← Quay lại trang sách

Chương 23

Nhưng trước lúc lên đường về Szczytno, bốn gã đồng đạo Thánh chiến cùng hiệp sĩ de Fourcy còn đến giã biệt quận công và quận chúa. Cuộc chia tay đó không lấy gì làm thân thiết mặn mà, mặc dù theo phong tục cổ của Ba Lan, quận công không muốn để khách rời khỏi nhà tay không, nên đã tặng cho mỗi người một tấm da chồn được chọn và may lại rất tuyệt mỹ cùng một nén bạc ròng, bọn chúng vui mừng đón nhận và cam đoan rằng những tu sĩ đã thề sống bần hàn, sẽ không giữ số tiền ấy lại cho bản thân mà phân phát cho kẻ nghèo khó và bảo họ cầu nguyện cho sức khỏe, vinh quang cùng sự cứu rỗi sau này của quận công. Đám người Mazury cười thầm trước những lời hứa hẹn đó, bởi họ biết quá rõ lòng tham vô độ của các hiệp sĩ Giáo đoàn Thánh chiến, cũng như thói dối trá còn quá thể hơn của bọn chúng, ở Mazowsze, người ta còn hay bảo rằng “thằng hèn hôi thối, như Thánh chiến nói dối”. Chính quận công cũng chỉ phẩy tay khi nghe những lời cảm ơn ấy, và sau khi bọn chúng lui ra, ngài nói rằng có lẽ lũ tôm sẽ được lên trời vì những lời cầu nguyện của bọn Thánh chiến.

Trước đó, trong lúc từ tạ quận chúa, khi hiệp sĩ Zygfryd de Lӧwe hôn tay bà, Hugo de Danveld lại gần bên Danusia, đặt tay lên đầu nàng vuốt nhẹ và bảo:

- Chúng tôi được dạy phải đem điều thiện đáp lại sự ác, phải thương yêu những kẻ thù của chúng tôi, vậy nên sẽ có một chị em đồng đạo tới đây mang cho cô, thưa tiểu thư, thứ thuốc cao chữa lành vết thương của xứ Hercynski.

- Tôi biết cảm tạ ngài thế nào đây cho phải, thưa ngài? - Danusia hỏi.

- Xin tiểu thư hãy là bạn hiền của Giáo đoàn và các tu sĩ của Giáo đoàn.

Hiệp sĩ de Fourcy để ý đến mấy lời trò chuyện đó, và vì bị sửng sốt trước dung nhan cô gái, nên trên đường đi tới thành Szczytno, ông hỏi:

- Cô thị nữ tuyệt vời mà ngài trò chuyện trước lúc lên đường là ai vậy?

- Con gái của lão Jurand đấy! - Gã hiệp sĩ Thánh chiến đáp.

Hiệp sĩ de Fourcy kinh ngạc.

- Chính cái cô gái mà các ngài định bắt cóc đấy ư?

- Nó đấy. Khi chúng tôi bắt cóc được nó, lão Jurand sẽ rơi vào tay chúng tôi.

- Không phải mọi thứ bắt nguồn từ Jurand đều xấu cả nhỉ. Giá được canh giữ một tù binh như thế thì cũng hả.

- Ngài nghĩ là đấu với con bé ấy dễ hơn đánh nhau với Jurand chăng?

- Có nghĩa là tôi cũng nghĩ giống các ngài. Cha đẻ cô ta là kẻ thù của Giáo đoàn, mà với cô con gái thì các ngài lại dùng những lời đường mật ngọt ngào, lại còn hứa biếu thêm thuốc cao nữa chứ.

Gã Danveld cảm thấy cần phải nói mấy lời biện hộ.

- Tôi hứa cho cô ta thuốc cao, - gã nói, - để dùng cho gã hiệp sĩ trẻ bị bò rừng húc, chính là người mà con bé đã hứa hôn, như ngài biết đấy. Nếu bọn chúng kêu ca sau khi chúng ta bắt cóc con bé, ta sẽ nói rằng không những chúng ta không hề muốn xúc phạm đến cô ấy mà vì lòng nhân ái Thiên Chúa, chúng ta còn gửi thêm thuốc đến nữa kia.

- Tốt lắm, - de Lӧwe bảo, - có điều cần phải phái một kẻ tin cẩn đi.

- Tôi sẽ phái một cô gái rất mộ đạo, hoàn toàn trung thành với Giáo đoàn, đi làm việc này. Tôi sẽ bảo cô ấy phải nghe ngóng và quan sát. Khi những người của chúng ta giả vờ đóng vai người do lão Jurand phái tới, họ sẽ có trước nội ứng.

- Khó chọn được những người như thế lắm.

- Không. Dân ở thành chúng tôi nói cùng một thứ tiếng với bọn chúng. Trong thành, thậm chí ngay trong đám bộ quân của chúng tôi cũng có những kẻ bị pháp luật săn đuổi chạy trốn từ Mazowsze tới; đó là bọn ăn cướp, ăn cắp, đúng thế, nhưng chúng không hề biết sợ là gì, và sẵn sàng làm tất cả mọi điều. Hơn nữa, tôi sẽ hứa với chúng: nếu thành công thì được những phần thưởng lớn, còn nếu thất bại thì hưởng sợi dây thòng lọng.

- Ha! Thế nếu chúng phản bội thì sao?

- Chúng sẽ không phản bội, bởi kẻ nào trong bọn chúng ngày trước cũng đã kiếm đủ một cái án lăng trì rồi, với bản án đang treo trên đầu. Chỉ cần cho bọn chúng những tấm áo tươm tất một chút để người ta có thể coi chúng là gia nhân nhà lão Jurand thôi, còn cái chính là phải có bức tín thư có triện của lão Jurand.

- Phải phòng trước mọi chuyện. - Đồng đạo Rotgier nói.

- Sau trận đánh vừa rồi, lão Jurand có thể sẽ muốn đến gặp quận công để kêu ca về chúng ta và biện bạch cho lão. Khi đến Ciechanow, lão sẽ ghé qua lâm cung thăm con gái. Rất có thể khi ấy, những người của chúng ta đến đón con bé Jurandówna sẽ chạm trán với chính lão Jurand đấy.

- Những người tôi chọn lựa là những tên vô lại đã bị còng cả bốn chân rồi. Chúng hiểu là nếu chạm trán với lão Jurand thì chúng sẽ lên giá treo cổ mà thôi. Chính chúng sẽ phải lo sao cho không giáp mặt lão.

- Nhưng cũng rất có thể xảy ra chuyện chúng bị tóm cổ chứ.

- Khi ấy, chúng ta sẽ chối bỏ cả chúng lẫn bức tín thư. Ai chứng minh được là chính ta đã phái chúng đi? Vả lại nếu không có bắt cóc, chẳng ai kêu ca gì, mà bọn dân Mazury được thêm mấy con thú thịt treo cổ để phanh thây thì sẽ chẳng thiệt hại gì cho Giáo đoàn cả.

Đồng đạo Gotfryd, tên trẻ nhất trong các tu sĩ Thánh chiến, nói:

- Tôi không hiểu nổi cách làm của các vị, hay sự sợ sệt không dám để cho người ta biết là đứa con gái ấy bị bắt cóc theo lệnh ta. Khi đã nắm được nó trong tay, thế nào các vị chẳng phải cử một ai đó đến gặp lão Jurand mà bảo: “Con gái ngươi đang ở chỗ chúng ta, nếu muốn người được tự do thì hãy nộp mạng và thả de Bergow ra..? Chứ làm thế nào khác được?… Và khi ấy, người ta sẽ biết tỏng là chính chúng ta đã ra lệnh bắt cóc con bé.

- Đúng! - Hiệp sĩ de Fourcy, người không thích toàn bộ câu chuyện mưu mô này lắm, lên tiếng. - Việc gì phải che giấu một sự việc mà dẫu sao cũng vẫn phải nói ra.

Gã Hugo de Danveld phá lên cười, rồi quay lại hỏi đồng đạo Gotfryd:

- Ngài được mang tấm áo choàng trắng này đã lâu chưa?

- Đến Chúa nhật đầu tiên sau lễ Chúa Ba Ngôi là tròn sáu năm.

- Nếu ngài mang tấm áo thêm sáu năm nữa, ngài sẽ hiểu rõ hơn chuyện của Giáo đoàn ta. Lão Jurand hiểu chúng tôi rõ hơn các ngài đấy. Người ta sẽ nhắn bảo lão thế này: “Đồng đạo Szomberg đang canh giữ con gái ngươi đấy, nếu ngươi hở ra dù chỉ một lời thì hãy nhớ đến mấy đứa con của Witold…”

- Nhưng rồi sau đó?

- Sau đó hiệp sĩ de Bergow sẽ được tự do, và Giáo đoàn cũng sẽ được giải thoát khỏi tai họa Jurand.

- Không! - Đồng đạo Rotgier kêu lên. - Mọi chuyện đã được suy tính rất thông minh, Chúa sẽ phải ban phúc cho công việc của chúng ta thôi.

- Đức Chúa ban phước lành cho mọi hành động vì ích lợi của Giáo đoàn. - Lão hiệp sĩ Zygfryd de Lӧwe cau có nói.

Rồi cả bọn tiếp tục đi trong im lặng. Phía trước, cách khoảng hai, ba tầm tên bắn là toán tùy tùng dọn đường, con đường đã trở nên khó đi vì đêm qua tuyết rơi rất dày. Trên cành cây trĩu nặng những nhũ băng. Ngày rất u ám nhưng khá ấm áp, khiến thân mình ngựa bốc lên từng làn hơi nóng. Những đàn quạ từ rừng bay về các điểm có cư dân trú ngụ, làm không gian tràn ngập tiếng ‘quạ quạ’ thê lương.

Hơi tụt lại sau đám hiệp sĩ Thánh chiến, hiệp sĩ de Fourcy vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man. Đã mấy năm rồi, ông làm hiệp khách của Giáo đoàn, đã từng tham gia những cuộc hành binh tiến đánh Żmudź - nơi ông đã tỏ rõ sự can trường, ở đâu ông cũng được thù tiếp rất mực nồng hậu theo cung cách trang trọng nhất mà các hiệp sĩ Thánh chiến đón tiếp khách thập phương. Ông đã gắn bó khá chặt chẽ với Giáo đoàn, và vì không phải vướng bận chuyện riêng tư, ông định sẽ gia nhập hẳn hàng ngũ ấy. Hiện giờ, lúc thì ông lưu ngụ ở kinh thành Malborg, khi lại đến thăm các trấn để tìm trò giải trí và thú phiêu lãng tiêu dao. Đặt chân tới thành Lubawa cùng hiệp sĩ de Bergow giàu có, nghe đến tên hiệp sĩ Jurand, ông đã nổi máu võ hiệp, muốn được đấu sức đua tài cùng con người nổi danh kinh dị kia. Lại cộng thêm sự hiện diện của hiệp sĩ Majneger, cuộc hành binh chống trang chủ Spychow càng được tiến hành nhanh hơn. Lãnh binh thành Lubawa cấp cho họ binh lính, và còn kể cho họ nghe biết bao chuyện hãi hùng về sự tàn bạo, về những thủ đoạn tráo trở của ông Jurand. Cho nên đến khi ông ta đòi hỏi họ cho binh đội lui về thành để chỉ đấu tay đôi từng cặp thì họ không đồng ý, bởi e ông sẽ dùng quỷ kế bao vây rồi giết chết hoặc tống giam họ ở trang Spychow. Nghĩ rằng họ không muốn đấu sống mái theo kiểu hiệp sĩ mà chỉ muốn cướp giật, ông Jurand đã tấn công và giáng cho họ một đòn thảm hại. Hiệp sĩ de Fourcy tận mắt trông thấy de Bergow bị đánh ngã ngựa, thấy hiệp sĩ Majneger mang mũi giáo gãy cắm giữa bụng, thấy những người khác uổng công cầu xin sự thương hại. Bản thân ông cũng khó nhọc lắm mới thoát khỏi vòng vây, phải lang thang ròng rã mấy ngày trời trên những nẻo đường giữa rừng hoang, nơi suýt nữa ông đã phải chịu chết đói hoặc làm mồi cho dã thú nếu không tình cờ mò được tới Ciechanow, tìm được các đồng đạo Gotfryd và Rotgier. Cả cuộc hành binh chỉ mang lại cho ông cảm giác xấu hổ, nhục nhã, hằn học, căm thù và thương tiếc cho de Bergow - vốn là người bạn thân thiết của ông. Vì vậy, ông hết lòng hết sức ủng hộ những lời kháng nghị của các hiệp sĩ Thánh chiến đòi phải trừng phạt kẻ có tội, trả tự do cho người không may. Và khi lời kêu cầu đó không mang lại kết quả gì, thoạt tiên ông sẵn sàng đồng ý chấp nhận mọi phương sách có thể trả thù hiệp sĩ Jurand. Nhưng giờ đây, trong lòng ông lại dậy lên những băn khoăn. Lắng nghe câu chuyện của các đồng đạo, nhất là những lời của hiệp sĩ Hugo de Danveld, bao lần ông không thể không kinh ngạc. Thực ra, qua mấy năm gần gũi quen biết khá kỹ các hiệp sĩ Thánh chiến, ông thừa biết rằng bọn chúng không phải là những kẻ như ở Đức và phương Tây người ta vẫn quan niệm. Song tại kinh thành Malborg, ông đã được làm quen với vài vị hiệp sĩ nghiêm khắc và công minh đầy khả kính, những người này cũng thường ta thán về sự hư hỏng của các đồng đạo, về thói xa hoa, thiếu kỷ cương của Giáo đoàn - và hiệp sĩ de Fourcy thấy họ nói có lý, tuy nhiên bản thân ông cũng là một kẻ xa hoa trác táng và vô kỷ luật nên cũng không lấy làm điều về những lời ta thán ấy, nhất là khi tất thảy các hiệp sĩ Thánh chiến đều có thể lấy sự can trường mà biện hộ và khỏa lấp đi những điều vi phạm. Thì chính mắt ông đã thấy cảnh bọn họ xáp chiến ngực kề sát ngực với các hiệp sĩ Ba Lan tại thành Wilno, trong khi tấn công cố chiếm những pháo đài được bảo vệ bằng lòng quyết tâm phi thường của quân phòng thủ Ba Lan, chính mắt ông đả chứng kiến cảnh họ ngã gục dưới những lưỡi rìu và gươm trong cuộc tổng tiến công hay trong những cuộc đấu tay đôi. Đối với Litva, họ là những kẻ không biết khoan nhượng và tàn ác, nhưng họ chiến đấu dũng mãnh như những con mãnh sư, lao vào áng vinh quang như lao vào ánh mặt trời. Nhưng lúc này đây, hiệp sĩ de Fourcy chợt cảm thấy rằng gã Hugo de Danveld đang nói ra những sự việc, đang dùng những phương cách mà lẽ ra linh hồn của mỗi hiệp sĩ đều phải cảm thấy khinh ghét - ấy thế mà các đồng đạo khác không những không phẫn nộ với gã mà còn gật gù tán tụng mỗi lời gã nói. Vì vậy, nỗi kinh ngạc càng lúc càng lớn lên trong ông, và rốt cuộc ông suy nghĩ lao lung, không biết có nên nhúng tay vào những hành vi thế ấy chăng.

Bởi nếu chỉ là bắt cóc cô gái để đánh đổi lấy hiệp sĩ de Bergow thì có thể ông cũng tán đồng, dẫu nhan sắc của Danusia có khiến lòng ông xao động và thương cảm. Giá ông là kẻ được giao canh giữ cô gái, ông sẵn sàng để nàng được thoát thân vẹn nguyên như khi nàng nhỡ sa vào cạm bẫy. Nhưng đám hiệp sĩ Thánh chiến này rõ ràng là đang dự tính một điều gì khác hẳn thế. Qua việc bắt cô gái, bọn chúng muốn vừa giải thoát cho de Bergow, vừa bắt được cả hiệp sĩ Jurand bằng cách hứa là sẽ thả con gái nếu ông ta tự đến nộp mạng, để rồi sau đó chúng sẽ giết ông, và cùng với ông - để che giấu sự lừa lọc và tội ác - là giết cả cô gái nữa. Thì chúng đã chẳng dọa nàng bằng số phận như những đứa con của đại quận công Witold trong trường hợp ông Jurand dám kêu kiện đó sao? “Bọn chúng không hề muốn giữ lời hứa, mà muốn lừa cả hai cha con và giết hại cả hai,” hiệp sĩ de Fourcy nghĩ thầm, “trong khi chúng vẫn mang hình thánh giá, và lẽ ra phải biết kính sợ Chúa hơn người khác!” Lòng mỗi lúc một thêm phẫn nộ trước sự vô liêm sỉ, song ông vẫn quyết định phải kiểm tra lần nữa xem những điều nghi vấn của mình đúng đến mức nào, bèn thúc ngựa lại gần Danveld và hỏi:

- Vậy nếu lão Jurand tự đến nộp mình thì quý vị sẽ thả cô con gái kia chứ?

- Nếu ta thả con bé ra, cả thế giới sẽ biết tỏng là chính chúng ta bắt cả hai cha con. - Danveld đáp.

- Ha, vậy các ngài định làm gì cô gái?

Danveld bèn cúi sát vào người vừa hỏi, nhe những chiếc răng sâu ruỗng bên trong đôi môi dày với một nụ cười khả ố.

- Ngài muốn hỏi chuyện gì mới được chứ? Về chuyện chúng tôi sẽ làm với con bé trước đó, hay về chuyện sẽ làm sau đó?

Nhưng thế là hiệp sĩ de Fourcy đã biết được điều cần biết, ông nín lặng. Hình như ông còn đấu tranh hồi lâu nữa với chính bản thân, rồi sau đó, hơi nhổm mình trên đôi bàn đạp, ông cao giọng nói to lên cho cả bốn hiệp sĩ đồng đạo đều nghe:

- Đồng đạo Ulryk von Jungingen thánh thiện, mẫu mực và là viên ngọc quý của giới hiệp sĩ, đã có lần bảo tôi thế này: “Trong những người tuổi tác cao còn sống ở thành Malborg, anh vẫn còn có thể tìm ra những hiệp sĩ xứng với thánh giá, còn những kẻ đang hoành hành trong các đạo quân viễn xứ chỉ mang lại cho Giáo đoàn nỗi nhục nhã mà thôi!”

- Tất thảy chúng ta đều là kẻ có tội, nhưng chúng ta vẫn phụng sự cho Đức Chúa. - Danveld nói.

- Nhưng danh dự hiệp sĩ của các ngài ở đâu? Đâu thể phụng sự Chúa bằng những hành vi ô nhục, trừ phi các ngài không muốn phụng sự Đấng Cứu Thế. Chúa của các ngài là ai? Xin các ngài hãy biết điều này: không những tôi không nhúng tay vào chuyện ấy, mà tôi cũng sẽ không cho phép các ngài làm thế…

- Ông định không cho phép làm điều gì?

- Lừa lọc, phản bội, nhục nhã.

- Nhưng ông làm thế nào để cấm nổi chúng tôi? Trong trận đánh với lão Jurand, ông đã đánh mất hết cả tùy tùng và ngựa xe. Ông phải sống nhờ ân huệ của Giáo đoàn, ông sẽ chết đói nhăn răng nếu chúng tôi không quăng cho ông mẩu bánh. Thêm nữa, ông có mỗi một mình, còn chúng tôi những bốn tay gươm. Làm sao ông cấm nổi?

- Làm sao cấm ư? - De Fourcy hỏi lại. - Ta có thể quay trở lại triều đình quận công, cảnh báo cho quận công biết, ta có thể công bố cho toàn thế giới biết rõ mưu mô của các ngươi.

Nghe những lời ấy, các đồng đạo Thánh chiến đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt biến đổi trong chớp mắt. Đặc biệt, Hugo de Danveld đưa mắt dò hỏi nhìn chằm chặp hồi lâu vào mắt hiệp sĩ Zygfryd de Lӧwe, rồi quay sang hiệp sĩ de Fourcy.

- Tổ tiên của ông, - gã nói, - cũng đã từng phục vụ trong Giáo đoàn, bản thân ông cũng muốn được gia nhập Giáo đoàn, nhưng chúng tôi không chấp nhận những thằng phản bội.

- Còn ta, ta cũng không thèm phụng sự Chúa cùng với bọn phản bội.

- Này, ông đừng hòng thực hiện được lời dọa dẫm. Ông nên biết là Giáo đoàn có thể trừng trị không chỉ các tu sĩ mà thôi…

Những lời ấy khiến de Fourcy nổi giận, rút phăng kiếm khỏi bao, tay trái cầm lưỡi kiếm, tay phải đặt lên chuôi, nói lớn:

- Thề có chuôi kiếm khắc hình thánh giá này, thề có đầu Thánh Dionizy, thánh bổn mạng của ta, thề có danh dự hiệp sĩ, ta sẽ cảnh báo cho quận công Mazowsze và đại thống lĩnh biết trước mưu mô này.

Hugo de Danveld lại một lần nữa đưa mắt hỏi Zygfryd de Lӧwe, lão này nháy một cái như ra hiệu đồng ý với điều gì.

Thế là Danveld cất lên giọng nói khàn khàn kỳ lạ, hoàn toàn biến đổi:

- Thánh Dionizy có thể cắp cái đầu đã bị chặt cụt vào nách mang đi, chứ đầu của ngươi, nếu đã bị chém phăng rồi…

- Các ngươi dọa ta sao? - De Fourcy cắt ngang lời hắn.

- Không dọa đâu, mà ta giết ngươi đây! - Danveld đáp.

Rồi gã thọc ngay lưỡi dao găm vào sườn ông mạnh đến nỗi dao đâm sâu vào người, lút đến tận chuôi. De Fourcy gào lên một tiếng khủng khiếp, cố dùng tay phải giữ thanh kiếm mà trước đó ông cầm bằng tay trái, nhưng ông đánh rơi kiếm xuống đất, trong lúc ba đồng đạo kia dùng dao đâm không thương tiếc vào cổ, vào lưng, vào bụng ông, cho đến khi ông ngã ngựa.

Im lặng rợn người. Bị thương khủng khiếp bởi hàng chục nhát dâm, hiệp sĩ de Fourcy quằn quại trên tuyết, những ngón tay co quắp trong cơn giãy chết đang cào cấu mặt tuyết Dưới bầu trời u ám màu chì xám xịt, chỉ có những tiếng quạ thê lương đang bay từ vùng rừng hoang về những nơi có người sinh sống.

Tiếp đó là những lời trao đổi vội vã của bọn giết người.

- Không ai biết cả đâu. - Danveld hổn hển.

- Không ai biết! Toán tùy tùng đang ở phía trước rất xa, không trông thấy được. - De Lӧwe nói.

- Các ngài nghe đây: lại thêm một bằng chứng để chúng ta kêu kiện. Ta sẽ nói rằng các hiệp sĩ Mazowsze tấn công đoàn ta, giết chết người đồng hành của ta. Ta sẽ kêu cho đến tai các vị tận kinh thành Malborg - rằng người ta bố trí bọn sát nhân giết hại cả các vị khách mời của quận công. Hãy nghe đây! Cần nói rằng gã Janusz không những không muốn nghe lời thưa kiện của chúng ta về tên Jurand, mà còn ra lệnh sát hại người đã kêu kiện.

Lúc ấy, trong cơn co giật giãy chết cuối cùng, hiệp sĩ de Fourcy lật người nằm ngửa ra bất động, với dòng bọt đẫm máu trào ra miệng, với nỗi kinh hoàng thảng thốt hiện ra trong đôi mắt đã đứng tròng mở to. Đồng đạo Rotgier nhìn xác ông rồi bảo:

- Hỡi các đồng đạo thánh thiện, anh em hãy xem chính Chúa đã ra tay trừng phạt một ý đồ phản bội.

- Dù ta có làm gì thì cũng chỉ vì lợi ích của Giáo đoàn. - Gotfryd tiếp lời. - Quang vinh thay những việc làm ấy…

Nhưng hắn chợt dừng lời giữa chừng, vì đúng lúc ấy, từ sau lưng bọn chúng, ở chỗ quanh của con đường phủ tuyết, chợt hiện ra một kỵ sĩ đang phi như bay. Nhìn thấy người đó, Hugo de Danveld nhanh nhẹn thốt lên:

- Dù hắn là kẻ nào thì cũng nhất định phải chết!

Còn hiệp sĩ de Lӧwe, mặc dù lớn tuổi nhất trong cả bọn, nhưng vẫn có ánh mắt tinh tường, thốt lên:

- Tôi nhận ra rồi, đó chính là gã giám mã đã dùng rìu giết chết bò rừng. Đúng thế, chính là hắn!

- Các ngài hãy cất dao đi, để hắn khỏi sợ. - Danveld bảo. - Tôi sẽ đâm trước, các ngài đâm sau.

Trong khi đó, chàng trai người Séc chợt ghì ngựa dừng lại cách chúng chừng tám, chín bước chân. Chàng đã trông thấy cái xác nằm trong vũng máu, thấy con ngựa không người cưỡi, nỗi kinh ngạc hiện ra trên mặt chàng, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong chớp mắt. Rồi chàng nhìn các đồng đạo Giáo đoàn cứ như chưa trông thấy gì, nói lớn:

- Xin kính chào các vị hiệp sĩ can trường!

- Chúng ta nhận ra ngươi rồi. - Danveld vừa nói vừa thong thả tiến đến gần. - Ngươi có việc gì định nói với chúng ta chăng?

- Hiệp sĩ Zbyszko trang Bogdaniec, người mà tôi được vinh dự mang giáo theo hầu, người đã tự tay hạ con bò rừng trong cuộc săn lớn vừa qua, vì không thể đích thân đến gặp các ngài, đã phái tôi tới đây.

- Chủ ngươi muốn gì ở chúng ta?

- Vì các ngài đã vô cớ kêu kiện hiệp sĩ Jurand trang Spychow, làm nhục danh dự hiệp sĩ của ông ấy, nên chủ tôi truyền nói lại với các ngài rằng: các ngài đã hành động không phải như những hiệp sĩ chân chính, mà đã sủa xằng như lũ chó, và chủ tôi thách đấu quyết tử với bất cứ kẻ nào nhăn mặt khi nghe những lời này, trên ngựa hay trên bộ, cho đến hơi thở cuối cùng. Chủ tôi sẽ có mặt ở bất cứ nơi nào các ngài chỉ định, ngay khi chủ tôi khỏe lại nhờ ân huệ và lòng thương mến của Chúa.

- Ngươi hãy nói với chủ ngươi là các hiệp sĩ Giáo đoàn Thánh chiến kiên trì nhẫn nhục chịu đựng mọi lời phỉ báng vì sáng danh Chúa Cứu Thế, vì thế nếu không được phép của đại thống lĩnh hoặc đại thống chế, chúng ta không thể chấp nhận lời thách đấu, vậy nên ta sẽ viết thư gửi về thành Malborg để xin phép.

Chàng trai Séc lại đưa mắt nhìn xác hiệp sĩ de Fourcy lần nữa, bởi chàng được phái đi chủ yếu là để gặp con người này. Zbyszko biết trước rằng bọn hiệp sĩ Thánh chiến sẽ không nhận lời thách đấu, nhưng chàng cũng nghe người ta nói rằng trong đám hiệp sĩ Thánh chiến này có một người không phải là tu sĩ, và chàng đặc biệt muốn thách đấu với người này, nghĩ rằng như thế có thể chinh phục được lòng tin yêu của ông Jurand. Ấy thế mà giờ đây, vị hiệp sĩ ấy lại đang nằm trong vũng máu, bị đâm chém tơi bời như một con vật dưới chân lũ Thánh chiến.

Tuy không hiểu rõ ngọn ngành chuyện vừa xảy ra, nhưng vốn từ nhỏ đã từng quen với mọi hiểm nguy, chàng cảm thấy ngay đang có mối hiểm họa đe dọa mình. Chàng cũng ngạc nhiên khi thấy Danveld vừa nói vừa tiến lại mỗi lúc một thêm gần chàng, còn những tên khác vòng sang hai bên như thể định bao vây chàng. Chàng bèn cảnh giác đề phòng, nhất là khi chàng không hề mang theo bên mình một thứ khí giới gì, bởi ra đi trong lúc vội vàng mà chàng không kịp lấy.

Lúc này Danveld đã tiến sát bên và vẫn tiếp tục nói:

- Ta hứa với chủ ngươi sẽ gửi cho thuốc cao mau lên da non, thế mà chủ ngươi trả ơn ta tồi quá. Nhưng đó âu cũng là thói thường của dân Ba Lan… Nhưng chủ ngươi đang bị thương nặng, chẳng mấy chốc rất có thể sẽ về với Chúa Trời, vậy ngươi hãy bảo chủ ngươi rằng…

Nói đoạn, gã đặt tay trái lên vai chàng hộ vệ Séc:

- Vậy hãy bảo chủ ngươi rằng ta trả lời thế này đây!…

Lưỡi dao găm lóa sáng sát cổ chàng trai hộ vệ. Nhưng trước khi gã hiệp sĩ Thánh chiến kịp đâm, chàng trai Séc - người đã theo dõi mọi cử chỉ của gã từ nãy - liền túm chặt lấy tay phải của gã bằng đôi bàn tay cứng như sắt của mình, bẻ quặt nó đi khiến xương khớp kêu răng rắc, cho đến lúc đau quá gã phải rú lên, khiến con ngựa chồm cao hai chân trước, rồi chàng thúc ngựa lao đi như một mũi tên trước khi bọn còn lại kịp chắn đường.

Hai đồng đạo Rotgier và Gotfryd cố đuổi theo chàng, nhưng chúng quay trở lại ngay, kinh hoàng bởi tiếng kêu gào khủng khiếp của Danveld. Tên de Lӧwe cố giữ vai gã, mặt gã nhợt nhạt và tím tái, gã kêu la đến nỗi đoàn tùy tùng đang đưa các cỗ xe đi phía trước rất xa cũng phải dừng ngựa lại.

- Ngài bị làm sao? - Mấy tên đồng đạo hỏi.

Nhưng hiệp sĩ de Lӧwe bảo chúng hãy phóng ngựa thật mau cho xe quay trở lại đón, vì rõ ràng Danveld không tài nào ngồi vững trên yên. Lát sau, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa trên trán, gã ngất xỉu.

Sau khi đưa xe quay lại, bọn chúng đặt gã nằm trên rơm trải rồi tiếp tục đi về phía biên giới. De Lӧwe giục mọi người đi thật nhanh, lão hiểu rằng sau chuyện vừa xảy ra không thể để mất thì giờ, thậm chí để băng bó cho Danveld. Ngồi trên xe cạnh bên gã, thỉnh thoảng de Lӧwe lại lấy tuyết chườm lên mặt gã, nhưng không tài nào làm gã tỉnh lại.

Mãi đến lúc gần tới biên giới, Danveld mới mở mắt, dường như ngạc nhiên nhìn chung quanh.

- Ngài thấy thế nào? - De Lӧwe hỏi.

- Không thấy đau, nhưng cũng không cảm thấy được tay mình nữa. - Danveld đáp.

- Bởi tay bị cóng rồi, nên cái đau cũng qua. Vào nhà ấm áp, nó sẽ đau trở lại. Dẫu sao ngài cũng nên cảm ơn Chúa đã ban cho một phút đỡ đau.

Cả Rotgier và Gotfryd cùng đi sát lại bên xe.

- Chuyện không may lỡ xảy ra rồi, - Rotgier nói, - làm sao bây giờ?

- Ta cứ nói là thằng hộ vệ đã giết de Fourcy. - Danveld cất giọng yếu ớt nói.

- Lại thêm một tội ác mới của chúng, với kẻ gây tội đã rõ rành rành! - Rotgier tiếp lời.