Chương 14
Cuối cùng Diệp Mai Quế đã quay về dạy tại trường mẫu giáo. Thói quen sinh hoạt của tôi lại phải thay đổi thêm một lần nữa.
Bởi vì Diệp Mai Quế phải dậy sớm đi làm, nên khi tôi thức dậy, cô ấy đã ra khỏi nhà. Trước đây dù là đi tàu điện hay đi xe buýt, tôi luôn có thể ra khỏi nhà trước để nhìn thấy cô ấy.
Bây giờ đột nhiên không thể nào nhìn thấy cô ấy trước khi đi làm, tôi cảm thấy rất không quen.
Thậm chí có thể nói, tôi gần như không muốn ra khỏi nhà.
Ngày đầu tiên Diệp Mai Quế đi dạy ở trường mẫu giáo, cô ấy để lại một tờ giấy nhắn trên bàn trà, lấy nửa cốc nước chặn lên tờ giấy, trên tờ giấy còn đặt một viên vitamin.
Tờ giấy viết: “Tôi đi trước đây, tối gặp.” Sau đó vẽ một bông hoa hồng. Bông hồng đó vẽ rất tỉ mỉ, thậm chí còn có cả lá và gân lá rất rõ ràng, đường nét mỗi cánh hoa cũng rất rõ rệt. Tôi nhìn bông hồng trên tờ giấy, ngẩn ngơ hồi lâu, tới khi tỉnh lại, thì đã không kịp. Hôm đó tôi đi muộn mười phút.
Tôi luôn gấp tờ giấy đó lại thật cẩn thận rồi nhét vào trong ví.
Mỗi lần ở công ty thấy mệt, tôi bèn lấy tờ giấy đó ra, ngắm bông hoa hồng. Tới hôm nay, trong ví tôi đã có chín bông.
Trước đây khi ở Đài Nam, tôi đi xe máy đi làm. Khi mới tới Đài Bắc, tôi có thể lập tức hình thành thói quen đi làm bằng tàu điện.
Quãng thời gian tàu điện tạm ngừng hoạt động, chuyển sang đi xe buýt, tôi cũng thích ứng được.
Khi lại quay lại đi làm bằng tàu điện, tôi càng thích ứng nhanh hơn.
Nhưng bây giờ mỗi ngày trước khi đi làm không nhìn thấy Diệp Mai Quế, dù thế nào tôi cũng không thể quen được.
Trong thời gian chín bông hoa hồng, Tràn Xả Lũ ngược lại càng thêm thân thiết với Nguyên Sam Tử. Trưa nào ăn cơm xong, anh ấy cũng lôi tôi đi uống cà phê. Uống cà phê xong, anh ấy sẽ đứng ở quầy nói chuyện với Nguyên Sam Tử. Có lúc tôi đợi anh ấy ở ngoài cửa, nếu đợi lâu quá, tôi sẽ về công ty trước.
Cũng vì thế mà buổi chiều, anh ấy đi làm muộn mấy lần.
Nhưng anh ấy chẳng thèm để ý.
Hôm nay tôi lại đợi Tràn Xả Lũ ngoài cửa tiệm của Nguyên Sam Tử. Tôi nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị về công ty thì anh ấy bỗng chạy tới nói: “Tiểu Kha, đi mua hoa với anh.”
“Mua hoa làm gì?”
“Anh muốn tặng cho Nguyên Sam Tử.”
“Anh tự đi mà mua.”
“Thế cậu nói xem, nên mua hoa gì?”
“Em không biết.”
“Gì cơ?” Tràn Xả Lũ sửng sốt: “Cậu không biết?”
“Đúng thế, em không biết. Thế thì sao?”
“Thân là một kỹ sư, cậu lại không biết phải mua hoa gì?”
“Anh thì biết chắc?”
“Đương nhiên tôi biết.”
“Nếu anh biết thì hỏi em làm gì?”
“Không phải anh hỏi cậu, mà là kiểm tra cậu. Không ngờ ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết, tội nghiệp.”
“Ê!”
Tôi quay người định về công ty làm việc, nhưng Tràn Xả Lũ cứ sống chết kéo tôi đi tới tiệm hoa bằng được.
Tiệm hoa ở ngay trong con ngõ bên phải quán cà phê của Nguyên Sam Tử. Tiệm hoa này không nằm trên đường về công ty tôi, vì thế tôi chưa bao giờ đi ngang qua đó.
Vừa tới tiệm, Tràn Xả Lũ liền chui tọt vào trong chọn hoa, tôi lại bị hai hàng chữ kết bằng hoa ở bức tường hai bên cửa tiệm thu hút.
Chữ ở tường bên trái là: “Biển khổ vô biên”;
Chữ ở tường bên phải là: “Quay đầu là bờ”.
Ông chủ bước ra nhìn thấy tôi, bèn mỉm cười nói: “Thí chủ, cuối cùng cậu đã tới.”
Tôi sững người, nhìn ông ấy thật kỹ. Sinh nhật của Diệp Mai Quế đã qua rồi, lẽ ra tôi không nên gặp thêm ai quái dị nữa chứ nhỉ?
“Cháu có quen bác không ạ?” Tôi ngờ vực hỏi.
“Trong lòng có biển, mắt khắc sẽ nhìn thấy biển.” Nói xong, ông ấy nhìn tôi cười đầy ẩn ý. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, đó là ông bác chủ nhà tôi đã từng gặp khi đi tìm nhà lúc mới tới Đài Bắc.
Thấy tôi có vẻ như đã biết mình là ai, ông ấy lại cười nói: “Không ngờ có thể gặp lại cậu, chúng ta thật có duyên.”
“Sao bác lại ở đây?”
“Ban ngày tôi bán hoa ở đây, buổi tối mới về nhà.”
“Ồ.” Tôi ậm ừ một tiếng: “Không ngờ bác vẫn nhớ cháu.”
“Lần đầu tiên gặp, tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc với cậu.”
“Thế ạ?”
“Ừ.” Ông ấy gật đầu: “Nhìn tướng mạo cho thấy cậu là một người rất cố chấp.”
“Cố chấp”
“Nói cách khác, trong ba thứ độc hại ‘tham, sân, si’, cái ‘si’ của cậu cực kỳ nghiêm trọng.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì cậu là đồ ngốc!”(1)
“Này!”
“Ha ha… “ Ông ấy đột nhiên cười rất sảng khoái: “Phản ứng của cậu vẫn y như thế, rất thẳng thắn.”
Tôi bắt đầu muốn giả chết lờ ông ấy đi, hơi ngó vào trong nhìn Tràn Xả Lũ vẫn đang loay hoay chọn hoa.
“Anh chàng kia…” Ông ấy chỉ vào Tràn Xả Lũ.
“Cũng là người cố chấp. Nhưng cái cố chấp của hai cậu không giống nhau.”
“Không giống ở chỗ nào ạ?” Điều này khiến tôi hiếu kỳ, đành hỏi ông ấy.
“Anh chàng kia và cậu giống nhau, đều rất thích hoa.” Ông ấy cười cười: “Nhưng anh ta cố chấp ở màu sắc, anh ta chỉ thích hoa màu vàng. Còn cậu…”
“Sao ạ?”
“Cậu lại chỉ thích một loại hoa.”
Tôi tròn mắt nhìn ông ấy. Ông ấy lại mỉm cười, rồi bỗng hỏi tôi: “Giống như trong một khu vườn trăm hoa đua nở, cậu có thể nhìn một cái ra ngay loại hoa mà cậu thích nhất không?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Là hoa gì?”
“Hoa hồng.”
“Hoa hồng như thế nào?”
“Hoa hồng nở trong đêm, hoa hồng đêm.”
Nghe xong, ông ấy cười nói: “Đây lẽ nào không phải là cố chấp.”
Tôi thoáng sững sờ.
“Được, để tôi hỏi thêm.” Ông ấy nhìn tôi: “Là bông nào?”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Cậu thích bông hồng đêm nào?”
“Chuyện này…”
Tôi bỗng không trả lời được, đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn rất lâu.
Trong lúc tôi ngẩn ngơ, Tràn Xả Lũ đã chọn xong hoa, bảo ông chủ bó lại và trả tiền.
Lúc Tràn Xả Lũ ra khỏi cửa hàng, kéo tôi đi, tôi mới định thần được. Đi mấy bước, tôi dừng lại, ngoái đầu nhìn ông bác đó, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của ông ấy.
“Đừng quên những lời tôi đã nói khi gặp cậu lần đầu tiên.” Ông ấy nói.
“Bác đã nói gì ạ?”
“Chúng ta không thể dùng mắt phàm để nhìn mọi vật, phải dùng ‘tâm’ để nhìn.”
“Cho nên?”
“Cho nên trong lòng có biển, mắt khắc sẽ nhìn thấy biển.”
Tôi vẫn còn đang muốn hỏi tiếp, nhưng Tràn Xả Lũ lại kéo tôi đi mất.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, cố tìm ra manh mối. Tới tòa nhà công ty, mới phát hiện ra không thấy Tràn Xả Lũ đâu hết.
Có lẽ lúc đi ngang qua cửa tiệm của Nguyên Sam Tử, anh ấy lại chui vào. Xem ra buổi chiều này anh ấy đi làm muộn rồi.
Buổi chiều đi làm, tôi lại lấy trong ví ra chín bông hồng, sau đó nghĩ về câu nói “Trong lòng có biển thì mắt khắc sẽ nhìn thấy biển.”
Đầu tôi như bị một cú sét đánh trúng, tôi lập tức tỉnh ra.
Ý nghĩa của câu này chẳng phải là: “Trong lòng có hoa hồng đêm, mắt ắt sẽ nhìn thấy hoa hồng đêm?”
Ngoài ở tiệm hoa ra, gần như tôi rất ít khi nhìn thấy hoa hồng. Dù là ở tiệm hoa vừa rồi, tôi cũng không muốn dùng “mắt” để tìm hoa hồng.
Thì ra tôi không hề thật sự thích hoa hồng “hữu hình”.
Cái tôi thích, là hoa hồng “vô hình”.
Cũng tức là, bởi vì trong lòng tôi có hoa hồng đêm, vì thế trong mắt tôi, tự nhiên có thể dễ dàng nhìn thấy hoa hồng đêm.
Cuối cùng tôi đã hiểu.
Nhưng, hoa hồng đêm trong lòng tôi là?
Tôi nhắm mắt lại, thử dùng “tâm” để nhìn hoa hồng đêm.
Sau mấy giây, tôi nghe thấy một đoạn hội thoại:
“Đương nhiên anh cũng có thể gọi tôi là một đóa hồng nở trong đêm.”
“Nghĩa là sao?”
“Hoa hồng đêm.”
Đây là cuộc nói chuyện khi tôi và Diệp Mai Quế gặp nhau lần đầu, sau đó tôi nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp của Diệp Mai Quế, nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Hình ảnh của Diệp Mai Quế dần dần bị thay thế bởi hoa hồng đêm, hoặc giả nói, hai hình ảnh này căn bản là chồng khớp lên nhau. Vì thế tôi nhìn thấy lá của hoa hồng đêm, gai của hoa hồng đêm, nhìn thấy nụ chúm chím của hoa hồng đêm, nhìn thấy hoa hồng đêm bừng nở, nhìn thấy cánh hoa của hoa hồng đêm, nhìn thấy những giọt nước đọng trên đó.
Tim tôi nhìn thấy, là Diệp Mai Quế, cũng chính là hoa hồng đêm.
Tôi vừa mở choàng mắt ra, liền lập tức bắt gặp bông hồng trên tờ giấy.
Tôi như nhìn thấy buổi sáng trước khi đi làm, Diệp Mai Quế lấy từ trong lọ ra một viên thuốc, sau đó vào bếp, rót nửa ly nước. Tiếp đó cô ấy cúi xuống, nhấc một tờ giấy trên bàn trà lên, ngồi viết trên sofa. Miệng cô ấy hơi mỉm cười, bắt đầu đặt một nét trên giấy, vẽ một bông hồng.
Trong lòng tôi hét lớn: “Hoa Hồng, đừng vẽ nữa. Ra khỏi nhà đi, em sắp muộn làm rồi!”
Cô ấy không nghe thấy, vẫn hết sức tập trung và tỉ mỉ.
Cuối cùng cũng vẽ xong, cô ấy đứng dậy, giơ tờ giấy lên cao, ngắm nghía một hồi rồi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ấy nhìn đồng hồ, vội vàng cầm ví lên, cúi người xuống vỗ đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về sớm thôi.”
Trong lòng tôi nhìn thấy hoa hồng đêm, vì thế trong mắt tôi, chỗ nào cũng tràn ngập hoa hồng đêm.
Tôi lập tức đứng bật dậy, chạy ra khỏi văn phòng, phi xuống lầu. Bởi vì tôi đột nhiên rất muốn nhìn thấy Diệp Mai Quế.
Nhưng tôi không biết trường cô ấy dạy ở đâu. Tôi đành chạy đến quán cà phê của Nguyên Sam Tử trước, hỏi cô ấy xem trường mẫu giáo ở nơi nào?
Tràn Xả Lũ quả nhiên đang ở đó.
“Ra khỏi cửa, cậu rẽ trái. Tới một cửa hàng bán áo vest thì rẽ phải.”
Nguyên Sam Tử còn chưa kịp lên tiếng, Tràn Xả Lũ đã nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đi thẳng, tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, rẽ phải một trăm mét nữa là tới…”
“Cảm ơn.” Tôi lập tức quay người đi.
“Là đến tòa nhà công ty chúng ta.”
“Này!” Tôi lại quay lại, trừng mắt nhìn Tràn Xả Lũ.
Nguyên Sam Tử cười cười, gọi tôi đi tới cửa với cô ấy, sau đó chỉ đường tường tận.
Tôi nói cảm ơn, rồi quay đầu chạy như bay về phía trước. Chạy một mạch tới cổng trường, tôi mới dừng lại, thở dốc. Tôi đi vào trường mẫu giáo, tiếng ca hát của các bạn nhỏ vang lên, lần theo tiếng ca, tôi nhìn thấy Diệp Mai Quế đang ngồi phía ngoài phòng học, dạy bọn nhỏ hát.
Bên phải, phía trước tôi hai mươi mét, Diệp Mai Quế ngồi trên thảm cỏ, quay lưng lại phía tôi. Các em nhỏ trước mặt cô ấy cũng đều ngồi trên thảm cỏ.
Lúc thì cô ấy vỗ nhẹ hai tay, lúc thì ngân nga hát, cơ thể cũng đôi lúc khẽ đung đưa, tôi thảng hoặc có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của cô ấy.
Vẻ mặt này giống với vẻ mặt của chị khi dạy điệu “Hoa hồng đêm” trên quảng trường. Hình dáng hai đóa hồng đêm lại bắt đầu giao hòa và chồng khớp lên nhau trong lòng tôi.
Cho tới khi dường như Diệp Mai Quế phát hiện ra phía sau có người, bèn quay lại, nhìn thấy tôi.
Cô ấy bỗng đứng bật dậy, chạy đến. Tôi cũng chạy về phía cô ấy. Chúng tôi gặp nhau dưới một gốc cây.
Tình cảnh này giống hệt tôi và chị trong The Last Dance, khi điệu “Hoa hồng đêm” xuất hiện.
“Ê!”
Diệp Mai Quế gọi tôi, tôi lại rời khỏi quảng trường đêm, quay về với gốc cây ban ngày.
“Ờ.”
“Ờ gì mà ờ?” Cô ấy lườm tôi: “Anh đến đây là để ờ cho tôi nghe đấy à?”
“Không thể ờ à?”
“Không được.”
“Ừm.”
“Ừm cũng không được.”
“Vậy…” Tôi nghĩ một lúc, vò đầu: “Cô khỏe không?”
“Tôi khỏe lắm.”
“Ăn cơm trưa chưa?”
“Thế cô không đói nữa đâu nhỉ?”
“Nói thừa.” Cô ấy lại lườm tôi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Tôi không phải vì muốn nói gì nên mới đến đây, tôi là vì muốn nhìn thấy cô.”
Mặt cô ấy ửng đỏ, một lúc sau mới cúi xuống hừ khẽ: “Lại bịa đặt.”
Chúng tôi lặng lẽ đứng dưới gốc cây, không nói gì thêm. Tôi cứ ngắm nhìn Diệp Mai Quế đang cúi đầu, khi thì tôi nhắm mắt, khi thì lại mở mắt ra.
Khi nhắm mắt, trong lòng tôi nhìn thấy hoa hồng đêm; mở mắt ra, tôi vẫn nhìn thấy hoa hồng đêm. Dù là Diệp Mai Quế hay là hoa hồng đêm, thì tim tôi thấy gì, mắt tôi cũng thấy như vậy.
Khi gò má Diệp Mai Quế thoáng ửng đỏ, tôi sẽ nhìn thấy những cánh hoa kiều diễm của hoa hồng đêm, khi gió thổi tóc cô ấy bay bay, tôi sẽ nhìn thấy cành lá của hoa hồng đêm đung đưa trong gió.
“Đúng rồi, sao anh lại biết chỗ này?” Diệp Mai Quế ngước lên hỏi tôi.
“Nguyên Sam Tử nói cho tôi biết.”
“Ờ.” Cô ấy lại tiếp tục: “Sao tự nhiên anh lại muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
“Tôi đang hỏi anh mà?”
“Tôi cũng không biết nữa, chỉ là đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô thôi.”
“Ừm.” Cô ấy cười cười: “Giờ thì anh thấy rồi đấy.”
“Ừ. Cuối cùng cũng đã thấy rồi, thật tốt biết mấy.”
“Anh không nên chạy tới đây, buổi tối chúng ta có thể gặp nhau mà.”
“Ừ, nói cũng phải. Nhưng tôi cứ cảm thấy trước khi đi làm mà không được gặp cô thì rất không quen.”
“Ngốc ạ, có gì mà không quen?”
“Đúng thật là không quen.”
“Vậy sau này anh ra khỏi nhà cùng với tôi là được rồi. Nhưng mà…” Diệp Mai Quế nhìn tôi: “Anh mê ngủ như thế, muốn anh dậy sớm chắc là khó lắm.”
“Không khó, không khó chút nào.” Tôi vội xua tay: “Tôi nhất định sẽ dậy sớm.”
Nghe vậy, Diệp Mai Quế bật cười.
“Được rồi, anh quay lại làm việc đi.”
“Ừ. Tối nay cô có về nhà không?”
“Nói thừa. Có hôm nào tôi không về nhà chứ?”
“Tốt quá. Tối nay tôi lại có thể gặp cô rồi.”
“Ừ. Hôm nay đừng mua cơm ở ngoài về ăn nữa.”
“Ủa? Sao vậy?”
“Ăn ở nhà là được.”
“Tôi mua cơm về, cũng là ăn ở nhà mà?”
“Ngốc ạ, tối nay tôi nấu cơm.”
“Có phần của tôi không?”
“Đương nhiên có” Diệp Mai Quế lại lườm tôi.
“Vậy… tôi quay về làm việc đây.”
“Ừ.”
Đi được hai bước, tôi ngoái đầu sang bên trái: “Hoa Hồng.”
“Gì thế?”
“Hãy bảo trọng.”
“Vớ vẩn.”
Tôi lại bước hai bước, lần này ngoái đầu về bên phải:
“Hoa Hồng.”
“Lại muốn gì đây?”
“Để tôi nhìn cô thêm lần nữa.”
“Anh khùng hả!”
Tôi lại đi về phía trước, vừa dừng chân lại đang định ngoái đầu, thì tiếng cô ấy vang lên sau lưng: “Anh thử ngoái lại một lần nữa xem.”
Tôi không nói không rằng, chuồn thẳng.
Trên đường trở về công ty, tôi vừa đi vừa nghĩ, tại sao lại vội vã nhất định phải muốn nhìn thấy Diệp Mai Quế? Trong lúc đợi qua đường, tôi bỗng nghĩ ra, động tác vừa rồi ngoái đầu lại nhìn cô ấy.
Lần cuối cùng tôi gặp chị, chị cũng ngoái lại như vậy.
Đây có lẽ đều là để biểu lộ sự lưu luyến không rời chăng?
Đèn vừa chuyển xanh, tôi lại bất giác lùi bước. Chân phải lùi lại phía sau, chân trái giậm cạnh chân phải, chân phải khẽ quét lên phía trước.
Ê? Đây là bước Yemenite mà.
Trước đây lúc chị hát “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín”, tôi luôn chăm chú lắng nghe, vì thế bước nhảy sẽ hơi rối loạn.
Chẳng trách nào tôi mãi không nhớ lại được bước nhảy của câu hát “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín.”
Cuối cùng tôi đã nhớ ra rồi.
Chân phải lùi lại phía sau, chân trái khép sát chân phải, chân phải khẽ quét lên phía trước. Đây chính là bước Yemenite của câu “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín.”
Tôi còn nhớ, vì động tác hai chân tôi ngược lại với chị, nên chị sẽ dùng chân trái khẽ quét lên phía trước. Động tác quét chân trái của chị rất tao nhã, hình như không hề làm tung bụi trên mặt đất.
Bức tranh ghép “hoa hồng đêm”, cuối cùng tôi đã ghép được hoàn chỉnh.
Đúng vậy, nhất định là tôi đã đem bức tranh này vùi sâu trong lòng, ở một nơi rất sâu rất sâu. Dần dà, bùn đất trên mặt nước bắt đầu trầm lắng, hoàn toàn phủ lấp bức tranh ấy. Đột nhiên mặt biển nổi sóng, bùn đất dưới đáy bị cuộn tung, vì thế lộ ra một góc của bức tranh. Sau đó sóng càng lúc càng lớn, tất cả bùn đất phủ trên bức tranh đều bị cuộn tung, nên toàn bộ bức tranh đã xuất hiện.
Nhưng, ai đã tạo ra sóng gió?
Nhất định là Diệp Mai Quế.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, khi cô ấy nói có thể gọi mình là “hoa hồng đêm”, mặt biển đã bắt đầu cuộn sóng, vì thế lộ ra một phần bức tranh. Sau đó là ánh mắt, giọng nói và động tác của Diệp Mai Quế, vân vân, khiến cho sóng cuộn trào.
Cuối cùng đã cuộn tung tất cả bùn đất trên bức tranh lên.
Vì thế ánh mắt của chị, giọng nói dịu dàng của chị, nốt ruồi nâu nhạt trên gương mặt trắng ngần của chị, mỗi câu hát trong bài “hoa hồng đêm” của chị, mỗi bước nhảy trong vũ điệu “hoa hồng đêm” của chị…. Tôi đều đã nhớ lại hết.
Đèn giao thông trên đường không ngừng đổi màu xanh và đỏ, cũng giống như tôi hiện giờ, không ngừng thay đổi giữa “quá khứ” và “hiện tại”.
Tôi cứ đứng bên vệ đường, nhưng lại thấy như đang đứng trên đê biển, còn ký ức tựa như cơn sóng thần đang ập đến, hoàn toàn nhấn chìm tôi.
Thực ra ký ức trên quảng trường của tôi chỉ tới khi gặp chị lần cuối cùng mà thôi. “Hoa hồng đêm” không chỉ là điệu nhảy cuối cùng mà chị chỉ định trong The Last Dance, mà cũng là điệu nhảy cuối cùng của tôi trên quảng trường.
Từ sau lần đó, tôi không còn tới quảng trường nữa.
Bởi vì tôi tin rằng, quảng trường không có chị, cũng như vòng tròn không có tâm, không thể nào kết thành một vòng hoàn chỉnh.
Trong hai, ba năm sau khi chị đi, dù là một hơi thở giản đơn, cũng dễ dàng khiến tôi nhớ tới chị.
Tôi còn nhớ, mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi nhất định phải tự nói với bản thân mình: “Tôi thích hoa hồng đêm.”
Tôi cố gắng nhớ lại giọng nói và ngữ điệu của câu nói này, bởi vì chị đã từng dặn: “Sau này, nếu có một ngày chúng ta gặp lại nhau, em nhất định phải nói lại một lần.”
Tôi cũng cố gắng nói nhiều hơn, nói với bản thân nhiều hơn và nói với người khác nhiều hơn. Nhưng tôi vốn là một người yên tĩnh, tôi không thể nói nhiều.
Nhưng chị muốn tôi nói nhiều, tôi bèn nói nhiều.
Sau này bắt đầu nuôi chó, tôi cũng nói chuyện với chó.
Dần dà, tôi phát hiện ra trên người mình có thêm rất nhiều màu sắc.
Nhưng cũng giống như chụp ảnh màu cho gấu trúc, bản thân gấu trúc vẫn là màu đen trắng. Chỉ có phông nền là nhiều màu.
Dù là bức ảnh màu, nhưng tôi vẫn là con gấu trúc màu đen trắng.
“Tiểu Kha!”
Tay phải tôi bị lắc thật mạnh, tôi sực tỉnh, cảm thấy toàn thân ướt sũng.
Đó là vì tôi vừa được kéo ra khỏi dòng lũ ký ức.
“Sao lại đứng ngẩn ra trên đường thế?” Tràn Xả Lũ vỗ vai tôi: “Về làm việc thôi.”
“Vâng.” Tôi ậm ờ, sau đó bước theo Tràn Xả Lũ, chậm chạp đi về công ty.
“Hai cậu rốt cuộc đang làm gì thế? Bây giờ là giờ làm việc, các cậu có biết hay không?” Nhìn thấy chúng tôi, ông chủ tức tối nói: “Nếu không muốn làm nữa thì viết đơn nghỉ việc cho tôi. Còn cậu nữa, Tiểu Kha.”
Ông ta chỉ vào tôi: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, bàn làm việc phải dọn dẹp gọn gàng!”
Sau đó ông ta hằm hằm đi về phòng mình. Bấy giờ tôi mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Ngày nào chúng ta cũng làm thêm giờ mà chẳng được tiền phụ cấp, mới đi muộn một tẹo đã tính toán.” Ông chủ đi rồi, Tràn Xả Lũ bảo tôi.
“Anh nói với ông ấy đi.”
“Nói gì?”
“Nói làm thêm giờ không có tiền thì đừng có trách chúng ta đến muộn.”
“Cậu nói đúng.” Tràn Xả Lũ đứng phắt dậy, kích động: “Tôi đi nói với ông ấy!”
“Ê!” Tôi cuống quýt: “Em đùa thôi.” Nhưng Tràn Xả Lũ vẫn hùng hổ ngẩng đầu bước vào phòng ông chủ.
Một lúc sau, anh ấy ra khỏi phòng ông chủ, nói: “Tôi bảo xong rồi.”
“Ông chủ trả lời sao?”
“Ông ấy bảo tôi nói đúng.”
“Thật à?” Tôi nghi ngờ: “Rồi sao?”
“Rồi tối nay chúng ta phải ở lại họp. Tám giờ bắt đầu.”
“Gì cơ?”
“Tôi bảo với ông chủ, vì chiều nay chúng ta tới muộn, cho nên nếu tối nay không ở lại họp, lương tâm chúng ta sẽ cắn rứt.”
“Này!”
Tên khốn, tối nay tôi muốn về nhà ăn cơm với Diệp Mai Quế cơ.
Tôi ngồi vào bàn, cố tĩnh tâm để làm việc nhưng thật sự rất khó, bởi vì chị, Diệp Mai Quế và hoa hồng đêm cứ tới tìm tôi. Cảnh tượng trong đầu tôi, cũng không ngừng biến đổi giữa quảng trường và phòng khách.
Bức tranh ký ức “hoa hồng đêm” đã ghép lại hoàn chỉnh, tôi có thể thấy rõ toàn diện bức tranh này. Nhưng, cũng như câu chị hỏi tôi lần cuối cùng gặp chị: “Em cảm thấy hoa hồng đêm là gì?”
Ngoài là một bài hát, một điệu nhảy, hay là một người, dù là chị hay Diệp Mai Quế, hoa hồng đêm còn có thể đại diện cho cái gì?
Tôi cứ ngồi ngẩn ngơ nghĩ ngợi trước bàn làm việc, cũng không biết là đã bao lâu.
“Ê.” Tôi như nghe thấy tiếng Diệp Mai Quế.
Tiêu rồi, chắc chắn tôi bị rối loạn rồi, sao ngồi trong công ty mà tai tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy thế này?
Chẳng lẽ không chỉ là “trong lòng có hoa hồng đêm, mắt khắc sẽ nhìn thấy hoa hồng đêm”, mà lại cả “trong lòng có Diệp Mai Quế, tai khắc sẽ nghe thấy Diệp Mai Quế?”
“Ê!”
Không kìm chế được, tôi quay đầu lại nhìn, Diệp Mai Quế đang đứng sau lưng tôi.
“Ối?” Tôi bật dậy: “Sao cô lại bỗng dưng nhảy từ trong tim tôi ra đây vậy?”
“Anh nói nhăng cuội gì thế?” Mặt Diệp Mai Quế đỏ ửng lên.
Tôi kéo áo, vỗ vai, xoa đầu cô ấy, sau đó nói: “Đúng là cô tồn tại thật.”
“Linh tinh.”
“Ồ.” Tôi sực tỉnh: “Sao cô lại biết tôi ở đây?”
“Tôi hỏi quản lý ở dưới tòa nhà, chú ấy bảo văn phòng của các anh ở tầng 7.”
“Cô dạy xong rồi à?”
“Ừ.”
“Hôm nay có mệt không?”
“Không mệt đâu.” Diệp Mai Quế cười.
“Thế…” Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô đến đây để?”
“Không được đến à?”
“Dĩ nhiên là được chứ.”
“Vậy đến lượt tôi hỏi anh, hôm nay anh có mệt không?”
“Tôi cũng không mệt.”
“Cậu ấy cứ ngẩn ngơ suốt buổi chiều, dĩ nhiên là không mệt.” Tràn Xả Lũ ở bên cạnh tự nhiên xen vào.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, rồi vội vàng kiếm một cái ghế, để cô ấy ngồi bên cạnh. May mà bàn làm việc của tôi cũng khá lớn, ngồi hai người không thành vấn đề.
“Đúng rồi, tối nay anh muốn ăn gì?” Diệp Mai Quế hỏi.
“Tối nay sợ là không về nhà ăn cơm được rồi.”
“Tại sao?”
“Tám giờ có cuộc họp, vừa mới quyết định xong.”
“Không phải là vừa mới quyết định, mà là Tiểu Kha tự mình xung phong, xông lên đánh giặc.” Tràn Xả Lũ lại nói.
“Tự cái đầu anh!” Tôi quay sang Tràn Xả Lũ: “Anh còn dám nói nữa?”
“Thế thì đợi anh họp xong, chúng ta mới ăn cơm.” Diệp Mai Quế cười cười.
“Nhưng họp xong là muộn lắm rồi.”
“Muộn thế nào cũng không sao, tôi đợi anh.”
“Cô đói bụng thì làm thế nào?”
“Ăn muộn mấy tiếng đối với tôi chẳng khác gì.” Diệp Mai Quế lại hỏi: “Anh không thể ăn cơm trước rồi hãy họp à?”
“Nếu tôi ăn no rồi mới họp, sẽ rất dễ ngủ gật.” Tôi cười cười.
“Tôi thì ngược lại, để bụng đói đi họp mới dễ ngủ gật.” Tràn Xả Lũ lại xen vào.
“Có ai hỏi anh đâu!” Tôi lại quay sang bảo anh ấy.
“Tôi đi trước đây, tối gặp.” Diệp Mai Quế đứng dậy.
“Tôi tiễn cô.” Tôi cũng đứng dậy.
“Không cần đâu.” Cô ấy cười: “Anh dọn bàn cho gọn gàng lại đi, hơi lộn xộn đó.”
“Ông chủ cũng thường phê bình bàn cậu ta rất bừa bộn.” Tràn Xả Lũ lại nói.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Diệp Mai Quế đã hỏi Tràn Xả Lũ: “Thật thế ạ?”
“Đúng thế.” Tràn Xả Lũ đứng dậy: “Ông chủ bảo bàn của cậu ta bừa bộn quá, làm việc chắc chắn không nghiêm túc.”
“Bàn bừa bộn với làm việc nghiêm túc sao có thể đem so sánh.” Diệp Mai Quế nói.
“Hơn nữa ông chủ còn nói, quần áo của cậu ta không đủ giản dị, chắc chắn không phải là kỹ sư ưu tú.”
“Thật quá đáng.” Diệp Mai Quế hình như rất tức giận.
“Ông chủ của các anh ở đâu?” Cô ấy quay sang hỏi tôi: “Tôi đi tìm ông ấy.”
“Cô tìm ông ấy làm gì?” Tôi lo sốt vó.
“Tôi phải nói với ông ấy, nếu ông ấy cho rằng người dọn bàn làm việc gọn gàng sẽ làm việc nghiêm túc hơn, thế thì cứ bảo tôi đến làm cho xong. Đúng là nực cười, nói thế thì mỗi tháng phát lương, chỉ cần nhìn bàn làm việc của mỗi người là được, càng sạch đẹp thì lương càng cao.”
Diệp Mai Quế tức tối nói: “Mặc không đủ giản dị thì không phải là kỹ sư ưu tú, chuyện này lại càng nực cười hơn. Một người kỹ sư ưu tú nên thể hiện qua trí tuệ, tầm nhìn, tấm lòng và học vấn, sao lại thể hiện qua cách ăn mặc được?”
“Trí tuệ, tầm nhìn, tấm lòng và học vấn là ý gì?” Tôi rất tò mò.
“Trí tuệ đủ minh mẫn, tầm nhìn đủ khoáng đạt, tấm lòng đủ bao dung, học vấn đủ phong phú.”
“Nói rất hay!” Tràn Xả Lũ đứng dậy vỗ tay.
“Đừng khách sáo.” Diệp Mai Quế lại cười.
“Không sao đâu, tôi dọn dẹp lại bàn làm việc là được mà. Cô về trước đi.” Tôi nói.
“Hừ.” Diệp Mai Quế gằn một tiếng rồi lại nói ngay:
“Đây là hừ ông chủ của anh, không phải hừ anh đâu. Anh đừng hiểu lầm.”
“Tôi biết. Lúc cô hừ tôi không phải thế này?”
“Khác thế nào?”
“Ánh mắt lúc cô hừ tôi dịu dàng hơn nhiều.”
“Linh tinh.”
“Được rồi, đừng giận nữa.”
“Tôi có giận đâu, tôi chỉ không thích có người nói anh như vậy thôi.”
“Ừ. Cảm ơn cô.”
“Ngốc ạ, có gì mà cảm ơn.”
“Đúng thế, Tiểu Kha quả thật rất ngốc.” Tràn Xả Lũ lại xen vào.
“Này!” Tôi quay sang gào lên.
Tôi đưa Diệp Mai Quế xuống lầu, đi tới nơi cô ấy đỗ xe.
“Tôi đi trước đây, buổi tối tôi đợi anh về ăn cơm.” Cô ấy trèo lên xe, tay cầm mũ bảo hiểm.
“Ừ. Đi xe cẩn thận nhé!”
Cô ấy gật đầu, đội mũ bảo hiểm, nổ máy, phóng đi. Trời đã tối, đường phố bắt đầu lên đèn, tôi cứ nhìn mãi theo bóng dáng cô ấy dần xa.
Trong lúc mơ hồ, tôi như nhìn thấy bóng chị đạp xe đạp rời đi. Tôi bỗng co cẳng lên chạy như điên.
“Hoa Hồng…” Tôi gào lên: “Hoa Hồng…”
Diệp Mai Quế đang đợi đèn xanh ở một ngã tư, hình như nghe thấy tiếng tôi gọi bèn quay đầu sang phải, thấy tôi đang chạy về phía mình, cô ấy vội táp xe vào lề đường. Cởi mũ bảo hiểm xuống, cô ấy hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng cô ấy có phần lo lắng.
“Không…” Tôi thở hổn hển: “Không có gì.”
“Anh khùng hả?” Cô ấy lườm tôi: “Không có chuyện gì mà sao cuống lên gọi tôi lại.”
“Tôi tưởng…” Tôi ấp úng: “Tôi tưởng cô sẽ đột nhiên biến mất.”
“Ê, anh cho rằng tôi sẽ bị tai nạn xe hả?”
“Không phải ý đó.” Tôi cuống quýt xua tay.
“Ngốc ạ.” Cô ấy cười: “Lát nữa là có thể gặp nhau mà.”
Cô ấy lại đội mũ bảo hiểm vào rồi nói với tôi: “Nói trước nhé, anh mà đuổi theo nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Ừ.”
“Anh về công ty đi, tám giờ còn phải họp nữa mà.”
“Ừ.”
“Ừ gì mà ừ.” Cô ấy lại nguýt: “Anh phải nói là: Tôi biết rồi.”
“Tôi biết rồi.”
“Anh cứ lơ ma lơ mơ như thế hoài.” Cô ấy lại cười: “Xem ra điều ước hôm sinh nhật của tôi cũng không linh lắm.”
“Không đâu, tôi sẽ không lơ mơ nữa.”
“Câu này anh nói bao lần rồi.” Cô ấy cười: “Tôi đi đây, tối nay đợi anh về ăn cơm đấy.”
Rồi cô ấy vẫy tay, phóng xe đi.
Tôi chậm rãi quay về công ty, dọc đường cứ mãi băn khoăn về hành động xốc nổi của mình. Hơn thế, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã buột miệng nói: “Tôi thích hoa hồng đêm.”
Quay về bàn làm việc, tôi dọn dẹp bàn trước, tránh bị ăn chửi thêm một lần nữa.
“Tiểu Kha.” Tràn Xả Lũ nói: “Mua của cậu một câu.”
Nói xong, anh ấy rút một trăm tệ ra đưa tôi.
“Mua một câu?” Tôi cầm tờ tiền, mặt mày ngơ ngác.
“Vừa rồi khi nhìn thấy cô gái đó, cậu nói: Sao cô lại từ tim tôi nhảy ra ngoài này vậy?”
Anh ấy tặc lưỡi tấm tắc: “Câu này quá đỉnh. Ngày mai tôi cũng phải nói thế với Nguyên Sam Tử.”
“Em không bán.” Tôi nhìn anh ấy: “Trừ khi hai trăm tệ.”
“Cậu rất biết cách làm ăn.” Anh ấy lại đưa tôi thêm một trăm tệ nữa.
“Cô gái vừa rồi là bạn cùng nhà với cậu đấy à?” Tràn Xả Lũ lại hỏi.
“Vâng.” Tôi đáp.
“Xinh đấy chứ?”
“Không phải là ‘xinh đấy chứ’, mà là ‘rất xinh đẹp’.”
“Thế à?” Anh ấy lại hỏi: “Nhưng Nguyên Sam Tử xinh hơn.”
“Diệp Mai Quế xinh hơn.” Tôi đứng bật dậy.
Nghe vậy, Tràn Xả Lũ cũng đứng dậy.
“Nguyên Sam Tử xinh hơn.”
“Diệp Mai Quế xinh hơn.”
“Nguyên Sam Tử pha cà phê rất ngon.”
“Diệp Mai Quế nấu cơm rất ngon.”
“Nguyên Sam Tử biết nói tiếng Nhật.”
“Diệp Mai Quế biết nói tiếng Đài.”
“Nguyên Sam Tử dịu dàng hơn.”
“Diệp Mai Quế rất có cá tính.”
“Cá tính không thể dùng để pha cà phê.”
“Dịu dàng cũng chẳng thể nấu lên ăn được.”
“Nguyên Sam Tử xinh hơn!”
“Diệp Mai Quế xinh hơn!”
Tôi và Tràn Xả Lũ đều đứng dậy, mặt đỏ phừng phừng như gà chọi.
Ừm, ông chủ tiệm hoa nói cấm có sai, tôi và anh ấy đều là người cố chấp.
“Này! Hai cậu đang làm trò gì thế?” Ông chủ hét lên: “Đi họp!”
Tôi và Tràn Xả Lũ đành vội vã tìm tài liệu cho cuộc họp, chuẩn bị vào phòng.
“Nguyên Sam Tử xinh hơn.” Trước khi vào phòng họp, anh ấy quay sang phía tôi.
“Diệp Mai Quế xinh hơn.” Tôi độp lại.
“Hôm nào so thử xem. Dám không?” Anh ấy lại nói.
“Được thôi. Thua thì đừng có khóc.” Tôi cũng nói.
Trong lúc họp, vì cần phải dùng đầu óc suy nghĩ kỹ càng, nên đã nhanh chóng bình tĩnh. Nhớ lại cuộc cãi lộn vừa rồi với Tràn Xả Lũ tôi không khỏi bật cười thầm. Rốt cuộc là có gì đáng để tranh cãi chứ?
Tôi chỉ cảm thấy trong mắt tôi, Diệp Mai Quế vô cùng xinh đẹp, vì thế người khác tuyệt đối không được phép nói cô ấy không đủ xinh đẹp.
Cũng giống như Diệp Mai Quế không thích nghe ông chủ nói tôi làm việc không nghiêm túc, không phải là kỹ sư ưu tú.
Tâm trạng của tôi và Diệp Mai Quế, giống nhau chăng?
Họp xong đã là hơn mười giờ.
Tôi ra khỏi phòng họp, đang định về nhà thì điện thoại reo.
“Ái Nhĩ Lan muốn hẹn cậu, Ái Nhĩ Lan uống cà phê Ái Nhĩ Lan.” Là giọng của Đập Ngăn Sông.
“Cậu đang hát vè đấy à?”
“Chính là cái cô Ái Nhĩ Lan lần trước giới thiệu cho cậu đấy, cô ấy muốn hẹn cậu đi uống cà phê Ireland.”
“Này, đừng có nhắc tới cô ta nữa.” Giọng tôi cao vút lên: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đó.”
“Cậu không thích cô ấy à?”
“Nói thật nhé, chẳng có tí hứng thú nào.”
“Thế cậu thích hoa gì?” Đập Ngăn Sông lại hỏi.
“Hỏi làm chi?”
“Chỗ mình có Bách Hợp, Nhài, Phù Dung, Thủy Tiên, Cúc, Tử Đinh Hương…”
“Cậu định mở cửa hàng hoa à?”
“Không phải. Mình đã tìm ra một danh sách các cô gái mang tên các loài hoa rồi.”
“Này. Mình chỉ thích Hoa Hồng.”
“Hoa Hồng?” Đập Ngăn Sông thoáng trầm ngâm: “Để mình tìm thêm.”
“Không cần đâu. Mình đã tìm được hoa hồng đêm rồi.”
“Hoa hồng đêm? Là gì thế?”
“Hoa hồng đêm chính là Diệp Mai Quế, Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm.”
“Cậu cũng đang hát vè đấy à?”
“Dĩ nhiên là không.” Tôi không khỏi hét lên: “Mình thích hoa hồng đêm, cũng tức là, mình thích Diệp Mai Quế.”
“Ủa? Cậu đã có người mình thích rồi hả?”
“Đúng thế. Mình thích hoa hồng đêm.”
“Nói lại một lần nữa đi, tôi không nghe rõ.”
“Tôi thích hoa hồng đêm.”
Ngược lại, tôi nghe rất rõ.
“Tôi thích hoa hồng đêm.”
Âm thanh này? Ngữ điệu này?
Đây là giọng nói và ngữ điệu của câu nói “Em thích hoa hồng đêm” khi tôi gặp chị lần cuối cùng.
Thì ra tôi và Diệp Mai Quế giống nhau, trong giọng nói đều có sắc thái.
Chị, nếu bây giờ chị hỏi em: “Em cảm thấy hoa hồng đêm là gì?”
Em đã biết câu trả lời chính xác rồi.
Hoa hồng đêm không chỉ có thể đại diện cho một điệu nhảy, một bài hát hay một con người. Ý nghĩa chân chính của hoa hồng đêm là, cảm giác thích một người.
Càng thân thiết với Diệp Mai Quế, mọi thứ về chị càng trở nên rõ rệt. Không phải vì Diệp Mai Quế rất giống chị, trên thực tế họ chẳng giống nhau chút nào. Cũng không phải vì đều có thể gọi họ là hoa hồng đêm. Mà là vì, Diệp Mai Quế cuối cùng cũng đã khiến tôi nhớ lại, cảm giác thích một người.
Cô đơn thực ra không giống như cô độc, cô độc là khi bên cạnh mình không có người khác.
Nhưng cô đơn cũng không phải là một trạng thái tâm lý, lúc bạn không thể tâm sự hay chia sẻ cảm giác với một ai.
Mà sự cô đơn thật sự có lẽ là, ngay cả bản thân mình, cũng quên mất cảm giác thích một người nào đó.
Cuối cùng tôi cũng đã nhớ lại cảm giác thích một người.
Đúng thế, tôi thích Diệp Mai Quế.
Đó tuyệt đối không phải là vì Diệp Mai Quế đồng âm với hoa hồng đêm. Nếu Diệp Mai Quế đổi tên thành Dạ Bách Hợp hay Dạ Hoa Nhài, tôi vẫn cứ thích Diệp Mai Quế.
Cao Bình Hy và Lam Hòa Ngạn, Nguyên Sam Tử và Tô Hoành Đạo, có lẽ cũng là do ông Trời đã định sẽ ở bên nhau, nên mới trở thành Đập ngăn sông Cao Bính và Tràn xả lũ Viên Sơn Tử.
Nhưng dù Đài Loan chẳng hề có Hồ chứa nước hoa hồng đêm, Diệp Mai Quế và Kha Chí Hoành cũng nhất định phải ở bên nhau.
Mặc xác chuyện trời định hay không định.
“Tôi thích Diệp Mai Quế.”
Không sai, chính là giọng nói và ngữ điệu này.
Tôi muốn nhân lúc mình vẫn có khả năng bộc lộ rõ ràng, nói cho Diệp Mai Quế biết.
Tôi túm lấy cặp táp, phi xuống lầu. Vừa ra khỏi cửa liền gọi ngay taxi.
“Tôi muốn về nhà!” Chưa ngồi ấm chỗ, tôi đã gào lên.
“Về nhà… về nhà ngay… em cần anh. Về nhà… về nhà… Hãy về bên em…”
Bác tài bỗng cất giọng hát, đây là bài “Về nhà” của ca sĩ Thuận Tử.
“Này! Đừng đùa nữa.” Tôi rống lên.
“Anh à.” Tài xế ngoảnh lại nói: “Anh mới đang đùa đấy.”
“Tôi không đùa.”
“Anh không nói cho tôi biết nhà anh ở đâu thì làm sao tôi chở anh về nhà được?”
“Ủa, xin lỗi.”
Tôi vội nói cho anh ta địa chỉ cụ thể.
Tôi xuống xe, bổ nhào đến trước cửa tòa nhà, trong lúc hoảng loạn, chìa khóa còn rớt xuống đất. Tôi nhặt chìa khóa lên, mở cửa lớn, phi vào thang máy. Ấn nút lên mấy lần, chẳng có chút phản ứng nào.
Đèn căn bản không sáng, thang máy hình như bị hỏng thật rồi.
Hít thở một hơi thật sâu, sau đó tôi chạy một mạch lên tầng bảy.
Vào nhà 7C, giày còn chưa kịp cởi, tôi bèn hét toáng về phía phòng khách: “Hoa Hồng!”
Hét hai tiếng, nhìn đồng hồ, hiện giờ có lẽ là giờ Diệp Mai Quế đưa Tiểu Bì đi dạo. Lúc quay người đi ra ngoài, sực nhớ ra tôi không thể lơ mơ nữa, vì vậy bèn gọi điện thoại cho cô ấy trước.
Tôi nghe thấy tiếng chuông reo trên bàn trà, Diệp Mai Quế không mang điện thoại theo.
Tôi lập tức xoay người ra khỏi nhà, phi xuống lầu. Bây giờ với tôi, xuống lầu khá là rắc rối, vì tôi đã nhớ ra tất cả các bước nhảy trước đây trên quảng trường, cho nên tôi rất sợ mình sẽ dùng một số bước nhảy kỳ quặc để chạy xuống lầu.
Y như rằng, ở bậc thang giữa tầng ba và tầng bốn, tôi suýt chút nữa đã nhảy bước Yemenite.
Ra khỏi cửa tòa nhà, chạy một vòng quanh tòa nhà năm mươi mét.
Không thấy Diệp Mai Quế và Tiểu Bì.
Không sai, có lẽ bạn vẫn còn nhớ tôi đã từng nói: Tôi được đào tạo logic chuyên nghiệp, vì thế sẽ bình tĩnh trước, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng lần này tôi không cần bình tĩnh, cũng không cần phải suy nghĩ thêm. Bởi vì tôi biết, Diệp Mai Quế nhất định đang đợi tôi ở trạm tàu điện.
Tôi hít sâu thêm một lần nữa, sau đó lại chạy một mạch tới đó, Diệp Mai Quế quả nhiên đang dắt Tiểu Bì, mặt quay về phía cửa trạm, ngồi trên một chiếc xe máy đang đỗ.
“Hoa…” Tôi vẫn đang thở dốc: “Hoa Hồng.”
Cô ấy ngoảnh lại, thấy tôi thì hơi ngẩn ra, rồi cười ngay:
“Hôm nay lại đi taxi về à?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Diệp Mai Quế đứng dậy đi đến, nhét sợi dây buộc của Tiểu Bì vào tay tôi.
“Về nhà thôi.” Cô ấy nói.
“Về nhà… về nhà ngay… anh cần em. Về nhà… về nhà… hãy về bên anh…”
“Sao tự nhiên lại hát thế?”
“Ừ. Đây là bài hát vừa rồi bác tài xế taxi hát cho anh nghe.”
“Anh hát không hay, vì thế đừng hát bừa bãi ở nơi công cộng.”
“Thế à?”
“Lau mồ hôi đi đã.” Cô ấy nhìn tôi: “Đầu anh lại mướt mồ hôi rồi.”
Cô ấy lấy khăn giấy ra, lau trán cho tôi.
“Đừng lau vội, anh có chuyện này muốn nói với em.” Tôi rất căng thẳng.
“Lau xong rồi nói.”
“Không được, anh sợ mình sẽ quên mất.”
“Quên gì cơ?”
“Quên những lời anh muốn nói với em.”
“Nếu là lời dễ quên như vậy thì nhất định không phải là lời quan trọng.”
“Nhưng mà…”
“Em lau xong rồi.” Cô ấy nhìn tôi: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Anh quên rồi.”
“Ê!”
Diệp Mai Quế lườm tôi, rồi đi về phía trước.
Tôi dắt Tiểu Bì, đi theo sau cô ấy, khẽ lẩm bẩm với chính mình: “Tôi thích hoa hồng đêm.”
Có lẽ là vì tôi căng thẳng quá, cứ cảm thấy ngữ điệu không đúng, giọng nói cũng hơi run.
“Anh đang lầm bầm gì ở sau đấy?”
“Anh nói, anh thích…”
“Thích gì?”
“Em đừng ngắt lời anh!”
“Anh đừng có mà to tiếng.”
Tôi và Diệp Mai Quế đều dừng chân lại.
Có lẽ là vì giọng nói và điệu bộ của chúng tôi hơi kỳ quặc, những người qua đường đều tò mò nhìn sang. Diệp Mai Quế hừ một tiếng, rồi lại đi tiếp về phía trước.
Tôi cũng bắt đầu đuổi theo, lòng vừa sốt ruột vừa căng thẳng. Nhưng tôi mãi không nắm bắt được âm thanh và ngữ điệu chuẩn nhất. Mắt thấy chúng tôi đã đi đến trước cửa tòa nhà, mở cửa, bước vào.
Đến cửa thang máy, tờ giấy của Ngô Trì Nhân vẫn còn ở đó.
“Thang máy lần này hỏng thật rồi.” Tôi nói.
“Em biết.” Diệp Mai Quế nói: “Lúc em đi dạy về là leo thang bộ lên nhà.”
“Lẽ ra em nên ở nhà đợi anh. Như thế bây giờ em không cần phải leo thêm một lần nữa.”
“Muộn thế rồi mà anh vẫn chưa về, em làm sao ngồi yên trong nhà được?”
“Chẳng phải em biết là anh họp rồi sao?”
“Biết thì biết, nhưng không biết là muộn đến thế.”
“Ừ. Xin lỗi.”
“Ngốc ạ.” Cô ấy nguýt tôi: “Có gì mà phải xin lỗi.”
“Hoa Hồng, vừa rồi anh hơi to tiếng, xin lỗi.”
“Giọng anh vốn đã hơi to rồi mà, không sao đâu.”
“Anh chỉ sốt ruột muốn nói với em một câu mà thôi.”
“Hôm nay cái gì anh cũng sốt ruột.” Diệp Mai Quế bật cười: “Buổi chiều sốt ruột chạy tới trường mẫu giáo tìm em, lúc em lái xe về anh cũng sốt ruột đuổi theo, vừa rồi lại sốt ruột muốn nói với em. Rốt cuộc là anh sốt ruột gì thế?”
“Anh…”
Diệp Mai Quế lặng lẽ đợi tôi trả lời, thấy tôi mãi không nói ra được nguyên do, bèn dịu dàng lên tiếng: “Giống như hôm nay thấy anh vội vã đuổi theo xe em, em nghĩ có lẽ anh muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút, vì thế em bèn đến trạm tàu điện trước để đợi anh.”
“Ừ. Đúng là anh rất muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút.”
“Sau này đừng sốt ruột, em vẫn luôn ở đây mà.”
“Sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”
“Ngốc ạ. Em đâu có nợ tiền anh, sao phải đột nhiên chạy mất?”
“Ờ.”
“Những lời anh muốn nói với em, đợi lúc nào không sốt ruột nữa thì nói, em luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Nói rồi cô ấy cười.
Đúng thế, tôi căn bản không cần phải sốt ruột. Bởi vì đóa hồng đêm Diệp Mai Quế, lúc nào cũng sẵn sàng bừng nở vì tôi. Tôi không khỏi nhớ lại cảnh đuổi theo cô ấy trước cuộc họp. Rất kì lạ, cảnh chị đạp xe đạp rời đi, và cảnh Diệp Mai Quế lái xe máy rời đi, hiện giờ tôi đã có thể phân biệt rất rõ. Cùng là hoa hồng đêm, nhưng hoa hồng đêm của Diệp Mai Quế và hoa hồng đêm của chị hoàn toàn không giống nhau.
Bởi vì rễ của bông hồng đêm Diệp Mai Quế đã bén sâu trong trái tim tôi.
“Anh không sốt ruột nữa rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Hoa Hồng, thực ra câu nói khi đó anh muốn nói với em. Anh bây giờ, cũng muốn nói cùng một câu nói ấy.”
“Khi nào?”
“Khi em lái xe, anh đuổi theo sau.”
“Câu gì?”
“Anh thích hoa hồng đêm.”
Lời vừa nói ra, tôi biết là đã đúng. Chính âm thanh và ngữ điệu này.
Tôi căn bản không cần phải cố tình đề cập tới, bởi vì bất luận lúc nào, Diệp Mai Quế cũng đều là một đóa hồng đêm.
Chỉ cần Diệp Mai Quế là người tôi thích, tôi sẽ có thể nói ra một cách dễ dàng: Tôi thích hoa hồng đêm.
“Có thể nói lại một lần nữa không?” Diệp Mai Quế ngước lên nhìn tôi.
“Anh thích hoa hồng đêm.”
“Thêm một lần nữa. Được không?” Hoa hồng đêm cúi đầu, khẽ nói.
“Anh thích Diệp Mai Quế.”
Dù là hoa hồng đêm hay là Diệp Mai Quế, giọng nói và ngữ điệu của tôi đều giống nhau. Bởi vì Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm, hoa hồng đêm chính là Diệp Mai Quế.
Tuy câu hỏi trước khi phóng xe đi của Diệp Mai Quế và chị, là giống nhau, nhưng tôi đã không còn dùng hình ảnh của chị, ướm lên người Diệp Mai Quế nữa.
Chị là hoa hồng đêm, Diệp Mai Quế cũng là hoa hồng đêm, hai đóa hồng đêm đều nên bừng nở. Nhưng hãy để chị nở rộ rạng ngời, nơi bóng tối quảng trường, trong ký ức tôi.
Và hãy để Diệp Mai Quế, rạng ngời nở rộ mỗi ngày trong cuộc sống của tôi sau này.
Dù là ban ngày, hay là đêm tối.
Chị, sau này nếu có một ngày chúng ta gặp lại nhau, em sẽ nói với chị như đã hẹn: Em thích hoa hồng đêm.
Hơn nữa, em sẽ nói thêm một câu: “Chị, em đã biết cái gì là hoa hồng đêm rồi. Bởi vì cuối cùng em đã tìm được một đóa hồng đêm chỉ nở rộ vì mình.”
Tôi nhất định sẽ nhớ, phải mỉm cười.
Jht. 16/09/2002
***
“Đói bụng rồi hả?” Đến trước cửa nhà 7C, Diệp Mai Quế hỏi tôi.
“Ừ.”
“Thế thì em báo cho anh nghe một chuyện thê thảm.”
“Chuyện gì?”
“Em chưa nấu cơm.”
“Gì cơ?” Tôi sửng sốt.
“Có cần to tiếng thế không?” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
“Vậy… mình tới nhà hàng Mông Cổ kia ăn đi.”
“Tại sao?”
“Ngoài việc vẫn còn một cái phiếu ưu đãi ra, hơn nữa… hơn nữa…”
“Còn gì?” Diệp Mai Quế lại lườm tôi: “Anh cứ không chịu nói một lần cho xong.”
“Hơn nữa Trường Sinh Thiên sẽ phù hộ cho chúng ta mãi mãi bình an và hạnh phúc.”
“Trường Sinh Thiên phù hộ chúng ta bình an là được rồi, hạnh phúc thì không cần phù hộ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hạnh phúc phải do hai chúng ta cùng tạo ra.”
Diệp Mai Quế nắm tay tôi, tôi nắm tay Diệp Mai Quế.
Cùng đi xuống lầu.
- HẾT -