mới thi vào đại học.
- Vậy ư, bác thật sự ngạc nhiên đó. Còn gia đình cháu?
- Cháu sống với mẹ và một đứa em trai. Gia đình cháu sống nhờ vào biển.
- Thứ lỗi cho bác hỏi thật. Có phải nhà cháu không được khá lắm?
Bảo làm ra vẻ ngượng:
- Bác cũng biết mà, ở làng quê, nhất là những làng chài ven biển, thu nhập không được khá lắm.
Thiếu phụ nhìn Bảo thật trìu mến:
- Bác biết, vậy cháu có dự tính gì trong tưuơng lai chưa?
Vẻ mặt buồn rầu, Bảo đáp:
- Cháu rất muốn học đại học, nhưng mà...
Anh ta bỏ lửng câu nói và trong thâm tâm đã biết chắc thiếu phụ sẽ nói gì. Quả thật y như Gia Bảo nghĩ.
- Bác biết rồi, vầy đi nhé, bác sẽ giúp cháu vào đại học.
- Cháu...
- Đừng có phụ lòng bác và cũng đừng xem như bác vì muốn trả ơn cho cháu. Thật sự bác quí mến và muốn được giúp đỡ cháu. Thế cháu vào ngành gì vậy?
- Dạ đại học kinh tế.
Lan Bình ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cháu có muốn về thành phố ở không?
Gia Bảo vẫn đối đáp một cách khôn ngoan:
- Cháu không biết phải nói sao đây...
- Cháu không cần phải nói nữa, bác sẽ giúp cháu về thành phố ăn học, và cả gia đình của cháu nữa.
- Cám ơn bác, nhưng mà cháu không dám nhận đâu.
- Đừng có áy náy nữa. Đây là cơ hội tốt để cháu tạo dựng sự nghiệp. Nhìn cháu, bác thấy rằng cháu rất có tương lai - Rồi bà trầm ngâm - Ngày xưa bác cũng từ làng quê này ra đi, mang theo cả một sự nghèo khó trên vai. Bây giờ bác muốn được nhìn lại hình ảnh ấy qua cháu - Rồi bà trở lại sôi nổi - Vậy nhé, cháu về bàn lại với gia đình đi. Lên thành phố cháu có thể vừa học vừa làm ở công ty của bác trai.
Gia Bảo đứng dậy:
- Cháu không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng dù sao cháu cũng xin cám ơn ý tốt của bác.
- Thôi được rồi chàng trai trẻ, cháu không cần phải khách sáo với bác như thế đâu.
- Cháu xin phép về.
- Bao giờ thì cháu trở lại, sáng mai nhé!
- Dạ vâng, cháu sẽ trở lại.
Thiếu phụ nhìn theo bóng Gia Bảo, cảm thấy mình vừa làm được một việc rất tốt.
Trong lòng Gia Bảo như có hội, cùng một ngày mà có tới hai tin mừng. Cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi cái làng quê nghèo khổ này. Trong lòng Gia Bảo lúc này không hề có Lâm Huỳnh Thi và mẹ nàng.
Ở nhà chỉ có mỗi mình bà Mỹ, Nguyên Ngữ và Huỳnh Thi đã ra biển, mẹ Thi thì vẫn còn yếu nên nằm ở trong nhà dưỡng bệnh. Thấy con bước vào, bà Mỹ nhăn nhó hỏi:
- Con đi đâu mà cả ngày thế hở Bảo!
Gương mặt Bảo hớn hở:
- Mẹ không biết con trai của mẹ hôm nay gặp may thế nào đâu.
- Dĩ nhiên rồi. Con còn chưa nói ra thì làm sao mà mẹ biết được.
- Vậy thì con nói cho mẹ biết đây, con đã thi đậu vào đại học.
- Cũng đáng mừng thật đấy.
- Còn nữa, cái tin này mới đáng ngạc nhiên và vui mừng hơn.
Thế là anh ta bắt đầu kể lại câu chuyện đã xảy ra, cuối cùng Bảo nói với vẻ hớn hở:
- Mẹ con mình sắp phát tài rồi đó, mẹ có biết không?
- Ôi thật là may mắn! Chuyện này có nằm mơ mẹ cũng không tưởng tượng ra được.
- Gia đình chúng ta ba người sẽ tới thành phố ở, coi như sẽ không còn những ngày tháng ở làng quê nắng cháy này nữa.
- Con nói gì, ba người à, thế còn Huỳnh Thi và mẹ của nó?
- Họ thì có ăn nhập gì với chúng ta đâu mẹ?
- Ồ, có chứ! Huỳnh Thi là vợ tương lai của con mà.
Bảo nói một cách thản nhiên:
- Mẹ ơi, tội gì phải kéo thêm họ cho thêm phiền phức chứ. Mẹ hãy làm như quên lời hứa ngày xưa đi là được rồi.
- Nhưng mà con cần phải có vợ nữa chứ.
- Chuyện ấy thì con không nghĩ đến. Nhưng nếu có cưới vợ, con sẽ cưới một cô gái khác kìa, chẳng hạn như con gái của ông chủ ấy. Còn Huỳnh Thi, cô ta có đáng gì để làm vợ con kia chứ.
- Nhưng mà...
- Mẹ đừng có băn khoăn nữa, mẹ chỉ cần không nhắc đến thì họ vì tự trọng mà lơ đi.
- Mẹ thấy làm như vậy không có được tốt lắm.
- Mẹ à, mẹ cũng muốn con của mẹ có một người vợ tốt chứ, có phải không? Huỳnh Thi, cô ta đã từng làm vũ nữ đấy, mẹ có biết không?
- Thôi tùy con vậy. Kể ra cưới một cô vợ từng làm ở vũ trường không phải là tốt lắm.
Thế là mẹ con Huỳnh Thi đã bị gạt ra khỏi cuộc đời Gia Bảo.
Gia Bảo không hề nói nửa lời về câu chuyện ấy với ai ngoài mẹ mình. Trưa hôm sau anh ta trở lại bệnh viện, ở đó đã có đủ cả hai cha con Hiếu Thành. Họ tiếp đón Bảo vô cùng niềm nở.
- Thế nào hở chàng trai - Lương Hiếu Thành cởi mở - Ta đã nghe bác gái nói về ý định của mình và ta đã hoàn toàn đồng ý. Thế cháu có muốn đi cùng gia đình ta về thành phố sinh sống không?
Gia Bảo cúi đầu ra vẻ suy nghĩ. Lương Hiếu Thành nói tiếp, ông ta thật sự muốn trả ơn cho Bảo và muốn làm vừa lòng vợ.
- Làm người cần phải biết nắm bắt cơ hội chàng trai ạ.
Mỹ Linh cũng thêm vào, cô có vẻ thích Bảo:
- Anh về đó cùng đi học với em. Năm sau em cũng thi vào đại học rồi đó.
Tiếng bà Lan Bình:
- Đừng có suy nghĩ vẩn vơ nữa Gia Bảo. Chúng tôi thành thật muốn giúp đỡ cháu đấy.
- Vâng cháu biết - Lúc này Bảo mới mở lời - Nhưng cháu còn có gia đình...
- Ồ, không thành vấn đề. Mẹ cháu và em trai sẽ cùng đi được chứ? Còn chuyện sinh sống, chúng tôi hứa sẽ lo chu đáo cho gia đình cháu và sẽ tìm việc làm cho em trai của cháu. Như vậy có được chưa?
Gia Bảo giả vờ ấp úng:
- Cháu không biết phải nói làm sao để cám ơn hai bác đây.
- Thôi được rồi, không cần phải ơn nghĩa làm gì. Vậy chừng nào cháu cùng gia đình có thể lên đường được.
- Xin bác cho cháu hai ngày để thu xếp.
Lan Bình nói:
- Anh và con về trước, em muốn ở đây rồi sẽ cùng về với Gia Bảo.
Lương Hiếu Thành không biết làm gì hơn là đồng ý. Hai cha con họ ở lại trò chuyện thêm một lúc nữa rồi trở về thành phố. Còn lại hai người, thiếu phụ nói:
- Cháu có đồng ý dẫn bác đi tham quan một vòng không Gia Bảo?
- Được chứ, chỉ ngại cho sức khỏe của bác.
- Không sao, mình đi.
Lát sau họ đã đứng trước biển, nơi mà bà Lan Bình lao mình xuống nước. Thiếu phụ trầm ngâm:
- Làng mạc, khung cảnh ở đây tất cả đã thay đổi, chỉ có biển là vẫn vậy, muôn đời mênh mông với những con sóng bạc đầu.
Gia Bảo đưa thiếu phụ đi dạo trong rừng dương, bà nói:
- Ngày ta ở đây, những cây dương này còn bé tí. Gia Bảo, nhà cháu ở đâu?
- Dạ, ở trong làng, nhưng mà bác không nên tới đó làm gì.
Thiếu phụ cười hiểu ý:
- Cháu mặc cảm à? Làm người không nên tự ti vì hoàn cảnh. Nhưng thôi, ta không đòi hỏi tới đó đâu mà sợ.
Bảo thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ không biết phải giải thích làm sao mối quan hệ của họ nếu bà Lan Bình thấy được Huỳnh Thi và mẹ của nàng ở chung một nhà.
Đưa bà Lan Bình trở lại bệnh viện, Gia Bảo lập tức quay về nhà. Họ nói chuyện với nhau vào bữa ăn tối hôm đó.
Bà Mỹ mở đầu:
- Chị Chi, gia đình chúng tôi sắp dọn về thành phố ở.
Ngữ buông chén cơm hỏi:
- Ủa, sao lạ vậy má hai?
- Một người bà con của má ở thành phố muốn đưa Gia Bảo về đó ăn học. Tiện đây cũng báo tin vui là Gia Bảo đã thi đậu vào đại học.
Huỳnh Thi đưa mắt nhìn Bảo dò hỏi nhưng anh ta đã nhìn đi chỗ khác. Bà Mỹ nói tiếp:
- Ngày mốt này chúng tôi sẽ dọn đi. Chị Chi, căn nhà này tôi xin để lại cho chị và cháu Thi cùng ở.
- Má hai, như vậy là sao?
Bà Mỹ tươi cười, cố làm ra vẻ bình thường:
- Con, má và Gia Bảo ngày mai sẽ dọn đi.
- Con không hỏi chuyện này. Anh hai và...
Bà Thụy Chi chận lại:
- Nguyên Ngữ, má hai đã quyết định như vậy rồi, cháu không nên cãi lời.
- Nhưng mà...
- Bác và Huỳnh Thi sẽ ở lại đây. Chúng tôi bắt đầu cảm thấy yêu thích miền quê này rồi.
Huỳnh Thi mở to mắt nhìn Gia Bảo dò hỏi. Anh ta lạnh lùng nói:
- Chúc bác gái, em Thi ở lại may mắn.
Nói rồi Bảo đứng lên đi vào phòng của mình. Còn lại bốn người, bà Mỹ cảm thấy ray rứt trong lòng:
- Chị Chi, xin lỗi chị...
Bà Chi cười, gương mặt thật bình thản:
- Không có gì phải xin lỗi cả chị Mỹ ạ. Chúng ta hãy coi như chưa từng nói gì với nhau và tôi lấy thế làm vui mừng.
- Thật hả? - Bà Mỹ nói với chút ân hận - Vậy thì tôi yên tâm rồi.
- Dù sao tôi cũng cám ơn chị đã cho căn nhà này.
Huỳnh Thi bỗng đứng lên, nàng hoang mang rời khỏi bàn ăn. Nguyên Ngữ gọi với theo:
- Em Thi...
Bà Chi khoát tay:
- Hãy để cho nó đi, không sao đâu.
Nói rồi bà cũng đứng lên, trở về giang sơn của mình. Nguyên Ngữ nhìn má nuôi, bực dọc hỏi:
- Chuyện này là như thế nào đây, má hai?
- Có gì đâu, chúng ta sẽ đi khỏi nơi này.
- Nhưng tại sao không có Huỳnh Thi?
- Tại sao phải có nó chứ?
- Má còn hỏi nữa. Chẳng phải ngày xưa má từng đòi cưới cô ấy cho anh hai của con sao.
- Đó là chuyện ngày xưa. Bây giờ không nên nhắc đến làm gì.
- Nhưng mà...
- Con không cần phải nói nữa, tự ta và anh con biết cách giải quyết mà.
- Thật là vô lý quá! Con phải tìm anh hai hỏi cho ra lẽ mới được.
Nguyên Ngữ giận dữ bỏ đi, chàng xô mạnh cửa phòng Gia Bảo rồi chất vấn:
- Anh hai, em muốn biết chuyện này là như thế nào?
Bảo từ từ quay lại, gương mặt khinh khỉnh:
- Có phải em muốn hỏi rằng tại sao anh không dẫn theo Huỳnh Thi?
- Vậy thì anh hãy giải thích cho em hiểu đi.
Bảo đáp gọn:
- Cô ta không xứng đáng làm vợ anh.
Ngữ tức tối hỏi lại, chàng cũng không hiểu tại sao mình không nắm bắt cơ hội này để mà chinh phục Huỳnh Thi:
- Không xứng đáng, Huỳnh Thi có chỗ nào không xứng đáng với anh chứ?
- Tất cả mọi điểm và điều quan trọng hơn hết là anh không thích lăng nhăng với đàn bà.
- Anh nói gì kỳ cục vậy? Hai người đã hứa hôn với nhau rồi mà?
- Chỉ là những lời nói bâng quơ mà thôi.
- Nhưng mà ba năm qua, tất cả mọi người ai cũng công nhận và thầm hiểu mối quan hệ đó.
Gia Bảo bắt đầu bực dọc:
- Bây giờ em muốn gì đây, định gây sự với anh à?
- Em chỉ đòi hỏi anh đối xử công bằng với Huỳnh Thi mà thôi.
- Vậy thì bây giờ em hãy đi gọi cô ta về đây và bảo cô ta đứng trước mặt anh xin được làm vợ anh đi.
- Anh thừa hiểu là không thể có chuyện ấy mà.
- Vậy thì tốt. Cả mẹ cô ta và cô ta cũng chấp nhận, tại sao em tự rước phiền phức vào mình chứ?
- Ba năm qua, anh không hề yêu thương Huỳnh Thi?
- Anh có bảo là thương cô ta bao giờ đâu?
- Nhưng mà...
Bảo khoát tay:
- Tóm lại là anh không thích cô ta, em ra ngoài đi, chuẩn bị mọi thứ ngày mai lên đường.
- Nghĩa là anh dứt khoát bỏ rơi Huỳnh Thi?
- Anh đã nói rồi.
Nguyên Ngữ bây giờ mới biết mình phải làm gì trong lúc này.
Thi những tưởng là mình sẽ khóc, nhưng rồi cuối cùng nước mắt không rơi được. Tại sao vậy chứ, tại sao con người có thể bội bạc một cách phũ phàng đến như vậy?
Nàng một mình đi dạo trong rừng dương, cố nhớ lại những kỷ niệm đã qua với Gia Bảo nhưng không tài nào nhớ được. Cuối cùng Thi chợt nhận ra rằng giữa hai người không hề có kỷ niệm gì ngoài lời hứa hôn của hai bên cha mẹ. Sao vậy nhỉ, sao từ trước đến nay ta không hề nhận ra giữa ta và Gia Bảo không có gì gắn bó nếu không muốn nói là mối quan hệ hết sức nhợt nhạt?
Thi bỗng nghĩ đến Nguyên Ngữ và ngay lập tức, chàng có mặt bên nàng:
- Huỳnh Thi, em đừng buồn nữa.
Thi quay mặt lại, nghiêm trang nhìn vào mắt Ngữ:
- Ai nói với anh là em buồn?
Ngữ trố mắt, kinh ngạc nhìn vẻ bình thản của cô gái. Thi tiếp:
- Em chỉ ân hận thôi, ân hận tại sao mình không sớm nhận ra con người bội bạc và khô khan tình cảm của Gia Bảo. Ân hận là mình đã mù quáng trong suốt thời gian qua. Thật ra em phải tỉnh ngộ ngay từ lần sinh nhật đầu tiên ở đây, lúc mà Gia Bảo mang con thuyền của em tặng ném vào sọt rác kìa. Nguyên Ngữ, xin lỗi anh em đã nhắc lại chuyện không vui đó, em thật sự hối hận vì đã hành động không phải đối với anh.
- Em thật sự không buồn vì chuyện này sao?
Ngữ mừng khấp khởi trong lòng, chàng chờ đợi câu trả lời của Thi.
- Thật chứ! Trái lại em còn vui mừng nữa là, mừng vì mình đã tỉnh ngộ. Thử hỏi nếu em