Chương 1
Hồng đêm từng đóa thắm tươi xinh
Đẹp như người ấy vấn vương tình
Hương lồng trong bóng hoa thầm kín
Trăng mềm như nước gửi mộng xinh.
Erev Shel Shoshanim – Hoa hồng đêm – Bài hát Israel
Theo địa chỉ trên tờ giấy, tôi tới con hẻm ở khu Đông Đài Bắc.
Sau khi đi nhầm đường tới bốn lần, cuối cùng tôi cũng đã tới được nơi cần tới. Ấn chuông nhà C tầng bảy, không thấy ai nghe, nhưng hai giây sau cửa lớn đã mở.
Cửa thang máy dán một tờ giấy: “Thang máy đang hỏng, xin bạn rộng lòng. Đi thang bộ nhiều, tốt cho sức khỏe.”
Tôi đành len lỏi qua tám cái thùng rác chất đầy trên lối cầu thang bộ để trèo lên trên. Đến tầng bảy, tôi thấy ba căn hộ nằm thẳng hàng, căn ở giữa cửa mở chừng năm phân.
Tôi bước tới chín bước, đẩy cửa vào, đưa mắt nhìn sáu chậu cây nằm trên giá sắt ngoài hành lang. Ánh hoàng hôn từ phía Tây hắt vào làm lá cây và lối đi lấp lánh sắc vàng ấm áp.
Tôi quay người, cúi xuống cởi giày rồi bước vào phòng khách.
“Xin lỗi đã làm phiền”, tôi nói.
Chưa kịp nhìn kỹ cách bài trí trong phòng khách thì một chú chó lông dài màu vàng đã nhào về phía tôi.
Tôi vội vàng đưa hai tay lên ôm cổ, ngồi thụp xuống.
“Tiểu Bì, không được!” Bên tai tôi vang lên tiếng con gái khẽ hét.
Sau đó, tôi cảm thấy chú chó kia đang liếm láp mu bàn tay phải của mình.
“Anh đang làm gì thế?” Có lẽ cô gái đó đang hỏi tôi.
Tôi từ từ hạ tay xuống, nhổm người dậy, xoa đầu chú chó đang vẫy đuôi rối rít.
Căn phòng khách này có năm chiếc sofa màu xanh da trời, trái phải hai chiếc, ở giữa ba chiếc. Năm chiếc sofa xếp thành hình vòng cung, bao quanh một chiếc bàn trà hình chữ nhật.
Cô gái ngồi trên chiếc ghế chính giữa trong ba chiếc sofa ở trung tâm, chân phải gác lên bàn, nhìn tôi đăm đăm.
“Tự vệ.” Tôi đáp.
“Như thế sao lại gọi là tự vệ?” Cô ấy hỏi.
“Chó thông thường tính hiền, những con chó chủ động tấn công người khác rất hiếm.”
“Thế à?”
“Ừ. Vì vậy khi chó đuổi theo cắn cô, nếu cô quay lại tiến đến gần nó, nó sẽ lùi lại.”
“Nếu anh tiến đến gần nó mà nó không lùi lại thì sao?”
“Hỏi hay lắm. Thế có nghĩa là con chó đó quả thật rất hung dữ, hoặc là chó dại.”
“Thế thì phải làm sao?”
“Vậy thì chỉ còn cách ôm lấy cổ ngồi thụp xuống như tôi khi nãy.”
“Tại sao?”
“Rất đơn giản. Trừ cái cổ không thể cắn được ra, những chỗ khác đều có thể.”
“Cậu nhóc này cũng thú vị đấy.”
Cô gái ngồi thẳng dậy, rụt chiếc chân phải gác trên bàn lại, bật cười.
“Cậu nhóc?”
“Tôi thường gọi người không quen biết là cậu nhóc.”
“À.”
“Mời ngồi.” Cô gái chỉ tay vào chiếc ghế bên tay trái trước mặt mình.
“Cám ơn.” Tôi ngồi xuống.
“Hình như Tiểu Bì rất thích anh.”
“Có lẽ vậy.”
“Nhưng nó là chó đực mà.”
“Chó đực thì cũng thích con trai được chứ sao?”
“Vậy thì chó cái phải làm thế nào?”
“Sao lại có chó cái ở đây?”
“Dĩ nhiên rồi. Nếu như chó đực đều thích con trai, vậy thì chó cái chẳng phải rất đáng thương sao?”
“Không đáng thương đâu, vì chó cái có thể chửi người ta được.”
“Sao lại nói thế?”
“Chó cái trong tiếng Anh là ‘bitch’. Người nước ngoài thường dùng từ ‘bitch’ để chửi nhau.”
“Nhóc, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
Cô gái nhíu mày, hai tay bắt chéo trước ngực, nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi đến thuê phòng.”
“Vậy tại sao cứ nói mãi chuyện chó má với tôi?”
“Bà chị ơi, là do chị cứ hỏi tôi chuyện chó má đó chứ?”
“Bà chị?”
“Tôi thường gọi những người phụ nữ không quen biết là bà chị.”
Đang ngồi nghe chúng tôi nói chuyện, Tiểu Bì bắt đầu tiến tới gần, hít hít ống quần tôi.
“Đúng là Tiểu Bì rất thích anh đấy.”
“Ừ.” Tôi lại xoa đầu Tiểu Bì.
“Anh cũng thích Tiểu Bì chứ?”
“Ừ. Con chó này ngoan thật.”
“Sao lại gọi là ‘con chó này’? Nó thân thiết với anh như vậy mà anh không nỡ gọi tên nó sao?” Giọng cô gái cao vút lên.
“Phải, phải, phải.” Tôi cuống quýt nói thêm: “Tiểu Bì thật ngoan.”
“Cho nên tôi quyết định rồi, tôi sẽ cho anh thuê phòng.” Cô gái đứng dậy nói.
“Nhưng tôi… tôi chưa xem phòng mà.”
“Phòng nào mà chẳng như nhau, đều có bốn góc vuông cả.”
“Nhưng cứ xem qua vẫn tốt hơn.”
“Anh thật chẳng dứt khoát chút nào, uổng công Tiểu Bì thích anh như thế.”
“Bà chị này…”
“Đừng gọi tôi là bà chị. Tôi tên Diệp Mai Quế. Chữ Mai trong ‘hoa mai’, Quế trong ‘hoa quế’.”
“Vậy còn tiền thuê phòng? Trong quảng cáo chỉ đăng: Giá thỏa thuận.”
“Ở đây có hai phòng, giá chủ nhà đưa ra là mười lăm ngàn tệ(1), vì thế hai chúng ta mỗi người bảy ngàn rưỡi.”
“Cô không phải chủ nhà sao?”
“Không. Tôi ở đây hai năm rồi, chủ nhà đang ở nước ngoài.”
“Nếu tiền nhà đã cố định, thì còn thỏa thuận gì nữa?”
“Còn tiền điện nước.”
“À phải. Tiền điện nước thì thế nào?”
“Theo tôi, tiền điện nước chia ba, anh thấy thế nào?”
“Chia ba?”
“Ừ. Tôi, anh và Tiểu Bì.”
“Tiểu Bì cũng phải đóng tiền điện nước à?”
“Nó cũng ở đây, sao lại không phải đóng?”
“Nhưng nó chỉ là một con chó thôi mà?”
“Chó thì đã sao? Chúng ta đều sống chung một mái nhà, không thể thiên vị.”
“Nói hay lắm. Đương nhiên nó phải đóng rồi.” Tôi giơ ngón tay cái lên, tỏ ý kính phục sự công bằng vô tư của cô gái.
Hơn nữa nếu Tiểu Bì cũng phải đóng tiền điện nước, vậy tôi chỉ còn phải trả một phần ba, tội gì không hưởng?
“Nhưng xét thấy trước mắt Tiểu Bì chưa có đủ năng lực tài chính…”
“Năng lực tài chính?” Tôi há hốc mồm.
“Vì thế phần của Tiểu Bì sẽ do hai chúng ta gánh vác.”
“Không công bằng!” Đến lượt tôi đứng bật dậy, cất cao giọng.
“Mang tiếng là con người – linh hồn của vạn vật – mà anh còn so đo tiền điện nước với cả một con chó sao?”
“Không phải chuyện so đo hay không, mà… đấy là chó của cô chứ?”
“Nhưng Tiểu Bì nó thích anh. Anh không thấy mình nên báo đáp lại tình cảm đó sao?”
“Nói đi nói lại thì tiền điện nước vẫn chia đều cho hai chúng ta thôi chứ gì?”
“Ha ha, nhóc…” Cô gái bật cười thành tiếng, chỉ vào tôi: “Cuối cùng anh cũng thông minh ra rồi đấy!”
Lúc này Tiểu Bì đột nhiên đứng dậy, gác chân lên thắt lưng của tôi, há mồm, lè lưỡi.
“Thấy chưa, Tiểu Bì cũng đồng ý rồi. Theo nguyên tắc dân chủ của xã hội tư bản, thế là hai thắng một rồi nhé!”
“Như thế này chưa chắc là nó đã đồng ý đâu, biết đâu nó thương hại thôi.”
“Thương hại cái gì?”
“Thương hại tôi đó.”
“Thôi được rồi, nam tử hán đại trượng phu đừng có lằng nhằng mãi thế. Quyết định vậy đi.”
“Bà chị…”
“Tôi đã nói rồi.” Cô gái ngắt lời. “Tôi tên Diệp Mai Quế.”
Tôi chưa kịp mở miệng, cô ấy đã đi thẳng vào trong phòng.
Một lúc sau, cô ấy từ trong đi ra, quăng cho tôi một chùm chìa khóa, tôi đưa tay lên bắt lấy.
“Lúc nào anh dọn đến cũng được.” Cô ấy chỉ bằng tay phải: “Phòng anh ở phía bên kia.”
Nói xong, cô ấy lại xoay người chuẩn bị đi vào phòng. Đi được một bước, chợt cô ấy ngoảnh lại: “Đương nhiên anh cũng có thể gọi tôi là, đóa hoa hồng nở rộ trong đêm.”
“Nghĩa là sao?”
“Hoa hồng đêm(2).”
Nói rồi cô ấy đi thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại.
***
Ánh đèn vàng sậm rực rỡ làm nổi bật những chân đèn bạc sáng trắng loá mắt, hắt lên khuôn mặt của những người đang quây tròn khiêu vũ trên sân khấu, lấp loá lúc trắng lúc vàng.
Tiếng nhạc vọng ra từ chiếc radio cũ, tuy vang vọng nhưng lại không hề chói tai.
Không phải là những bản tình ca yêu đương rối rắm của những bài hát đang thịnh, cũng không phải nhạc cổ điển, mà tựa như dân ca.
Giai điệu vô cùng đẹp đẽ, gợi chút hoài cảm xa xôi.
Dường như chẳng hề tương xứng với đám thanh niên nam nữ trạc hai mươi như bọn tôi.
Âm nhạc tạm dừng, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, mọi người nhìn nhau mỉm cười.
Không biết họ vỗ tay khích lệ chính mình? Hay để chúc mừng cho điệu nhảy cuối cùng đã kết thúc?
“Xin hãy mời bạn nhảy!”
Một anh chàng khoá trên dáng mảnh khảnh cò hương nhưng cổ họng lại hoàn toàn tương phản với thân hình, hét lên.
Tôi bỗng cảm thấy chói tai.
Nhìn ra xung quanh, mấy nàng hot girl đều đã được vây kín từ lâu.
Có cô cười cười xua tay, có cô lại đưa tay phải nâng nhẹ tà váy, nhún chân ra chiều đồng ý.
Mấy đàn anh thường nói, con gái cũng giống như miếng bánh ngon, càng ngọt càng lắm ruồi. Tôi chỉ là một chú ruồi tép riu, làm sao đấu lại lũ nhặng xanh kia được, đành học theo tinh thần AQ của Lỗ Tấn tiên sinh, tự nhủ lòng ăn ngọt có hại cho sức khoẻ.
Rồi từ từ lùi bước, rời xa trung tâm quảng trường.
Không khí vũ hội vô cùng sôi nổi, tôi lại muốn tìm chỗ trốn.