Chương 45
Được biết rằng mình phải ở lại Spychow theo lệnh ông Maćko, thoạt tiên Jagienka không nói được lời nào vì ngạc nhiên, buồn tủi và giận dữ, cô chỉ mở to đôi mắt nhìn chàng trai Séc, người đã đoán ra là mình vừa mang cho cô một tin rất khó chịu, liền nói:
- Tôi cũng muốn kể cho cô chủ nghe những gì chúng tôi đã được biết ở thành Szczytno, vì có vô khối tin mới rất quan trọng.
- Về Zbyszko ư?
- Không, đó là tin về Szczytno - cô chủ biết đấy…
- Ta hiểu! Cứ để gia nhân tháo ngựa, còn ngươi đi cùng ta.
Và sau khi ra lệnh cho gia nhân, cô dẫn chàng Séc lên gác.
- Sao ông Maćko lại bỏ ta ở đây? Sao ta phải ngồi lại Spychow và sao ông ấy để ngươi trở về? - Cô hỏi một hơi.
- Tôi trở về, - Hlava đáp, - vì hiệp sĩ Maćko lệnh cho tôi. Tôi muốn đi đánh nhau, nhưng lệnh là lệnh. Hiệp sĩ Maćko bảo tôi thế này: “Ngươi quay trở lại, chăm lo cho cô chủ Zgorzelice và đợi tin ta. Có thể ngươi sẽ phải hộ tống cô chủ về Zgorzelice nếu cần, vì cô chủ không thể về đó một mình.”
- Lạy Chúa tôi! Đã xảy ra chuyện gì? Có tìm thấy cô con gái ông Jurand không? Có phải ông Maćko không gặp Zbyszko, mà chỉ đi tìm Danusia? Ngươi đã gặp cô ấy chưa? Đã nói chuyện với cô ấy? Sao ngươi không đưa cô ấy cùng về, bây giờ cô ấy đâu?
Chàng Séc nghe xong một thác câu hỏi dồn dập liền quỳ xuống trước cô và nói:
- Xin cô chủ nhân từ chớ nổi giận vì tôi không thể trả lời mọi thứ ngay một lúc, nhưng tôi xin trả lời từng câu hỏi một, nếu không có trở ngại gì.
- Được! Có tìm thấy cô ấy không?
- Không ạ, nhưng cũng có một tin chắc chắn là cô ấy đã từng ở Szczytno, và chắc bọn chúng đã mang cô ấy đi đâu đó về các thành phía đông.
- Thế tại sao chúng ta phải ngồi ở Spychow?
- Ôi, giá thử tìm được… thì như cô chủ thấy đấy… Bởi thật ra, cũng chẳng để làm gì…
Jagienka nín lặng, nhưng hai má cô đỏ lựng lên.
Còn chàng Séc nói:
- Tôi đã nghĩ và vẫn nghĩ rằng chẳng thể cứu cô ấy sống sót thoát khỏi móng vuốt của lũ chó đẻ ấy, nhưng mọi việc đều trong tay Chúa. Cho phép tôi được kể từ đầu. Chúng tôi đã đến Szczytno. Hiệp sĩ Maćko chìa lá thư của Lichtenstein cho viên phó thành, hắn là một người trẻ tuổi mang gươm của Kuno, hắn liền hôn lên con dấu ngay trước mắt chúng tôi, rồi tiếp chúng tôi rất ân cần mà không nghi ngờ gì cả. Giá có đông người ở gần đấy thì hẳn có thể chiếm cả thành, vì hắn rất tin chúng tôi… Việc gặp linh mục thì không có trở ngại gì, chúng tôi đã nói chuyện suốt cả hai đêm - và được biết những điều kỳ lạ mà linh mục nghe từ gã đao phủ.
- Nhưng tay đao phủ câm kia mà.
- Hắn câm thật, nhưng biết cách ra hiệu để nói với linh mục mọi điều, và linh mục hiểu như thể nghe hắn nói bằng lời. Đó thật là điều kỳ lạ, chắc hẳn nhờ vào bàn tay của Chúa. Chính tay đao phủ ấy đã chặt tay ông Jurand, xẻo lưỡi và móc mắt của ông. Hắn là vậy, khi xử đàn ông thì hắn không hề run tay trước bất kỳ nhục hình nào, và nếu được lệnh nhổ từng cái răng - hắn cũng sẽ làm. Nhưng hắn không thể động tay đến một cô gái nào, dù có phải chịu hình phạt gì chăng nữa. Hắn như vậy vì lý do là ngày trước chính hắn cũng có một cô con gái duy nhất mà hắn yêu thương vô cùng, nhưng cô ấy đã bị bọn Thánh chiến…
Đến đây, Hlava nghẹn lời, không biết nói sao nữa, thấy thế, Jagienka nói:
- Sao ngươi lại nói chuyện con gái tay đao phủ với ta?
- Bởi việc đó có liên quan. - Chàng Séc nói. - Khi hiệp sĩ trẻ tuổi của chúng ta phanh thây tên hiệp sĩ Rotgier, thì viên lãnh binh già Zygfryd suýt nữa hóa điên. Trong thành Szczytno người ta đồn rằng Rotgier chính là con trai của lão, và cha linh mục cũng đã xác nhận rằng không có người cha nào yêu con trai mình hơn thế. Chính lòng hận thù đã khiến lão bán linh hồn cho quỷ dữ, chính mắt tay đao phủ đã nhìn thấy! Lão đã trò chuyện với người chết hệt như tôi đang trò chuyện cùng cô chủ, còn cái thây ma trong quan tài lúc thì cười với lão, lúc thì nghiến răng, lúc thì liếm môi bằng chiếc lưỡi đen kịt khi lão thề sẽ lấy đầu cậu chủ Zbyszko dâng cho hắn. Nhưng lúc ấy không thể bắt được cậu chủ, nên lão ra lệnh trừng trị ông Jurand, rồi bỏ cả lưỡi lẫn bàn tay ông Jurand vào quan tài Rotgier, và hắn bắt đầu cắn xé ăn tươi nuốt sống…
- Nghe khủng khiếp quá. Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần, amen! - Jagienka thốt lên.
Rồi cô nhổm dậy, cho thêm củi vào lò sưởi, vì trời đã tối mịt.
- Chứ sao nữa! - Hlava kể tiếp. - Tôi không biết đến tòa phán quyết cuối cùng sẽ xử thế nào, bởi vì thứ gì của ông Jurand thì phải trả lại cho ông Jurand. Nhưng đó không phải là lý trí con người. Tay đao phủ đã nhìn thấy hết mọi thứ. Khi ma quỷ đã say mùi thịt người, lão lãnh binh già bèn mang con gái ông Jurand đến cho hắn, vì hình như hắn đã thì thầm với lão rằng hắn thèm uống máu của trẻ vô tội… Nhưng tay đao phủ, như tôi đã nói, có thể làm bất cứ điều gì ngoài làm hại một cô thiếu nữ, nên hắn bèn nấp ở cầu thang… Linh mục nói rằng tay đao phủ là kẻ dở điên dở dại và thật sự là dã thú, nhưng vẫn hiểu điều ấy - và nếu cần thiết thì không kẻ nào tinh ranh bằng hắn. Hắn bèn ngồi trên cầu thang và chờ đến khi viên lãnh binh đi tới. Nghe thấy tiếng thở của tay đao phủ, và nhìn thấy đôi mắt sáng lấp loáng, viên lãnh binh sợ, bởi tưởng rằng đó là ma quỷ. Còn hắn thì nện cho lão ta một quả đấm vào gáy! Hắn nghĩ rằng cú đấm xuyên đến tận tủy của lão, và không có dấu vết gì, nhưng hắn không giết chết lão. Viên lãnh binh chỉ bị ngất và ngã bệnh vì quá sợ hãi, đến khi hồi phục, lão sợ không dám động đến Jurandówna nữa.
- Nhưng lão đã chuyển cô ấy đi.
- Lão đã chuyển cô ấy đi, cùng với cô là cả tay đao phủ. Lão không biết ràng hắn đã bảo vệ Jurandówna, chỉ nghĩ rằng một thế lực không thể hiểu nổi nào đó, xấu hay tốt, đã làm việc ấy. Lão cũng không muốn để tay đao phủ ở lại thành Szczytno. Lão sợ hắn ta là nhân chứng hay sao… Hắn câm thật, nhưng nếu có tòa án thì có thể nhờ linh mục nói ra những gì hắn biết.. Vì vậy, rốt cuộc linh mục nói với hiệp sĩ Maćko như sau: “Lãnh binh Zygfryd không giết cô Jurandówna bởi vì sợ, và nếu lão có lệnh cho người nào khác, thì chừng nào Diederich còn sống, hắn ta sẽ không bỏ rơi cô ấy; hơn nữa hắn đã một lần bảo vệ cô ấy.”
- Linh mục có biết bọn chúng đưa cô ấy đến nơi nào không?
- Ông không biết thật rõ, nhưng ông có nghe bọn kia nói gì đó về Ragneta [210] , một lâu đài không xa Litva, ở biên giới Żmudź.
- Thế bác Maćko bảo sao?
- Sau khi nghe chuyện, ngày hôm sau hiệp sĩ Maćko bảo tôi: “Nếu vậy, ta vẫn có thể tìm thấy Zbyszko, mà ta thì cần phải gặp nó nhanh nhất có thể, để bọn Thánh chiến không dùng Jurandówna dụ tóm nó như ông Jurand. Bọn chúng sẽ bảo nó là sẽ thả con bé nếu tự nó đến gặp, thế là nó đến, và khi đó lão già Zygfryd mới trả thù cho thằng con Rotgier, trả thù theo cung cách mà mắt người chưa từng thấy.”
- Đúng thế! Đúng! - Jagienka lo lắng kêu lên. - Nếu vậy bác ấy đi càng gấp càng tốt.
Một lát sau, cô quay sang Hlava:
- Nhưng bác ấy cử ngươi về đây là sai rồi. Sao cần phải canh cho chúng ta ở trang Spychow? Đã có cụ Tolima là đủ rồi, còn ngươi sẽ có ích cho hiệp sĩ Zbyszko ở ngoài kia, ngươi là người vừa mạnh mẽ vừa khôn ngoan.
- Thế nếu có chuyện gì thì ai sẽ đưa cô chủ về Zgorzelice?
- Nếu có chuyện, ngươi sẽ tới đây trước bọn họ. Có tin gì mới thì họ sẽ cần người chuyển tin; người đó chính là ngươi, và ngươi sẽ đưa chúng ta về Zgorzelice.
Chàng trai Séc hôn tay cô và hỏi giọng xúc động:
- Nhưng suốt thời gian đến lúc đó cô chủ sẽ ở lại đây chứ?
- Chúa chăm con trẻ mồ côi! Ta sẽ ở đây.
- Cô chủ sẽ không buồn chứ? Cô chủ sẽ làm gì ở đây?
- Ta sẽ cầu xin Chúa Giêsu cho Zbyszko may mắn, và cho tất cả mọi người được khỏe mạnh.
Và nói thế, cô òa lên khóc thật to.
Viên hộ vệ lại cúi xuống chân cô:
- Cô chủ hệt như thiên thần trên trời vậy. - Chàng thốt lên.