Chương 2.
Minh Hạ nằm sấp trên giường Thường Vy. Dáng điệu thất chí như không còn sinh khí. Cô đã đến đây từ chiều và chỉ nằm như vậy chứ không gượng dậy nổi.
Thường Vy ngồi yên một bên chờ Minh Hạ lên tiếng. Chưa bao giờ, kể cả lúc thất tình Khánh Tân, cô thấy Minh Hạ yếu đuối, chán đời như vậy. Người thì gầy rộc, dáng điệu như sắp chết đến nơi. Chắc chắn là có chuyện gì nghiêm trọng lắm cô nàng mới như vậy.
Minh Hạ chợt ngóc đầu lên, nói như rên rỉ:
- Ta khổ quá! Làm sao cứu vãn hạnh phúc gia đình sắp đổ vỡ hả mi. Lần này thì chắc không cứu vãn được rồi.
- Nhưng chuyện gì vậy?
Minh Hạ nằm xoay người lại, mắt nhìn lên trần nhà. Cô cố nhớ lại tỉ mỉ những chi tiết đã xảy ra, và kể một cách rời lạc. Nhưng Thường Vy vẫn hiểu được. Cô kêu lên:
- Thật là kinh khủng, ngoài sức tưởng tượng, cái tên đê tiện đó có thể làm được chuyện đó sao?
- Chính ta cũng không tưởng tượng nổi một người như hắn lại ti tiện như vậy.
Thường Vy vẫn không thoát được tâm trạng bàng hoàng. Cô nhìn Minh Hạ đăm đăm:
- Không ngờ mi gặp toàn những chuyện động trời như vậy, vậy mà cứ âm thầm chịu đựng, khổ thật.
- Ta vừa khổ vừa muốn cho cái tên ấy biến khỏi trái đất này, chưa bao giờ ta ghét một người như vậy.
Thường Vy chặc lưỡi:
- Lúc còn giàu thì phong lưu công tử, tiêu tiền như nước, đến lúc xuống dốc thì làm những chuyện... thật không biết nói sao.
- Con người như anh ta nên chết đi để xã hội bớt một tên xấu xa.
- Ta dám chắc nhỏ Mai Ngọc xù anh ta rồi.
- Ta không quan tâm chuyện đó, bây giờ chỉ không biết làm sao để anh Linh đừng đối xử lạnh nhạt với ta, thật tình ta chịu không nổi, muốn chết đi cho rồi.
- Mi nên kể hết mọi chuyện cho ảnh biết đi.
Minh Hạ hoảng hốt kêu lên:
- Không được đâu. Tuấn Linh biết thì chết.
Thường Vy nhận định:
- Chính vì mi giấu Tuấn Linh, mi mới chết đó.
- Làm sao ta dám nói với anh ấy hả mi?
Thường Vy phân tích tình hình:
- Mi nên nói cho Tuấn Linh biết Khánh Tân đã tống tiền mi để anh ấy biết mà chia sẻ cảm thông mới không có sự hiểu lầm như hiện nay.
Minh Hạ lắc đầu mệt mỏi:
- Nói ra chuyện đó, Tuấn Linh biết ta có quan hệ với Khánh Tân thì càng nguy hiểm hơn. Tệ hơn là ta đã đưa tiền cho hắn, hai lỗi cộng lại, thà ta nói ngay từ đầu, bây giờ lỡ hết rồi.
Thường Vy nói khẽ:
- Chuyện mi với Khánh Tân là quá khứ đã qua rồi. Hai người đã cắt đứt không còn quan hệ gì nữa, cái đó đâu có đáng lo.
- Nhưng ta rất sợ. Anh Linh mà thấy mấy tấm hình đó thì sẽ bị sốc, chưa kể là ta đã lén đưa tiền cho hắn.
- Mi nói hết còn hơn để ảnh hiểu lầm như vậy.
Có nên nói sự thật cho Tuấn Linh biết như lời khuyên của Thường Vy? Đầu Minh Hạ rối bời như mớ bòng bong. Cô không biết hành động nào là sáng suốt hơn.
Tuấn Linh đang nghi ngờ tình cảm của cô, mà cô nhắc lại chuyện cũ lúc còn vui chơi, cặp bồ với Khánh Tân thì càng nguy. Anh sẽ đay nghiến Minh Hạ đến bao giờ? Nhất là chuyện đưa tiền cho hắn...
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lắc đầu ngao ngán:
- Không chừng để yên thế này mà còn có ngày hàn gắn, chứ nói ra rồi, sợ ảnh ly dị luôn.
- Không đến nỗi như thế đâu.
- Thôi ta chẳng dám nói đâu.
- Chẳng lẽ mi cứ mãi chịu đau khổ, rồi âm thầm chịu đựng sự hoạnh họe của Tuấn Linh?
Minh Hạ thở dài:
- Ta biết làm sao bây giờ?
- Mi không thể cứ lén đưa tiền cho Khánh Tân ăn mãi được. Hắn rút ruột mi đến hết. Và một lúc nào đó Tuấn Linh cũng biết. Thà mi cho Tuấn Linh biết để đối phó với hắn.
- Lúc này hắn không gọi điện đòi tiền nữa, vì hắn thấy anh Linh biết chuyện rồi, ta biết hắn đang sợ anh Linh quậy, những người như vậy hèn lắm, chứ không phải hắn không cần tiền đâu. Hắn sợ thì đúng hơn.
- Ừ, vậy cũng đỡ, dù sao mi cũng không phải bị hắn khống chế nữa.
Minh Hạ than thở với vẻ chán chường:
- Sao đời ta khốn khổ thế này. Lấy chồng tưởng yên thân hạnh phúc. Không ngờ...
Thường Vy nhận xét:
- Mi với Tuấn Linh rất là hạnh phúc nếu không có bóng mây u ám. Gã Khánh Tân xuất hiện là tai họa của mi đó.
- Ta không hiểu nổi tại sao ngày trước ta có thể yêu được một người như vậy, thật mù quáng không thể tưởng.
- Lúc đó ta cản mà mi có nghe đâu, nhìn người hắn là mình không yên tâm rồi.
Minh Hạ không trả lời. Cô lại đắm chìm trong suy nghĩ chán chường. Không biết phải làm gì, nhưng lại không dám làm theo lời khuyên của Thường Vy.
Không dám nói thật với Tuấn Linh, chẳng thể kể chuyện bị Khánh Tân tống tiền Minh Hạ sẽ phải sống mãi trong tình trạng này ư?
Buồn không thể tưởng. Làm sao Minh Hạ chịu nỗi cảnh sống chung mà bị chồng lạnh nhạt hắt hủi?
Mình Hạ buột miệng với vẻ chán chường:
- Hạnh phúc mong manh quá mi nhỉ?
Thường Vy nói nhẹ nhàng:
- Hạnh phúc một phần cũng do mình vun đắp, giữ gìn mi ạ. Chuyện của mi không đến nỗi bế tắc đâu. Mi hãy cố gắng giải quyết mọi hiểu lầm với Tuấn Linh để bảo vệ hạnh phúc của mình.
Minh Hạ than vãn:
- Mi nói nghe dễ. Nhưng với ta chẳng dễ chút nào.
- Mi cứ nói đại với Tuấn Linh đi!
- Để ta suy nghĩ lại!
- Còn suy nghĩ gì nữa, mi cứ quanh quẩn sợ chuyện này chuyện kia mà không thấy cái hại sau lưng. Biết đâu nói ra rồi anh Linh sẽ thông cảm cho mi.
Minh Hạ vẫn cứ băn khoăn:
- Nói ra rồi mọi việc sẽ sáng sủa, hay sẽ tồi tệ hơn? Nhiều khi ta nghĩ, cứ để thời gian cho anh Linh nhận ra, là ta không còn gì với Khánh Tân.
- Để đến bao lâu, nếu ảnh không nhận ra thì sao?
Rồi cô nói như hăm dọa:
- Mi không nói thì ta nói với Tuấn Linh đó.
Minh Hạ hoảng hốt, tưởng như Thường Vy sắp gặp Tuấn Linh đến nơi, cô ngăn lại:
- Tao van mi đừng nói gì cả. Để ta giải quyết!
Thường Vy chép môi:
- Thấy mi khổ sở, ta chẳng yên lòng chút nào.
Minh Hạ nhăn nhó:
- Sống chung mà hờ hững như hai kẻ xa lạ chán lắm mi ạ!
- Hôm nào đám cưới hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt hai người mà giờ lại...
Thường Vy không nói hết câu, Minh Hạ cười khẽ:
- Sống như mi mà sướng đó Thường Vy!
- Sướng hả?
- Mi khỏi lo gì cả, đầu óc thật thanh thản.
Thường Vy hỏi cắc cớ:
- Nghĩa là bây giờ mi khuyên ta đừng lấy chồng?
Minh Hạ lắc đầu:
- Hổng dám đâu. Anh chàng Quốc Yên cứ kè kè bên mi, ta mà khuyên chắc lãnh đủ!
Thường Vy cười rúc rích:
- Vậy hả?
- Chừng nào có thiệp đây?
Thường Vy thản nhiên:
- Chừng nào viết thiệp xong!
Minh Hạ thúc giục:
- Gửi thiệp nhanh lên để ta đi đám cưới cho đỡ buồn.
- Đi để làm dâu phụ trả nợ cho mi đó.
- Ừ, làm luôn rể phụ nữa!
- Vai ai nấy làm, đừng có giành.
- Ta làm luôn.
- Rể phụ của chàng.
- Mi không cho thì thôi.
Thường Vy hếch mũi lên:
- Một mình mà đòi làm hai vai. Ta muốn thấy mi với Tuấn Linh hòa hợp để đi đám cưới ta đó.
Minh Hạ mỉm cười, cô thấy vui vui lên một chút:
- Ta cũng mong như vậy, dù sao đám cưới mi cũng là một sự kiện để ta với ảnh cùng quan tâm.
Cả hai lại xoay qua chuyện đám cưới Thường Vy. Những lo lắng tủn mủn mà lại có sức thu hút hai người. Minh Hạ ở đến tối mới về. Lần đầu tiên từ mấy tháng nay, cô mới có tâm trạng vui vui một chút. Và cô nhận ra mình đang sống trong những ngày đen tối dằn vật, không biết đến chừng nào mới chấm dứt được.
Tuấn Linh dựng xe trong sân, anh nghiêng đầu nhìn vào trong. Hôm nay Quang khai trương đại lý xe. Những lẳng hoa đặt phía trước làm cửa hàng nhìn khá vui mắt.
Tuấn Linh vừa bước vào cửa thì Thúy Hằng đã thấy anh, cô chạy ra, lăng xăng:
- Anh Tuấn Linh đi một mình hả? Chị Minh Hạ đâu sao không đi cùng anh?
Tuấn Linh buông gọn:
- Minh Hạ ở nhà!
- Vậy mà anh không đưa chị ấy đi cùng.
Tuấn Linh nói thờ ơ như không muốn nghe Thúy Hằng nhắc lại thêm nữa:
- Cổ không đi được, đừng hỏi.
Thúy Hằng tươi cười trách nhẹ:
- Em muốn được nhìn thấy chị Minh Hạ. Hôm đám cưới anh, anh Quang về khen nức nở.
- Khen cái gì?
- Khen cô dâu đẹp.
Tuấn Linh cười nhếch miệng:
- Em nói hay thằng Quang nói đó? Nó không đời nào để ý mấy chuyện đó đâu.
Thúy Hằng cười khì:
- Đùa chứ chị Vân nói đó. Chị ấy bảo vợ anh xinh đẹp vô cùng, làm em cũng tò mò. Em nghĩ hôm nay anh đưa chị ấy tới, thế nào em cũng được xem mặt.
Tuấn Linh nói như muốn lảng tránh:
- Quang đâu em?
- Anh Quang đang bận chút việc. Anh ngồi đi!
Nãy giờ ngồi im nghe hai người nói chuyện với nhau, cô nhìn Tuấn Linh đăm đăm. Tất nhiên anh không biết cô là ai, cũng không biết cô đã biết về anh rất nhiều, như vậy cũng tốt.
Khi đến đây, cô nghĩ sẽ gặp Minh Hạ. Cô hơi khó chịu một chút. Nhưng cũng không thể không tới. Bây giờ không có cô ta, cô thấy dễ chịu hơn, và thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thúy Hằng vô tình đưa Tuấn Linh đến chiếc bàn trống, chỉ có Mai Ngọc ngồi ở đó. Cô nàng nói liến thoắng:
- Ngọc tiếp anh Linh giùm mình nha. Bận quá.
Rồi cô lăng xăng biến vào nhà sau. Mai Ngọc tranh thủ làm quen ngay, cô vờ hỏi như không biết:
- Anh đây là...
Tuấn Linh nói một cách lịch sự:
- Tôi là Tuấn Linh, bạn của Quang.
Bạn anh Quang thì em biết rồi. Thật ra, em biết tiếng anh đã lâu, nhưng tới nay mới gặp, hân hạnh thật đó.
- Cám ơn.
- Anh không tò mò là tại sao em biết anh sao?
- Bạn bè trong giới làm ăn, biết nhau là chuyện thường, tôi không thấy tò mò lắm.
- Anh đặc biệt thật đó.
Rồi cô nói thêm:
- Tuấn Linh, một doanh nhân trẻ, nổi tiếng là lịch thiệp, giám đốc của công ty...
Tuấn Linh phẩy tay, mỉm cười lịch sự:
- Nghe cô nói, tôi nghĩ người đó là ai chứ không phải mình, đừng cho tôi lên cung trăng nữa, rớt xuống khó chịu lắm cô ạ.
Mai Ngọc cười tinh nghịch:
- Chưa đủ đâu! Còn nói thêm anh là phu quân của tiểu thư Minh Hạ.
- Cô biết cô ấy à?
- À, bạn cùng trường ấy mà. Minh Hạ đẹp nổi tiếng trong trường, làm sao em không biết. Nhưng có lần cũng bị....
Cô cố ý làm thinh một cách lấp lửng, đầy ác ý. Cô chờ Tuấn Linh hỏi tiếp.
Nhưng thấy anh lặng thinh nên cô lại thôi và lập tức nói như rất vô tư:
- Anh đi dự tiệc mà không đưa phu nhân đi theo. Lâu quá em cũng không được gặp Minh Hạ, lúc này Hạ có gì thay đổi không anh?
- Vẫn vậy.
- Sao anh không đưa Hạ đi cho vui, em nghe Hằng nói hôm nay có vợ anh tới, nên em cũng có ý chờ.
- Tôi thích đi một mình thì sao?
- Đi một mình để dễ quậy phải không?
Lúc đó Thúy Hằng đi ra, nghe Mai Ngọc nói, cô chen vô:
- Làm gì "quậy"? Anh Tuấn Linh là người nghiêm túc mẫu mực mà.
Mai Ngọc mỉm cười thăm dò:
- Anh Tuấn Linh được nhỏ Thúy Hằng khen không biết có đúng không nhỉ?
Tuấn Linh ra vẻ dễ chịu:
- Mấy cô nghĩ sao cũng được.
Mai Ngọc vờ bảo:
- Anh phải xác định chứ.
- Nghĩa là mấy cô muốn quậy thì tôi quậy, muốn nghiêm túc thì tôi nghiêm túc.
Mai Ngọc bắt tay Tuấn Linh:
- Nói như anh mới thật lòng đó. Chịu chơi mới hay chứ!
Thúy Hằng nói với Mai Ngọc:
- Mi tiếp anh Tuấn Linh hộ ta nhé.
Mai Ngọc cười thích thú:
- Được rồi! Để ta xử lý anh Tuấn Linh.
Tuấn Linh pha trò:
- Nghe cô xử lý ghê quá để tôi đi tìm Văn Quang.
Mai Ngọc láu lỉnh:
- Anh Quang đang bận rộn không tiếp anh đâu. Ở đây em tiếp cho!
Tuấn Linh hỏi với vẻ quan tâm hơn:
- Nãy giờ biết cô là bạn của vợ tôi, nhưng chưa hỏi tên cô, tôi vô ý quá.
- Em tên Mai Ngọc.
- Cô Ngọc chắc đang đi làm hả?
- Vâng, em làm ở công ty mỹ phẩm, em là bạn thân với Thúy Hằng nên hôm nay nó mời là phải xin nghỉ một buổi tới dự đó.
- Vậy hả! Mai Ngọc làm trong công ty mỹ phẩm, hẳn là biết cách trang điểm, nhìn cô đẹp lắm.
Mai Ngọc thấy hài lòng sung sướng nhưng vẫn vờ vĩnh:
- Anh quá khen!
Tuấn Linh mỉm cười:
- Tôi không nói quá đâu.
Mai Ngọc ỡm ờ:
- Nhưng chắc không đẹp bằng vợ anh.
Tuấn Linh lộ vẻ khó chịu:
- Thôi, đừng nhắc đến cô ta!
Mai Ngọc chưng hửng nhưng rồi cười phá lên vẻ hiểu biết:
- Đi ăn tiệc một mình, lại không nhắc đến vợ. Vậy là anh muốn mọi người tưởng anh chưa vợ?
Tuấn Linh hơi nghiêm mặt trước sự bông đùa của Mai Ngọc. Nhưng rồi anh lại lịch sự cho qua.
Không phải Mai Ngọc không thấy điều đó. Cô nhận ra ngay Tuấn Linh là người sâu sắc kín đáo, chứ không phải mẫu người dễ đốn như Khánh Tân. Điều đó làm cô thấy nể anh hơn, và hiểu mình không thể nói năng bừa bãi được.
Có một điều làm cô thắc mắc, là Tuấn Linh không đưa Minh Hạ đi theo. Và dù anh kín đáo mấy, Mai Ngọc vẫn tinh mắt nhận ra anh có gì đó miễn cưỡng khi nói về vợ.
Cô hoàn toàn không biết chuyện Minh Hạ bị tống tiền. Cũng không biết chuyện đổ vỡ của Tuấn Linh. Nhưng cô đoán là hai người đang giận nhau, hoặc là có gì đó không hợp, chứ nếu hạnh phúc thì Tuấn Linh không có cách cư xử với vợ như vậy. Rõ ràng anh không muốn nói đến vợ trước mặt mọi người. Mai Ngọc quá thừa kinh nghiệm để nhận biết những chuyện như vậy.
Cô tự nhắc mình phải có thái độ vô tư, và tuyệt đối không nhắc tới Minh Hạ nữa. Thấy trên bàn chỉ có dĩa bánh, cô đi ra nhà sau lấy ly nước trái cây mời Tuấn Linh:
- Mời anh! Em nghĩ uống loại nước này anh sẽ khỏe hơn, bia thì đợi lát nửa vậy, em chỉ làm cho anh thứ này thôi.
Tuấn Linh thoáng cảm động:
- Cám ơn em!
Anh cầm ly lên uống một ngụm. Mai Ngọc nhìn anh hơi lâu:
- Vừa miệng không anh Linh?
- Ngon lắm, cám ơn nhiều nghe.
Dù muốn dù không thì Tuấn Linh cũng không thể không chú ý đến cách săn sóc chu đáo của Mai Ngọc. Anh đâm ra có cảm tình với cô hơn, và anh nói chuyện một cách quan tâm chứ không vì lịch sự như lúc đầu nữa.
Một lát sau thì khách đến đầy các bàn, Mai Ngọc vẫn ngồi yên bên Tuấn Linh. Cô nghiêng người tới cầm chai rượu, rót ra ly, rồi cố ý chạm vào tay khi đưa Tuấn Linh:
- Uống khai vị chứ anh!
- Cám ơn, Mai Ngọc chu đáo quá.
- Gặp nhau rồi thì coi nhau như là bạn, em thích săn sóc anh, nhưng không phải với ai em cũng làm thế này đâu, em nói thật đó. Cũng chẳng hiểu tại sao em lại quan tâm anh nhiều thế này nữa.
- Dù sao thì cũng rất cám ơn em.
- Nãy giờ anh cám ơn đến mấy lần rồi, không thích anh khách sáo như vậy đâu nghe.
Rồi cô lại rót ly khác đưa anh. Tuấn Linh cười xòa:
- Em định phục vụ cho anh say hả?
Mai Ngọc đá lông nheo với anh:
- Anh có dám say không?
- Say gì mà say hả?
Mai Ngọc cười mơn:
- Say tình!
- Nếu thế này thì chắc anh sẽ uống hết chai quá.
Nói xong, Tuấn Linh bưng ly rượu uống rồi đưa Mai Ngọc.
- Mời em!
Mai Ngọc vờ lắc đầu:
- Em không biết uống đâu.
- Thì nhấp một tí vậy.
Mai Ngọc nhẹ nhàng đón chiếc ly trên tay Tuấn Linh, cô nhấp một nhấp, rồi đưa trả lại anh. Trong cử chỉ đó, cô cố ý chạm cả vào tay anh, và liếc Tuấn Linh thật tình tứ.
- Dự tiệc xong anh có tiết mục nào không?
Tuấn Linh tự nhiên:
- Chưa biết! Có lẽ về nhà.
- Về với vợ hả?
Mai Ngọc chế nhạo:
- Xoàng quá! Đàn ông có vợ thì có, phải biết quậy chứ!
Tuấn Linh liếc nhìn Mai Ngọc. Gương mặt trang điểm khá kỹ. Môi đỏ, má hồng, mắt kẻ đậm, mày tỉa công phu. Không phải chỉ đẹp, cô còn có cái gì đó rất dễ gần, nhất là cách săn sóc không thể khiến người khác không cảm động, dù là lần gặp đầu tiên.
Anh vờ hỏi khẽ:
- Cô thích tôi quậy lắm sao?
Mai Ngọc chớp mắt:
- Em thích vui chơi thì chơi hết mình. Lúc làm việc thì ra làm việc.
Tuấn Linh gật gù:
- Tính em cũng khá mạnh mẽ đấy. Được! Chơi thì chơi đến cùng.
Mai Ngọc õng ẹo đề nghị:
- Ăn tiệc xong mình đi khiêu vũ nghe anh!
- Đi thì đi!
- Anh trả lời xuôi xị, miễn cưỡng quá!
- Được em muốn mạnh mẽ thì anh mạnh! Anh sẽ giẫm đạp chân em cho mà biết!
Mai Ngọc đáp trả ngay:
- Em sẽ đạp lại chân anh, huề há.
Tuấn Linh buông gọn:
- Chắc không huề đâu em!
- Anh đòi hơn hả?
Mai Ngọc hỏi rồi cười rúc rích:
- Đàn ông mà hơn thua với phụ nữ kỳ lắm anh ơi!
- Không hơn thì thua chứ có gì kỳ?
Mai Ngọc lại liếc mắt tình tứ với Tuấn Linh:
- Đàn ông sinh ra là để yêu thương phụ nữ chứ không phải hơn thua đâu nha, hiểu không? Mà em cũng chẳng thích hơn thua với phái mạnh đâu, em thích được bảo vệ hơn.
Tuấn Linh cười cười:
- Vậy hả!
Mai Ngọc nũng nịu vòi vĩnh:
- Nhỏ Thúy Hằng bảo anh là giám đốc, anh tặng cho em tấm "cạt" đi!
Tuấn Linh mở ví lấy danh thiếp đưa cho Mai Ngọc. Cô cầm đọc lướt qua, rồi khen:
- Anh có cái tên hay thật đó.
Tuấn Linh phì cười:
- Tên chỉ là cái để gọi, có gì mà gọi là hay chứ.
- Nhưng em thích những cái tên vậy lắm, anh có nhiều điều gây ấn tượng thật đó.
Cô cố ý nghiêng đầu về phía Tuấn Linh nói vào tai anh:
- Những người như anh, ai tiếp xúc rồi thì khó quên lắm, anh có sức quyến rũ rất lớn, anh biết không?
Nghe câu đó, tự nhiên Tuấn Linh liên tưởng đến Minh Hạ. Cô ta đâu có thấy được điều đó, ngày trước anh tưởng cô ta yêu anh. Nhưng hóa ra không phải, chỉ là lợi dụng để che lấp nỗi đau.
Ý nghĩ đó lại khiến Tuấn Linh sắp điên lên, anh lắc đầu thật mạnh như không muốn nhắc tới, và anh cầm ly uống một mạch.
Mai Ngọc ngồi một bên nhìn. Ánh mắt mỗi lúc mỗi say đắm hơn. Cô trông cho bữa tiệc mau kết thúc để cô rủ Tuấn Linh đi chơi. Có điều kiện tiếp xúc thế này, bỏ qua thì phí quá. Cô cũng chẳng biết quen với anh có được gì không.
Nhưng một người như Tuấn Linh, không tìm cách gần thì phí thật. Khánh Tân đã dạy cô cách tự tin để tiếp cận những người đàn ông có nhiều tiền. Và cô quen với ý nghĩ đó rồi.
Không ngờ ông trời dun rủi cho Mai Ngọc gặp gỡ ngay chồng của Minh Hạ.
So với Khánh Tân thì Tuấn Linh cao lớn phong độ và bản lĩnh hơn nhiều. Điều quan trọng là Tuấn Linh giàu vững vàng hơn Khánh Tân. Cô cứ tiếp cận với anh trước đã, được không được thì thôi, cô cũng không mất gì.
Kho báu mà Mai Ngọc tìm được. Cô nhất định phải khai thác hết.
Tiệc xong, Tuấn Linh lái xe chở Mai Ngọc đi chơi.
Ngồi sau xe Tuấn Linh, Mai Ngọc ôm anh thật chặt rồi tình tứ ngả đầu lên vai anh. Mật thiết như hai người đã gắn bó với nhau tự bao giờ.
Tuấn Linh rất thích cử chỉ đó, anh quay lại lên tiếng:
- Em muốn đi đâu?
- Tùy anh!
Tuấn Linh chạy vòng vòng một lúc rồi đề nghị:
- Hay là vào quán cà phê vậy?
- Thôi, em không chịu đâu, mình đi nhảy đi anh, lâu rồi em không đi vũ trường, nhớ quá.
- Em hay nhảy lắm hả Mai Ngọc?
- Thỉnh thoảng, ban đầu thì công việc bắt em phải giao tiếp, sau đó em thấy thích, em mê nhạc lắm, còn anh?
- Anh rất ít đến mấy chỗ đó, cũng chẳng có thời giờ đi chơi, anh ít đi đâu lắm.
- Lạ thật, người như anh mà không chơi thì rất là lạ.
- Sao em nghĩ vậy là lạ?
- Một người hào hoa thế này, phong cách đại gia thế này mà sống như một nhà tu thì làm sao vợ anh chịu được, Minh Hạ lúc nào cũng nổi đình nổi đám trên sàn nhảy, trước kia nó quậy lắm...
Nói đến đó, Mai Ngọc vờ im lặng như lỡ lời, rồi nói tiếp:
- Xin lỗi, em không cố ý đâu.
Tuấn Linh buông gọn một tiếng khô khan:
- Có gì đâu.
Nhưng trong lòng anh thì không thể xem như không có gì. Trước kia Minh Hạ đã từng nói với anh là cô không ngoan như anh tưởng. Nhưng anh chỉ hình dung những cuộc đi chơi, hay mối tình sinh viên còn trong trắng. Không ngờ cô ghê gớm hơn vậy nhiều.
Bỗng nhiên anh muốn trả thù tất cả những dối trá mà Minh Hạ cư xử với anh. Để cô biết thế nào là sự đau đớn khi tình cảm chân thật bị xem nhẹ.
Đêm đó, anh và Mai Ngọc đi chơi đến khuya. Khi đưa cô về nhà, ngừng xe trước cổng, anh đã giữ Mai Ngọc lại, hỏi rất tỉnh táo:
- Hãy nói thật với anh, có phải em cũng biết người yêu trước kia của vợ anh không? Có không?
Mai Ngọc gật đầu rất thành thật:
- Em biết.
- Biết nhiều không?
- Thì cũng là bạn với nhau, nên chuyện của hai người em biết hết, với lại hai người nổi lắm... Nhưng, chuyện qua rồi, anh tìm hiểu làm gì, bây giờ chắc Minh Hạ chỉ thương chồng thôi, em nghĩ vậy.
Tuấn Linh cười khan một tiếng, rồi hỏi gặng:
- Người đó bây giờ có vợ chưa?
- Chưa anh à.
Rồi cô ngập ngừng một cách cố ý:
- Em nghĩ... chắc hai người khó quên nhau lắm... ơ không, ý em nói là anh Tân hối hận vì trước kia hiểu lầm mà chia tay với vợ anh...
Rồi cô hỏi gặng:
- Nhưng tại sao anh lại hỏi về quá khứ của Minh Hạ? Có chuyện gì phải không?
Tuấn Linh khoát tay:
- Không có gì cả, thôi anh về nghe.
Nhưng Mai Ngọc đâu có dễ bỏ qua cơ hội này. Cô giữ xe Tuấn Linh lại, nhìn sâu vào mắt anh, nói một cách hết sức chân thật:
- Dù chỉ mới biết anh, nhưng em quý anh rất nhiều, em sẽ không giấu gì anh đâu, nếu anh nói thật, em cũng sẽ nói hết với anh những gì em biết.
Tuấn Linh nhìn cô chăm chú, rồi nhắc lại:
- Em đã nói hai người đó khó mà quên nhau, tới giờ vẫn còn vậy phải không?
Mai Ngọc nhạy bén đoán ra ngay. Và cô nói một cách thông minh:
- Nếu thật sự thương Minh Hạ thì anh nên chịu đựng và bỏ qua hết, phải chinh phục nó thôi anh Linh ạ, anh cố gắng thì cũng sẽ đạt được ý muốn thôi.
- Cám ơn lời khuyên của em.
Nói xong, Tuấn Linh phóng xe đi. Cảm giác như mình vừa khám phá một sự thật mà mình đang mơ hồ hoài nghi. Bỗng nhiên anh thấy muốn đập phá tất cả.
Buổi sáng. Mai Ngọc đến công ty tìm Tuấn Linh. Cô biết mình hơi mạo hiểm và xông xáo. Nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần trước, nếu có gặp Minh Hạ, thì người sợ là cô ta chứ không phải cô. Còn về phía Tuấn Linh thì cô không ngại lắm, đi xin việc chứ có phải đi tìm vì tình cảm riêng tư đâu mà ngại.
Với vẻ vênh váo, cô xông vào văn phòng giám đốc như một nhân viên thật sự của công ty. Hình như Minh Hạ không có ở đây, nên suốt từ dưới lên lầu cô không gặp.
Tuấn Linh đang ngồi sau bàn làm việc. Anh thoáng ngạc nhiên khi thấy Mai Ngọc bước vào. Nhưng rồi anh lại đứng dậy, cười niềm nở:
- Em đi đâu vậy? Ngồi đi. Sáng nay em không đi làm sao?
Vừa nói, anh vừa nhìn nhìn Mai Ngọc. Hôm nay cô ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Lịch sự trang nhã chứ không lộng lẫy như những lần gặp trước. Nhưng rõ ràng dù trong loại y phục nào, cô cũng rất đẹp. Đúng là biết cách ăn mặc. Cô đến đây trong bộ đồ trang nhã làm anh thấy mình được tôn trọng hơn.
Tuấn Linh nghiêng người tới nhìn Mai Ngọc, nhắc lại:
- Em đến có chuyện gì không?
Mai Ngọc nói như khó nghĩ:
- Anh hứa với em điều gì anh còn nhớ không?
Tuấn Linh mỉm cười:
- Chuyện gì vậy, cứ nói thẳng đi, anh không khó khăn gì đâu.
- Có lần anh nói với em, nếu cần gì thì nói anh giúp, anh nhớ không?
Tuấn Linh không biết mình đã nói câu đó lúc nào. Nhưng vẫn gật đầu lịch sự:
- Anh nhớ.
Mai Ngọc xoắn tay vào nhau như lúng túng:
- Bây giờ em đang rất cần tìm việc làm, anh có thể nhận em vào công ty anh không?
Tuấn Linh nhướng mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi anh trở lại vẻ mặt bình thường ngay:
- Em gặp chuyện gì vậy?
- Em nghỉ việc hơn một tuần rồi, anh có thể đừng hỏi lý do không?
Tuấn Linh gật đầu:
- Anh sẽ không hỏi, nhưng quả thật em không báo trước nên anh chưa biết thu xếp thế nào. Nhưng anh hứa sẽ tìm cách giúp em.
Mai Ngọc nhẹ nhàng đặt hồ sơ trước mặt Tuấn Linh:
- Đây là bằng cấp của em, anh cứ xem qua xem em có thể làm được gì, nhưng nếu em không phù hợp với công việc ở đây thì thôi vậy, anh đừng ép mình nhé, em không muốn làm khó anh đâu, em ngại lắm, thật đó.
Tuấn Linh mỉm cười:
- Không sao đâu.
Mai Ngọc đứng dậy một cách ý tứ:
- Anh bàn với Minh Hạ rồi trả lời em sau nhé, không làm phiền anh nữa, em về nha anh Linh.
Tuấn Linh đứng dậy tiễn cô ra cửa. Ngay lúc đó Minh Hạ đi lên. Thấy Mai Ngọc, cô kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn. Nhưng vẫn đứng bất động không phản ứng được.
Mai Ngọc biết ngay Minh Hạ thấy cô là lại nghĩ đến Khánh Tân. Nên cô cũng dè dặt chưa biết có nên để Tuấn Linh biết chuyện đó hay không. Giọng cô thản nhiên:
- Chào Minh Hạ. Lâu quá mới gặp, Hạ có khỏe không?
Giọng Minh Hạ nghiêm khắc:
- Cô đến đây làm gì?
- Mình đến xin việc.
Minh Hạ mở to mắt kinh hoàng:
- Xin làm ở đây?
- Hạ đồng ý chứ?
Minh Hạ những muốn hét to lên, đuổi cô ta ra ngoài. Nhưng vì có Tuấn Linh ở đó nên cô không dám. Cô đưa mắt nhìn anh như hỏi. Nhưng ngay cả điều đó cũng trở thành hại cô. Vì Tuấn Linh có vẻ phớt lờ ý kiến của cô:
- Tôi đã đồng ý rồi. Tuần sau cô ấy sẽ vào làm.
- Làm ở khâu nào?
- Khâu kế toán.
Nói xong, anh lạnh lùng đi qua mặt Minh Hạ, xuống cầu thang. Anh tiễn Mai Ngọc xuống tận sân rồi mới đi lên.
Cử chỉ đó không qua được cặp mắt hau háu của Mai Ngọc. Như con quạ tìm mồi, cô háo hức nhận ra giữa hai người là sự mâu thuẫn rất lớn. Đến nỗi Tuấn Linh coi thường vợ ngay trước mặt người lạ. Lần thứ hai khi quen với một người đàn ông, cô thấy mình may mắn và sung sướng kỳ lạ. Giống như cô lại gặp một Khánh Tân thứ hai vậy.
Mai Ngọc lâng lâng vì cảm giác đắc thắng, đến nỗi mặt cô tươi rói ngoài ý muốn. Khi xuống đến sân, cô nói một cách mềm mỏng e dè:
- Hình như vợ anh không đồng ý. Nếu vậy thì thôi anh Linh ạ, em ngại quá, em. không muốn vợ anh bực mình anh đâu.
Tuấn Linh khoát tay:
- Em đừng quan tâm chuyện đó, anh hứa là sẽ làm mà.
- Gặp một người uy tín như anh, tuyệt thật đó!
Vừa nói, cô vừa không quên nhìn anh một cách tình tứ ướt át, rồi mới chịu đi ra sân.
Tuấn Linh trở lên phòng. Minh Hạ đang ngồi khoanh tay trước ngực, có vẻ trầm ngâm. Tuấn Linh biết cô bất mãn, nhưng anh vẫn phớt lờ. Thậm chí anh sẽ càng làm mạnh hơn nếu Minh Hạ muốn phản đối.
Minh Hạ trầm ngâm lên tiếng:
- Em thấy mình đâu có thiếu người làm đâu, sao anh nhận thêm nhân viên chi vậy?
- Cho cô Hoa nghỉ, thế cô ấy vào là xong.
Minh Hạ mở lớn mắt:
- Nhận người mà anh làm như chuyện đùa vậy, anh có biết năng lực nó chưa mà dám nhận chứ?
Tuấn Linh điềm nhiên:
- Tôi biết nhiều hơn cô tưởng đó. Bạn bè cô mà cô không biết sức của người ta à?
"Sao anh ấy biết mình với Mai Ngọc là bạn nhỉ? Dĩ nhiên là Mai Ngọc nói rồi, chuyện đó rất đơn giản mà mình cũng không hiểu, nhưng... Vấn đề là... hai người quen biết nhau nhiều không?".
Gương mặt Minh Hạ tối sầm với những ý nghĩ u ám. Cô đoán hai người phải quen nhau thế nào đó. Tuấn Linh mới nhận Mai Ngọc một cách dễ dàng như vậy. Cô có nên nói thật cô ta có quan hệ thế nào với Khánh Tân không đây.
Đụng đến cái tên Khánh Tân là vấn đề nóng bỏng và nhạy cảm giữa anh với cô. Thật khó mà mở miệng.
Nhưng không thể không nói với Tuấn Linh.
Minh Hạ ngẩng mặt lên:
- Không phải em muốn phản đối hay làm anh mất mặt với cô ta, nhưng cô ta không phải người tốt đâu, anh suy nghĩ lại đi.
- Thế nào là không phải người tốt?
Minh Hạ ngồi thẳng lưng lên, cố gắng tìm cách giải thích. Nhưng rồi cô không dám mở miệng. Nếu nói Mai Ngọc đã từng quyến rũ Khánh Tân, thì Tuấn Linh lại nghĩ cô ghen với cô ta. Mà không chừng như vậy anh sẽ nhìn cô thấp hơn.
Giờ thì cô ở thế không còn đường để mở miệng nữa. Cô không biết Tuấn Linh có biết mối quan hệ giữa Khánh Tân với Mai Ngọc không? Chắc cô ta sẽ không ngu gì mà kể đâu. Còn cô thì cũng không đủ can đảm nói với Tuấn Linh.
Anh không còn nghe lời cô nữa, thì nói ra sẽ có tác dụng ngược mà thôi.
Chờ mãi không thấy Minh Hạ trả lời, Tuấn Linh hỏi với giọng khiêu khích:
- Thế nào là không tốt? Cô muốn nói ở lĩnh vực đạo đức hay tình cảm? Tôi không biết tư cách cô ta thế nào, nhưng chắc không lăng nhăng đâu, mà chuyện đó thì thuộc về đời tư của người ta, còn tôi thì chỉ cần năng lực thôi.
Minh Hạ cứng họng không nói được. Nước mắt trào ra mi, cô vội đứng dậy, bỏ đi ra ngoài.
Mấy ngày sau, hai người không nhắc lại chuyện đó nữa. Mai Ngọc nghiễm nhiên bước vào công ty dưới sự bảo trợ của chính giám đốc. Không những chỉ nhận cô, anh còn tỏ ra có những ưu ái đặc biệt, đến nỗi các nhân viên đều nhận thấy. Anh hay xuống phòng kế toán tìm Mai Ngọc, thỉnh thoảng mời cô đi ăn trưa. Thậm chí buổi sáng còn đích thân mang một thứ gì đó xuống cho cô ăn.
Thật chưa có ai được ưu ái một cách quá đặc biệt như vậy.
Minh Hạ có cảm tưởng anh muốn chứng minh cho cô thấy Mai Ngọc xứng đáng được như vậy. Lần đầu tiên Minh Hạ thấy mình không là gì cả trong mắt Tuấn Linh. Cô muốn trốn đi đâu đó để đừng phải đến công ty. Cứ phải chịu đựng những điều nhìn thấy, cô có lúc muốn hóa điên vì căng thẳng.
Chiều nay cô ngồi một mình trong phòng Tuấn Linh chờ anh cùng về.
Nhưng anh còn ở mãi dưới phòng kế toán chưa lên. Minh Hạ chịu hết nổi, cô đi xuống tầng dưới. Vừa đến cửa, cô đã nghe tiếng Tuấn Linh vọng ra:
- Anh hứa gì em nhắc lại đi.
Giọng Mai Ngọc vòi vĩnh:
- Em nhắc lại thì anh phải thực hiện đó nha!
Tim Minh Hạ muốn nổ tung ra, giận dữ. Nhưng cô chỉ đứng im nhìn vào.
Qua cửa kính, cô thấy Tuấn Linh búng mũi Mai Ngọc:
- Tất nhiên, em muốn gì anh cũng chiều.
Mai Ngọc cười tít mắt:
- Chiều em hả? Anh hứa chắc đó nghe!
- Chắc chứ! Không chiều em thì chiều ai đây?
Vừa nói, Tuấn Linh vừa bẹo má Mai Ngọc. Cô thản nhiên kéo bàn tay anh áp vào má mình, rồi nũng nịu nhắc lại:
- Anh hứa sắp xếp cho em làm thư ký để được gần anh.
Tuấn Linh gật gù:
- Nhớ rồi. Tuần sau em được như ý.
Mai Ngọc không chịu:
- Tuần sau lâu quá à!
Minh Hạ đứng chôn tại chỗ. Không muốn nghe mà sao những lời đối thoại đầy mật ngọt kia vẫn lọt vào tai cô. Đến mức thế này rồi sao? Thì ra hai người đã thân thiết lâu lắm mà cô không biết. Đến mức càng ngày cô ta càng muốn thay thế vị trí của cô. Còn cô thì còn chỗ đứng ở đây không?
Nỗi đau tê tái con tim. Rõ ràng là Tuấn Linh đã quan hệ sâu đậm với Mai Ngọc. Tại sao cô lại gặp Mai Ngọc nữa? Cô ta là tai họa của cô. Nhìn hai người thân mật âu yếm mà cô chới với. Bây giờ cô vụt nhớ ra, những lần Tuấn Linh bỏ nhà đi chơi đêm là anh đi với cô ta.
Tại sao anh làm thế? Giận và hận anh vô cùng. Trong khi Minh Hạ tủi hờn, ngậm đắng nuốt cay vào lòng thì Mai Ngọc hả hê vui sướng vì được chính chồng của cô chiều chuộng. Đúng là oan gia. Trước kia cô ta giành Khánh Tân, bây giờ cố ý kéo lôi cả Tuấn Linh. Tại sao cô ta cứ muốn chiếm đoạt những gì là của cô? Mà tại sao lúc nào cô ta cũng thành công như vậy.
Giọng Tuấn Linh hơi chế giễu:
- Này, tại sao lại muốn làm việc gần bên anh mới yên tâm, nói đi.
- Làm trợ lý để giữ anh!
Nhìn Mai Ngọc, Tuấn Linh cười mơn trớn:
- Anh là của em, cần gì phải giữ?
Mai Ngọc cười rúc rích:
- Giữ cho chắc ăn!
Minh Hạ muốn bịt chặt hai tai lại. Muốn hét lên bảo hai người hãy im lặng.
Nhưng cô vẫn đứng yên như trời trồng mà không thốt được lời nào.
Thật là khủng khiếp khi phải chứng kiến cảnh chồng mình âu yếm người đàn bà khác trước mặt mình.
- Ngày mai anh đến nhà em đi, em sẽ làm món bún cho anh, em mới học nấu đó.
Giọng đỏng đảnh của Mai Ngọc vang lên như mũi kim đâm nhói tim Minh Hạ.
- OK, anh sẽ ở nguyên cả ngày.
Mai Ngọc cười thích chí:
- Sau đó đi vũ trường, hay là ra Vũng Tàu luôn đi anh, sáng mai mình đi.
Tuấn Linh cười vui vẻ:
- Em muốn gì cũng được. Anh chiều em tất cả.
Mắt Mai Ngọc sáng lung linh, giọng nũng na nũng nịu:
- Mình đi ăn anh! Em đói bụng quá rồi!
- Đi ăn hả? Chiều em ngay.
Hai người đi ra ngoài. Khi chạm mặt Minh Hạ ngay cửa, Mai Ngọc cười cười rồi đứng qua một bên chờ, như không có chuyện gì xảy ra. Và cô để cho Tuấn Linh giải quyết.
Tuấn Linh hơi nhún vai:
- Không ngờ cô đứng đây nãy giờ. Đừng chờ tôi, về trước đi, chiều nay tôi ăn ở ngoài.
Rồi anh thản nhiên khoác tay Mai Ngọc rời khỏi văn phòng. Minh Hạ vẫn đứng chôn chân một chỗ, mặt xanh mét, cô nhìn hai người nồng nàn đi bên nhau mà tưởng chừng như đất trời đã sụp đổ. Thậm chí cô cũng không hiểu nổi tại sao mình có thể im lặng nhẫn nhục như vậy.
Minh Hạ buồn một cách sâu sắc, thấm thía nỗi đau bị ruồng rẫy. Minh Hạ bị Tuấn Linh nghi ngờ không biện giải được. Cô mong thời gian sẽ giúp cô lấy lại niềm tin của Tuấn Linh, rồi anh sẽ hiểu và thông cảm cho Minh Hạ và vẫn yêu cô như ngày nào. Cô muốn duy trì và bảo vệ hạnh phúc của mình.
Minh Hạ rất tâm đắc với câu mà người ta nói. "Trong gia đình người đàn bà là nhụy của đóa hoa hạnh phúc".
Người luôn chắt chiu hạnh phúc mà hạnh phúc lại vỡ tan. Tình yêu của Tuấn Linh không dành cho Minh Hạ nữa rồi. Anh đã yêu Mai Ngọc. Rõ ràng Tuấn Linh muốn hành hạ cô. Anh tỏ ra yêu thương Mai Ngọc trước mặt cô làm cô đau khổ tột cùng. Có người phụ nữ nào chịu nổi khi thấy cảnh chồng mình âu yếm tình nhân.
Nếu Minh Hạ là kẻ lăng nhăng trắc nết hò hẹn với người khác như lời Tuấn Linh kết tội, cô sẵn sàng chấp nhận bị Tuấn Linh bỏ bê. Đằng này cô vẫn nguyên sơ một tình yêu chân thật dành cho Tuấn Linh. Có lẽ nào cô phải trả một giá quá đắt cho lầm lỗi thời con nít của mình?!
Bây giờ đây cô lại bị Tuấn Linh bỏ rơi. Cay đắng nào hơn khi anh cặp bồ với Mai Ngọc. Nhìn thái độ vênh váo tự đắc của Mai Ngọc mà đầu Minh Hạ như bốc lửa.
Minh Hạ vẫn là vợ Tuấn Linh mà cô ta khiêu khích trêu ngươi cô. Mai Ngọc đắc ý như là đã chiếm Tuấn Linh rồi vậy. Thật trơ trẽn, vô liêm sỉ!
"Có lẽ nào...
Ta thành người xa lạ!
Khi đi tìm một nửa đời nhau.
Có lẽ nào...
Lần nữa chuốc thương đau.
Khi tim biết thế nào là xao xuyến...".
Minh Hạ lặng lẽ rời công ty với nỗi đau quặn thắt...
Buổi tối, trong phòng khách chỉ có hai vợ chồng ông Tuấn Long. Lúc này Tuấn Linh và Minh Hạ rất ít ở nhà. Hoặc có thì chỉ mình Minh Hạ rúc trên phòng, Tuấn Linh đi mất biệt đến khuya, có lúc qua đêm ở ngoài. Minh Hạ giải thích là anh đi công việc. Nhưng ông bà vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông Long buông tờ báo xuống bàn, quay qua nhìn bà Hương:
- Bà có thấy gì không? Hình như là vợ chồng thằng Tuấn Linh có bất ổn đó, tôi thấy lúc này tụi nó lạnh lùng với nhau quá.
Bà Hương lắc đầu:
- Tôi có thấy gì đâu.
- Bà để ý xem! Tôi thấy con Minh Hạ có vẻ buồn lắm.
Bà Hương mỉm cười:
- Ối, vợ chồng trẻ mà! Chúng nó yêu thương quấn quít nhau, có hờn giận một chút cũng là chuyện thường.
Ông Tuấn Long nhắc nhở vợ:
- Nhưng làm cha mẹ bà cũng phải quan tâm đến chúng nó một chút!
Bà Hương lại hỏi:
- Ông bảo tôi quan tâm đến thế nào đây? Không khéo chúng bảo mình xen vào chuyện riêng tư của chúng.
Ông Tuấn Long cười hề hề:
- Bà khéo lo! Con cái ở chung với cha mẹ, mình cũng phải để ý đến chúng nó một chút chứ.
Bà Hương chợt kêu lên:
- Ông nhắc tôi mới nhớ. Hay là con Hạ muốn ở riêng?
- Trời ạ! Nhà cửa thênh thang nhiều phòng thế này mà đòi ở riêng. Chắc không phải đâu.
Bà Hương giải thích:
- Ông nói thế chứ bọn trẻ bây giờ luôn thích thế giới riêng tư. Ở chung chúng cho là bị dòm ngó mất tự do.
Ông Tuấn Long nhăn mặt:
- Bọn nó ở chung với mình nhưng phòng óc riêng thì cũng như ở riêng rồi.
Có ai làm gì đâu mà mất tự do.
- Thì chúng cảm thấy như vậy. Ông bảo tôi để ý đến, thì nó thấy mất tự do rồi.
- Bà khéo nghĩ!
- Tôi chỉ mong chúng nó đừng có hục hặc gì.
- Không có gì thì tốt.
Ông Tuấn Long đáp lời vợ rồi bảo cũng nên quan tâm để ý đến con dâu.
Bà Hương cười nhận định:
- Minh Hạ được mẹ cưng lắm, chắc nó không có buồn phiền gì đâu.
Nói thế chứ bà Hương cũng để ý đến Minh Hạ. Buổi tối đến giờ ăn không thấy Tuấn Linh, bà Hương hỏi Minh Hạ:
- Sao thằng Tuấn Linh không về ăn tối hả con?
Minh Hạ đáp nhanh:
- Anh ấy được mời đi ăn mẹ ạ!
- Con không đi với nó à?
Minh Hạ bình thản:
- Để các ông đi với nhau cho thoải mái, con về nghỉ ngơi mẹ ạ.
Bà Hương cười hỏi:
- Để nó đi như thế, con không lo, không giữ à?
Ông Long kêu lên:
- Bà kỳ không! Con mình có gì đâu mà bắt con dâu lo giữ!
Bà Hương buột miệng:
- Lo xa!
- Con tôi giống tôi chẳng có gì phải lo.
Bà Chung lên tiếng:
- Thôi đi! Hai vợ chồng con nói gì đâu đâu, đừng làm Minh Hạ hoang mang.
Minh Hạ đáp khẽ:
- Không có gì đâu nội. Con tin anh Tuấn Linh mà. Anh ấy luôn bận rộn.
Và cô nghe giọng mình lạ hoắc khi nói những lời này. Cô đã tin Tuấn Linh nhưng anh làm cho cô vỡ mộng.
Tuấn Linh đã cặp bồ đi chơi với Mai Ngọc. Cô ta đã bám theo anh. Có lẽ vì thấy Tuấn Linh giàu sang. Mai Ngọc là như thế. Chắc hẳn cô ta không còn quan hệ với Khánh Tân nữa.
Khánh Tân! Nghĩ đến tên đàn ông đê tiện này, Minh Hạ bừng sôi căm giận.
Minh Hạ mãi mãi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt hắn. Tên đê tiện đáng nguyền rủa.
Nhìn thấy Minh Hạ bỗng ngồi tư lự bà Hương giục con dâu:
- Thôi, ăn cơm đi con.
Ăn cơm xong, bà Hương cùng Minh Hạ ra trước sân nhà cùng trò chuyện.
- À, Minh Hạ này, chủ nhật rảnh mẹ với con đi siêu thị mua sắm.
Chẳng thích thú, chẳng còn lòng dạ nào đi mua sắm nhưng Minh Hạ vẫn gật đầu với bà mẹ chồng.
- Vâng! Con sẽ đi với mẹ!
Bà Hương hào hứng:
- Đã lâu không đi siêu thị, mẹ sẽ mua nhiều thứ lắm đấy.
Minh Hạ lặng thinh. Lúc trước cô cũng mê tít việc sắm sửa, nhưng bây giờ tâm trạng nặng nề, chán nản, cô chẳng ham thích điều gì.
Bà Hương nhắc nhở:
- Con xem mua sắm thêm đồ đạc cho thằng Linh luôn.
- Dạ!
Minh Hạ đáp mà cố giấu tiếng thở dài. Tuấn Linh chẳng thiếu thứ gì cả.
Trang phục và đồ dùng của anh cả kho. Anh ăn mặc sang trọng lúc nào cũng chăm chút, giữ đúng phong cách của một giám đốc hào hoa lịch lãm.
Lúc này cặp bồ với Mai Ngọc, Tuấn Linh càng phải chải chuốt hơn nữa.
Không biết sao Minh Hạ lại thốt lên:
- Anh Tuấn Linh đồ xài nhiều lắm đó mẹ, để con xem anh ấy có cần gì nữa không?
Bà Hương nhìn con dâu cười bảo:
- Ừ! Con cứ xem lại đồ của nó. Chăm sóc chồng là nhiệm vụ của vợ mà.
- Con định sắm cho nội chiếc khăn quàng.
Bà Hương gật đầu nói thêm:
- Mai mốt con có gì còn sắm đồ cho em bé nữa đó.
Minh Hạ lắc đầu:
- Chưa có gì đâu mẹ!
Nói xong, cô thở dài một mình. Tuấn Linh cứ đi chơi đêm, bỏ một mình cô ở nhà quạnh vắng. Bây giờ Minh Hạ đã rõ ra là Tuấn Linh quan hệ công khai với Mai Ngọc. Cô phản ứng thì anh đem thành tích của cô ra chận lại. Cuối cùng, cô đành phải im lặng, mà cũng không biết mình phải chịu đựng đến bao giờ.
Cứ miên man suy nghĩ, Minh Hạ không hay mình bị bà mẹ chồng quan sát rất kỹ, bà Hương cất tiếng hỏi:
- Con sao thế? Hình như mẹ thấy vẻ mặt con không được vui?
Minh Hạ cố tỏ ra liến thoắng:
- Có chuyện gì thì con nói ngay với nội với mẹ chứ không để bụng đâu.
Bà Hương nhẹ nhàng:
- Vậy thì mẹ yên tâm!
Vừa lúc đó Tuấn Linh về đến. Cho xe chạy vào trong, thấy mẹ và vợ đang nói chuyện, Tuấn Linh ra khỏi xe, anh cười với vẻ bình thường:
- Ồ, mẹ và Minh Hạ ngồi đây đợi con hả?
- Ừ, sao lúc này con hay bỏ vợ con ở nhà một mình quá vậy, không sợ nó buồn sao?
Tuấn Linh cười tự nhiên:
- Con với cổ ai cũng mệt muốn chết, đâu có thời giờ mà buồn.
Minh Hạ cũng không nói gì. Cô lặng lẽ ngồi im. Trước mặt mọi người, Tuấn Linh làm như là giữa anh và Minh Hạ chẳng có gì xảy ra. Cho nên dù muốn dù không cô cũng phải đóng kịch theo anh.
Bà Hương cười thật hiền đáp lời con trai:
- Đợi con hả? Hỏi vợ con xem có đợi con không?
Tuấn Linh quay sang Minh Hạ tỉnh bơ:
- Em đợi anh hả?
Đi chơi với Mai Ngọc rồi về ngọt ngào âu yếm giả tạo với Minh Hạ. Cô nghe lửa bốc lên đầu. Thế nhưng trước mặt mẹ chồng, Minh Hạ cũng giả lả với Tuấn Linh.
- Tất nhiên em chờ anh, chứ mẹ không chờ đâu.
Bà Hương cười với vẻ ân cần:
- Thì vợ chồng phải chờ nhau. Thôi mẹ vào nhà cho vợ chồng con ở đây nói chuyện.
Tuấn Linh phẩy tay:
- Thôi khỏi mẹ ạ, con vào nhà còn phải đi tắm nữa.
Bà Hương nhắc nhở:
- Ừ, phải đấy! Con tắm đi rồi ăn cơm.
Tuấn Linh vội vã vào trong. Minh Hạ cũng đứng lên.
- Con vào soạn đồ cho anh Tuấn Linh tắm nghe mẹ.
Cô cố ý đi chậm phía sau Tuấn Linh, để khỏi phải nói chuyện riêng với anh.
Còn anh thì đi thật nhanh như tránh né. Nhưng lên đến phòng, anh nhìn cô với vẻ lầm lì:
- Cô to nhỏ với mẹ chuyện gì thế hả?
Nghe giọng nói hạch sách của Tuấn Linh, Minh Hạ tức lộn gan nhưng vẫn điềm tĩnh.
- Nói chuyện bình thường.
Tuấn Linh nhếch môi cười mỉa:
- Chứ không phải tố cáo tôi hả?
Không nhịn được nữa, Minh Hạ run giọng:
- Anh có làm điều gì bậy bạ, sai trái nên mới sợ bị tố cáo, nếu không thì có gì phải đề phòng?
Tuấn Linh nhún vai:
- Hừ! Tôi làm gì bậy bạ?
Minh Hạ nghiêm giọng:
- Anh cho là anh không làm điều bậy bạ sai trái hả?
Tuấn Linh thừa hiểu cô muốn nói gì, và anh chận lại:
- Nếu có thì cũng là chuyện của tôi, cô không được chen vào. Nếu muốn sống ở đây thì đừng làm gì cả, hãy biết điều một chút đi.
Minh Hạ vặn lại:
- Tôi phải biết điều thế nào nữa? Tất cả những gì anh làm ở công ty, rồi thì gia đình cũng biết thôi, cô ta không phải là người...
Tuấn Linh khoát tay chận lại:
- Đủ rồi, đừng có nói xấu Mai Ngọc với tôi nữa! Ít ra, cô ấy cũng hơn cô rất nhiều, cô không xứng đáng để ganh tị với người ta đâu.
Anh nheo mắt nhìn Minh Hạ, rồi cười khẩy:
- Mỗi người có thế giới tự do riêng mà. Tôi đâu có nhìn vào chuyện riêng của cô, cô cũng đừng có xét nét chuyện của tôi chứ, suy cho cùng thì mình rất giống nhau, phải không?
Minh Hạ nghẹn cứng họng, không nói được. Cô ước sao mình có thể chết hoặc biến mất khỏi cuộc sống này. Muốn làm cái gì đó trả thù. Nhưng bây giờ, ngoài chịu đựng ra, cô chẳng biết làm gì khác. Vì nếu quậy tung lên thì cả gia đình đều biết chuyện. Lúc đó còn kinh khủng hơn nữa.
Nằm bên cạnh Tuấn Linh mà Minh Hạ dằn vặt bức bối, cô phải làm sao đây?
Sống trong tâm trạng ê chề lo lắng thế này, thật không sao chịu nổi. Tự nhiên cô lại nhớ một bài thơ nào đó đã đọc, lúc đó không thích, nhưng bây giờ nó như vô tình đúng tâm trạng của cô.
"Đưa vai gánh lấy lụy phiền Người đi qua Rắc lại triền miên đêm dài Buốt tay một nhánh cỏ gai Hạnh phúc ơi... Sao mãi ở hoài nơi xa!
Bạc lòng người - nát lòng ta Có yêu thì cũng chỉ là người dưng...
Chén đau... nuốt lỡ bao lần".
Mai Ngọc ngồi tựa đầu vào vai Tuấn Linh, nhìn ra phía trước. Hai người đang ngồi ở nhà thủy tạ nhìn mông lung ra xa. Buổi tiệc lúc chiều giờ làm Mai Ngọc ngà ngà say.
Cô đã uống rất nhiều khi nổi hứng. Và bây giờ cô vẫn còn giữ nguyên cảm giác đó. Cô muốn khoe với Tuấn Linh để được đề cao thành tích của mình:
- Anh có biết không, lúc trước Khánh Tân mê em đắm đuối.
Tuấn Linh quay phắt lại nhìn cô:
- Có chuyện đó nữa hả? Sao lúc trước em không nói?
- Em thấy có gì đâu mà nói, đó là chuyện riêng của em mà. Với lại, em đâu có gì với anh ta mà nói, tình cảm một chiều thì tự anh ta khổ chứ em đâu có khổ.
Tuấn Linh như bị đánh mạnh vào lòng tự ái, anh nghiến răng:
- Có phải vì mê em nên anh ta bỏ Minh Hạ một thời gian không?
- Đúng đó.
Rồi cô cười châm chích:
- Hắn ta bây giờ như con ma cà bông.
- Anh không tin.
Mai Ngọc cười thật ngoa:
- Em mê anh chứ đâu có mê anh ta.
Tuấn Linh im lặng suy nghĩ. Anh cảm thấy cơn giận bốc lên đầu, như không còn bình tĩnh nữa.
Mai Ngọc nhìn Tuấn Linh tình tứ:
- Anh có biết không? Minh Hạ bồ với Khánh Tân nhưng Khánh Tân yêu em và đá Minh Hạ một cú đau điếng. Lúc đó cô ta khổ sở vô cùng, tội nghiệp lắm.
Cô cười mơn man, rồi buông giọng thản nhiên:
- Minh Hạ bồ với Khánh Tân lâu lắm, bị anh ta đá nên thất tình tìm đến anh đó.
Dù đã đoán trước chuyện đó, Tuấn Linh vẫn nghe đau nhói ở tim. Anh nghiến răng hỏi nhanh:
- Thật không?
Mai Ngọc trề môi:
- Thật chứ chẳng lẽ em bịa. Không tin anh cứ về hỏi vợ anh đi.
Tuấn Linh lặng thinh cố trấn áp cơn giận phừng phừng trong lòng, anh hỏi thản nhiên:
- Em biết gì về họ, kể anh nghe đi.
- Kể chuyện gì?
- Chuyện của họ.
Mai Ngọc cố tình kéo dài thời gian, để Tuấn Linh thấm thía những lời cô nói, cô nũng nịu:
- Em khát lắm! Gọi cocktail uống đi anh!
Tuấn Linh cau mày:
- Thì em cứ gọi!
Mai Ngọc điệu đàng gọi hai ly cocktail, rồi cô ngước nhìn Tuấn Linh, vẻ thật bình thản:
- Anh biết không, Minh Hạ vợ anh trước kia là người tình của Khánh Tân.
Khi gặp em thì Khánh Tân đá cô ta ngay. Bởi vậy, vớ được anh thì cô ta tấn công để anh cưới chứ đâu bỏ lỡ cơ hội. Anh ta là mối tình đầu nên vợ anh khó quên lắm, lúc đó còn muốn tự tử nữa đó.
Tuấn Linh đặt tay lên vai Mai Ngọc bóp mạnh:
- Thôi đủ rồi, đừng kể nữa.
- Anh lạ không, chính anh bảo em kể mà.
- Nhưng bây giờ anh không muốn nghe, im đi!
Nói xong, anh vô tình bóp vai cô cái nữa, Mai Ngọc nhăn mặt vì đau:
- Nè, em chứ bộ cô nàng vợ anh hay sao mà anh hùng hổ thế.
Tuấn Linh từ từ buông vai Mai Ngọc ra:
- Tôi không ngờ tôi biết quá ít về họ như vậy.
Mai Ngọc chế nhạo Tuấn Linh:
- Không ngờ hả? Anh cưới mà không biết gì hết. Anh là chỗ dựa giàu có cho cô ta thì còn gì bằng.
Tuấn Linh bực dọc chỉ muốn về truy hỏi Minh Hạ cho ra lẽ.
Dường như thấu hiểu tâm trạng bức bối của Tuấn Linh, Mai Ngọc càng muốn khiêu khích anh thêm:
- Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. Hiện nay chắc chắn gã Khánh Tân đã trở lại với vợ anh đó, anh ta dùng Minh Hạ để lấp đầy khoảng trống mà em gây cho anh ta. Tội nghiệp hai người, nhưng em biết làm sao hơn được, tình yêu không thể dựa trên sự thương hại dù em rất thương hại anh ta.
Tuấn Linh nghe đau lặng lẽ. Có lẽ hai người đó cũng đang thương hại anh.
Đúng là không thể nào chịu nổi cảm giác thương tổn này. Anh hỏi như cái máy:
- Em nghĩ hai người đó đang thương hại tôi phải không? Có không?
Mai Ngọc hơi khựng lại, nhưng rồi cô gật đầu ngay:
- Chắc chắn là vậy, chứ không phải em nghĩ đâu. Em thấy...
Tuấn Linh bừng lửa giận:
- Em thấy gì?
Mai Ngọc đổ thêm dầu vào lửa:
- Có lần em thấy hai người với nhau trong khách sạn. Họ yêu nhau lén lút mà anh không biết, cho nên thương hại anh là phải rồi.
Cô nghiêng nghiêng đầu như suy nghĩ, rồi nói thêm:
- Bởi vậy thấy em và anh yêu nhau, cô ta đâu có thèm đếm xỉa gì, rõ ràng là không yêu nên đâu có ghen. Nếu là em, chồng mình mà như vậy thì em tống cổ ra khỏi công ty ngay.
Tuấn Linh mím môi, đôi mắt quắt lên nhìn ra xa. Thật ra, Mai Ngọc đã nói đúng ý nghĩ của anh, Minh Hạ không hề ghen tuông với mối quan hệ của anh.
Anh cứ nghĩ cô chịu đựng, nhưng hóa ra không phải. Thì ra là như thế. Trở lại với người xưa cho nên Minh Hạ rất dửng dưng khi anh quan hệ với Mai Ngọc.
Cô ta có thèm ghen đâu.
Tự ái đàn ông dâng cao, Tuấn Linh không còn hứng thú gì với việc vui chơi nữa. Anh lầm lì:
- Về đi!
Mai Ngọc giấu nụ cười đắc thắng vì ý muốn ly gián vợ chồng Tuấn Linh, cô kéo anh ngồi xuống ngọt giọng:
- Khoan đã anh! Uống cocktall đi, ở chơi chút nữa.
- Tôi chỉ muốn về!
- Nhưng em chưa muốn về.
- Em cứ ở lại chơi.
- Ở lại một mình, em buồn lắm.
Nói rồi cô bưng ly cocktail âu yếm kề vào miệng Tuấn Linh.
- Uống đi anh! Uống cho sảng khoái quên mọi ưu phiền. Việc gì phải nhớ đến người phản bội mình chứ.
- Đi về!
Mai Ngọc thoáng giận nhưng bỗng nhớ đến việc làm của mình sẽ đạt thắng lợi, cô hí hửng khoác tay Tuấn Linh ra về.
Chia tay Tuấn Linh, Mai Ngọc nói với giọng ngọt như ướp mấy hũ mật:
- Hẹn gặp lại nha anh?
Tuấn Linh không trả lời, anh chỉ giơ tay chào Mai Ngọc, rồi phóng xe như điên trên đường.
Về nhà, anh đi thẳng lên phòng. Thấy cánh cửa chỉ khép hờ, anh đá mạnh cho nó bật tung ra. Minh Hạ đang ngồi trước máy tính. Cô giật mình quay lại, và nhìn anh nửa ngạc nhiên, nửa có vẻ lo ngại. Hình như cô ta đề phòng thái độ gây hấn của anh.
Cử chỉ của cô càng làm Tuấn Linh thấy bị khiêu khích. Anh bước tới bên Minh Hạ, đứng trước mặt, nhìn cô như có lửa:
- Thế nào, tối nay không ra ngoài sao? Hay là về sớm trước tôi?
Trước thái độ hùng hổ của Tuấn Linh, Minh Hạ ngơ ngác.