Chương 22
Linh mục Wyszoniek băng bó vết thương cho Zbyszko cũng thừa nhận rằng chỉ có một chiếc xương sườn bị gãy, nhưng hôm đầu ông không chắc người bị thương có thể khỏe lại hay không, bởi ông chưa rõ “liệu tìm người ốm có bị thương và gan có bị giập nát không”. Lúc gần tối, hiệp sĩ de Lorche thấy người yếu mệt đến nỗi phải đi nằm, và hôm sau chàng không thể cử động cả tay lẫn chân mà không bị đau như dần trong tất cả các xương. Quận chúa và Danusia cùng những thị nữ khác chăm sóc hai bệnh nhân, nấu cho họ đủ các loại thuốc bôi đắp theo đơn của linh mục Wyszoniek. Zbyszko bị thương khá nặng, thỉnh thoảng lại nôn ra máu, khiến linh mục Wyszoniek rất lo. Nhưng chàng vẫn tỉnh táo, và sang ngày hôm sau, khi được Danusia cho biết mình chịu ơn cứu mạng của ai, mặc dù vẫn còn rất yếu, chàng cho gọi chàng giám mã người Séc để cảm ơn và ban thưởng. Và khi ấy, dĩ nhiên chàng phải nghĩ đến việc đã được Jagienka tặng cho người gia nhân này, và nếu không có trái tim nhân hậu của cô, ắt chàng đã lìa đời. Đó là một ý nghĩ khá nặng nề đối với chàng, bởi lẽ chàng cảm thấy mình không bao giờ có thể lấy điều tốt đền đáp lại cho trọn vẹn lòng tốt của cô gái trung hậu kia, mình sẽ chỉ là nguyên do dẫn đến bao nỗi phiền muộn và u sầu của cô mà thôi. Dẫu chàng đã tự nhủ lòng: “Ta đâu có thể xé thân ta làm hai nửa”, song ở nơi sâu thẳm trong lòng, chàng vẫn cảm thấy một điều gì như cắn rứt lương tâm. Chàng người Séc lại còn khơi bùng to thêm ngọn lửa của nỗi day dứt nội tâm ấy.
- Tôi đã thề với nữ chủ tôi, - chàng nói, - bằng danh dự một trang chủ quý tộc là sẽ bảo vệ ngài, và tôi sẽ bảo vệ mà không cần một phần thưởng nào cả. Chính tiểu thư tôi, chứ không phải tôi, là người mà ngài chịu ơn cứu mạng.
Zbyszko không nói, nhưng chàng bắt đầu thở dài nặng nhọc. Chàng trai Séc im lặng giây lâu rồi lại lên tiếng:
- Nếu ngài ra lệnh cho tôi phải quay trở về Bogdaniec thì tôi xin xung phong đi ngay. Có lẽ ngài muốn được thấy mặt thúc phụ chăng, bởi họa có Chúa mới hay điều gì sẽ xảy đến với ngài.
- Thế linh mục Wyszoniek bảo sao? - Zbyszko hỏi.
- Linh mục Wyszoniek bảo rằng bốn ngày nữa mới biết rõ sự thể ra sao.
- Hey! Vậy thì ngươi chẳng cần trở về Bogdaniec làm gì. Hoặc ta sẽ chết trước khi chú ta đến kịp, hoặc ta sẽ khỏe lại thôi.
- Nhưng có lẽ ngài nên gửi một phong thư về Bogdaniec, gã Sanderus sẽ viết tỏ tường mọi sự. Người nhà sẽ được biết tin tức ngài và sẽ dâng lễ misa cầu nguyện cho ngài cũng nên.
- Thôi, bây giờ ngươi hãy để ta yên, bởi ta mệt lắm. Nếu ta chết, ngươi hãy quay trở về Zgorzelice và kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, khi ấy mọi người dâng lễ misa cũng chưa muộn. Còn ta, cứ để người ta chôn ta ở ngay tại đây hoặc Ciechanow.
- Có lẽ sẽ chôn ở Ciechanow hoặc ở Prasnysz, chứ trong rừng thì chỉ dân Kurpie chôn thôi, mà lũ sói lại luôn gầm gào. Tôi nghe đám gia nhân nói rằng hai ngày nữa quận công và triều thần sẽ trở về Ciechanow, rồi sau về Warszawa.
- Không lẽ người ta để ta lại đây? - Zbyszko nói.
Chàng đã đoán đúng, bởi ngay trong hôm ấy, quận chúa đến gặp quận công xin cho bà được ở lại lâm cung này với Danusia, các thị nữ và linh mục Wyszoniek thêm vài ngày nữa, bởi linh mục phản đối việc chuyển Zbyszko đi Prasnysz ngay lúc đó. Sau hai ngày yếu mệt, hiệp sĩ de Lorche đã cảm thấy khỏe lên nhiều, chàng bắt đầu trở dậy, nhưng nghe nói các “phu nhân” ở lại, chàng cũng xin ở lại để hộ tống các bà trên đường về, bảo vệ cho họ tránh khỏi những nỗi hiểm nghèo, nếu bọn Saracen có mạo muội tiến công. Còn ở đâu ra cái “bọn Saracen” ấy thì ngài hiệp sĩ can trường xứ Lotaryngia không cần biết.
Quả thực ở phương Tây xa xôi, người ta quen gọi dân Litva như thế, nhưng những người dân ấy thì đâu thể là mối đe dọa đối với vị quận chúa con gái cựu đại quận công Kiejstut, em ruột đại quận công Witold, em họ của vị “vua Kraków” hùng cường Jagiełło. Nhưng vốn đã sống quá lâu trong đám quân Thánh chiến, nên mặc dù ở Mazowsze này đã được nghe nói đến việc cải đạo cho xứ Litva và việc thống nhất hai vương miện trên đầu một vị quân vương, hiệp sĩ de Lorche vẫn không sao từ bỏ được ý nghĩ là cần phải đề phòng mọi điều xấu từ phía dám cư dân Litva. Chính bọn Thánh chiến đã bảo chàng như vậy, mà chàng thì vẫn chưa hoàn toàn mất lòng tin vào lời của chúng.
Đúng lúc đó xảy ra một sự kiện đã đổ một bóng đen hắc ám xuống mối quan hệ giữa các vị khách của Giáo đoàn Thánh chiến với quận công Janusz. Một ngày trước khi triều đình lên đường trở về, hai đồng đạo của Giáo đoàn là Gotfryd và Rotgier - những kẻ trước đó đã nghỉ lại Ciechanow - xuất hiện, cùng với một hiệp sĩ tên là de Fourcy mang tới tin chẳng lành cho Giáo đoàn Thánh chiến. Thì ra có mấy vị khách nước ngoài đến thăm viên lãnh binh Lubawa, trong đó có ông - hiệp sĩ de Fourcy - hiệp sĩ de Bergow và hiệp sĩ Majneger, mà hai người kia đều xuất thân từ những dòng tộc đã từng phục vụ trong Giáo đoàn. Khi nghe dồn về ông Jurand trang Spychow, họ không những không sợ mà còn quyết định sẽ nhử cho người chiến sĩ lừng danh thiên hạ ấy ra ngoài đồng trống, để thử xem ông có thật kinh khủng như người ta đồn đại hay không. Viên lãnh binh đã phản đối chuyện này, lý giải rằng giữa Giáo đoàn Thánh chiến và các công quốc vùng Mazowsze đang thời hòa hiếu. Nhưng về sau, có thể do ngầm hy vọng rằng sẽ được giải thoát khỏi vị láng giềng dữ tợn nọ, nên ông ta không chỉ dừng lại ở chỗ nhòm qua khe cửa xem trận đấu, mà còn cắt cử thêm bộ quân tham gia. Các hiệp sĩ liền gửi lời thách đấu đến cho Jurand, ông nhận lời ngay, với điều kiện họ phải cho những kẻ khác lui về, mà chỉ đấu với ông cùng hai người bạn nữa ở ngay trên địa giới của Phổ và trang Spychow. Khi thấy họ không chịu đuổi bộ quân về, cũng không chịu rời đất đai trang Spychow, ông ta bèn tấn công bọn họ, đuổi đám quân bộ, đâm cho hiệp sĩ Majneger một mũi giáo kinh hồn, và bắt sống hiệp sĩ de Bergow giam vào hầm tối của Spychow. Chỉ mỗi mình de Fourcy thoát thân, sau ba ngày lang thang chạy trốn trong miền rừng rậm của Mazowsze, được những người thợ lấy nhựa thông cho hay có các bạn đồng đạo đang ở chơi tại thành Ciechanow, ông bèn băng rừng vội đến, để cùng họ tâu trình lên quận công, đòi phải trừng trị gã hiệp sĩ ngông cuồng kia và giải thoát cho hiệp sĩ de Bergow.
Cái tin ấy làm vẩn đục mối quan hệ tốt đẹp giữa quận công và đám hiệp sĩ đến làm khách, bởi không chỉ riêng hai gã đồng đạo mới đến mà cả Hugo de Danveld và Zygfryd de Lӧwe cũng nằng nặc đòi quân công phải một phen quyết liệt thực thi công lý cho Giáo đoàn, giải phóng vùng biên giới khỏi con thú dữ kia và trừng trị toàn bộ những tội lỗi mà y đã phạm phải. Đặc biệt là gã Hugo de Danveld, vốn mang sẵn món nợ xưa với ông Jurand - món nợ mà mỗi khi nhớ lại, gã thấy vừa đau đớn vừa hổ thẹn - là hăng hái đòi báo thù ghê gớm nhất.
- Chúng tôi sẽ kiện lên đến tận đức đại thống lĩnh, - gã hùng hổ, - và nếu như chúng tôi không đòi được ngài quận công thực thi công lý, thì chính đức đại thống lĩnh sẽ đích thân ra tay, dầu cả công quốc Mazowsze có đứng đằng sau ủng hộ cho thằng giặc cướp kia cũng mặc.
Vốn bản tính hiền lành, nhưng quân công phải nổi giận, bảo:
- Các ngài đòi thứ công lý nào vậy? Nếu như ông Jurand tự ý tấn công các ngài, đốt phá làng mạc, cướp bóc đàn gia súc, giết hại dân lành các ngài, thì chắc chắn ta sẽ triệu ông ta ra tòa và trừng trị thích dáng. Nhưng chính các ngài đã tấn công ông ta kia mà? Chính viên lãnh binh của các ngài đã phái binh lính đến đánh - còn Jurand thì sao? Ông ta đã nhận lời thách thức, chỉ đòi hỏi một điều là đuổi cổ bọn lính đi. Làm sao ta có thể trừng trị ông ta, gọi ông ta ra tòa vì việc ấy được? Chính các ngài đã tự ý tấn công một con người đáng sợ, con người mà tất thảy đều kinh hãi, chính các ngài chuốc lấy thảm bại lên đầu mình, vậy các ngài còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ ta phải ra lệnh cho ông ta không được phép tự vệ khi các ngài tấn công sao?
- Không phải Giáo đoàn chúng tôi tấn công hắn ta, mà chỉ là khách, các hiệp sĩ ngoại quốc mà thôi. - Danveld đáp.
- Giáo đoàn phải chịu trách nhiệm về khách của mình chứ, hơn nữa cùng đi với bọn họ còn có cả binh lính trong thành Lubawa.
- Chẳng lẽ viên lãnh binh lại đẩy khách khứa ra cho đao phủ hành quyết?
Nghe vậy, quận công quay lại nhìn de Lӧwe và đáp:
- Các ông xem kìa, công lý theo kiểu các ông hiểu mới tráo trở làm sao, liệu sự tráo trở của các ông có xúc phạm đến Chúa hay chăng?
Nhưng gã hiệp sĩ de Lӧwe tàn bạo vẫn khăng khăng:
- Hiệp sĩ de Bergow phải được trả lại tự do, bởi lẽ cha ông của dòng họ hiệp sĩ vốn từng là những chức sắc cao cấp trong Giáo đoàn và đã lập nhiều công tích cho thánh giá thiêng liêng.
- Và cái chết của Majneger phải được báo thù. - Hugo de Danveld nói thêm.
Nghe những lời đòi hỏi vậy, quận công gạt tóc sang hai bên, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, tiến thẳng đến bọn Đức với bộ mặt dữ tợn không báo trước điều gì tốt lành, nhưng giây lát sau, chắc hẳn ngài sực nhớ ra bọn chúng đang là khách của mình, nên cố kìm lòng lần nữa. Ngài đặt tay lên vai de Lӧwe và bảo:
- Hỡi quan lãnh binh, xin hãy nghe ta nói đây: các ngài mang hình thánh giá trên áo choàng, xin các ngài hãy trả lời theo đúng lương tri - bằng lời nguyền trên thập tự này! - ông Jurand phải hay không phải?
- Hiệp sĩ de Bergow phải được trả tự do. - Zygfryd de Lӧwe khăng khăng đáp.
Một phút im lặng nặng nề, rồi quận công thốt lên:
- Xin Chúa hãy ban cho con lòng nhẫn nại.
Còn gã de Lӧwe vẫn nói tiếp, giọng sắc nhọn, giống như những đường gươm chém chan chát:
- Điều xúc phạm mới vừa xảy đến với chúng tôi thông qua những vị khách của chúng tôi là thêm một bằng chứng mới để kêu kiện. Từ khi có Giáo đoàn Thánh chiến, chưa ở đâu, dù ở Palestine hay ở Thất Thành [173] , ngay cả trên đất Litva cho đến nay vẫn ngoại đạo, chưa một kẻ nào gây cho chúng tôi nhiều sự chẳng lành hơn tên đạo tặc trang Spychow kia! Thưa quận công! Chúng tôi không đòi hỏi công lý và hình phạt vì một sự xúc phạm này mà vì hàng nghìn sự xúc phạm khác, không phải cho một trận này mà cho hàng năm mươi trận khác, không phải bởi máu đổ ra lần này mà bởi bao năm tháng từng xảy ra những hành động bạo ngược như thế, mà lửa trời lẽ ra đã phải trút xuống thiêu trụi cái hang ổ vô đạo của sự ác nghiệt và tính hung bạo. Tiếng ai ở nơi kia đang gọi Chúa trả thù? - Tiếng chúng tôi đây! Nước mắt của ai? - Của chúng tôi! Chúng tôi đã quá hoài công kêu cầu, đã quá hoài công đòi phán xử. Không bao giờ thỏa mãn được chúng tôi đâu!
Nghe những lời nói ấy, quận công Janusz gục gặc đầu rồi bảo:
- Hey! Trước kia, các hiệp sĩ Thánh chiến đã từng là khách của điền trang Spychow, còn ông Jurand không phải là kẻ thù của các ngươi, trước khi người phụ nữ yêu dấu của ông ấy bị chết tức tưởi trong vòng vây nghiệt ngã của các ngươi. Đã bao lần chính các ngươi đã gây hấn với ông ta, muốn tiêu diệt ông ta, cũng như bây giờ đây, chỉ vì ông ta đã nhận thách đấu và chiến thắng đám hiệp sĩ các ngươi? Đã bao phen các ngươi sai lũ cướp ám phục ông ấy hoặc dùng cung nỏ bắn lén ông ấy trong rừng? Ông ấy tấn công các ngươi, đúng vậy, bởi ông ấy bị nỗi thù hận thiêu đốt - nhưng phải chăng các ngươi hoặc bọn hiệp sĩ sinh sống trên đất các ngươi đã không tấn công dân lành ở Mazowsze, không cướp bóc gia súc, không đốt phá trang ấp, không giết hại đàn ông, đàn bà và trẻ con? Nhưng khi ta kêu kiện lên đức đại thống lĩnh, thì từ thành Malborg ông ấy trả lời ta: “Chuyện xô xát thường tình ở biên giới ấy mà!” Các ngươi hãy để ta yên! Các ngươi không có quyền gì kiện cáo, một khi ngay trong thời bình các ngươi đã từng bắt trói chính ta đây, không một tấc sắt trong tay, ngay trên chính mảnh đất của ta, và giá các ngươi không e sợ cơn cuồng nộ của đức vua ở Kraków, thì chắc cho đến giờ ta vẫn còn đang rên xiết trong hầm giam của các ngươi. Các ngươi đã đền đáp ta thế đó, ta - một kẻ xuất thân từ chính dòng dõi những người đã dày công tích với các ngươi. Các ngươi hãy để ta yên, bởi các ngươi không có quyền gì được nói tới công lý!
Nghe nhưng lời nói ấy, bọn hiệp sĩ Thánh chiến điên tiết nhìn nhau, bởi chúng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã khi quận công nhắc đến vụ bắt cóc ám muội ở thành Zlotoryja trước mặt hiệp sĩ de Fourcy; muốn chấm dứt chuyện ấy, Hugo de Danveld vội nói:
- Chuyện xảy ra với quận công chỉ là một sự lầm lẫn mà chúng tôi đã sửa chữa, không phải vì e sợ đức vua Kraków đâu, mà chỉ nhân danh công lý đó thôi. Còn chuyện đụng độ ở biên giới thì đức đại thống lĩnh của chúng tôi đâu thể chịu trách nhiệm, bởi lẽ trên thế gian có bao nhiêu vương quốc thì trên bấy nhiêu vùng biên cương đều có chuyện xô xát không yên.
- Chính ngươi nói vậy, tại sao ngươi còn đòi mở tòa xử tội ông Jurand? Các ngươi muốn gì?
- Công lý và sự trừng phạt.
Quận công siết chặt hai tay nắm tay gân guốc của ngài, nhắc lại lần nữa:
- Cầu Chúa hãy cho con được nhẫn nại!
- Xin quận công hãy nhớ cho một điều này nữa, - Danveld nói tiếp, - những kẻ gây xáo động từ phía chúng tôi chỉ động đến những người dân thường, không thuộc giống nòi Đức, còn người của các ngài lại dám vung tay lên chống lại Giáo đoàn người Đức, vì thế đã xúc phạm đến chính Đấng Cứu Thế. Có khổ hình và sự trừng phạt nào xứng với tội làm nhục thánh giá chẳng?
- Nghe đây! - Quận công thốt lên. - Ngươi chớ gọi đến tên Chúa, vì không thể lừa dối nổi Người đâu.
Rồi đặt tay lên vai tên hiệp sĩ Thánh chiến, quận công lay vai gã dữ dội đến nỗi gã đâm run sợ, bắt đầu nói bằng giọng ôn tồn hơn:
- Nếu đúng là vị khách của chúng tôi tấn công Jurand trước và không cho binh lính lui về, thì tôi cũng không ngợi khen gì hành động đó, nhưng có đúng Jurand nhận lời thách đấu không?
Nói đoạn, gã đưa mắt nhìn hiệp sĩ de Fourcy khẽ nháy mắt như thể muốn ra hiệu cho ông ta biết phải bác lại điều ấy, nhưng không rõ vì không thể hay không muốn làm điều ấy mà hiệp sĩ này trả lời:
- Ông ta muốn chúng tôi cho quân lui, để đấu nhau tay đôi ba trận với ông ta và hai người bạn nữa của ông.
- Ngươi có chắc thế không?
- Thề có danh dự của tôi! Tôi và hiệp sĩ de Bergow đồng ý, nhưng ngài Majneger không ưng thuận.
Quận công cắt ngang:
- Lãnh binh Szczytno à, có lẽ hơn những kẻ khác, ngươi biết rõ là ông Jurand không bao giờ bỏ qua lời thách đấu chứ!
Rồi quay sang những người khác, quận công bảo:
- Ai trong số các ngươi muốn thách ông ta đấu trên bộ hoặc trên ngựa, ta sẽ cho phép ngay. Nếu Jurand bị giết hay bị bắt, hiệp sĩ de Bergow sẽ được tự do không cần nộp tiền chuộc. Các ngươi đừng đòi hỏi ta thêm điều gì nữa, bởi chẳng ích gì.
Sau những lời ấy, im lặng nặng nề bao trùm. Mặc dù là những trang hiệp sĩ can trường, cả Hugo de Danveld, Zygfryd de Lӧwe lẫn hai đồng đạo Rotgier và Gotfryd đều đã hiểu quá tỏ tường ông chủ đáng ghê sợ của trang Spychow, để có thể dám nhận lời đấu sống mái với ông. Chỉ có thể làm điều đó nếu là một người xa lạ, vốn từ những vùng đất xa xôi tới đây, như de Lorche hay de Fourcy, nhưng de Lorche không có mặt trong cuộc nói chuyện này, còn hiệp sĩ de Fourcy thì vẫn đang rất đỗi kinh hoàng.
- Tôi đã từng gặp ông ta một phen rồi, - ông khẽ nói, - tôi chẳng mong gặp thêm lần nữa.
Hiệp sĩ Zygfryd de Lӧwe nói:
- Tu sĩ không được phép đấu tay đôi, trừ phi được phép đặc cách của đại thống lĩnh hoặc đại thống chế. Nhưng ở đây chúng tôi không đòi hỏi cho phép quyết đấu, mà đòi trả tự do cho hiệp sĩ de Bergow và đòi phải chém đầu lão Jurand.
- Các ngươi không phải là người có quyền đặt luật trên đất này.
- Cho đến nay, chúng tôi đã nhẫn nhục chịu đựng cái tai ách láng giềng nặng nề quá đỗi này. Nhưng đại thống lĩnh chúng tôi sẽ biết cách thực thi công lý.
- Cả đại thống lĩnh lẫn các ngươi đều đừng hòng đòi hỏi thứ đó ở Mazowsze này!
- Sau lưng đại thống lĩnh là cả nước Đức và hoàng đế Thánh chế La Mã!
- Còn sau lưng ta là đức vua Ba Lan, chủ nhân của bao vùng đất và bao dân tộc!
- Có phải ngài quận công định gây chiến với Giáo đoàn?
- Nếu ta muốn chiến tranh, ta đã không đợi các ngươi ở đất Mazowsze này đâu, mà sẽ tiến sang bên các ngươi, nên ngươi đừng có dọa, ta chẳng sợ đâu.
- Vậy chúng tôi có phải chuyển lời gì về cho đức đại thống lĩnh hay chăng?
- Đại thống lĩnh của các ngươi có hỏi gì đâu. Ngươi cứ nói với ông ta những gì ngươi muốn.
- Vậy thì chính chúng tôi sẽ thực thi công lý và trả thù.
Nghe thấy thế, quận công vươn tay ra, vung một ngón ngay sát mặt gã hiệp sĩ Thánh chiến đầy de dọa:
- Cẩn thận! Cẩn thận đấy! - Ngài thốt lên bằng giọng chất chứa cơn giận cố kìm nến. - Ta cho phép ngươi được thách đấu ông Jurand, nhưng nếu ngươi đem quân Thánh chiến xâm phạm đất đai của ta, thì chính ta sẽ đánh ngươi đấy, và ngươi sẽ ngồi nơi đây không phải với tư cách là khách đâu, mà là tù nhân!
Và hẳn là sự nhẫn nại của quận công đã hết, bởi ngài lấy hết sức ném mạnh cái mũ xuống mặt bàn, bước ra khỏi phòng, sập mạnh cửa.
Bọn hiệp sĩ Thánh chiến tái người đi vì điên giận, còn ông de Fourcy đưa mắt nhìn chúng như một người mất trí.
- Làm sao bây giờ? - Đồng đạo Rotgier là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Hugo de Danveld gần như vung nắm đấm nhảy xổ vào hiệp sĩ de Fourcy.
- Sao ngươi lại bảo bọn ngươi tấn công lão Jurand trước?
- Bởi sự thật là thế.
- Phải nói dối chứ?
- Tôi đến đây để đánh nhau chứ không phải để nói dối.
- Thế ngươi đánh nhau giỏi nhỉ, chẳng cần đến nói năng gì cả.
- Còn ngươi thì không chạy trốn lão Jurand đến tận thành Szczytno đấy hả?
- Pax! - De Lӧwe nói. - Hiệp sĩ đây là khách của Giáo đoàn.
- Và ông ta muốn nói gì thì nói. - Đồng đạo Gotfryd xen vào. - Không có tòa thì họ chẳng trừng trị lão Jurand đâu, mà trước tòa thì lại lộ chuyện hết.
- Làm sao bây giờ? - Đồng đạo Rotgier lại hỏi.
Im lặng hồi lâu, sau đó hiệp sĩ de Lӧwe khắc nghiệt và tàn bạo lên tiếng.
- Phải chấm dứt cho tiệt nọc con chó đẫm máu này thôi! - Lão bảo. - Phải lôi được de Bergow từ chốn tù ngục ra. Chúng ta sẽ kéo binh từ thành Szczytno, thành Insburk và Lubawa, lấy thêm giới trang chủ xứ Chelm và tiến đánh tên Jurand… Đã đến lúc phải chấm dứt mạng sống của hắn rồi!
Nhưng gã hiệp sĩ Danveld tinh ranh, kẻ bao giờ cũng cân nhắc sự việc cả hai phía, vòng hai tay lên ôm đầu, nhăn trán suy nghĩ rồi bảo:
- Không được phép của đại thống lĩnh thì ta không thể làm thế được.
- Nếu thành công, đại thống lĩnh sẽ khen ngợi! - Đồng đạo Gotfryd lên tiếng.
- Thế nếu không thành? Nếu quận công đem quân thiết kỵ trường thương đến đánh ta thì sao?
- Đang thời hòa hiếu giữa lão và Giáo đoàn, lão không đánh đâu!
- Ha! Hòa hiếu thật đấy, nhưng ta đánh trước kia mà. Để chống bọn Mazury thì ta không đủ quân đâu.
- Đại thống lĩnh sẽ bênh chúng ta và sẽ tuyên chiến.
Danveld lại nhíu trán suy nghĩ.
- Không! Không! - Lát sau, gã nói. - Nếu thành công, đại thống lĩnh sẽ chỉ dám mừng trong dạ thôi… Sứ giả sẽ đến gặp quận công, dàn xếp và chúng ta sẽ không bị trừng phạt Nhưng nếu thất bại thì Giáo đoàn sẽ không bênh cho chúng ta và chẳng tuyên chiến đâu… Bởi khi ấy đại thống lĩnh sẽ phải đấu sức với một kẻ khác… Đằng sau quận công là vua Ba Lan, với lão ta thì đại thống lĩnh không chống nổi…
- Ấy thế mà chúng ta vẫn cứ chiếm được đất Dobrzyń đấy thôi, rõ ràng Kraków đối với ta không đáng sợ.
- Bởi chuyện đó có cớ… Gã Opolczyk… Ta làm như chỉ đòi lại phần đất đã gán thôi, mà ngay cả cái đó…
Đến đây, gã nhìn quanh rồi thấp giọng nói thêm:
- Tôi nghe ở thành Malborg người ta bảo rằng nếu bọn chúng dọa gây chiến thì chỉ cần chúng đồng ý trả tiền gán, ta sẽ trả đất ấy lại thôi.
- Ôi! - Đồng đạo Rotgier thốt lên. - Giá như các đồng đạo Markwart Sakbach hoặc Szomberg [174] , người đã bóp cổ hai con chó con của Witold [175] , có mặt ở đây với chúng ta, chắc hẳn họ sẽ tìm cách trị lão Jurand. Witold là ai cơ chứ? Phó vương của triều đình Jagiełło [176] ! Một đại quận công, vậy mà Szomberg vẫn coi như không… Ngài đã bóp chết lũ trẻ của Witold mà chẳng bị làm sao hết!… Quả thực trong chúng ta thiếu mất những kẻ luôn tìm ra phương sách để giải quyết mọi sự…
Nghe những lời ấy, Hugo de Danveld chống khuỷu tay lên bàn, tựa đầu vào tay, suốt hồi lâu chìm trong suy nghĩ. Đột nhiên mắt gã rực lên, theo thói quen gã quệt mu bàn tay lau đôi môi dày bự ướt át rồi nói:
- Cầu cho được ban phúc phút giây mà ngài, người anh em đồng đạo thân mến, đã nhắc đến tên tuổi đồng đạo dũng mãnh Szomberg!
- Sao vậy? Hay ngài vừa nghĩ được cách gì? - Zygfryd de Lӧwe hỏi.
- Nói ngay xem nào! - Hai gã đồng đạo Rotgier và Gotfryd đồng thanh kêu lên.
- Các ngài nghe đây. - Danveld nói. - Lão Jurand có một đứa con gái ở đây, đứa con một, đứa trẻ mà lão yêu quý như con ngươi mắt.
- Có! Chúng tôi biết con bé đó. Cả quận chúa Anna Danuta cũng yêu thương nó lắm.
- Đúng thế. Vậy các ngài nghe đây. Nếu các ngài bắt cóc được con bé, lão Jurand sẽ chịu đánh đổi không những chỉ hiệp sĩ de Bergow, mà toàn bộ đám tù binh lão có, ngay cả chính bản thân lão và thêm điền trang Spychow nữa, để chuộc lại con bé!
- Thề có dòng máu mà Thánh Bonifacy [177] đã đổ ra ở thành Dochum! - Gã đồng đạo Gotfryd kêu lên. - Ngài nói đúng quá!
Rồi cả bọn im lặng, dường như chợt hoảng sợ trước sự táo bạo và những khó khăn của việc làm đó. Mãi lát sau đồng đạo Rotgier mới quay sang nói với Zygfryd de Lӧwe:
- Trí tuệ và kinh nghiệm của ngài thật tương xứng với sự can trường, vậy thưa ngài, ngài nghĩ thế nào về chuyện này?
- Tôi nghĩ rằng việc này đáng để ta cân nhắc.
- Bởi lẽ đứa con gái ấy là thị nữ thân cận của quận chúa, - Rotgier nói tiếp, - hơn nữa, nó được yêu thương như con đẻ. Các ngài thử nghĩ xem, thưa các anh em đồng đạo tôn kính, việc này sẽ gây ồn ào đến chừng nào.
Nhưng gã Hugo de Danveld phá lên cười.
- Chính mồm các ngài vừa bảo rằng - gã nói - Szomberg đầu độc hay bóp cổ chết những con chó con của Witold, mà nào hắn đã làm được gì chưa? Bất cứ chuyện gì thì bọn chúng cũng gây ồn ào thôi, nhưng nếu chúng ta xích được lão Jurand gửi về dâng cho đại thống lĩnh, thì chắc chắn chờ chúng ta sẽ không phải hình phạt mà là phần thưởng.
- Phải. - De Lӧwe lên tiếng. - Có cách để hành sự. Quận công sắp ra đi, Anna Danuta ở lại đây cùng đám cung nữ tùy tùng. Song việc tấn công lâu đài quận công ngay trong thời bình không phải là chuyện dễ. Lâu đài quận công chứ không phải trang ấp Spychow. Lại như chuyện Zlotoryja thôi! Lại hàng loạt lời kêu kiện gửi đi tất cả các vương quốc, đến tận Giáo hoàng về hành động ngạo ngược của Giáo đoàn, rồi chắc chắn lão vua Jagiełło đáng nguyền rủa sẽ lên tiếng đe dọa, còn đại thống lĩnh - các ngài hiểu người quá rõ rồi còn gì - rất vui lòng vồ lấy những gì có thể vồ được, nhưng chiến tranh với Jagiełło thì người đâu có muốn… Phải! Tiếng kêu la sẽ dậy lên khắp các vùng đất Mazowsze và Ba Lan.
- Nhưng trong khi đó, xương cốt của lão Jurand đã kịp phơi trắng ra trên móc treo rồi. - Đồng đạo Danveld bác lại. - Vả lại, nào đã ai bảo các ngài là bắt con bé ngay tại đây, ngay sát nách quận chúa đâu?
- Nhưng chắc không phải bắt cóc từ thành Ciechanow, nơi ngoài đám quý tộc còn có thêm ba trăm tay cung thủ?
- Không! Thế nhưng lão Jurand không thể ốm và phái người đi gọi con gái về sao? Khi ấy quận chúa sẽ không ngăn con bé ra đi, còn đến khi con bé bị mất tích giữa đường, thì kẻ nào dám chỉ mặt ngài hay tôi mà bảo: “Mày đã bắt cóc cô gái!”
- Ha! - De Lӧwe sốt ruột thốt lên. - Vậy ngài hãy bảo rằng lão Jurand bị ốm và gọi con gái về nhà…
Danveld mỉm cười đắc thắng nói:
- Ở chỗ tôi có một gã thợ kim hoàn bị đuổi cổ khỏi thành Malborg vì tội trộm cắp, đến sinh sống ở thành Szczytno, có thể làm giả mọi thứ triện ấn. Tôi cũng có cả những kẻ tuy trung thành với chúng ta nhưng lại xuất thân từ vùng Mazury… Chẳng lẽ các ngài chưa hiểu ý tôi sao?
- Hiểu rồi! - Đồng đạo Gotfryd hăng hái kêu lên.
Còn Rotgier giơ cả hai tay lên trời mà bảo:
- Cầu Chúa ban phúc cho ngài, hỡi người anh em đồng đạo Thánh chiến, bởi ngay cả Markwart Salzbach hay Szomberg cũng không thể nghĩ ra một cách hay đến thế.
Rồi nheo mắt lại như thể muốn nhìn một thứ rất xa, hắn bảo:
- Tôi thấy lão Jurand với sợi thừng buộc cổ đang đứng tựa cổng Gdańsk trong thành Malborg, thấy cánh bộ quân của ta đang dùng chân đá lão bình bịch…
- Còn cô gái sẽ trở thành một nàng hầu của Giáo đoàn. - Danveld nói thêm.
Nghe thấy thế, de Lӧwe hướng cặp mắt nghiêm khắc nhìn Danveld, còn gã lại đập mu bàn tay lên đôi môi lần nữa, thốt lên:
- Giờ thì chúng ta hãy trở về thành Szczytno nhanh lên!