CHƯƠNG 2
Lần ra mắt của Grace ở hiệu sách Đồi Primrose không diễn ra như mong đợi.
Grace không mơ ước hão huyền rằng mình sẽ gây được ấn tượng tốt đẹp ngay trong lần ra mắt đầu tiên nhưng chí ít, cô tưởng là người chủ tiệm cũng đã biết trước cô sẽ đến.
Một lần nữa, nhờ khả năng chỉ đường xuất sắc của bác Weatherford nên Grace dễ dàng tìm được hiệu sách. Mặt tiền khiêm tốn của tiệm không tọa lạc trên đồi Primrose như tên của nó mà nằm chen giữa nhiều cửa hàng chạy dọc theo con đường nhỏ Hosier. Ánh tà dương ảm đạm phản chiếu trên cửa sổ của mỗi tiệm. Hai tầng đầu tiên của hiệu sách được sơn màu đen, bên trên là lớp vữa màu vàng đã nứt nẻ và bạc thếch theo tháng năm. Dòng chữ “Hiệu sách Đồi Primrose” được viết bằng kiểu chữ lồng vào nhau màu đen bóng, nổi bật trên nền bảng hiệu trắng. Người thiết kế rõ ràng muốn tạo hiệu ứng thanh lịch nhưng Grace cảm giác nó thật tẻ nhạt và buồn chán.
Cảm giác chán nản đó tiếp tục hắt lên cả những khung cửa sổ cáu bẩn trong tiệm. Chúng bị dán chằng chịt hàng lớp băng keo màu trắng thay vì phải được chăm chút thành ô cửa trưng bày thật bắt mắt. Thực ra dán băng keo vốn không phải chuyện lạ lùng, nhiều người cũng làm vậy để bảo vệ cửa sổ của gian hàng hoặc của nhà mình phòng khi bị giội bom. Tuy nhiên, họ thường dán rất cẩn thận và gọn gàng.
Cảm giác bồn chồn lại trỗi dậy trong lòng Grace. Nếu ông Evans hỏi về cuốn sách gần đây nhất mà cô đã đọc thì Grace biết trả lời làm sao đây? Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh rồi đẩy cửa bước vào. Trên đầu cô, chiếc chuông nhỏ kêu lên leng keng, âm thanh quá ư vui vẻ so với một nơi ảm đạm thế này.
Mùi mốc xộc lên trong không khí, quyện với một thứ mùi làm người ta liên tưởng đến vải len bị ẩm ướt. Những chiếc kệ đóng bụi tầng tầng lớp lớp cho thấy hầu hết kho sách đã lâu không được ai ngó ngàng đến và trên sàn gỗ là hàng đống sách ngổn ngang. Chưa hết, cảnh tượng ở đây còn lộn xộn hơn bởi khu quầy tính tiền nằm lệch bên phải. Trên quầy chất đầy đống giấy tờ hình như là hóa đơn sổ sách, chen giữa một biển bút chì hỗn loạn và hàng tá loại rác linh tinh.
Vậy nên không có gì lạ khi ông Evans cần một người giúp việc.
“Quý khách cần gì cứ nói.” Đâu đó vang lên một giọng nói khô khan và bất lực y như đống sách này.
“Bác Evans phải không ạ?” Grace tiến sâu hơn vào hiệu sách nhỏ.
Những dãy kệ không tên tuổi cao vượt quá đầu cô, đứng san sát nhau đến mức Grace tự hỏi liệu ai có thể lách vào giữa chúng để đọc sách. Nhìn lên tầng hai, chiếc bao lơn uốn quanh theo chu vi của tầng một, cho thấy những kệ sách cao ngất ngưởng và không kém phần chồng chất, lộn xộn. Tuy nhìn bên ngoài trông hiệu sách có vẻ khá lớn nhưng bên trong lại quá nhỏ hẹp và chật chội.
Có tiếng bước chân chậm chạp đi về phía cô, một người đàn ông phốp pháp với mái tóc bạc và đôi lông mày rậm rạp chau lại xuất hiện từ một lối đi hẹp lép. Hai tay ông ôm cứng cuốn sách đang mở. Ông ngẩng đầu lên rời khỏi những trang sách và nhìn Grace một lúc lâu nhưng vẫn không nói tiếng nào.
“Bác tên là Evans phải không ạ?” Grace thận trọng bước vòng qua một chồng sách cao ngang đầu gối.
Ông nhướng đôi lông mày lên cao hơn cặp kính, “Cô là ai?”
Lúc ấy, Grace chẳng còn muốn gì hơn là tìm được đường lùi lại, thoát khỏi một rừng kệ sách này và chạy ra khỏi cửa tiệm. Nhưng Grace đến đây để xin việc nên cô nhất định phải can đảm lên, mẹ cô ngày trước luôn động viên như thế. “Cháu chào bác Evans. Cháu là Grace Bennett. Bác Weatherford bảo cháu đến đây vì nghe nói bác đang cần một người giúp việc cho tiệm sách.”
Đôi mắt xanh của ông nheo lại sau cặp kính, “Tôi đã nói với cái bà hay lo chuyện bao đồng đó là tôi không cần phụ giúp gì hết mà.”
“Cháu xin lỗi, ý bác là…?” Grace vừa hỏi vừa lùi về phía sau.
Ông Evans cúi xuống nhìn quyển sách rồi quay đi. “Cô Bennett ạ, ở đây không có gì cho cô làm hết.”
Theo bản năng, Grace lùi ra phía cửa, miệng lắp bắp, “Dạ… cháu hiểu. Cảm ơn bác đã dành thời gian.”
Và ông Evans biến mất sau những quầy sách như muốn một lần nữa gửi đến cô dấu hiệu từ chối thẳng thừng.
Grace sững sờ nhìn theo ông. Nếu ông không chịu nhận, liệu cô có thể tìm được chỗ nào khác trong khi không có thư giới thiệu? Ngoài bác Weatherford, Colin và Viv, Grace đâu còn quen biết ai ở London. Cô đang sống trong một thành phố xa lạ, rời xa ngôi nhà đã không còn chào đón mình. Grace có thể làm gì nữa đây?
Một cảm giác hoảng sợ chạy rần rật khắp người, khiến bàn tay cô ngứa ran lên vì nóng. Cô nhất định phải ở lại và xin được công việc này bằng mọi giá. Suy cho cùng, Grace rất cần nó.
Nếu trong hai tháng nữa, Grace không thể trả nổi số tiền thuê phòng dù đã được giảm giá thì sao? Chắc hẳn cô sẽ không còn mặt mũi nào nhờ vả bác Weatherford nữa khi bác đã giúp đỡ cô quá nhiều. Và cô lại càng không thể dựa dẫm vào Viv thêm nữa.
Cửa tiệm vốn đã ngột ngạt dường như càng ngột ngạt hơn và những kệ sách cao chót vót đang ép sát vào nhau. Grace biết mình nên ở lại và nỗ lực hết sức nhưng lòng cô thật sự rối bời. Chúa ơi, cô khao khát sức mạnh, tình yêu thương và những lời khuyên bảo của mẹ biết chừng nào.
Không nói thêm tiếng nào, Grace tìm cách quay ra chỗ cửa chính đang bị những chồng sách và dãy kệ san sát vây quanh rồi rời khỏi cửa tiệm.
Grace hối hả chạy về phố Britton và chỉ muốn được ở yên một mình nhưng không được. Trong phòng khách, Viv đang ngồi với bà Weatherford và thì thầm trò chuyện với Tabby. Còn Colin, sau cả một đêm chăm sóc cho chú voi con mới có mặt trong Vương quốc Thú cưng thuộc chuỗi cửa hàng Harrods, bây giờ đang cúi người đút cho chú mèo con một chút thịt dính ở đầu muỗng. Như vậy nghĩa là mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Grace ngay khi cô đóng cửa lại.
Mặc dù biết bạn bè đều có ý quan tâm nhưng Grace rất muốn né tránh cái nhìn chằm chặp của họ để khỏi phải thổ lộ chuyện cô đã dễ dàng bỏ cuộc ngay khi mới vừa vấp phải khó khăn như thế nào.
“Cháu đi gặp ông Evans sao rồi?” Bà Weatherford ngồi xuống chiếc ghế bành màu đỏ tía, hơi nghiêng người về phía trước.
Hai gò má Grace nóng bừng nhưng cô cố gắng nặn ra một nụ cười và bình tĩnh trả lời như không có gì. “Cháu nghĩ bác ấy không cần tìm người giúp việc ạ.”
“Sao cháu lại nghĩ vậy?” Bà Weatherford hỏi.
Grace nhấp nhổm đổi chân từ bên này sang bên kia. Chiếc hộp đựng mặt nạ phòng độc lơ lửng trên sợi dây mỏng manh đang đập vào hông cô, “Bác Evans nói thế ạ.”
Bà Weatherford tằng hắng ra chiều khó chịu, “Colin, đun cho mẹ ấm nước.”
Colin đang ngồi trên sàn, cạnh con Tabby và những ngón tay to của anh đong đưa chiếc thìa. Anh ngước lên nhìn mẹ, “Mẹ muốn mang trà ra đây ạ?”
“Không phải cho mẹ.” Bà bước nhanh lên tầng. “Là cho Grace. Con bé chắc chắn rất cần một tách trà trong lúc mẹ đi nói chuyện với cái ông Evans đó.”
“Khoan hãy đun nước.” Viv đặt tay lên vai Colin trước khi cậu vào bếp.
Viv cũng đang ngồi cạnh họ. Cô gãi nhẹ lên đầu Tabby một cái rồi đứng lên nói, “Thay vì uống trà, chúng ta đi khám phá London đi.” Viv đưa tay về phía bạn mình, “Tiện lúc cậu đang mặc đồ đẹp, còn tớ thì đến chiều mai mới có hẹn. Chúng ta dạo phố một vòng nhé?”
Cuộc hẹn mà Viv nhắc đến là buổi phỏng vấn ở cửa hàng bách hóa Harrods. Viv có được cơ hội này một phần là nhờ tác động của Colin - anh chàng đã có thâm niên làm ở đó vài năm, phần khác vì cô đã chuẩn bị sẵn thư giới thiệu. Tuy công việc của Viv thật sự rất đáng ghen tị nhưng Grace chưa bao giờ sinh lòng đố kị với bạn mình.
Lúc này, Grace thật lòng không muốn rời khỏi căn nhà mát mẻ và yên tĩnh này, nhưng trước nụ cười toe toét đầy háo hức của Viv, cô cảm thấy mình không thể chối từ.
Viv vội vàng chỉnh trang cho tươm tất, hối hả y như lúc rủ mọi người ra ngoài. Cô bước xuống cầu thang cùng lúc với bà Weatherford. Họ túm lấy chiếc mũ chụp lên đầu và đôi giày cao gót của họ kêu lóc cóc khi bước trên sàn gỗ láng bóng.
“Cứ nhớ lấy lời bác.” Bà Weatherford liếc nhìn tấm gương nhỏ treo cạnh cửa ra vào và chỉnh lại vành chiếc mũ đen có góc cạnh. “Ông Evans nhất định sẽ thuê cháu nếu ông ấy biết điều gì tốt cho mình.”
Grace ước sao mình đủ mạnh dạn để phản đối, để phủ nhận thẳng thừng mong muốn tìm việc của bản thân và sự giúp đỡ nhiệt tình của bác Weatherford. Nhưng than ôi, cô làm sao có thể từ chối tấm lòng thơm thảo đó. Chú Horace có lẽ đã biết tỏng đứa cháu gái sẽ xất bất xang bang thế nào nên mới nhất quyết không viết cho cô một lá thư giới thiệu tử tế. Sau ngần ấy năm cô tận tụy khôi phục lại cửa hàng cho ông ta thì ông đối với cô thật bất công. Bất công và tàn nhẫn.
Trước khi Grace kịp ngăn bác Weatherford lại thì bác đã ra khỏi cửa và đi mất, trông bà vừa bực bội lại vừa cương quyết.
Viv nắm lấy tay bạn, nói bằng chất giọng “sang trọng” du dương nhất của mình, “Cô bạn yêu quý ơi, ta đi ngắm nhìn viên ngọc London quý giá này đi nào.”
Grace không thể không bật cười trước kiểu pha trò đó và cứ thế để Viv kéo mình ra ngoài dạo phố, bỏ một mình Colin ở nhà với con mèo Tabby.
Hai cô gái nhanh chóng bị cuốn vào bầu không khí đầy hối hả của thành phố, xung quanh họ là những tòa nhà cao chót vót phủ đầy quảng cáo sặc sỡ, xe cộ qua lại như mắc cửi và tiếng còi inh ỏi khắp các nẻo đường. Grace và Viv gấp gáp rảo bước như cố bắt kịp dòng chảy tất bật của thủ đô này.
Khác với sự mường tượng của hai cô gái, London bây giờ không còn là một viên ngọc quý. Bóng đen của cuộc chiến đang rình rập, những dải băng keo chằng chịt và nỗi khiếp sợ u ám đã làm lu mờ vẻ lấp lánh của nó. Ánh sáng của London bị che khuất sau những bức tường bằng bao cát và toàn bộ linh hồn của nó cũng bị đào xới nham nhở để nhường chỗ cho các chiến hào lẫn hầm trú ẩn.
Những dấu hiệu cảnh báo này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Ở làng Drayton nguy cơ bị tấn công tuy ít hơn nhưng các công tác chuẩn bị đã rất rõ ràng. Vậy mà tại thành phố này, việc dán băng keo lên cửa sổ chỉ giống như thú tiêu khiển lúc nhàn rỗi, và điều khiến người ta nơm nớp lo sợ nhất là chính sách hạn chế nguồn cung chứ không phải nguy cơ bị giội bom. Ở London, mọi người miễn cưỡng chuẩn bị chẳng qua cũng chỉ vì bị bắt ép.
Tuy nhiên, mọi dấu hiệu của cuộc chiến đều bị dẹp sang một bên ngay khi Grace và Viv lần đầu bước chân vào Harrods. Trước mắt hai cô gái bày ra những họa tiết xoắn ốc uốn lượn cầu kì chạy dọc trên trần nhà, những cây cột sơn vẽ theo kiểu Ai Cập và những cây đèn quạt tinh xảo. Cửa hàng rộng thênh thang tựa như các cánh đồng ở làng Drayton, gian hàng phía sau khá thú vị và được chăm chút công phu hơn gian hàng phía trước. Có những chiếc khăn lụa tuyệt đẹp, mỏng nhẹ tới mức khiến Grace cảm giác mình đang chạm vào không khí, và cả những lọ nước hoa đặt sau quầy tủ kính lấp la lấp lánh tỏa ra mùi xạ hương đắt tiền.
Nhưng gian hàng lôi cuốn nhất đối với hai cô gái cho đến lúc này chính là Vương quốc Thú cưng - nơi Colin làm việc. Chú voi con đã được cậu dỗ dành cả đêm qua giờ đang nô đùa trên đống cỏ khô sạch sẽ, ngoài ra còn có chú báo đốm đang thè chiếc lưỡi hồng hồng có vân ra để liếm lông rồi nhìn bọn họ bằng đôi mắt xanh lục đầy tò mò.
Khi hai người rời mắt khỏi những con thú và lướt qua mấy gian hàng kế tiếp, Grace mơ màng nói, “Tưởng tượng mà xem Viv ơi, cậu sắp được làm nhân viên bán hàng ở đây rồi.”
“Cậu cũng có thể làm chung với tớ, nếu cậu chịu để tớ chuẩn bị thư giới thiệu cho.” Viv thì thầm.
Niềm hân hoan trong lòng Grace héo đi chút ít khi cô nhớ đến nơi mà mình sắp sửa đi làm, giá như bác Evans chịu nhượng bộ bác Weatherford. Ông bác đó có vẻ thô lỗ và cửa hàng của ông lại chứa đầy những thứ mà Grace hết sức mù mờ.
Tuy vậy, cô không đủ can đảm để đưa ra một lá thư giới thiệu giả mạo. Grace chưa bao giờ giỏi nói dối, khuôn mặt cô ắt sẽ đỏ bừng lên và miệng sẽ lắp ba lắp bắp. Vẻ lúng túng đó sẽ tố cáo rõ ràng là cô đang gian dối thông tin. Tuy nhiên, Grace biết Viv sẽ không bao giờ chịu để mất cơ hội trừ phi buộc phải nhượng bộ.
“Nếu không còn cơ hội nào nữa, chắc tớ sẽ suy nghĩ lại,” Grace chậm rãi đáp.
Khuôn mặt Viv sáng bừng lên, “Cứ quyết vậy nhé.”
“Không, chỉ khi không còn cơ hội nào khác.” Grace lặp lại, đột nhiên cô tha thiết hi vọng rằng bác Weatherford có thể thuyết phục bác Evans chấp nhận mình.
Nhưng Viv đã quay đi để săm soi một đôi vớ và chỉ ậm ừ đáp lại câu khẳng định thận trọng của Grace. Viv đặt món hàng sang một bên rồi lật tung lớp giấy gói màu hồng nhăn nhúm.
“Cậu biết tụi mình chưa làm việc gì không?” Cô hồ hởi quay lại phía Grace, chiếc váy xanh lá cây xòe rộng trên đầu gối. “Tụi mình chưa đến công viên Hyde.”
Grace cười toe toét. Hồi trước, không biết đã có bao nhiêu ngày hè họ nằm dài trên bãi cỏ để tắm nắng, hít căng lồng ngực hương thơm ngọt ngào của mùa hạ rồi tưởng tượng như mình đang ở công viên Hyde? “Đi lên phía trên con đường này thôi.” Grace nhướng mày nói.
Viv nhìn quanh cơ man những dãy quầy hàng sang trọng, rực rỡ nối dài như vô tận. “Ờ, nếu tụi mình tìm được lối ra.”
Grace nghển cổ lên để tìm đường ra nhưng không thấy đâu. Thật không ngờ việc này lại mất nhiều thời gian đến vậy vì hai cô gái còn bị lạc loanh quanh giữa gian hàng chăn nệm và dụng cụ nướng nhưng cuối cùng, họ cũng tìm được cửa ra và thẳng tiến đến công viên Hyde.
Grace và Viv đã háo hức mong nhìn thấy một khu công viên với biết bao người ăn mặc đẹp đẽ ngồi kín những khu ghế xếp ngoài trời, với hồ Serpentine mênh mông sáng rực lên như viên kim cương lộng lẫy dưới ánh nắng mặt trời, với bãi cỏ xanh vô tận, êm ái như nhung mời gọi người ta cởi giày bước lên. Vậy mà hai cô gái không thể ngờ rằng thực tại bày ra trước mắt họ toàn là những chiến hào khoét sâu vào đất hệt như mấy vết thương hở miệng, hoặc hãi hùng hơn nữa là các khẩu súng khổng lồ.
Những vật thể đồ sộ làm bằng kim loại đó cao quá đầu người và dài đến thắt lưng của Grace, đang được đỡ trên các bánh xe rất lớn. Từ mỗi con quái thú nhô ra một nòng súng dài, chĩa thẳng lên bầu trời, sẵn sàng hạ gục bất kì mối đe dọa nào.
Grace nhìn lên những đám mây xám xịt, nặng nề, lòng thầm hi vọng được nhìn thấy một đội máy bay xuất hiện giữa màn mây âm u.
“Các cô không cần lo lắng về bọn Đức đâu.” Một người đàn ông lớn tuổi dừng lại trước mặt họ. “Những khẩu súng phòng không này sẽ bắn hạ chúng ngay khi chúng còn chưa kịp đụng đến chúng ta.” Ông gật gù với vẻ tự mãn. “Các cô sẽ được an toàn.”
Tâm can Grace quặn lại và những lời muốn nói đều bị chặn lại nơi đầu môi. Bên cạnh cô, Viv có vẻ cũng hãi hùng không kém nên chỉ nở được một nụ cười gượng gạo. Người đàn ông đó chạm lên vành mũ rồi tiếp tục băng qua công viên, dưới khuỷu tay ông còn kẹp một tờ báo.
“Chiến tranh thật sự sắp nổ ra sao?” Viv khẽ khàng hỏi.
Đúng thế. Tất cả bọn họ đều biết rõ điều này, cho dù họ không muốn thừa nhận đi nữa.
Số ngày nghỉ đã bị giảm xuống vì giáo viên được yêu cầu trở về nhà sớm để chuẩn bị cho khả năng đưa hàng nghìn trẻ em sơ tán khỏi London. Nếu người ta đang lên kế hoạch di dời bọn trẻ đi khỏi đất nước này, nghĩa là chiến tranh ắt hẳn sẽ sớm ập lên đầu họ.
Tuy nhiên, vẻ cam chịu toát lên trong câu nói của Viv khiến lòng Grace dấy lên cảm giác day dứt khôn nguôi.
“Viv ạ, cậu không cần ở lại đây đâu. Nơi này không an toàn. Cậu đến đây chỉ vì muốn giúp mình thôi vì mình không dám đi một mình. Cậu có thể…”
“Trở về làng Drayton sao?” Viv cong môi lên hài hước. “Tớ thà chết còn hơn quay về và chôn mình trong bùn đất ngập đầu một lần nữa.”
Chỉ là có thể thôi, bây giờ vẫn đang yên lành mà. Grace không dám nói ra suy nghĩ rùng rợn đó nhưng cô liếc nhìn khẩu súng phòng không một lần nữa, họng súng đen ngòm và đáng sợ đang chĩa lên bầu trời hoàng hôn.
“Người ta còn chưa chính thức tuyên bố chiến tranh mà.” Viv chỉnh lại dây đeo ví và dây đeo hộp mặt nạ phòng độc trên vai cho ngay ngắn. “Thôi, về nhà xem bác Weatherford đã thuyết phục được bác Evans chưa.”
Mặt Grace ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, “Bác ấy không muốn nhận mình vào đó làm nhiều hơn cả việc mình muốn vào đó làm đấy. Cửa tiệm gì mà cũ rích, bụi bặm lại còn đầy rẫy những cuốn sách mà mình chưa từng nghe đến.”
Mắt Viv sáng lên lấp lánh, “Bởi vậy nó mới hợp với cậu nhất, Vịt con ạ.”
Grace không thể không phì cười trước cách gọi trìu mến đó. Khi còn sống, mẹ thường kể rằng hồi Grace mới lẫm chẫm tập đi, mẹ bắt đầu gọi cô là “Vịt con” vì những lọn tóc hoe vàng của cô cứ lúc la lúc lắc sang bên cổ, hệt như chiếc đuôi vịt tí hon. Nhưng rồi biệt danh này dần bị quên lãng. Sau khi mẹ mất, chỉ còn Viv là người duy nhất nhớ và gọi cô bằng cái tên thân mật ấy.
“Trước khi cậu ra tay thì cửa hàng của ông chú cậu cũng chẳng có gì ngoài mớ bụi bặm bẩn thỉu.” Viv chống nạnh. “Và tớ có linh tính rằng bác Weatherford sẽ dúi vào tay ông bác Evans nhờ ông ấy viết một lá thư giới thiệu cho cậu nếu cậu làm đủ sáu tháng và đố ông ấy dám từ chối.”
Hình ảnh bác Weatherford “giảng” cho bác Evans nghe một bài thật là tức cười. “Bây giờ là cuộc chiến để xem ai gan lì hơn ai thôi.”
“Tớ biết mình đang đặt niềm tin vào ai mà.” Viv nháy mắt. “Đi về xem bác ấy làm được gì rồi.”
Khi họ về đến phố Britton, bác Weatherford đã ngồi trong phòng khách, bên cạnh một tách trà và mùi thịt nướng thơm lừng cả không gian. Hẳn là một bữa ăn ngon lành nữa đang chờ họ. Giống như mẹ của Grace, bác nấu nướng rất khéo tay.
Bác Weatherford ngước mắt lên khỏi tách trà và vẫy tay xua làn hơi nước đọng lại trên cặp kính, “Cháu đây rồi. Ông Evans sẽ trả cho cháu một khoản lương đàng hoàng và muốn cháu đến làm ngay vào 8 giờ sáng mai.”
Grace thả đôi giày cao gót thấp rơi xuống đất, rồi bước ngay lên tấm thảm dày trong phòng khách mà quên cả xỏ dép lê, “Dạ, ý bác là…?”
Bác Weatherford nở nụ cười đắc thắng. “Đúng vậy, con gái. Con đã trở thành nhân viên mới của hiệu sách Đồi Primrose.”
Một cảm xúc vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng dâng lên làm cho Grace bối rối. Một công việc, vậy là cô đã tìm được một công việc để sinh sống qua ngày ở London. Nhờ nó, rốt cuộc cô đã có thể hoàn toàn gạt bỏ ngôi làng Drayton và ông chú ra khỏi tâm trí.
“Cảm ơn bác đã nói giúp cháu.” Giọng Grace đầy cảm kích. “Bác sắp xếp mọi thứ cho cháu thật chu đáo.”
“Bác rất mừng vì giúp được con, con gái ạ.” Người phụ nữ lớn tuổi hít nhẹ một hơi khiến ngực bà căng lên, hành động này như chứng minh rằng bà thật lòng hoan hỉ khi làm điều đó.
Grace ngập ngừng. “Mà bác cho cháu hỏi, tại sao nó lại tên là tiệm sách Đồi Primrose trong khi nó không nằm trên đồi Primrose vậy ạ?”
Bà Weatherford mỉm cười mơ màng và giải thích rằng có một lý do rất dễ thương. “Ông Evans và bà vợ quá cố của ổng đã gặp nhau trên đồi Primrose. Chúa phù hộ cho linh hồn bà ấy yên nghỉ. Họ cùng dựa lưng vào một cái cây và phát hiện ra cả hai cùng đang đọc cuốn sách giống nhau. Cháu có tưởng tượng được khung cảnh đó không?” Bà lấy một chiếc bánh trà trong khay và kẹp nó vào giữa hai ngón tay. “Khi mở cửa tiệm này, họ nói đó là một cái tên tuyệt vời dành cho hiệu sách của cả hai. Khá lãng mạn đấy nhỉ?”
Làm sao bạn có thể tưởng tượng được ông chủ tiệm sách cục mịch ấy ngày xưa từng là một chàng trai lãng mạn si tình, nhưng cái tên cửa hiệu quả thực rất duyên dáng. Cả câu chuyện của họ cũng vậy. Có lẽ làm việc ở đó cũng không đến nỗi đáng sợ lắm đâu.
Và dù sao đi nữa, cũng chỉ có sáu tháng thôi mà.