CHƯƠNG 3
Sáng hôm sau, Grace đến hiệu sách Đồi Primrose lúc 8 giờ kém 10 phút trong tâm trạng hồi hộp xen lẫn căng thẳng. Đêm qua, Viv đã giúp cô uốn những lọn tóc xoăn rất dễ thương và dậy thật sớm để chúc Grace may mắn, mặc dù chiều nay Viv cũng có hẹn phỏng vấn với bên cửa hàng bách hóa Harrods.
Grace sẽ cần đến tất cả vận may mà cô có thể gom góp được.
Khi cô bước vào, ông Evans đang đứng sau quầy tính tiền bừa bộn. Ông mặc áo khoác vải tuýt bên ngoài một chiếc áo sơ mi có cổ. Ông còn chẳng buồn ngó lên xem ai vừa bước vào khiến chuông cửa kêu. “Chào buổi sáng, cô Bennett”, ông lè nhè cất giọng chào với vẻ chán nản.
Grace mỉm cười với người chủ tiệm, quyết tâm khởi đầu công việc mới bằng cách mạnh dạn bước tới phía trước, hoặc người khác cũng có thể cho rằng cô chỉ đang cố chịu đựng thôi. “Chào buổi sáng, bác Evans. Cháu thật sự biết ơn bác vì đã cho cháu cơ hội làm việc ở đây.”
Ông già ngẩng đầu lên và nhìn cô qua cặp kính dày cộm. Mái tóc trắng bù xù và hàng lông mày rậm rạp của ông dường như đã được tém lại gọn gàng nhất từ trước tới nay. “Tôi đã nói là không cần ai giúp đỡ gì hết, nhưng bà ấy sẽ không để tôi yên nếu tôi không chịu nhận cô.” Ông trỏ một ngón tay múp míp về phía Grace, “Cô cũng đừng quá chúi mũi vào công việc này. Chỉ có sáu tháng thôi.”
Grace thở phào nhẹ nhõm và đôi vai được thả lỏng đôi chút. Ít ra ông ấy cũng không đòi hỏi cô phải chôn mình ở đây từ giờ cho đến hết đời. “Cháu sẽ không quá quyến luyến đâu ạ,” cô thành thật đáp. Làm sao Grace có thể nấn ná quá lâu ở một nơi vừa dơ bẩn bụi bặm vừa vắng tanh vắng ngắt như vậy chứ?
Cô nhìn lướt khắp cửa hàng và hoảng hồn vì nhận ra nơi đây chật chội đến mức nào. Những chiếc kệ đặt san sát nhau hệt như mấy cái răng to tướng chen chúc trong một khuôn miệng nhỏ xíu, vây quanh chúng là biết bao chồng sách rải rác ngổn ngang. Hoàn toàn không được phân loại hay có trật tự sắp xếp nào.
Ngày trước, khi Grace bắt đầu quản lý cửa hàng của người chú, ít ra nó cũng đã có chút hệ thống nào đó. Còn bây giờ cô sẽ làm gì với đống sách vở hỗn độn này đây?
Một cảm giác tuyệt vọng len lỏi vào lòng. Rốt cuộc cô phải bắt đầu từ đâu? Liệu bác Evans đã nghĩ ra nhiệm vụ nào cho cô chưa?
Grace cảm thấy hết sức hoang mang. Cô cứ lúng túng chôn chân một chỗ, chiếc ví và hộp mặt nạ phòng độc vẫn đeo trên vai và mũ cũng chưa kịp cởi. Ông Evans mải mê ghi chép hàng loạt con số vào một cuốn sổ cái nên dường như chẳng hề để ý đến xung quanh. Mấy đầu ngón tay ông chụm lại, cẩn thận kẹp chặt đầu bút chì. Mẩu bút đã ngắn ngủn tới nỗi chỉ cần gọt thêm lần nữa thì sẽ chẳng còn thấy nó đâu.
Grace hắng giọng, “Cháu có thể để đồ đạc ở đâu ạ?”
“Phòng sau.” Ông Evans lẩm bẩm đáp trong lúc bàn tay vẫn không ngừng di chuyển sột soạt trên tờ giấy.
Grace liếc về phía sau cửa hàng và thấy một cánh cửa, có lẽ ông Evans đang nói đến chỗ đó, “Sau đó bác cần cháu giúp gì ạ?”
Đầu bút chì bị gãy và ông chú tiệm bực bội thở hắt ra. Ông ném vào cô cái nhìn chằm chằm. “Tôi nói rồi, tôi không cần giúp gì hết. Cô có thể ngồi trong căn phòng đó may vá, kiếm một góc đọc sách, giũa móng tay hay muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm.”
Grace gật đầu rồi men theo chiếc kệ sách xô lệch để đi về phía cánh cửa mà ông đã chỉ. Phía trên cánh cửa treo tấm biển bằng đồng xám xịt có khắc dòng chữ “Hiệu sách Đồi Primrose” cùng với một dòng chữ nhỏ nằm bên dưới - “nơi độc giả tìm thấy tình yêu”. Cầu mong sao đây là điềm lành báo hiệu sáu tháng tiếp theo của Grace không đến nỗi quá tồi tệ.
Căn phòng phía sau thật chật chội, lại hết sức tù mù vì chỉ có mỗi cái bóng đèn trần trụi, ngoài ra còn có một bộ bàn ghế ọp ẹp. Những chiếc hộp xếp dọc theo tất cả các bức tường, đôi khi chồng lên hai, ba tầng khiến cho không gian bị thu nhỏ lại đến mức khó lòng đi lại trong đó. Grace mắc vài cái móc lên tường để treo đồ đạc rồi trở ra khu vực chính của hiệu sách.
Cô chưa bao giờ giỏi may vá - đó là nghề của Viv - và cũng chẳng biết nên bắt đầu đọc quyển sách nào hay đọc từ đâu, huống hồ gì là sắp xếp lại chúng. Tuy nhiên, sau khi nhìn lướt qua các móng tay, Grace thở dài vì đến cả bộ giũa móng cũng đã để quên luôn ở nhà.
Chẳng còn cách nào khác, Grace quyết tâm tự tìm việc gì đó để làm. Hàng hàng lớp lớp bụi bẩn bám trên kệ đang nài nỉ được lau sạch sẽ. Mặc dù dọn dẹp cửa tiệm không nằm trong danh sách những việc mà ông Evans đã liệt kê nhưng hiệu sách này đang rất cần một bàn tay chăm sóc.
Ba tiếng sau, Grace suýt ngạt thở vì đống bụi bặm bay mù trong không khí, lúc này cô hết sức hối hận vì lựa chọn của chính mình. Chiếc váy sơ mi trắng điểm xuyết mấy cành hoa hông hồng - một trong những bộ váy mà Grace yêu thích nhất - đã nhem nhuốc cả, và ông Evans thường xuyên nhìn trừng trừng về phía cô mỗi khi húng hắng ho.
Trong thời gian đó cũng có lác đác vài vị khách ra vào tiệm. Grace cố gắng vừa dọn dẹp vừa nán lại gần họ, hết sức cẩn thận tránh để bụi bay về phía khách nhưng vẫn đủ gần để hỗ trợ ngay nếu họ cần.
Chỉ có một điều gay go là nếu họ hỏi han hay nhờ tư vấn về sách thì Grace sẽ chẳng biết trả lời ra sao. Thật may là không ai hỏi gì, ít nhất là sau khi ông Evans rời tiệm được năm phút để đến quán cà phê gần đó uống trà.
Một người phụ nữ lớn tuổi mặc chiếc váy tạp dề tươm tất tiến lại gần và nhìn Grace chăm chú, “Xin lỗi, ở đây có bán The Black Spectacles (Những chiếc kính đen) không?”
Grace mỉm cười nhẹ nhõm. Ít ra câu này cô có thể trả lời được, “Ở đây chúng tôi không bán kính. Thành thật xin lỗi.”
Người khách chớp chớp đôi mắt xanh to tròn, “Đó là một cuốn sách. Của John Dickson Carr. Tôi mới đọc xong cuốn Chiếc bản lề cong tối hôm qua và muốn tìm tập tiếp theo trong bộ Gideon Falls (Thác Gideon).”
Giá như mặt đất nứt ra ngay lúc này và nuốt chửng cả người Grace thì cô chắc chắn không phản đối tiếng nào.
Bây giờ cô phải tìm hai tựa sách và một bộ tác phẩm mà không có chút manh mối nào về vị trí của chúng. Trong lúc dọn dẹp luôn tay, Grace luôn nỗ lực xác định trật tự nào đó trong cách sắp xếp đống sách này, nhưng điều đó hoàn toàn vô ích.
“Vâng, vâng, có chứ.” Grace vẫy người phụ nữ ấy đi theo mình với hi vọng thần may mắn phù hộ cho cô tình cờ bắt gặp cuốn sách ở đâu đó, hoặc bất thình lình cô bị sét đánh cho rồi. Cách nào cũng được.
“Bà thấy cuốn Chiếc bản lề cong có hay không ạ?” Grace dè dặt hỏi nhằm cố gắng dò la xem cuốn sách mình đang tìm thuộc thể loại nào.
Người khách đó đặt tay lên ngực, “Ôi, đó là cuốn tiểu thuyết huyền bí hay nhất mà tôi từng đọc. Tôi phải nhốt mình trong phòng ngủ để có thể đọc chương cuối một lèo mà không bị bọn trẻ quấy rầy.”
A, phải rồi, tiểu thuyết huyền bí. Có lẽ có vài cuốn nằm gần kệ sách mà cô đang dẫn người phụ nữ đi đến. “Tôi nghĩ nó nằm đâu đó trên bức tường này.” Grace nhìn lướt qua nhiều cái gáy sách. Chúng không được sắp xếp theo bất kì trật tự nào, không theo tựa, không theo tên và thậm chí cũng không theo màu bìa.
“Không biết tôi có thể…” Một giọng nam cất lên sau lưng Grace.
Cô giật mình quay lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo khoác xám được cắt may rất khéo léo, với mái tóc đen được chải gọn gàng sang một bên. Cô đã sớm chú ý đến anh. Thật ra, có cô gái nào lại không để ý đến một chàng trai tuấn tú như vậy chứ? Nhưng anh đến đây cũng khá lâu và Grace cứ nghĩ anh đã rời khỏi tiệm.
“Tôi tin nó nằm trên chiếc kệ ngay bức tường đằng kia.” Anh chàng hướng mắt về phía đối diện của cửa hàng.
“Dạ vâng, cảm ơn anh.” Đôi má Grace nóng bừng lên. Không, phải nói là cả người cô như muốn bùng cháy thành than vì ngượng ngùng trước cái nhìn chăm chú mà chàng trai dành cho mình. Grace hướng dẫn bà khách đi theo mình lần nữa, “Mời bà đi theo tôi.”
Nhưng người phụ nữ đó nhìn thẳng vào người đàn ông điển trai kia, và đỏ mặt. “Nếu cô không phiền thì… tôi muốn cậu ấy tìm hộ tôi.”
Anh chàng nhướng mày lên ngạc nhiên rồi nở nụ cười phóng khoáng, “Rất sẵn lòng.” Anh chìa cùi chỏ ra để đỡ người phụ nữ lớn tuổi và bà cười rạng rỡ khi nắm lấy tay anh.
Grace thích thú quan sát cả hai - chàng trai lịch thiệp đó lấy xuống một quyển sách màu đen với dòng chữ đỏ đậm in trên bìa. Người phụ nữ cảm ơn anh rồi mang sách ra chỗ quầy thu ngân bừa bộn gặp Grace để tính tiền.
“Đúng là một quý ông.” Bà khách vỗ nhẹ lên đôi má còn đỏ ửng trước khi rút tiền ra khỏi ví. “Tôi mà còn trẻ và xinh xắn như cô thì không đời nào tôi để anh chàng đó đi khỏi đây nếu chưa biết tên cậu ấy.”
Grace nơm nớp liếc về phía người đàn ông để chắc chắn lời nói vừa rồi của bà khách không lọt đến tai anh. Anh ta vẫn quay mặt vào chiếc kệ cách đó vài bước chân, xem chừng không hay biết gì. Tạ ơn Chúa.
Đôi vai nhướng lên vì căng thẳng của Grace có thể thả lỏng đôi chút. Cô đếm tiền thừa đưa cho khách, lễ phép cảm ơn và trao cho bà cuốn sách đã mua. Bà nội trợ khẽ nháy mắt với cô rồi rời khỏi tiệm, khiến chiếc chuông nhỏ vang lên tiếng lanh canh một lần nữa.
Khi tiếng chuông dứt hẳn, một sự im lặng nặng nề lại lấp đầy không gian chật chội. Tuy ban nãy Grace không để ý đến người đàn ông đang nán lại cửa hiệu nhưng bây giờ, cô lại ý thức rất rõ ràng. Giá như đây là cửa hàng gia dụng ở Drayton thì cô còn có thể đề nghị giúp đỡ anh ta một chút, hoặc có thể gợi ý về món này món kia. Nhưng ở đây, dường như anh ta còn hiểu rõ hiệu sách này hơn cả cô.
Grace kín đáo phủi hết bụi bặm dính trên váy và thầm thề rằng sẽ không bao giờ mặc bất cứ thứ gì màu trắng cho đến khi cửa tiệm này được lau chùi sạch sẽ tinh tươm. Cuối cùng, cô quyết định dọn dẹp những đồ đạc linh tinh nằm ngổn ngang trên quầy trong lúc chờ anh chọn sách. Phía dưới quầy, Grace tìm được một chiếc ly cũ nằm trong cái tủ, rồi cô gom hết đống bút chì trong tủ ra, cái nào cái nấy đều đã mòn vẹt. Tiếp theo, cô xử lý mớ giấy rác lặt vặt, sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng để chắc chắn không nhầm lẫn với hóa đơn vì hai cái này thường na ná như nhau.
Khi Grace nhìn lên, anh chàng đó đã đứng trước quầy thanh toán được dọn dẹp gọn gàng phần nào. Anh mỉm cười và đáp lại cái nhìn của cô bằng đôi mắt màu xanh lục quyến rũ nhất trần đời. Cằm của anh hơi chẽ đôi, khiến cho phần quai hàm hoàn hảo càng thêm sắc nét và trông anh hấp dẫn hệt như một diễn viên điện ảnh.
Grace cố vắt óc nghĩ ra câu nào đó thật duyên dáng nhưng rốt cuộc cô lại hấp tấp hỏi một câu nhạt thếch, “Em có thể giúp gì cho anh không?”
Anh chàng đẩy chồng sách trên quầy về phía cô. Vì mải lạc lối trong đôi mắt đẹp của anh nên Grace đã không để ý đến chúng.
“Tôi muốn mua mấy quyển này. Phiền cô tính tiền giúp tôi.”
Anh tự nhiên đút tay vào túi và chọn một tư thế đứng thoải mái, rõ ràng anh đang có ý định bắt chuyện. “Tôi không biết là ông Evans có thuê nhân viên bán hàng đấy.”
Grace nhấn vào một nút bấm trên chiếc máy tính tiền National cũ rích, và âm thanh ì ạch của nó liền vang lên trong cửa hàng trống trải. “Hôm nay là ngày đầu tiên em làm ở đây.” Cô ngại ngùng liếc nhìn anh trong lúc với lấy cuốn sách tiếp theo. “Hồi nãy cũng may là có anh. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ.”
Anh nở nụ cười tươi rói khiến cho làn da mịn màng nhăn lại ở khóe mắt. “Ít ra tôi cũng làm được việc đó. Tôi là khách quen ở đây từ hồi nhỏ. Tôi thấy cô đang dọn dẹp lại chỗ này. Một nhiệm vụ khó nhằn đấy.”
“Em đang tìm kiếm thử thách ấy mà.” Grace đáp, thừa nhận mình đang nói rất chân thành. Nếu không còn việc nào khác để làm thì sắp xếp cửa hàng cho gọn gàng, ngăn nắp sẽ giúp cô giết thời gian trong sáu tháng tới.
“Nó thực sự là một thử thách đấy.” Người khách liếc nhìn không gian đằng sau mình và giả vờ làm bộ mặt nhăn nhó. “Nhất là khi cô lại yêu sách. Tiểu thuyết huyền bí cũng có thể là truyện kinh dị, sách kinh điển cũng có thể kể chuyện tình yêu, rồi đủ thể loại phức tạp đan xen khác nữa.”
“Không đâu ạ,” Grace thú thật. “Ý em là em không phải người yêu sách gì cả. Em không có nhiều thời gian đọc sách.”
Anh hơi nhổm người về trước, dường như cảm thấy khó tin trước lời thú nhận của Grace nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. “Vậy, nếu cô định bắt đầu đọc thì tôi nghĩ cô có thể thử cuốn Bá tước Monte Cristo. Một tác phẩm kinh điển mà tôi rất thích.” Anh nghiêng đầu. “Nó cũng là một câu chuyện tình yêu.”
“Em sẽ suy nghĩ ạ.” Grace nhấc quyển sách cuối cùng lên. “Cảm ơn anh đã giới thiệu.”
Anh lấy ví ra và trả tiền mua sách. “Tôi có thể mạn phép được biết tên cô không?”
“Grace Bennett ạ.” Cô đáp.
“Cô Bennett.” Anh lịch sự gật đầu. “Tôi là George Anderson. Tôi rất háo hức muốn biết cô sẽ làm gì cho hiệu sách này.”
Grace im lặng gật đầu. Trước khi George rời đi, anh còn lùi lại để gửi đến cô một nụ cười “chết người”.
Trời đất ạ!
Grace đặt hai tay lên ngực như muốn làm chậm lại nhịp đập dồn dập của trái tim. Ngay lúc đó chuông cửa lại vang lên và ông Evans bước vào, bầu không khí trong cửa hàng bỗng trở nên ngột ngạt vì vẻ cáu kỉnh của ông.
Ông nhìn lướt qua mặt quầy thu ngân gọn gàng và cặp lông mày rậm rạp cau lại đầy kinh hãi, “Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Chúng ta bị cướp à?”
“Cháu vừa dọn dẹp ạ.” Grace đáp.
Ông Evans quắc mắt và trừng trừng nhìn quanh hiệu sách, “Bởi vậy nên ở kia vẫn bụi bặm đấy nhỉ!” Ông quạt quạt tờ báo gấp lại trước mặt mình như thể bản thân không khí đã gây ra một sự xúc phạm ghê gớm.
Grace bồn chồn căng thẳng, chờ đợi những lời đay nghiến trút xuống đầu giống như ngày trước ông chú vẫn thường trách mắng cô. Suốt bao năm làm việc cho ông ấy, từ lúc Grace học xong năm cuối ở trường Drayton cho đến khi chuyển đến London, ông luôn nhiệt tình vạch ra một cách vô cùng chi tiết, tất cả những thiếu sót dẫn đến thất bại của cô. Tinh thần làm việc của Grace quá kém cỏi so với kì vọng của ông. Cô phí phạm sản phẩm còn sử dụng được. Lẽ ra hàng hóa có thể bán chạy hơn nếu như Grace thông minh, nhạy bén, chú tâm hơn. Và bớt ngốc nghếch hơn.
Cô siết chặt bàn tay thành nắm đấm, gồng mình chuẩn bị hứng chịu trận chỉ trích về khiếm khuyết của bản thân.
“Tôi nghĩ là nó cần được kì cọ kĩ lưỡng hơn.” Ông Evans làu bàu ra chiều bất đắc dĩ.
Grace nới lỏng nắm tay, “Dạ, ý của bác là?”
“Chỗ này hơi bụi bặm một chút mà tôi thì không có thời gian rề rà với nó.” Ông đập tờ báo lên mặt bàn và cầm lấy xấp biên lai, mặc kệ những tờ bị rơi vung vãi. “Cảm ơn vì cô không xem qua hóa đơn của tôi.”
“Cháu không bao giờ dám tự tiện ạ.” Grace cúi xuống nhặt mấy tờ biên lai rơi ra rồi đưa trả cho ông chủ tiệm, cẩn thận không nhìn vào chúng.
Ông Evans nhét chúng vào xấp giấy tờ rồi biến mất vào căn phòng nhỏ phía sau tiệm. Ông không trở ra suốt một lúc lâu và nếu có xuất hiện thì chỉ loay hoay ở đằng sau, lựa tới lựa lui mấy cuốn sách, trông giống như một khách hàng hơn là chủ tiệm.
Grace dành thời gian còn lại của buổi chiều để quét bụi xong xuôi và lau sạch quầy thu ngân. Bên dưới lớp bụi lưu niên, hiệu sách thật ra khá trang nhã với những hoa văn uốn lượn mềm mại được chạm khắc ở các góc và lớp sơn màu hạt dẻ đáng yêu. Thật may vì không có thêm vị khách quen nào nhờ cô tìm sách giúp nên việc duy nhất yêu cầu Grace giao tiếp với khách hàng là thu tiền của họ.
Cuối cùng, khi đến giờ tan ca, câu chào của cô với ông Evans đã được ông làu bàu đáp lại và thêm chút ậm ừ.
Mặc dù cả người nhem nhuốc bụi bẩn, mệt lả và cảm thấy áy náy vì bản thân làm việc chưa đủ siêng năng, nhưng Grace vẫn háo hức ba chân bốn cẳng chạy về nhà để hỏi thăm tình hình phỏng vấn của Viv.
Vừa về tới nhà, Grace liền mở tung cửa ra và gọi, “Viv ơi, cậu đã…?”
Từ chiếc radio được vặn âm lượng tối đa, một giọng nói vang lên khắp phòng khách như thông báo cho thính giả biết một hạm đội đã được huy động.
Một đội gì cơ?
Bác Weatherford và Viv đang ngồi trước radio, chăm chú lắng nghe. Viv lơ đễnh nhìn bạn mình và vẫy cô lại gần.
Grace vội vã lại ngồi cạnh Viv trên chiếc sô pha bọc vải nỉ màu xanh lam. “Chuyện gì vậy?” Cô thì thào. “Sao lại có phát thanh giờ này? Chưa đến 6 giờ mà.”
Viv lo lắng liếc nhìn bạn. “Tin mới đến chiều nay. Người ta kêu gọi các lực lượng dự phòng. Trước đó thì họ bảo chúng ta đừng vội kết luận là chiến tranh sắp nổ ra. Nhưng làm sao không nghĩ vậy khi các hạm đội đã được huy động và toàn bộ sĩ quan hải quân dự bị cũng như Lực lượng Không quân Hoàng gia còn lại phải đi nhận nhiệm vụ chứ?”
Grace ngả lưng vào chiếc sô pha, cảm thấy choáng váng với thông tin vừa nhận. Sao cô lại không nghe được tin tức gì hết? Mà cũng phải thôi, cả ngày nay cô tất bật với việc dọn dẹp, đầu óc chỉ mải mê vào công việc và một vài khách hàng lâu lâu lai vãng.
Lời dự đoán dội lên trong không gian đang chạy rần rần khắp người Grace. Chính là nó.
Chiến tranh.
Bác Weatherford không nói một lời nào, khuôn mặt hiện lên vẻ nhẫn nhục. Rồi bác bất ngờ đứng dậy, tắt radio. “Hôm nay như vậy là đủ rồi.” Bác hít một hơi thật sâu và quay sang Grace. “Ngày đầu đi làm ổn chứ hả cháu?”
“Dạ ổn, cháu cảm ơn bác.” Grace nhỏ nhẹ trả lời.
“Tốt rồi.” Bác uể oải gật đầu. “Cháu ngồi chơi, bây giờ bác phải đi chuẩn bị bánh kidney cho bữa tối, nếu không chúng ta sẽ không có gì ăn đâu.”
Không đợi ai trả lời, bà Weatherford vội vàng ra khỏi phòng, lưng bà ưỡn thẳng lên một cách bất thường.
Viv hạ giọng xuống, “Họ sẽ sơ tán lũ trẻ vào ngày mai. Đưa tất cả đi khỏi đất nước này, hoặc ít ra cũng đưa những đứa mà bố mẹ đã đăng kí cho chúng đi.”
Tin tức đó như thụi vào ngực Grace. Viv nói đúng. Làm sao họ có thể giả vờ như chiến tranh sẽ không xảy ra khi những biện pháp chuẩn bị này đang được triển khai?
Grace nghĩ đến bà nội trợ trong tiệm sách sáng nay. Bà vẫn vui vẻ chọn sách mà không mảy may biết rằng ngày mai con mình sẽ bị đưa đi. Tất cả những người mẹ ở London sẽ lạc mất con trong cuộc di tản ấy. Và nhiều người trong số họ còn phải chấp nhận tiễn chồng ra trận.
Nếu không đủ số đàn ông tình nguyện thì phụ nữ cũng có thể bị gọi đi lính. Dạ dày Grace hơi thắt lại.
Colin có thể bị gọi nhập ngũ.
Bảo sao mà bác Weatherford không muốn ngồi nghe thêm gì nữa.
Viv chăm chú nhìn xuống tấm thảm, trầm ngâm. Nỗi sợ hãi siết chặt lồng ngực Grace, nhưng cô cố nặn ra một câu gì đó thật hài hước để cả hai không bị chết chìm trong nỗi tuyệt vọng, “Bọn trẻ sẽ ổn cả thôi, miễn là chúng không phải sống chung với ông chú mình và cả nhà của ông ấy.”
Viv nở nụ cười buồn bã và hùa theo bạn, “Dù gì thì ông ấy cũng không đời nào chịu cho chúng ở ké đâu.”
Lúc này Grace mới nhận ra Viv vẫn đang mặc bộ vest màu xanh hải quân thanh lịch. “Hôm nay cậu được phỏng vấn chưa?”
Viv gật đầu, “Tớ được nhận vào làm nhân viên bán hàng. Mai bắt đầu, cũng may là công việc đó vẫn còn trụ được đến bây giờ.”
“Tớ tin nó sẽ duy trì được khá lâu.” Grace siết chặt tay bạn. “Người ta luôn cần một đôi vớ mới hoặc một cái áo khoác mới để giúp họ thấy tự tin hơn.”
“Hoặc một con voi hả?” Viv nghiêng đầu.
“Biết đâu là con gấu túi?” Grace nhún vai.
Viv toét miệng cười tinh quái. “Thậm chí có thể là báo đốm?”
“Đừng quên cả dây dắt nó.” Grace cảnh báo.
Viv bỗng nghiêm mặt lại, “Chúng ta sẽ vượt qua được hết, Grace Bennett ạ. Rồi cậu sẽ thấy.”
Viv siết chặt tay Grace, như một lời nhắc nhở về tình bạn thắm thiết mà họ đã vun đắp từ thời ấu thơ. Sự gắn bó keo sơn đó đã giúp hai cô gái vượt qua nỗi đau khi Grace mất mẹ, chịu đựng cuộc sống tủi nhục ở Drayton, hay chấp nhận sự độc đoán của bố mẹ Viv và thậm chí phớt lờ những trò trêu chọc dai dẳng của cái gã ngớ ngẩn Geoffrey Simmons.
Họ có thể sát cánh bên nhau để đương đầu với mọi thách thức chực chờ ập đến - bất kể là ông chủ cửa hàng cáu kỉnh hay một cuộc chiến đang cận kề.