Chương 13
Tôi lại quay về với thói quen sinh hoạt khi mới tới Đài Bắc làm việc, tám giờ hai mươi tỉnh dậy, tám rưỡi ra khỏi nhà.
Diệp Mai Quế cũng bắt đầu ra khỏi nhà sớm hơn tôi năm phút.
Trước đây khi chúng tôi duy trì phương thức đi làm này, khi ra khỏi nhà cô ấy không hề nói lời nào dư thừa.
Giờ thì cô ấy sẽ thêm một câu: “Tôi đi trước đây, tối gặp lại.”
Tôi thì đáp: “Ừ, cẩn thận nhé.”
Cô ấy còn để trên bàn trà trong phòng khách một viên vitamin, và nửa cốc nước. Tôi sẽ uống hết nước, nuốt viên vitamin, rồi ra khỏi nhà. Đương nhiên nếu không mặc cái quần Bắc Đẩu thất tinh kia, tôi còn phải giằng co với Tiểu Bì một lúc.
Có lẽ đã quen với sự chen chúc, hoặc có thể nói là quen với thành phố này, tôi không còn cảm thấy đứng trên tàu điện mà không biết phải để mắt đi đâu, là một việc đáng phải phiền muộn nữa. Khi tan làm trở về, cũng không còn cảm giác cô đơn và cô độc. Tôi chỉ muốn mau chóng về nhà để nhìn thấy ngọn đèn sáng trên hành lang và bông hồng đêm trong phòng khách.
Nhưng điều thay đổi khá nhiều là khối lượng công việc của tôi.
Khi mới đi làm, công việc của tôi không nhiều, vẫn nằm trong phạm vi quen thuộc. Nhưng hiện giờ lượng công việc của tôi lại nhiều đến đáng sợ, nhất là sau cơn bão Nari.
Vì không muốn để Diệp Mai Quế phải đợi quá lâu trong phòng khách, tôi vẫn duy trì thói quen rời khỏi công ty lúc bảy rưỡi, nhưng cũng vì vậy mà cặp tài liệu lúc ra về luôn căng phồng, còn giờ ngủ của tôi cũng muộn hơn khi mới đi làm nửa tiếng đồng hồ.
Mỗi ngày đi làm về nhà, ăn cơm tắm rửa xong, ngồi trong phòng khách nói chuyện với Diệp Mai Quế một lúc, tôi sẽ về phòng mình, vùi đầu vào bàn làm việc. Sau đó tôi ngồi ở bàn làm việc trong phòng mình, cô ấy ngồi trên sofa trong phòng khách, cùng trải qua buổi tối.
Vì tôi và cô ấy đều rất lặng lẽ, lại cách một bức tường, nên thường không biết tình hình của người kia. Vì vậy cứ được một lúc, tôi lại ra khỏi phòng để nhìn cô ấy. Nếu cô ấy vẫn lặng lẽ nở hoa, tôi sẽ yên tâm quay lại bàn làm việc.
Còn cô ấy cũng cách một lúc lại thò đầu qua cánh cửa phòng khép hờ để nhìn tôi. Khi thoáng thấy bóng cô ấy qua khóe mắt, tôi sẽ lập tức quay ra nhìn cô ấy. Lúc thì cô ấy cười cười rồi quay về phòng khách; lúc thì lại hỏi tôi có muốn ăn hay uống gì không?
Dù đã ngủ muộn hơn trước nửa tiếng, nhưng tôi vẫn đi ngủ sớm hơn Diệp Mai Quế. Vì thế trước khi lên giường tôi sẽ ra phòng khách nói vài câu với cô ấy và chơi đùa với Tiểu Bì.
“Tôi đi ngủ trước đây, cô cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Đây là đoạn đối thoại thông thường cuối cùng trước khi kết thúc một ngày của bọn tôi. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cuộc nói chuyện này quá đơn điệu, vì thế trước khi vào phòng đi ngủ, tôi sẽ nói với cô ấy: “Hoa Hồng.”
“Gì thế?”
“Chúc cô có những giấc mộng ngọt ngào trong mỗi đêm say ngủ.”
“Anh khùng hả?”
“Còn nữa, lúc đi ngủ cô quen gác tay phải hay tay trái?”
“Sao tôi biết được.”
“Nếu cô quen gác cao tay phải, sẽ rất giống Nữ thần Tự Do.”
“Nhảm nhí.”
“Còn nữa…”
“Anh có đi ngủ hay không?”
“Vâng. Đi ngủ ngay đây.” Sau đó tôi chuồn vội về phòng.
Công việc nhiều lên không gây khó dễ cho tôi là mấy, việc gây khó dễ nhất lại là tiếp xúc với ông chủ.
Quản lý cũng khá hài lòng với biểu hiện của tôi trong công việc, thường động viên tôi. Nhưng ông chủ cứ luôn săm soi bới móc tôi.
“Tiểu Kha, bàn làm việc của cậu bừa bộn quá đấy.” Ông chủ bước tới gần bàn làm việc của tôi. Tôi không trả lời, chỉ thò đầu nhìn sang cái bàn làm việc còn lộn xộn hơn của Tràn Xả Lũ.
“Cậu không phải bì với cậu ấy, cậu ấy lộn xộn hơn cậu thì đã sao. Chẳng lẽ có thể vì người khác đã đi ăn cướp mà cậu tự cho rằng cậu trộm đồ cũng là đúng à?”
“Chuyện này…”
“Một kỹ sư ưu tú nên gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp chỉnh tề, ngay cả bàn làm việc của mình cũng không dọn dẹp được, thì làm sao có thể nghiêm túc trong công việc?”
Tôi đành gác công việc đang làm lại, bắt tay vào dọn dẹp bàn làm việc. Mà trong công việc, ý kiến của tôi và ông chủ cũng thường xuyên đối nghịch.
“Chúng ta là công ty tư vấn xây dựng, không phải là đơn vị hành chính, chỉ có thể đề xuất ý kiến.” Ông chủ nói.
“Tôi biết. Vì thế chúng ta càng nên đưa ra các ý kiến chuyên môn.”
“Cậu có biết cái cậu gọi là ‘ý kiến chuyên môn’ sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn không?”
“Tôi không hiểu cái ông gọi là ‘ảnh hưởng’ ý nói về phương diện nào?” Tôi hỏi.
“Dù sao những ý kiến đó không thể xuất hiện trong báo cáo được.” Ông chủ lạnh nhạt.
“Tại sao lại không được? Chẳng lẽ nó sai à?”
“Có thể là đúng, nhưng tôi mặc xác. Tóm lại, cứ làm theo ý tôi.”
“Nhưng…”
Ông chủ phẩy tay, ngăn không cho tôi tiếp tục, rồi nói:
“Cậu đi được rồi.”
Tôi đành ra khỏi phòng làm việc của ông ấy.
Mỗi khi tôi và ông chủ có mâu thuẫn, Tràn Xả Lũ luôn khuyên tôi:
“Cậu có biết tại sao sông lại chảy không?”
“Thì cứ chảy thôi.”
“Sông luôn chảy quanh co, như thế dòng chảy sẽ lớn hơn, không bị quá dốc.”
“Điều này em biết.”
“Cho nên…” Tràn Xả Lũ vỗ vai tôi cười cười: “Con sông của cậu chảy thẳng quá, lẽ ra phải quanh co một chút.”
Bình thường Tràn Xả Lũ nói năng rất ba láp, nhưng khi khuyên tôi lại rất ân cần và nghiêm túc, trong lòng tôi rất cảm kích anh ấy.
Tôi ở Đài Bắc, ngoài Tràn Xả Lũ và Đập Ngăn Sông ra, gần như không còn có ai gọi là bạn.
Dĩ nhiên, tôi không tính tới Diệp Mai Quế.
Bởi với tôi, Diệp Mai Quế không chỉ là bạn.
Trong cảm nhận của tôi, có lẽ cô ấy giống với người nhà hay người thân hơn. Hoặc là một người, mà trong cuộc sống có cô ấy sẽ rất quen thuộc và an lòng, nhưng chưa từng nghĩ tới việc nếu không có cô ấy thì sẽ thế nào.
Vì thế một khi nghĩ tới việc phải quy chuẩn quan hệ giữa mình và cô ấy về dạng nào, tôi luôn tự động bỏ qua.
Dù là bạn bè, người thân hay người nhà, đều không sao hết.
Dù thế nào, đối với tôi, cô ấy là một đóa hồng đêm kiều diễm.
Sáng nay, lúc nhìn thấy tôi, ông chủ lại bảo:
“Tiểu Kha, quần áo của cậu lòe loẹt quá, một kỹ sư ưu tú thì nên ăn mặc giản dị.”
Tôi cúi xuống nhìn quần áo của mình, áo sơ mi kẻ caro màu xanh da trời, cũng chính là bộ đồ “caro blue” mà Tràn Xả Lũ từng nói. Ông chủ đi rồi, Tràn Xả Lũ cười khoái trá trên sự đau khổ của tôi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm với Tràn Xả Lũ, anh ấy lại rủ tôi đi uống cà phê. Hình như chỉ cần thấy tôi bị ông chủ mắng thì anh ấy sẽ muốn mời tôi đến cửa hàng này.
Vì thế đợt vừa rồi, gần như ngày nào tôi cũng uống cà phê.
Hôm nay tâm huyết dâng trào, tôi đưa anh ấy đến quán cà phê của hai chị em Nguyên Sam Tử.
“Anh Kha, chào anh.” Em gái Nguyên Sam Tử đưa menu cho tôi, cười nói.
“Chào cô.” Tôi mỉm cười.
“Vị này là…” Cô ấy chỉ vào Tràn Xả Lũ ngồi đối diện tôi, hỏi.
“Anh ấy là đồng nghiệp của tôi. Chỉ là một vai nhỏ thôi, không cần quan tâm.”
“Ê.” Tràn Xả Lũ khẽ phản đối.
Cô ấy cười cười, gật đầu với anh ấy.
Em gái Nguyên Sam Tử đi rồi, Tràn Xả Lũ hỏi tôi:
“Cô bé xinh quá nhỉ, hai đứa quen nhau à?”
“Cũng coi là quen.” Tôi nhoài người về phía trước, thì thào: “Chị cô ấy còn xinh hơn.”
”Thật á?”
“Vâng.”
“Sao cậu biết cô ấy có chị gái?”
“Lát nữa anh ra quầy thanh toán thì sẽ thấy.”
“Thế nếu cô ấy thấy tôi cũng cực kỳ đẹp trai, liệu có đem lòng yêu mến, rồi không thu tiền nữa?”
Tôi lật báo ra, giả chết, mặc xác anh ta.
Uống cà phê xong, chúng tôi ra quầy tính tiền.
“Anh Kha, lại gặp anh rồi.” Nguyên Sam Tử cười rạng rỡ.
“Tôi là kỹ sư, Tiểu Kha chỉ là kỹ sư phó thôi, tôi giỏi hơn cậu ấy.”
Lúc tôi đang há miệng định nói, Tràn Xả Lũ bỗng mở miệng, mắt dán chặt vào Nguyên Sam Tử. Hình như Nguyên Sam Tử hơi ngạc nhiên, tôi thì đã quá quen rồi.
Tôi rút tiền trong túi áo ra, định trả phần mình.
Tràn Xả Lũ bỗng túm lấy tay tôi nói: “Tiểu Kha, lương của cậu ba cọc ba đồng, không được hậu hĩnh như lương của tôi.”
Anh ấy rút tiền ra, mặt quay về hướng Nguyên Sam Tử: “Huống chi từ trước tới giờ tôi anh khí ngất trời, trọng nghĩa khinh tài, có trên có dưới, giúp người làm vui, vì thế hãy để tôi ra tay giúp đỡ.”
“Ủa? Anh định mời hả?” Tôi liếc sang anh ấy, đầy nghi hoặc: “Thế thì cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Anh ấy vỗ vai tôi, rồi lại quay mặt về phía Nguyên Sam Tử: “Ngoài công việc ổn định, nghiêm túc và có trách nhiệm ra, trong cách đối nhân xử thế tôi cũng được mọi người yêu mến, có thể nói là tiếng lành đồn xa, người người tin cậy.”
“Chúng tôi đi đây, lần sau sẽ tới.” Tôi vờ như không nghe thấy anh ấy luyên thuyên gì, gật đầu với Nguyên Sam Tử rồi kéo anh ấy ra khỏi cửa tiệm.
“Tôi vẫn còn muốn nói…”
Bị tôi kéo ra khỏi cửa rồi mà miệng Tràn Xả Lũ vẫn còn lầm bà lầm bầm.
“Anh làm trò gì thế?” Tôi hỏi Tràn Xả Lũ.
“Tiểu Kha, cô ấy xinh quá.” Hình như anh ấy không nghe thấy tôi nói gì.
“Đúng thế, Nguyên Sam Tử rất xinh. Thế thì sao?”
“Nguyên Sam Tử?” Anh ấy sững sờ: “Cậu nói cô ấy tên là Nguyên Sam Tử?”
“Vâng, có vấn đề gì ạ?”
“Lẽ nào là do ông Trời đã định?”
“Anh đang làm trò gì thế?”
“Đúng là cuộc gặp gỡ tình cờ không thể chối từ.” Anh ấy lại chẳng nghe thấy tôi nói gì, tiếp tục lẩm bẩm.
“Này!”
Tôi gọi một câu, Tràn Xả Lũ như sực tỉnh.
“Tiểu Kha.” Anh ấy quay sang nhìn tôi: “Cái tên Nguyên Sam Tử này không gợi cho cậu nghĩ tới điều gì sao?”
Tôi ra sức nghĩ, không khỏi khẽ thốt lên: “A! Đó là…”
Sau đó chúng tôi cùng đồng thanh: “Dòng chia lũ Viên Sơn Tử(1)!”
Không sai, cái gọi là công trình phân lũ Viên Sơn Tử, chủ yếu là đào một đường hầm phân lũ ở đoạn Viên Sơn Tử trên thượng du sông Cơ Long, dẫn một phần nước lũ vào đường hầm, sau đó xả ra biển phía Đông Bắc Giác Đài Loan, để giảm lũ ở trung du và hạ du sông Cơ Long. Đường hầm phân lũ này dài hơn hai kilomet, dĩ nhiên cũng tính là tràn xả lũ.
“Cô ấy là Nguyên Sam Tử, tôi là Tràn Xả Lũ. Ông trời đã định chúng tôi là một đôi.”
“Đó chỉ là đồng âm thôi, chẳng có ý nghĩa gì mấy.”
“Sao lại không có ý nghĩa?” Tràn Xả Lũ có vẻ như rất kích động: “Công trình trọng đại như vậy, chúng tôi nhất định phải tâm niệm thà tin là có chứ không tin là không, không thể bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào nhỏ nhặt nhất. Cho nên chúng tôi phải chấp nhận sự an bài của ông Trời!”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy.”
“Không, tôi rất nghiêm túc. Để đảm bảo công trình thuận lợi, tôi nhất định sẽ ở bên Nguyên Sam Tử.”
Tràn Xả Lũ chắp hai tay, hét thật to: “Trời ơi, trách nhiệm của tôi thật lớn lao!”
Tôi lại bắt đầu giả chết.
Buổi chiều vào làm, tôi chợt nhớ tới vấn đề đồng âm. Diệp Mai Quế và hoa hồng đêm cũng là đồng âm. Lần đầu tiên khi tôi nghe thấy Diệp Mai Quế nói cô ấy cũng có thể gọi là “hoa hồng đêm”, tuy rất ngạc nhiên, nhưng có lẽ tôi chỉ coi đó là đồng âm bình thường mà thôi.
Nhưng hiện giờ, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ, cho dù chỉ là một ánh mắt của Diệp Mai Quế, tôi đều nhận định một cách đương nhiên rằng, cô ấy là hoa hồng đêm.
Nếu Diệp Mai Quế không tên là Diệp Mai Quế, mà tên là Diệp Hữu Quế(2) hay là Diệp Ba Ba(3), tôi có còn coi cô ấy là hoa hồng đêm hay không?
Đang lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, điện thoại reo, Đập Ngăn Sông gọi.
“Tối nay có rỗi không? Đi ăn cơm đi.”
“Được thôi. Nhưng sao tự dưng lại rủ nhau đi ăn thế?”
“Giới thiệu một người bạn cho cậu.”
“Bạn thế nào?”
“Đến thì biết.”
“Được thôi.”
Rồi cậu ta nói địa chỉ cụ thể của nhà hàng cho tôi, chúng tôi hẹn nhau tám giờ tối.
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi cho Diệp Mai Quế, nói với cô ấy chuyện này.
“Được, anh đi đi.” Cô ấy nói.
“Cảm ơn.” Tôi nói.
“Sao lại cảm ơn?”
“Bởi vì… bởi vì…” Tôi nghĩ mãi, thật sự không nghĩ ra nổi sao tôi lại nói cảm ơn?
“Có phải là vì tôi rất xinh đẹp không?”
“Đúng vậy. Bởi vì cô rất xinh đẹp, nên tôi phải cảm ơn cô.”
“Vớ vẩn.” Cô ấy cười cười: “Anh đi đi, đừng về muộn quá.”
“Được.”
Sau giờ làm, tôi đi taxi tới nhà hàng đó, rồi đi thẳng vào trong. Đập Ngăn Sông và bạn gái của cậu ấy cùng một cô gái nữa mà tôi không quen, đang ngồi đợi.
Bạn gái của cậu ấy tôi đã quen từ trước, hồi học năm thứ tư, chính tôi viết thư tình hộ cậu ấy. Cô ấy tên là Cao Bình Hi, đồng âm với tên con sông dài thứ hai Đài Loan – sông Cao Bính.
Cao Bình Hi nếu kết hợp với Lam Hòa Ngạn, sẽ biến thành đập ngăn sông Cao Bính.
Tôi đã từng nói, đập ngăn sông có thể nâng cao mực nước ở thượng du, để dẫn nước sông vào cống dẫn nước trên bờ. Các đập ngăn sông thông thường làm bằng bê tông vững chắc, tuy có thể nâng cao mực nước để dẫn nước, nhưng khi lũ lụt ào tới, lại cũng vì nâng cao mực nước mà gây bất lợi cho sự an toàn của đê kè hai bên bờ.
Nhưng đập ngăn sông Cao Bính lại khác, nó được làm từ cao su, bình thường có thể bơm khí cho căng, giống như những đập ngăn sông thông thường, nâng cao mực nước và dẫn nước; còn khi lũ lụt lại có thể thoát khí để xẹp xuống, giúp thoát lũ thuận lợi, đảm bảo tính an toàn của đê kè.
Tôi chợt nhớ ra, họ cũng là đồng âm.
Lẽ nào vì sự đồng âm, thì có thể có lý do để ở bên nhau do đã được định sẵn?
Còn tôi, liệu có phải ban đầu chỉ vì ba chữ Diệp Mai Quế đồng âm với hoa hồng đêm, nên bắt đầu cảm thấy cô ấy giống hoa hồng đêm?
Dần dà, sẽ cảm thấy nhất cử nhất động, từng câu từng chữ của cô ấy, không có chỗ nào là không giống bông hoa hồng trong đêm ấy?
Giống như trong cuốn “Liệt Tử”(4) có câu chuyện “Ông hàng xóm mất rìu” viết: “Mình bị mất rìu, nghi ngờ con trai hàng xóm lấy trộm, vì thế thấy dáng nó đi đường, vẻ mặt, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ của nó, đều giống kẻ lấy trộm rìu của mình.
Nhưng khi đã tìm được rìu rồi, lại không còn cảm thấy con trai hàng xóm lấy trộm rìu của mình nữa.
Thực ra con trai hàng xóm căn bản không hề thay đổi, dù là cách ăn nói, vẻ mặt hay cử chỉ. Chỉ bởi vì mình cảm thấy thế, nên nó bèn giống thằng ăn trộm rìu, tới khi tìm thấy rìu rồi, nó bèn không phải là thằng trộm rìu nữa.”
Có khi nào tôi cũng nhìn nhận Diệp Mai Quế như vậy?
Chỉ vì đồng âm với hoa hồng đêm, nên tôi cho rằng cô ấy là hoa hồng đêm.
Nếu có một ngày, hoa hồng đêm thật sự (nếu có), hoặc là chị xuất hiện, liệu tôi có còn cảm thấy Diệp Mai Quế là hoa hồng nữa hay không?
“Ê!” Đập Ngăn Sông gọi tôi, tôi mới sực tỉnh.
Sau đó cậu ta chỉ vào chỗ trống đối diện cô gái kia, nói:
“Ngồi xuống đi.”
Tôi nhìn qua cô ấy, trông chừng hai mấy tuổi, đeo kính, gương mặt khá thanh tú. Tôi gật đầu với cô ấy, coi như chào hỏi, sau đó ngồi xuống.
“Để tôi giới thiệu với hai người.” Đập Ngăn Sông chỉ vào tôi: “Kha Chí Hoành, bạn đại học của anh.”
Sau đó chỉ vào cô gái: “Ngải Ngọc Lan, đồng nghiệp của bạn gái tôi.”
Cậu ta giới thiệu xong, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Ngải Ngọc Lan đã nói với tôi: “Tên của tôi tuy là chữ Ngọc Lan trong từ hoa ngọc lan, nhưng xin hãy gọi tôi là Ái Nhĩ Lan.”
“Ái Nhĩ Lan?” Tôi ngờ vực.
“Đúng thế. Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, một bông hoa lan yêu thương…”
Cô ấy vòng hai tay lên trên, mỗi tay vẽ thành một hình vòng cung, trông rất giống động tác nở hoa.
“Bạn(5).”
Tôi giật mình, chiếc khăn ăn trong tay rơi xuống đất.
“Rất lãng mạn phải không, bởi vì từ ‘nhĩ’ trong ‘Ái Nhĩ Lan’ lại vừa vặn có nghĩa là “bạn”.”
“Đúng thế.” Miệng thì đáp lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy hãi hùng.
“Sau này xin hãy gọi tôi là Ái Nhĩ Lan.”
“Ái… Ái…”
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, một bông hoa lan yêu thương…” Cô ấy lại làm động tác nở hoa thêm một lần nữa: “Bạn.”
Tôi lại giật thót mình thêm một lần.
Tôi đánh mắt ra hiệu, gọi Đập Ngăn Sông ra nhà vệ sinh.
“Ê, ý gì đây?” Tôi hỏi cậu ta.
“Giới thiệu bạn gái cho cậu chứ ý gì.” Cậu ta đáp.
“Tại sao?”
“Nếu không phải hồi trước cậu viết thư tình giúp mình, làm sao bây giờ mình có bạn gái? Vì thế mình phải báo đáp cậu.”
“Thế này không phải là báo đáp, mà là báo thù.”
“Cậu đừng nói linh tinh, người ta không tệ đâu.”
“Nhưng mà, tại sao cậu lại muốn giới thiệu cô ta cho mình?”
“Bởi vì ông nội mình bảo…”
“Ê!” Tôi vội vàng bịt chặt mồm cậu ta lại: “Thôi đi.”
“Nghe mình nói cho hết đã.” Đập Ngăn Sông gỡ tay tôi ra, tiếp tục:
“Ông mình bảo, người cậu thích là một đóa hoa, cho nên người đó sẽ mang tên một loài hoa.”
“Hả? Thật thế à?”
“Ừ.” Cậu ta gật đầu: “Mình nhờ bạn gái mình tìm mãi đấy.”
“Nhưng cái cô Ngải này hình như hơi kỳ cục.”
“Kỳ cục chỗ nào? Tên cô ấy có hoa, động tác cũng giống hoa, đúng là sinh ra để dành cho cậu còn gì?”
“Ê! Đừng có đùa.”
Tôi và Đập Ngăn Sông quay về chỗ ngồi, một lúc sau thức ăn được bê lên. Tôi ăn chăm chú, cố gắng cúi thật thấp, chằm chằm nhìn đĩa thức ăn.
“Anh Kha ở đâu?” Ái Nhĩ Lan, không, là cô Ngải lại hỏi tôi.
“Thưa cô Ngải, tôi ở…”
“Xin đừng gọi tôi là cô Ngải, hãy gọi tôi là Ái Nhĩ Lan.” Cô ta đặt dao nĩa xuống rồi nói: “Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, một bông hoa lan yêu thương…” Cô ấy lại nở hoa thêm một lần: “Bạn.”
Lần này tôi rõ hoảng hồn, cơ thịt ở khóe miệng trễ hẳn xuống, sau đó giật giật mấy cái. Một chút nước canh tiện đà rớt ra khỏi khóe miệng.
Cậu phục vụ đúng lúc ấy đi ngang qua chỗ tôi, tay phải lập tức rút khăn tay trong túi áo ra, vẫy vẫy trên không trung một lát rồi nói: “Thưa ngài. Xin hãy cho phép tôi dùng chiếc khăn lụa đặc biệt của bổn tiệm lau đi chút màu xanh chấm hồng còn vương trên khóe miệng tôn quý của ngài.”
Nhìn động tác vung khăn tay của cậu ta, tôi đoán chủ nhà hàng này là người Thổ Nhĩ Kỳ. Bởi vì đây là động tác vung khăn của người chỉ huy trong điệu “Chú lạc đà rắc rối”.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Tại sao tôi cứ gặp phải những người kỳ quái? Thậm chí ngay cả phục vụ nhà hàng cũng cực kỳ quái dị. Tôi đành phải cực kỳ cẩn thận tránh để Ái Nhĩ Lan làm động tác nở hoa thêm một lần nữa. Khi nói, hết sức cố gắng gọi cô ta bằng “cô”, tránh gọi tên trực tiếp, hay gọi là cô Ngải.
Nhưng Đập Ngăn Sông không hiểu là vô tâm hay cố tình, cứ gọi cô ta là cô Ngải.
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, một bông hoa lan yêu thương…” Vì thế cô ta cứ không ngừng nở hoa: “Bạn.”
Dạ dày của tôi liên tục quặn lên.
Bữa cơm này thực ra ăn không lâu lắm, nhưng tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua cực chậm. Hơn nữa những món phụ của nhà hàng này rất nhiều, cứ lũ lượt bưng lên.
“Hết rồi chứ hả?” Tôi cứ luôn miệng hỏi phục vụ.
“Thưa quý ngài tôn quý, trông ngài rất rắc rối.” Cậu ta đáp như vậy.
Tôi đoán không sai, cậu ta chắc chắn biết nhảy điệu “Chú lạc đà rắc rối”.
Món phụ chẳng dễ dàng gì mới được bưng lên hết, mọi người đều chuẩn bị ra về, tôi mới thở phào một hơi.
Ra khỏi cửa nhà hàng, tôi vội vàng tạm biệt Đập Ngăn Sông và bạn gái cậu ta, cả Ái Nhĩ Lan nữa.
Đập Ngăn Sông ghé sát vào tai tôi thì thào: “Lan xinh phải bẻ liền tay, chơi chán mấy ngày rồi cứ thế buông(6).”
Khi tôi đang định thụi cho cậu ta một đấm, thì Ái Nhĩ Lan gọi tôi, tôi đành quay sang nhìn cô ta.
“Đừng quên nhé.” Ái Nhĩ Lan bảo tôi.
“Quên gì cơ?” Tôi ngờ vực.
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, một bông hoa lan yêu thương…”
Lần này đóa hoa của cô ta nở to hết cỡ: “Bạn.”
“Ha ha… ha ha…” Tôi cười khan mấy tiếng, giọng run lên.
Sau đó quay sang Đập Ngăn Sông, lườm hắn một cái sắc lẻm rồi nói: “Chắc chắn cả đời tôi cũng không quên.”
Tôi chuồn thật nhanh, bắt một chiếc taxi, nhảy phốc lên.
Khi về đến trước cửa tòa nhà, đúng lúc gặp Diệp Mai Quế đang dắt Tiểu Bì đi dạo về.
“Lâu quá không gặp.” Tôi nói.
“Anh khùng hả, sáng nay chúng ta vừa mới gặp nhau mà?”
“Nhưng tôi lại cảm thấy như là rất lâu rất lâu rồi.”
“Nhảm nhí.”
Nói xong, cô ấy dúi sợi dây thừng của Tiểu Bì vào tay tôi.
“Chúng ta cùng lên nhà thôi.” Cô ấy nói.
“Ừ.” Tôi cười cười.
Thực ra tôi không hề nói đùa, tôi thật sự cảm thấy đã rất lâu rất lâu rồi không gặp cô ấy, giống như một người lênh đênh trên biển, cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền.
Có lẽ chỉ mới lênh đênh một ngày, nhưng trong quá trình lênh đênh, bạn sẽ cảm thấy giống như đã một tháng trôi qua. Tóm lại, chính là cái cảm giác vượt qua kiếp nạn đó.
Hơn nữa, còn có một cảm giác, được trở về nhà.
Cùng là mang tên loài hoa, Diệp Mai Quế trước mắt lại khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Ánh mắt cô ấy giống như hoa hồng, khi thẹn thùng giống như màu sắc của hoa hồng, khi tức giận lại xòe gai hoa hồng, trước khi đi ngủ động tác vươn hai tay càng giống như đóa hồng sắp hé nở.
Chỉ có Diệp Mai Quế, mới có thể ở bất kỳ nơi chốn nhỏ bé nào, cũng đều giống một đóa hồng đêm. Dù tôi có phải là “người hàng xóm mất rìu” trong câu chuyện kia hay không, nhưng Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm, ai nói gì cũng đều vô dụng.
Những cô gái khác cho dù cũng giống một bông hoa, nhưng rất tiếc, đó không phải là hoa hồng đêm.
Hoa lan có thể rất cao quý, nhưng tôi lại chỉ thích hoa hồng.
“Oẳn tù tì.” Trước cửa tòa nhà, Diệp Mai Quế bỗng nói.
“Được.”
Kết quả tôi ra đấm, cô ấy ra lá, tôi thua.
“Anh mở cửa nhé.”
“Ừ.” Tôi rút chìa khóa trong túi ra, mở cửa lớn.
Chúng tôi đi đến thang máy, tờ giấy lâu lắm không gặp lại xuất hiện:
“Nếu tôi có mười triệu, tôi có thể sửa được thang máy hỏng.
Tôi có mười triệu không? Không có.
Vì thế đây vẫn là một cái thang máy hỏng.
Nếu có người đến sửa thang máy, bạn sẽ không cần phải leo thang bộ.
Có người đến sửa thang máy không? Không có.
Vì thế bạn đành ngoan ngoãn leo thang bộ thôi.
Nếu đổ hết nước của Thái Bình Dương, cũng không dập tắt được lửa giận của bạn với những dòng chữ nhăng nhít của tôi.
Nước của Thái Bình Dương có thể đổ hết được không?
Không được.
Vì thế bạn sẽ không giận đâu.”
Tôi và Diệp Mai Quế đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh:
“‘Lần đầu thân mật’(7) của Thái Đầu Gấu!”
Sau đó cô ấy bật cười, tôi thì lầm bầm chửi nhảm nhí.
“Nhảm nhí là nói ai? Ngô Trì Nhân? Hay là Thái Đầu gấu?” Cô ấy hỏi.
“Đương nhiên là nói Ngô Trì Nhân rồi.” Tôi nói.
Tôi cũng sực nhớ ra, Ngô Trì Nhân và “vô thử nhân”, cũng là đồng âm.
“Ừm…” Tôi nhìn dòng chữ trên tờ giấy rồi hỏi cô ấy:
“Cô cảm thấy chữ của Ngô Trì Nhân lần này thế nào?”
“Viết rất khá, coi như có tiến bộ.”
Cô ấy cũng nhìn, rồi nói: “Hơn nữa lần trước nó bảo đây không phải là thang máy, giờ lại quay lại việc thang máy bị hỏng. Có thể thấy nó đã từ cảnh giới thấy núi mà không phải núi đạt đến cảnh giới thấy núi lại chính là núi rồi.”
“Thế ư?” Tôi nhìn cô ấy nghi hoặc: “Cô không thấy nó rất vớ vẩn à?”
“Anh mới vớ vẩn.” Cô ấy lườm tôi.
Về nhà 7C, chúng tôi lần lượt ngồi vào sofa, sau đó Diệp Mai Quế nói:
“Ê, kể cho anh nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay tôi xin nghỉ việc rồi, từ tuần sau không phải đi làm nữa.”
“Hả?” Tôi sửng sốt, không khỏi đứng bật dậy.
“Làm gì mà ngạc nhiên thế?”
“Đương nhiên là ngạc nhiên rồi. Sao lại nghỉ việc? Như thế thì cô phải làm sao?”
“Anh lo à?”
“Lo chứ.”
“Anh nói dối.”
“Ê!”
Diệp Mai Quế nhìn tôi rồi bật cười thành tiếng.
“Có gì buồn cười à?”
“Không có gì.” Cô ấy ngừng cười, đáp gọn lỏn, sau đó cầm điều khiển, bật ti vi.
“Này!”
“Gì đó?”
“Cô còn chưa nói cho tôi biết, sao lại nghỉ việc?”
“Ờ.” Ánh mắt cô ấy không rời khỏi chiếc ti vi, nói một cách bình thản: “Không nghỉ việc thì làm sao quay về làm cô giáo được.”
“Hoa Hồng.” Tôi bất giác cất tiếng gọi.
“Gì thế?”
“Tôi cảm động quá.”
“Anh bị khùng.”
“Cô thật sự muốn quay về làm cô giáo sao?”
“Đúng thế.”
“Hoa Hồng!” Tôi gọi tiếp.
“Lại gì đây?”
“Tôi thật sự rất cảm động.”
“Anh đúng là bị khùng.”
“Tiểu Bì!” Tôi gọi Tiểu Bì, cu cậu chậm chạp bò về phía tôi. Tôi túm chân trước của cu cậu lên:
“Tốt quá rồi, chị mày lại muốn quay về làm cô giáo rồi.”
“Làm cô giáo thì có gì hay ho đâu.”
“Đó là công việc mà cô yêu thích, dĩ nhiên là tôi rất vui.”
Tôi đi tới gần sofa của cô ấy, đưa tay phải ra: “Nào, bắt tay cái nào, để thể hiện lời chúc mừng thành tâm của tôi.”
“Nhảm nhí.” Cô ấy đưa tay phải ra vỗ nhẹ vào tay phải của tôi.
“Thế cô định đi dạy ở đâu? Công việc giáo viên có dễ tìm không?” Tôi ngồi vào sofa, ngẫm nghĩ một chốc rồi lại hỏi.
“Hôm nay tôi đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng hồi trước, ông ấy hoan nghênh tôi trở lại.” Cô ấy tắt ti vi đi, quay sang nhìn tôi: “Vì thế tuần sau tôi sẽ quay về làm cô giáo.”
Nói xong, miệng cô ấy nở một nụ cười.
“Hoa Hồng!” Tôi hào hứng đứng dậy, tiến hai bước về phía cô ấy. Tôi đi nhanh quá, nên bước thứ hai bị va vào bàn trà, đau đến mức ngồi thụp xuống.
“Làm sao thế?” Cô ấy cúi xuống, giọng dịu dàng: “Đau không?”
“Chân tôi đau quá, nhưng trong lòng tôi rất vui.”
“Làm gì mà kích động thế?” Cô ấy đưa tay phải ra, vỗ nhẹ vào đầu tôi. Sau đó nói: “Có bị thương không?”
“Hơi xước tí da thôi.” Tôi xắn ống quần lên nhìn.
“Anh ngồi yên đó, để tôi đi lấy thuốc đỏ.” Nói rồi cô ấy đứng dậy đi vào phòng.
Lúc bước ra, trong tay cô ấy có thêm lọ thuốc đỏ và tăm bông. Cô ấy lấy tăm bông chấm một ít thuốc, ngồi xuống hỏi tôi: “Vết thương ở chỗ nào?”
Tôi đang định cúi xuống chỉ chỗ vết thương, thì cô ấy lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay anh ăn cơm thế nào?”
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, một bông hoa lan yêu thương…” Tôi cũng làm một động tác nở hoa: “Bạn.”
“Anh làm trò gì thế?” Cô ấy ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Đó là động tác thương hiệu của cô gái ăn cơm cùng tôi hôm nay.”
“Không phải hôm nay anh đi ăn cơm với bạn hồi đại học sao?”
“Đúng vậy. Nhưng cậu ta nói muốn giới thiệu bạn gái cho tôi…”
Vừa dứt lời, tôi thầm kêu chết toi rồi. Y như rằng, cô ấy đưa tăm bông cho tôi: “Anh tự bôi đi.”
Sau đó đứng dậy, quay về sofa ngồi, lại bật ti vi lên.
Tay tôi cầm tăm bông, đờ ra một lúc mới nói: “Trước khi đi ăn cơm, tôi không hề biết cậu ta muốn giới thiệu bạn gái cho mình.”
Cô ấy chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, cầm điều khiển đổi kênh.
“Nếu biết cậu ta định giới thiệu bạn gái, chắc chắn tôi sẽ không đi.”
Cô ấy vẫn chẳng đếm xỉa đến tôi, tốc độ đổi kênh càng lúc càng nhanh.
“Mặc kệ cô ta là hoa gì, hoa lan thì đã sao? Tôi vẫn thấy hoa hồng là đẹp nhất.”
Ti vi dừng lại ở kênh Discovery, nhưng cô ấy vẫn không thèm màng tới tôi.
“Lần sau cậu ta mà mời đi ăn cơm, tôi sẽ hỏi trước cho rõ ràng. Nếu cậu ta lại định giới thiệu bạn gái, tôi nhất định sẽ vì đại thân diệt nghĩa.”
“Tiểu Bì.” Cô ấy cúi xuống gọi, rồi chỉ tay về phía tôi:
“Đi hỏi người kia, thế nào là đại thân diệt nghĩa?”
Lúc nói từ “người kia”, cô ấy còn gằn giọng.
“Ờ. Tôi với cô thân hơn, còn với cậu ta lại có nghĩa bạn bè, đương nhiên là phải đại thân diệt nghĩa rồi.”
“Hừm.” Cô ấy gằn một tiếng rồi nói: “Tiểu Bì, đi bảo người kia mau bôi thuốc đi.”
“Ờ.” Tôi cúi đầu nhìn, đột nhiên không muốn bôi thuốc nữa, chỉ vẽ một vòng tròn xung quanh vết thương, sau đó lại vẽ một cái mũi tên, viết mấy chữ.
“Tiểu Bì.” Cô ấy lại gọi: “Đi hỏi người kia, tại sao bôi thuốc lâu thế?”
“Ờ, là thế này. Cô nhìn đi.”
Tôi giơ chân lên, trên đó viết mấy chữ màu đỏ: “Vết thương ở đây.”
“Ê!” Cô ấy bỗng đứng phắt dậy: “Anh làm trò gì thế?”
“Vừa rồi cô hỏi tôi: ‘Vết thương ở đâu?’” Tôi cũng đứng dậy nói: “Tôi nghĩ mình nên trả lời cô.”
“Tiểu Bì!” Cô ấy bỗng nói thật to: “Đi bảo người kia, cứ thử vớ vẩn thêm một lần nữa xem!”
Tôi lập tức ngồi xuống, lấy tăm bông chấm thuốc đỏ, ngoan ngoãn bôi vào vết thương.
“Tiểu Bì. Đi bảo người kia, trong ngăn kéo đầu tiên bên dưới ti vi có băng cá nhân.”
Tôi đi tới cạnh ti vi, kéo ngăn kéo ra, lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thương.
“Tiểu Bì. Đi bảo người kia, sau này không được bất cẩn như thế nữa.”
Lúc cô ấy gọi “người kia”, vốn dĩ đầu Tiểu Bì cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và cô ấy, không ngờ lần này cu cậu lại chạy về phía tôi. Tôi khom người xuống, ghé tai nó nói một câu.
“Tiểu Bì. Người kia nói gì thế?”
Tôi lại nói thêm một lần nữa vào tai Tiểu Bì.
“Ê! Rốt cuộc anh có nói hay không?”
“Tiểu Bì không nói với cô à?”
“Ê!”
“Tôi nói sau này tôi sẽ cẩn thận.”
“Hừm.”
Sau đó chúng tôi lại ngồi xuống, kênh Discovery đang chiếu một chuyên đề về lũ lụt. Tôi chăm chú xem, bởi vì nó có liên quan đến tôi, hơn nữa tôi bắt buộc phải nghiên cứu nghiêm túc.
Diệp Mai Quế như nhận ra sự chăm chú của tôi nên không chuyển kênh nữa, chỉ lặng lẽ xem cùng.
Khi chương trình kết thúc, tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ rưỡi.
Tôi vươn vai, nói với cô ấy: “Hôm nay chắc chắn là một ngày kỳ lạ, bởi vì tôi cứ toàn gặp phải những người kỳ lạ thôi.”
Thoạt tiên cô ấy ngước lên nhìn tôi, sau đó lại nhìn ti vi, đổi sang kênh khác, rồi nói: “Tiểu Bì. Ra bảo người kia, hôm nay là sinh nhật của chị.”
“Hả?” Tôi sững sờ, dừng ngay động tác vươn vai lại, hỏi cô ấy: “Thật thế à?”
“Lừa anh làm gì?”
“Tại sao bây giờ mới nói?”
“Mười năm nay, tôi không có thói quen tổ chức sinh nhật. Có gì đáng nói đâu.”
Phản ứng của cô ấy rất lạnh nhạt.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, kiểm tra xem trong ví còn tiền không rồi quay người ra hành lang.
“Anh định làm gì thế?” Cô ấy quay sang nhìn tôi.
“Đi mua bánh kem.”
“Muộn thế này, tiệm bánh đóng cửa từ lâu rồi.”
“Trên đường Trung Hiếu Đông có một tiệm bánh kem mở cửa 24/24.”
“Không cần đâu.” Cô ấy lại quay sang nhìn ti vi: “Tội gì phải phiền phức vậy.”
Tôi không trả lời, vừa lấy tay mở cửa, vừa lấy chân đi giày.
“Ê!” Cô ấy gọi: “Muộn lắm rồi, đừng ra ngoài nữa.”
“Tôi sẽ về nhanh thôi, đừng lo.” Tôi bước ra cửa một bước, rồi lại thò đầu vào phòng khách: “Hai mươi tám tuổi đúng không nhỉ?”
“Đúng rồi.” Hình như cô ấy rất miễn cưỡng.
“Cô muốn loại nến số 28, hay là hai cây nến to, tám cây nến nhỏ?”
“Tùy.”
Tôi lại bước thêm một bước, rồi lại ngoái lại: “Đúng là hai mươi tám chứ? Trông chẳng giống gì cả.”
“Kha Chí Hoành!” Cô ấy bỗng đứng phắt dậy, hét lớn.
Tôi chạy vọt ra cửa.
Taxi buổi đêm thông thường không chạy vào ngõ nhỏ, vì thế tôi phải chạy mất một đoạn.
Lên taxi, chạy thẳng tới tiệm bánh kem đường Trung Hiếu Đông. Tôi vào cửa tiệm, chỉ đại một chiếc bánh kem trong tủ kính: “Cái này.”
Chủ cửa hàng lề mề lấy bánh kem ra, lúc chuẩn bị đóng gói thì hỏi tôi: “Người đón sinh nhật là người thân của anh? Là bạn? Hay là người anh thích?”
“Khác nhau à?” Tôi ngờ vực.
“Dĩ nhiên là khác rồi, chúng tôi là tiệm bánh kem chuyên nghiệp mà.” Anh ta cười cười: “Nếu là người thân, chúng tôi sẽ dùng cách gói bánh cho người thân. Nếu là bạn, chúng tôi sẽ tặng thêm mấy cái đĩa giấy. Nếu là người anh thích, chúng tôi sẽ tặng một tấm thiệp.”
“Hả? Tại sao?”
“Nếu là người thân, nút thắt gói bánh sẽ dễ cởi hơn, như vậy không cần phải dùng dao để cắt dây. Cắt dây không may mắn cho lắm, sẽ giảm tuổi thọ của người được chúc mừng, chúng ta đều mong được sống lâu trăm tuổi mà.”
Anh ta ngừng tay rồi nói tiếp: “Nếu là bạn bè, khi ăn bánh luôn thích ụp bánh lên mặt người sinh nhật, chúng tôi đương nhiên sẽ cung cấp thêm vài cái đĩa giấy. Nếu là người mình thích, chắc chắn sẽ nhân dịp sinh nhật để viết vài lời nồng nàn, vì thế chúng tôi sẽ tặng anh một tấm thiệp chúc mừng. Chúng tôi là tiệm bánh kem chuyên nghiệp đó.”
“Được.” Không chút lưỡng lự, tôi nói luôn: “Cô ấy là cả ba.”
“Hả?” Anh ta hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Thưa anh, anh rất biết cách kinh doanh đó. Hay là đến chỗ chúng tôi làm đi?”
“Đừng đùa nữa.” Tôi cuống lên: “Xin nhanh tay giùm.”
“Được thôi.” Anh ta lại cười: “Vậy tôi sẽ dùng cách gói bánh dành cho người thân, rồi tặng thêm cho anh mấy cái đĩa giấy và một tấm thiệp.”
“Vâng. Xin nhanh giùm cho.”
Lúc anh ta gói bánh, tôi cứ nhìn đồng hồ liên tục, sốt hết cả ruột.
“Thưa anh, xin hãy viết lên tấm thiệp này.”
“Tôi về nhà rồi viết.”
“Như vậy không được đâu. Cái bánh này là do tiệm chúng tôi bán, chúng tôi nhất định phải chịu trách nhiệm, vì thế xin anh viết mấy câu. Chúng tôi là tiệm bánh kem chuyên nghiệp đó.”
Tôi viết ngay lên tấm thiệp: “Hoa Hồng, chúc sinh nhật vui vẻ!”
“Chỉ thế thôi à?” Anh ta lắc đầu: “Không đủ thành ý, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của bổn tiệm. Chúng tôi là tiệm bánh kem chuyên nghiệp đó.”
Tôi lại viết thêm: “Sau này ngày nào cũng vui vẻ, ngay cả sự vui vẻ cũng phải ganh tị với cô.”
“Vẫn chưa đủ chân thành.” Anh ta lại lắc đầu.
Tôi đành viết thêm: “Chúc cô mãi mãi giống như hoa hồng đêm, nở bừng rạng rỡ.”
“Ừm… cũng tạm được. Xin hãy ký tên.”
Tôi ký: “Kha Chí Hoành”
“Kha Chí Hoành? Cái tên này quá phổ biến, đảm bảo là anh chứ? Anh có mang theo chứng minh thư không?”
“Này.”
“Xin lỗi. Bởi vì chúng tôi là tiệm bánh kem chuyên nghiệp, nhất định phải rất nghiêm túc.”
Tôi phải thật sự rút chứng minh thư ra cho anh ta xem tên mình.
“Phải rồi, người đón sinh nhật bao nhiêu tuổi?” Anh ta lại hỏi.
“Hai mươi tám.”
“Thưa anh, thì ra anh thích cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi ạ?”
“Tôi cũng mới hai mươi tám thôi!” Tôi hét lên.
“Ha ha, tôi đùa mà.” Anh ta cười toe toét: “Thưa anh, lúc chúc mừng sinh nhật cho người khác nên thả lỏng. Đây là lời khuyên của tiệm bánh kem chuyên nghiệp dành cho anh.”
Tôi rủa thầm đồ khốn, vội móc tờ một nghìn tệ ra, định trả tiền rồi đi.
Anh ta cầm tờ tiền bằng hai tay, giơ lên cao, săm soi dưới ánh đèn rõ lâu.
“Sao thế?” Tôi sốt ruột: “Tiền giả à?”
“Ừm.” Anh ta vẫn tiếp tục săm soi tờ tiền: “Đây là tiền thật.”
“Thế sao anh soi lâu vậy?”
“Anh không cảm thấy dưới ánh đèn, tờ giấy bạc màu xanh da trời này trông rất đẹp hay sao?”
“Này! Trả lại tiền mau đi!”
“Phải rồi.” Anh ta thu lại tờ tiền: “Tổng cộng là ba trăm sáu mươi tệ, phải trả lại anh năm trăm bốn mươi tệ.”
“Sáu trăm bốn mươi tệ mới đúng.”
“Thưa anh, anh thật sự không cân nhắc việc tới tiệm của chúng tôi làm sao? Dù trong tình cảnh ruột gan như lửa đốt, anh vẫn tính toán cực chuẩn, đúng là không đơn giản.”
“Ê!” Giọng tôi càng lúc càng to: “Trả lại tiền mau!”
Cầm tiền lẻ và bánh kem, tôi lập tức phóng ra khỏi cửa.
“Thưa anh, lần sau tuyệt đối đừng có quên sinh nhật của người anh thích nữa nhé, nếu không lúc mua bánh kem sẽ bị trêu chọc đó. Cửa tiệm bánh kem chuyên nghiệp xin khuyên…”
Giọng anh ta vẫn còn vang lên sau lưng tôi, nhưng sau đó anh ta nói gì tôi cũng không nghe được.
Lên taxi, trở về nhà.
Tôi bổ nhào vào trong tòa nhà, lên thang máy, trở về căn 7C.
Chỉ còn sáu phút nữa là tới mười hai giờ, tôi vội đặt bánh kem lên bàn trà, tháo dây ra. Khốn kiếp, cái gì mà gói theo kiểu người thân? Thắt cái dây chặt thế này.
Tôi đành dùng răng hỗ trợ, ra sức cởi dây.
“Lấy dao cắt đi.” Diệp Mai Quế cầm dao qua.
“Không được.” Miệng tôi gặm dây thừng, lắc đầu, lúng búng nói.
“Nếu muốn dùng răng thì bảo Tiểu Bì là được rồi.” Cô ấy cười nói.
Phù… coi như cởi xong.
Tôi lấy bánh ra, cắm nến lên, vội vàng châm lửa, nhưng lại không tìm thấy bật lửa đâu.
“Bật lửa, bật lửa…”
Tôi nhổ nến ra, chạy vào trong bếp, bật bếp gas lên, châm lửa rồi lại cắm vào bánh.
“Tắt đèn, tắt đèn…”
Tôi đứng dậy, định chạy đi tắt đèn.
“Đợi đã.” Diệp Mai Quế bỗng nói.
“Trông anh kìa, mặt mũi mướt mồ hôi.” Cô ấy bước tới gần tôi, tay cầm một chiếc khăn giấy, giúp tôi lau mồ hôi trên trán.
“Lát nữa lau sau, sắp mười hai giờ rồi.”
“Không được.” Cô ấy lại thay chiếc khăn giấy mới: “Lau xong rồi tính.”
Cô ấy lại lau thêm một lần.
“Có thể tắt đèn được rồi.”
“Ừ.”
Tôi tắt đèn, ngồi cạnh cô ấy, khẽ hắng giọng bế Tiểu Bì lên, túm lấy chân trước cu cậu, vừa vỗ vừa hát: “Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật đáng yêu…”
“Anh hát sai nhịp rồi.”
“Không sao, để tôi hát cho xong đã.”
“Không được.” Cô ấy cười: “Anh hát nhanh thế là muốn trù ẻo cho tôi chết nhanh hả?”
Tôi đành hát chậm lại: “Mừng ngày đó em sinh ra đời…”
“Chậm quá. Anh mong tôi sống cuộc đời rề rà lê lết hả?”
“Hoa Hồng, đừng giỡn nữa. Để tôi hát tử tế nào.”
“Được thôi.” Cô ấy cười rạng rỡ.
“Ước đi.” Hát xong bài hát mừng sinh nhật, tôi nói: “Có thể ước ba điều, hai điều đầu tiên thì nói ra, điều cuối cùng không cần nói.”
“Ừm.” Cô ấy chắp hai tay, nhắm mắt lại, cúi đầu khẽ nói: “Điều ước thứ nhất, mong rằng người kia sau này không còn lơ mơ nữa, chuyện gì cũng sẽ cẩn thận hơn.”
Lần này lúc nói chữ “người kia”, cô ấy không gằn giọng nữa, chỉ cất tiếng thật khẽ.
“Điều ước thứ hai, mong rằng người kia công việc thuận lợi, cuộc đời bình an.”
“Điều ước thứ ba tuyệt đối đừng nói ra nhé.” Tôi khẽ dặn: “Cũng đừng lãng phí điều ước cho tôi nữa.”
“Mặc kệ tôi.” Cô ấy mở mắt ra lườm: “Sinh nhật tôi, tôi là to nhất. Hơn nữa tôi có nói người kia là anh không?”
“Ờ. Nếu đã không phải là tôi, vậy thì tôi có thể tiếp tục lơ mơ, công việc cũng có thể không thuận…”
“Ê!” Cô ấy ngắt lời tôi: “Đừng nói lung tung.”
“Ừ.” Tôi cười cười: “Mau ước điều ước cuối cùng đi.”
Diệp Mai Quế lại nhắm mắt, cúi đầu, hai tay chắp lại, trông rất giống một đóa hồng đêm chúm chím, cánh hoa ôm chặt lấy nhụy hoa.
Trong phòng khách không có đèn, chỉ có ánh nến mờ mờ. Vì thế lần đầu tiên tôi nhìn thấy, dưới ánh nến lung linh, bông hồng đêm lặng lẽ mà kiều diễm.
Và âm thầm, chờ phút giây bừng nở.
Ước xong, cô ấy thổi nến, tôi lại bật đèn phòng khách lên, chỉ còn ba mươi giây nữa là tới mười hai giờ.
“Nguy hiểm quá.” Tôi cười cười, nói với cô ấy: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.” Cô ấy cũng cười.
Rồi cô ấy cắt bánh kem, chúng tôi ngồi xuống ăn. Tôi ngồi ở chiếc sofa bên tay trái cô ấy, chứ không phải chiếc sofa gần hành lang.
“Ủa? Hình như cái ghế này mềm hơn.” Tôi ngồi trên sofa, nhún lên nhún xuống.
“Vậy sao?” Cô ấy nói thản nhiên: “Vậy sau này anh ngồi đó là được rồi.”
“Được thật không?” Tôi hỏi.
“Hỏi thừa. Anh thích ngồi đâu thì ngồi.”
“Hoa Hồng.”
“Gì thế?”
“Tôi cảm động lắm.”
“Anh thử nhảm nhí thêm lần nữa xem.”
“Tôi thật sự rất cảm động.”
“Này!”
“Hoa Hồng.”
“Lại gì nữa đây?”
“Rất xin lỗi, thời gian gấp rút quá, tôi không chuẩn bị quà.”
“Không sao. Anh đã mua bánh kem rồi, tôi rất vui. Không cần phải tặng quà nữa.”
“Thật không?” Tôi vỗ ngực: “May quá.”
“Ê, hình như anh rất không muốn tặng quà cho tôi nhỉ?”
“Không phải là không muốn, mà là quà cho cô rất khó tặng.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì không có bất kỳ món quà nào có thể xứng với cô.”
“Vớ vẩn.”
Cô ấy cầm cái túi nilon đựng bánh lên, nhòm vào bên trong: “Sao có nhiều đĩa giấy thế này?”
“Ờ.” Tôi đành nói: “Ông chủ tiệm rất khách sáo, tặng thêm đấy.”
Dĩ nhiên là tôi không dám bảo với cô ấy, đó là dùng để đựng bánh rồi ụp lên mặt, bởi vì chắc chắn tôi không đủ nhẫn tâm, không thể ụp bánh lên mặt cô ấy; nhưng nếu cô ấy muốn ụp bánh lên mặt tôi, chưa chắc đã chớp mắt.
“Ủa? Còn có một tấm thiệp nè.”
Cô ấy cầm tấm thiệp lên, đọc dòng chữ bên trên. Rồi cất tiếng rất to:
“Hoa Hồng, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Sau này ngày nào cũng vui vẻ nhé, ngay cả sự vui vẻ cũng phải ganh tị với cô.”
“Chúc cô mãi mãi giống một bông hồng đêm, nở bừng xinh đẹp.”
“Thật ngại quá.” Tôi vò đầu: “Lúc đó vội, viết hơi ngoáy.”
“Không đâu.” Cô ấy cười: “Viết đẹp lắm.”
Cô ấy lại ngắm kỹ chiếc thiệp rồi nói: “Nhưng mà, câu ‘chúc cô mãi mãi giống một bông hồng đêm, nở bừng xinh đẹp’ này viết không hay.”
“Không hay ở chỗ nào?”
“Tôi căn bản không cần phải giống hoa hồng đêm.”
“Tại sao?”
Tôi không chỉ hoài nghi, mà còn rất căng thẳng.
Bởi vì nếu ngay cả Diệp Mai Quế cũng nói cô ấy căn bản không giống hoa hồng đêm, thì tôi há chẳng phải là kẻ mất rìu trong câu chuyện “Người hàng xóm mất rìu” đó sao?
“Ngốc ạ, tôi chính là hoa hồng đêm rồi, cần gì phải giống hay không giống nữa.” Diệp Mai Quế cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, tiếng cười đầy ắp nhiệt tình.
Đóa hồng đêm vừa chúm chím trong đêm tối, giây phút này bỗng bừng nở. Cuối cùng tôi đã hiểu ra, tôi tuyệt đối không phải người mất rìu kia.
Bởi vì…
Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm.
***
“Em ơi, nhanh lên!” Chị thở hổn hển: “Mời chị đi.”
Không chút lưỡng lự, tôi ưỡn ngực hóp bụng, thẳng người hành lễ, đầu gối thẳng căng, tay phải đưa ngang, cúi người sang bên trái thành một hình vòng cung hoàn hảo.
Động tác tay phải tôi vừa ngừng, tay phải của chị gần như cùng lúc ấy khẽ nhấc nhẹ tà váy, gối nhún xuống.
Chị quay đầu về phía những người vừa chạy tới định mời mình nhảy, mỉm cười, nhún vai rồi kéo tay phải tôi, chuẩn bị vào vị trí. Sau khi vào vị trí, chị nói: “Em à, động tác lần này của em rất chuẩn xác.”
“Cảm ơn chị.”
“Tiếc là vẫn còn một sai sót.”
“Sai sót?”
“Ừ. Em không cười.” Chị quay người đứng đối diện tôi:
“Nào, mỉm cười cho chị xem.”
Tôi cố gắng nhúc nhích khóe miệng, muốn kéo ra một đường cong hoàn mỹ để thể hiện nụ cười. Nhưng khóe miệng như nặng nghìn cân, tôi kéo thế nào cũng không được.
Chị lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng lên tiếng: “Không sao đâu, đừng miễn cưỡng.”
Chị, đây đã là điệu nhảy cuối cùng của chúng ta trên quảng trường này. Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể mỉm cười.
Ở điệu nhảy cuối cùng của The Last Dance, thông thường đèn đều tắt, bởi vì mọi người đã quen chia tay trong bóng tối.
Cho nên trước khi âm nhạc của “Hoa hồng đêm” cất lên, ánh đèn dần tối đi.
Tuy là trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn rất rõ đôi mắt chị. Nhưng tôi lại không nhìn rõ khuôn mặt chị.
Tôi không ngừng xoay quanh chị, mắt nhìn thẳng vào mắt chị.
Dường như tôi nhìn thấy cánh hoa, nhụy hoa, và cả những giọt nước lấp lánh trên cánh hoa đó của hoa hồng đêm.
Chị khẽ ngân nga bài hát “Hoa hồng đêm”, giọng tuy nhỏ, nhưng rất rõ. Câu “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín” chị hát rất hay. Mỗi lần nghe thấy chị hát câu này tôi luôn nhìn thấy một đóa hồng đêm lặng thầm đứng giữa bóng tối mênh mông hoang dại. Bầu bạn cùng đóa hồng chỉ có ánh trăng nhạt nhòa, soi tỏ bóng dáng cô đơn của chính mình.
Chị có cô đơn không, tôi không hề hay biết. Tuy chị là trẻ mồ côi nhưng trong câu lạc bộ, chắc chắn chị không cô đơn. Bởi câu lạc bộ là nhà của chị, hơn nữa có rất nhiều người thích chị.
Nhưng sau tối nay, chị sẽ phải ra đi.
Liệu chị có cảm thấy cô đơn?
Giọng ca của chị khiến tôi bần thần, đến mức quên mất động tác dưới chân.
Khi tôi tỉnh ngộ, nhạc đã tới đoạn “gửi mộng xinh…”
“Hoa hồng đêm” kết thúc.
Nhạc vừa ngừng, có rất nhiều người dò dẫm trong bóng tối tới tạm biệt chị, chị cười rạng rỡ.
Khi những người xung quanh lần lượt rời đi, chị đứng trong bóng tối nhìn bốn phía, nhanh chóng phát hiện ra tôi. Chị vẫy tay với tôi, tôi lập tức tiến tới.
“Nếu trước đây không thường xuyên tìm em trong bóng tối, thì giờ đã không tìm được rồi.”
Chị cười cười, rồi nói: “Đi cùng chị một đoạn nhé.”
“Dạ.”
Chúng tôi rời khỏi quảng trường, đi về phía xe đạp của chị, trên đường đi không hề nói chuyện. Chị đi rất chậm, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn về phía quảng trường. Tôi rất muốn nói với chị, dù rời khỏi quảng trường, chị cũng tuyệt đối không cô đơn. Bởi vì chị là một đóa hồng đêm xinh đẹp, tuy rằng chị có thể nở trong cô đơn, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu quý chị, đến cạnh chị.
Cuối cùng cũng tới nơi dựng chiếc xe đạp.
Chị nắm ghi-đông, khẽ đá chân chống, quay sang nói với tôi:
“Em à, tuần sau chị sẽ tới Đài Bắc.”
“Chị tìm được việc rồi sao?”
“Ừ, tìm được rồi.”
“Chúc mừng chị.”
“Cảm ơn.” Chị cười.
“Từ tuần sau là em đã lên năm tư rồi. Phải làm gương cho các em đấy nhé!”
“Dạ, vâng.”
“Không những lúc mời nhảy phải mỉm cười, mà lúc nhảy cũng thế, biết chưa hả?”
“Dạ. Em biết rồi.”
“Mời nhảy phải phóng khoáng, khiêu vũ phải thả lỏng, học nhảy phải ngh