← Quay lại trang sách

Vụ án thứ hai Xác chết dưới vực núi

Con người ta thường coi sự thỏa mãn về dục vọng là hạnh phúc.

Lép Tônxtôi

Lời dẫn

Ngày bốn tháng bảy, không khí giữa vùng đồi núi trong lành, một người lái xe mô tô đầu đội mũi bảo hiểm đi giữa không gian ấy, bánh xe vòng quanh trên con đường núi quanh co. Khi đi đến chân ngọn núi của Câu lạc bộ leo núi, thì bị một chiếc BMW bị va tơi tả ở phía trước chặn mất đường đi của anh ta. Anh ta vội xuống xe, nhìn xem người trong chiếc xe ấy như thế nào. Tuy nhiên, khi tới gần thì anh ta không khỏi sững sờ trước cảnh tượng trong xe: Một xác người chết đã bắt đầu phân hủy, máu từ cổ nhuộm đỏ chiếc váy đỏ, tứ chi đầy những vết thương với các mức độ khác nhau.

“Đầu, đầu, sao lại không thấy đầu đâu nhỉ?”

Người lái chiếc xe mô tô chỉ vào chiếc xe không đầu, không kịp lái chiếc xe yêu quý của mình, loạng choạng chạy đến bốt điện thoại gần đó, run rẩy báo cảnh sát. Thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt đến ngay hiện trường, vừa tới gần thi thể đã ngửi ngay thấy một mùi hôi rất khó chịu. Họ đi tìm chiếc đầu của người chết ở khu vực rừng núi gần đó một hồi lâu nhưng vẫn không thấy đâu.

Xác vụn dưới vách núi

Đường Hàn Vũ biết chính xác “hắn” là chỉ “Hoa hồng thép”. Nhưng trước khi đi gặp “Hoa hồng thép”, họ có một việc rất quan trọng phải xác nhận. Nếu không, dù có tới nhà tù cũng tốn công vô ích và “Hoa hồng thép” sẽ cười bọn họ là vô dụng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có bằng chứng để kết tội hắn. Thế là cô vội vàng kéo Khương Vân Phàm lại: “Khoan đã, Lăng Phong có chuyện quan trọng muốn nói với các anh.”

Khương Vân Phàm nhíu mày hoài nghi, mắt nhìn về phía cửa sổ bằng kính trong suốt. Đúng lúc đó, Lăng Phong cũng đang nhìn anh.

“Chuyện quan trọng gì cơ? Tổ trưởng Đường, cô đừng có nói với tôi là hai người muốn kết hôn đấy nhé?” Vu Phong Ngâm bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn, cười với vẻ ranh mãnh.

Lục Minh Phi đi ngay sau cô, vẻ mặt cũng rất khó coi, Khương Vân Phàm cũng giống như vậy. Kể từ sau khi ra viện, hai người đàn ông thỉnh thoảng lại nghĩ đến Đường Hàn Vũ bị bắt cóc mà họ đã bất chấp tất cả để đi cứu. Tình tiết ba người bị vùi dưới cây cối và phản gỗ, một tình cảm khó nói thành lời trong lòng lặng lẽ hình thành. Nhưng, không ai ngờ, đúng lúc đó Lăng Phong đã trở về.

“Sao mọi người lại đến đây?” Đường Hàn Vũ lộ vẻ ngạc nhiên, rồi quay đầu lại nhìn Khương Vân Phàm, “Là anh à?”

“Tôi không rảnh đến thế. Huống chi, tôi luôn ở bên cạnh cô, vừa rồi cô có nhìn thấy tôi gửi tin nhắn không?”

Đường Hàn Vũ lắc đầu, nếu không phải là Khương Vân Phàm thì là ai nhỉ?

“Là tôi gọi điện bảo họ đến.” Bốn người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đều quay lại, thì thấy Lăng Phong đi vào.

Năm người lại ở chung một phòng, Khương Vân Phàm ngồi bên cạnh Lục Minh Phi, cách Lăng Phong rất xa. Lăng Phong đưa ra một chiếc hộp đen, ba người của Tổ chuyên án Đặc biệt, trừ Đường Hàn Vũ đều nhìn về phía chiếc hộp đó rồi lại nhìn Lăng Phong với vẻ hoài nghi, không biết rút cục anh chàng này muốn chơi trò gì đây?

Vu Phong Ngâm rất tò mò, mở chiếc hộp đen rồi lấy một mẩu giấy hơi ố vàng trong đó ra. Nhìn mẩu giấy chừng năm giây xong, cô vội đưa nó cho Lục Minh Phi với vẻ rất xúc động. Hai người cùng nhìn nó một cách chăm chú, càng nhìn lại càng tỏ vẻ vui mừng.

Khương Vân Phàm hai tay ôm vai, định không nhìn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của hai người kia cũng từ từ ghé sát Lục Minh Phi, rồi bỗng nhiên ngây người ra, khẽ hỏi: “Như vậy là có nghĩa gì?”

“Đây là danh sách và thông tin cá nhân của những kẻ trong nhóm tội phạm. Trước khi chiếc ca nô cao tốc của tôi bị nổ, tôi đã buộc chiếc hộp đen này lên người, dùng dây thừng quấn chặt mấy vòng. Trong bốn năm, sau khi chữa trị xong vết thương, tôi đã dùng một năm để đi điều tra về những người này, và biết được rằng, ‘Hoa hồng thép’ chính là Bạch Tể Liệt. Người này rất ngông cuồng, việc ác gì cũng làm, dùng rất nhiều biệt hiệu khác nhau, dưới trướng có tới mấy trăm người, khả năng ngụy trang rất giỏi, hơn nữa không bao giờ tự tay hành động. Phía cảnh sát không có được bằng chứng trong tay nên mãi cũng không thể bắt được hắn. Số liệu về ADN của hắn vẫn chưa được đưa vào kho số liệu. Bốn năm trước, cũng chính hắn đã sai người đi giết tôi và hai cảnh sát hình sự quốc tế ở cảng biển. Năm mười bảy tuổi, hắn đã có quốc tịch Thái Lan và thường xuyên qua lại biên giới hai nước Thái Lan - Trung Quốc để tiến hành những vụ giao dịch đen tối. Đây là những tư liệu về các vụ án của hắn.” Lăng Phong đưa cho mỗi người một bản tài liệu.

Bốn người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đón lấy tập tài liệu, xem kĩ từng trang có liên quan đến tội lỗi của “Hoa hồng thép”. Trong những tờ giấy trắng mực đen ấy đã viết về đủ mọi tội lỗi của hắn và có cả những bức ảnh về các nạn nhân mà khiến người ta nhìn thấy phải giật mình. Phần cuối còn có cả thông tin về nhân thân của những thuộc hạ do hắn bồi dưỡng.

Vẻ mặt của bốn người trong Tổ Chuyên án Đặc biệt ngày càng trở nên nghiêm trọng. Khương Vân Phàm ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thăm thẳm như nước hồ, anh hỏi: “Ông Thẩm đã biết những điều này chưa?”

Đường Hàn Vũ gật đầu: “Trước khi quay lại đây, chúng tôi đã tới gặp ông Thẩm. Ông ấy bảo chúng tôi mang những thứ này quay lại Thái Lan và nhanh chóng đưa tội ác của “Hoa hồng thép” vào hồ sơ. Đội trưởng Lục, anh và cô Vu hãy tìm cho ra ADN và thông tin về dấu vân tay của những tài liệu này, để xác định xem có phải là của Bạch Tể Liệt không?”

Lục Minh Phi và Vu Phong Ngâm đứng dậy, đồng thanh đáp: “Được, chúng tôi sẽ đi làm ngay.”

“Đội trưởng Lục, hãy đưa chìa khóa xe của anh cho tôi rồi hãy đi.” Khương Vân Phàm vừa dứt lời, một chùm chìa khóa lập tức rơi vào trong tay anh. Lục Minh Phi dặn: “Cậu lái chậm thôi đấy, nếu chiếc xe của tôi bị hư hỏng một tí nào, tôi sẽ hỏi tội cậu đấy.”

“Yes, sir!” Khương Vân Phàm giơ tay chào rồi nở nụ cười mỉm hiếm hoi, “Tôi đang nóng lòng muốn gặp hắn lắm đây!”

Từ Sở cảnh sát đến nhà giam, Khương Vân Phàm chỉ lái xe trong mười phút, nhanh gấp đôi lúc bình thường. Sau khi ba người xuống xe thì đi thẳng đến phòng giam số hai. Hành lang của nhà giam vẫn tối tăm và yên ắng như mọi khi. Lần đầu tiên Lăng Phong đến chỗ này, nên bất giác bước đi chầm chậm, mắt nhìn vào những ô cửa nhỏ trên cánh cửa sắt dọc hai bên đường. Loáng một cái, Khương Vân Phàm đã bước vào trong cánh cửa sắt cuối cùng cách đó hơn ba mét, còn Đường Hàn Vũ thì đứng đợi ở bên ngoài.

Vào trong cánh cửa sắt, đi hơn một mét là tới phòng thẩm vấn đóng kín. Ba người nhanh chóng bước vào trong, đẩy cánh cửa ra, đón họ là ánh mắt sắc lẹm của “Hoa hồng thép”. Đầu tiên, hắn nhìn Khương Vân Phàm kéo ghế ngồi xuống, trên mặt thoáng thấy nụ cười lạnh lùng. Tiếp đó, hắn quay đầu lại nhìn Lăng Phong đang đứng ở cửa và hơi ngây người một lát, mày nhướn lên, đồng tử bất giác mở to ra, điều đó cho thấy đã có gì đó tác động đến tâm trạng của hắn. Điều lạ lùng là, phản ứng của Lăng Phong cũng như vậy.

Tại sao giây phút gặp lại hai người đối đầu ấy lại không có vẻ gì là giận dữ nhỉ? Khương Vân Phàm thấy hoài nghi về điều này.

“Xin chúc mừng cậu. Cuối cùng thì cũng đã đợi được đến lúc người mình mong xuất hiện rồi.” Câu nói này của Bạch Tể Liệt là có ý nói cho Đường Hàn Vũ nghe.

“Có lẽ anh sẽ rất thất vọng đấy.” Đường Hàn Vũ bước ra từ phía sau Lăng Phong, mặc dù lúc trước dáng người cao lớn của Lăng Phong đã che mất cô, nhưng vạt áo của cô thì vẫn lộ ra.

“Ồ, mọi người đến làm gì thế? Để tôi nghĩ xem nhé, à tôi biết rồi, các anh đến là để chứng minh rằng mình không hèn kém phải không? Thế chứng cứ đâu? Nếu còn không đưa ra được bằng chứng thì tôi sẽ rời khỏi đây đấy!” Bạch Tể Liệt nói với vẻ khiêu khích.

“Câm ngay cái mồm thối tha của anh lại! Lăng mạ cảnh sát sẽ phải tính thêm tội đấy!” Khương Vân Phàm hai tay ôm vai, mắt nhìn đối phương với vẻ khinh bỉ, chậm rãi nói.

Đúng lúc đó, Lăng Phong cũng kéo một chiếc ghế đang định ngồi xuống thì nhìn thấy chân của Khương Vân Phàm gác lên đó, có ý không cho anh ngồi. Mặt Lăng Phong trở nên khó coi, lạnh lùng hỏi: “Anh định làm gì thế?”

“Anh ra ngoài đi, ở đây chỉ có tôi và hắn nói với nhau thôi.” Khương Vân Phàm và Bạch Tể Liệt đồng thanh nói.

“Dựa vào đâu? Chứng cứ là do tôi mang đến.” Lăng Phong giận dữ nhìn hai người đó, định câu kết với nhau để đối phó với tôi sao?

“Thì dựa vào việc anh không phải là cảnh sát, chỉ điểm đó thôi cũng đủ rồi.” Câu nói đó của Khương Vân Phàm giống như mũi kiếm sắc lẹm, một lần nữa lại xuyên vào tim Lăng Phong. Lăng Phong ấp úng một lúc, rồi thì thầm: Sau khi định tội “Hoa hồng thép” xong, nhất định sẽ xin lãnh đạo cho gia nhập Tổ Chuyên án Đặc biệt.

Đường Hàn Vũ cũng không thể phản bác lại được, đặt một cặp tài liệu bằng dấy da bò lên phía trước mặt Khương Vân Phàm, đồng thời lạnh lùng nhìn anh ta, tỏ ý không vừa lòng với thái độ của anh ta đối với Lăng Phong. Nhưng Khương Vân Phàm làm như không nhìn thấy điều đó. Cuối cùng, cô đành cùng với Lăng Phong sang phòng giám sát, nhìn Khương Vân Phàm ném những tài liệu đó ra trước mặt Bạch Tể Liệt.

“Bắt cóc, giết người, lừa gạt, xui người khác giết người. Tất cả những tội lỗi đó, anh có thừa nhận hay không?”

“Ok, nếu các anh đã điều tra ra rồi, vậy thì tôi sẽ thừa nhận, là tôi làm đấy.”

Bạch Tể Liệt xem từng trang tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn Khương Vân Phàm đang ghi lại câu nói vừa xong của hắn để làm bằng chứng chắc chắn.

“Anh cứ chờ đấy mà ngồi tù bóc lịch!” Khương Vân Phàm cất chiếc bút ghi âm đi, đứng dậy định nhấn chuông.

“Thực ra, anh biết rất rõ, việc tôi có ngồi tù hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ cần là những việc tôi muốn làm thì chẳng có ai có thể ngăn được! Vứt mẹ cái hồ sơ phạm tội ấy đi!” Bạch Tể Liệt nói với vẻ mặt coi thường, đồng thời ném đám tài liệu trong tay lên khiến chúng rơi tung tóe trên mặt đất.

Khương Vân Phàm quay lại nhìn thì thấy Bạch Tể Liệt đang dùng hết sức ở chân giẫm lên đám tài liệu đó, bỗng nhiên anh cảm thấy lòng tự trọng của mình giống như những tờ giấy đó, nó đang bị kẻ khác chà đạp lên. Anh ngồi trở lại ghế, ném cặp tài liệu xuống bàn, hỏi: “Anh muốn gì?”

Bạch Tể Liệt thôi không đạp lên đám tài liệu đó nữa mà ngồi yên lặng trên ghế, rồi sau đó bật cười giống như một đứa trẻ đã được thỏa mãn yêu sách.

“Tôi chẳng muốn gì, chỉ là muốn anh ngồi nói chuyện thêm với tôi. Tiện đây, tôi nói cho anh biết, các anh sẽ sớm bận rộn với một vụ án mới thôi. Mong rằng, lần sau khi anh đến gặp tôi, có thể nói chuyện với tôi về vụ án tiếp theo, chứ không phải lấy thành quả của người khác để nói chuyện tầm phào với tôi.”

Bạch Tể Liệt nói xong, chủ động đề nghị cảnh sát trực ban canh gác bên ngoài áp giải mình về phòng giam.

Lăng Phong ở trong phòng giám sát nghe thấy câu nói đó, tự nhiên có một cảm giác bất an trong lòng, giữa mùa hè mà lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi: “Hắn nói thế là có ý gì nhỉ?”

Đường Hàn Vũ nhìn thấy vẻ lo lắng ấy của anh, khẽ nói: “Hắn muốn chứng minh rằng những điều mình nói đều đúng, cho dù hắn ngồi tù thì chúng ta cũng không ngăn được những việc mà hắn sắp đặt cho bên ngoài. Những con rối do hắn điều khiển sẽ nhanh chóng phạm tội thôi.”

Bạch Tể Liệt được giải đi tới cả dăm phút rồi mà Khương Vân Phàm vẫn ngồi yên tại chỗ, trong tai vẫn văng vẳng câu nói trước lúc rời đi của Bạch Tể Liệt: Chờ tới khi các anh bắt được hung thủ, tôi sẽ lại nói cho anh tin tiếp theo. Mãi tới khi Lăng Phong và Đường Hàn Vũ xuất hiện ở cửa, anh mới đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhõm, nói: “Tổ trưởng Đường, nếu ác nhân đã được định tội rồi thì có phải chúng ta cũng nên đi chúc mừng một chút không nhỉ?”

Đường Hàn Vũ nghĩ một lúc rồi cố ý lắc đầu: “Không được, Đội trưởng Lục không đồng ý đi chúc mừng đâu.”

Vừa dứt lời thì chuông di động của Đường Hàn Vũ vang lên, là của Lục Minh Phi gọi đến. Cô đưa cho hai người đàn ông nhìn thấy màn hình di động, cười, nói: “Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo gọi liền!”

Ở đầu dây bên kia, Lục Minh Phi vẫn đang trong phòng thí nghiệm của Trung tâm pháp y, tay đang cầm hai bản báo cáo xét nghiệm và giải thích: “Cô Đường, Bạch Tể Liệt chết là cái chắc rồi, kết quả mà cô Vu đưa ra đều cho thấy ADN và dấu vân tay hoàn toàn trùng hợp.”

Đường Hàn Vũ gật đầu: “Tôi biết rồi, hắn cũng đã nhận tội.” “Cái gì? Hắn đã nhận tội nhanh thế cơ à?” Lục Minh Phi có vẻ ngạc nhiên. Cho đến hiện tại, “Hoa hồng thép” là tên tội phạm giết người ranh mãnh nhất mà anh từng gặp. Nhưng rồi đột nhiên anh thay đổi suy nghĩ, nhận tội rồi cũng tốt, đỡ cho mọi người ngày nào cũng phải thấp tha thấp thỏm, anh cười khà khà, nói: “Tổ trưởng, chúng ta đi ăn mừng chứ?”

“Hai người các anh đúng là có thần giao cách cảm, Khương Vân Phàm cũng vừa mới nói vậy xong. Nếu đã thế, tôi sẽ chiều theo ý của mọi người, nhân tiện chúc mừng anh Lăng Phong đã quay trở về!” Đường Hàn Vũ nói xong lại cười.

“Này, ai mà thần giao cách cảm với anh ta, chúng tôi trong sạch mà! Trong sạch thật… Tại sao lại gọi điện cho tôi? Sao lại không nghe tôi giải thích?” Lục Minh Phi nhìn vào màn hình di động gào lên.

“Thôi đi, hai người mà trong sạch? Dù hai người có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không tin.” Vu Phong Ngâm tay cầm những chiếc dụng cụ đã rửa sạch bước vào.

“Cô có đi hay không” Lục Minh Phi lườm cô một cái.

“Đi đâu cơ?” Vu Phong Ngâm hỏi lại.

“Đi đâu cũng được. Chỉ cần là đi cùng với cô.” Lục Minh Phi đùa.

“Xin anh chớ, chớ có mà dịu dàng như vậy. Cẩn thận kẻo tôi lại tưởng thật đó. Nếu mà tôi dính vào anh, thì anh sẽ thê thảm đó.”

“Cô nói đúng. Tôi thấy, đây là câu mà cô nói chính xác nhất.” “Đội trưởng Lục, nếu không đánh cho anh một trận có lẽ anh chưa biết sự lợi hại của tôi đâu nhỉ?”

“Xin nữ hiệp tha mạng, Tổ trưởng Đường gọi chúng ta đến tập trung, nói là ‘Hoa hồng thép’ đã nhận tội và muốn đi ăn mừng một chút.”

Vu Phong Ngâm vừa nghe thấy hai từ “ăn mừng” bèn thu bàn tay có quả đấm lại, rồi cởi ngay chiếc áo pháp y, cho vào trong chiếc tủ nhỏ của mình, tiếp đó kéo Lục Minh Phi, hai người chạy như bay tới chiếc xe.

Rất nhanh sau đó họ về đến phòng làm việc ở Sở cảnh sát. Lục Minh Phi đẩy cửa bước vào và lập tức ngồi xuống bên cạnh Đường Hàn Vũ, cười và nói: “Tổ trưởng Đường, tôi có một người bạn vừa mới mở câu lạc bộ leo núi, mở ra rất nhiều nơi leo núi ở Thái Lan. Chúng ta có thể mang theo lò nướng và đồ ăn, để nướng và ăn tại chỗ. Cô thấy thế nào?”

Đường Hàn Vũ bối rối dịch người ra một chút: “Tôi thấy được đấy. Nhân tiện đó rèn luyện sức khỏe một chút. Sau khi leo núi xong, tìm một chỗ nào đó nấu ăn ngoài trời. Kế hoạch này hoàn mĩ đấy.”

“Tôi không có ý kiến gì!” Ba người còn lại nói.

“Được, lò nướng và thức ăn để tôi lo. Mọi người muốn ăn gì thì cứ bảo tôi. Đội trưởng này xin hết lòng đáp ứng nguyện vọng của từng người.” Lục Minh Phi vỗ ngực.

“Tôi muốn ăn tôm hùm, cá béo, cá bụng, hàu, mực. Phải rồi, nhớ là phải mang theo những gia vị như tương ớt, vừng nữa đấy.” Vu Phong Ngâm nhắc.

“Kiếp trước cô là lợn à, sao một mình mà ăn lắm thứ thế?” Lục Minh Phi nói với vẻ coi thường.

“Việc gì đến anh! Bản cô nương này chỉ thích ăn thôi! Đừng nhiều lời nữa, anh mau đi mua đi! Nếu tôi không được ăn những thứ đó, thì nắm đấm này sẽ dành cho anh.” Vu Phong Ngâm đẩy Lục Minh Phi ra cửa, một hồi lâu mà hai người cũng vẫn chưa quay lại phòng làm việc.

Năm phút sau, Đường Hàn Vũ nhận được một tin nhắn. Lúc đó cô đang uống nước, cô đọc xong tin nhắn, cười, nói: “Cái cô này, rõ ràng là muốn đi theo, thế mà còn nói là đi giám sát việc Đội trưởng Lục đi mua đồ ăn.”

Lăng Phong cũng cười khà khà: “Hai oan gia đó đúng là...!”

“Tổ trưởng, tôi về trước đây.” Khương Vân Phàm nói xong, mỉm cười quay người đẩy cửa.

“Anh và anh ấy có thù với nhau à?” Đường Hàn Vũ nhìn theo tấm lưng cao lớn và rất thẳng của Khương Vân Phàm, quay lại hỏi.

“Có lẽ như vậy” Lăng Phong nhìn cô chăm chú, nhưng không nói ra nửa câu sau “Là vì em đấy”. Mặc dù Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm quen nhau chỉ mới mấy tháng, nhưng họ đã vào sinh ra tử, còn anh thì đã xa cách cô trong bốn năm. Trong bốn năm ấy, liệu có bao nhiêu thay đổi? Có lẽ chỉ có thời gian mới nói lên được sự thật.

Tám giờ tối, ở trong chung cư Hải Thiên, Đường Hàn Vũ đứng bên cửa sổ. Cô vừa kết thúc một cuộc điện thoại đường dài quốc tế. Đó là cú điện thoại của Trưởng phòng Thẩm gọi sang, chúc mừng Tổ Chuyên án Đặc biệt đã phá được án và định tội được “Hoa hồng thép”. Cô lịch sự cảm ơn và nói cho ông biết mấy ngày nữa bọn họ sẽ đi leo núi thư giãn. Gần kết thúc cuộc điện thoại, cô lại nhắc đến việc Lăng Phong đề nghị được gia nhập Tổ Chuyên án Đặc biệt.

Ở đầu dây bên kia, Trưởng phòng Thẩm ngừng trong giây lát rồi nói: “Hàn Vũ, có lẽ cô chưa hiểu được cách làm hiện nay của tôi, nhưng với thân phận bây giờ của Lăng Phong thì rất khó trở lại Tổ Chuyên án Đặc biệt. Hiện giờ, cậu ấy coi như đã lập được công, hơn nữa có nguồn nhân lực ở Thái Lan, khi cần thiết có thể giúp cho các cô. Lãnh đạo bên trên sau khi họp và bàn bạc, quyết định để cậu ấy với tư cách là nhân viên ngoài biên chế, tạm thời hỗ trợ các cô phá án.”

Ý tứ sâu xa của câu nói đó là, thân phận của Lăng Phong nằm ngoài biên chế, nhưng có quyền tham dự. Với Lăng Phong mà nói thì thân phận có lẽ không phải là điều quan trọng nhất, nhưng để cho anh đứng ngoài nhìn các vụ thảm án liên tiếp xảy ra, còn mình thì không thể nào tham dự và phá án được mới là điều khó chịu đựng nhất.

Đường Hàn Vũ biết rõ điều này, nên cô vui mừng mỉm cười, đáp: “Cảm ơn Trưởng phòng!”

Sau khi tắt máy, cô lập tức gửi tin nhắn đến cho Lăng Phong và các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt, Lăng Phong lập tức gọi điện cho cô và cảm ơn. Chỉ vì trên đời này chẳng có việc gì là tất nhiên, cho dù đó là giữa hai người yêu nhau, hai người thân hay bạn bè.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi sáng ngày bốn tháng bảy, không khí ở vùng rừng núi rất trong lành, nhiệt độ khá thấp, những làn gió thổi qua bên má có phần hơi lành lạnh. Lục Minh Phi lái chiếc xe việt dã, trong lòng phơi phới, thỉnh thoảng lại cất tiếng ngân nga. Bốn người còn lại hoặc là nghiêng đầu ngủ hoặc ra sức hít lấy hít để làn không khí trong lành.

Dọc đường chỉ nghe thấy tiếng chim hót trong các khe núi, bầu trời trong xanh và ánh nắng chan hòa trên đầu dường như cũng đang chào đón họ. Dọc đường chỉ thấy một màu xanh mướt hai bên đường, chiếc xe dần dần đi vào con đường nhỏ giữa rừng, ánh mặt trời lấp lánh tràn qua kẽ lá càng làm tăng vẻ yên tĩnh, dễ chịu của rừng núi.

Cuối con đường nhỏ là Câu lạc bộ leo núi. Ngày hôm qua, Lục Minh Phi đã gọi điện đến cho bạn. Hôm nay, ở đó không hề có một người khách nào, ngoài hai công nhân đang kiểm tra lại các thiết bị leo núi. Lục Minh Phi có vẻ khá quen thuộc với nơi này, sau khi dừng xe xong, anh mở cửa xe, đầu tiên là đứng hít thở không khí trong lành một lúc, sau đó mở cốp lấy đồ ăn xuống. Đến lúc đó Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm mới xuống xe và đỡ cho Lục Minh Phi.

“Đã đến nơi rồi, nhanh thế à?” Vu Phong Ngâm gỡ cặp kính đen xuống, mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn lên tấm biển “Câu lạc bộ leo núi theo sở thích” ở phía ngoài cửa xe.

Lăng Phong bị tiếng chim lích chích của núi rừng đánh thức, loáng một cái đã thấy đưa tay đỡ chiếc thùng cát tông bên cạnh Lục Minh Phi, tiếp đó mỉm cười đi về phía Đường Hàn Vũ, lướt qua Khương Vân Phàm, giằng lấy chiếc thùng cát tông trên tay cô và ra hiệu cô không nên từ chối.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, họ mang dụng cụ leo núi đến trước tường leo núi được dựng lên bằng vách đá cao từ tám đến hai mươi mét. Trên bức tường đó có đặt những điểm bảo vệ. Để ưu tiên phụ nữ, họ chọn cách leo bằng dây thừng.

Đúng lúc đó thì di động của Lục Minh Phi đổ chuông. Trong năm phút nghe điện, vẻ mặt của anh rất căng thẳng, lông mày cứ nhíu chặt lại. Tắt di động xong, anh cầm áo khoác lên, nói với bốn người bên cạnh: “Chúng ta không thi được nữa rồi. Dưới chân núi Vân Lai cách đây không xa đã xảy ra một vụ án, có một người lái xe mô tô đã phát hiện ra một xác chết không đầu ở đó. Anh Hà đã gửi địa chỉ cho tôi. Bây giờ chúng ta phải lập tức tới đó!”

Sắp xếp lại xác chết

Núi Vân Lai ở ngay cạnh Câu lạc bộ leo núi, lái xe tới đó mất chừng hai mươi phút. Hôm nay không phải là ngày cuối tuần, nên người qua lại trong núi rất ít. Khi Tổ Chuyên án Đặc biệt đến nơi thì các cảnh sát hình sự đã phong tỏa xong hiện trường.

Cảnh sát Hà ra đón mọi người, báo cáo tình hình đã nắm được cho đến thời điểm này: “Người gọi điện báo cảnh sát đã phát hiện ra thi thể vào lúc chín giờ sáng, vẫn chưa tìm thấy biển xe, nhân thân của nạn nhân cũng vẫn chưa rõ, và còn cả xác chết ở trong xe…”

Trong khi nghe những lời trên, Tổ Chuyên án Đặc biệt đã đi tới trước chiếc xe và nhìn chiếc xe được cây đại thụ bao trùm. Tất cả mọi người đều sửng sốt, bất giác thở dài một cái. Xác chết ở vị trí ghế lái bị ma sát nên tổn thương rất nghiêm trọng, tứ chi đều có dấu vết bị cào rách, máu chảy từ cổ xuống thấm đẫm toàn thân. Điều thê thảm hơn là đầu của người ấy không biết biến đi đâu rồi.

Mấy tiếng “tạch, tạch” từ chiếc máy ảnh khiến mọi người định thần lại. Vu Phong Ngâm chụp ảnh hiện trường xong, lập tức đeo găng tay vào và đến gần nạn nhân vẫn đang được giữ trong dây thắt an toàn, kiểm tra vết thương trên người nạn nhân một cách kĩ càng xong thì phân tích: “Trên chân và cánh tay của nạn nhân có nhiều vết thương chảy máu đã khô lại, hơn nữa có cả chỗ xương bị gãy. Nhưng vết thương chí mạng là từ vết cắt trên đầu, nhìn vết cắt ấy thì thấy có lẽ nó được gây ra bằng một con dao rất sắc.”

Trong lúc Vu Phong Ngâm phân tích những điều này, thì Lăng Phong ở cạnh cô ghi chép lại.

Tiếp đó, Vu Phong Ngâm mở cửa chỗ ghế phụ lái, cúi người tìm kiếm những dấu vân tay trong xe, phát hiện ra các chi của nạn nhân dường như dài hơn của người bình thường, hơn nữa, làn da lại rất trắng, từ đó có thể thấy lúc thường nạn nhân rất chú trọng đến việc chăm sóc da, chất liệu trang phục trên người nạn nhân cũng rất đắt, logo nhãn hiệu đồ lót là của một trong mười nhãn hiệu xa sỉ nhất trên thế giới. Từ đó có thể thấy, nạn nhân có lẽ là người rất có tiền, có thể là một nhà triệu phú nào đó.

Một người không thiếu tiền lại thích đẹp như vậy, tại sao lại lao xe từ trên cao xuống và chết? Hay là ai đó đã giết chết cô ta?

Khi Vu Phong Ngâm định đứng dậy ra khỏi xe thì phát hiện ra một chiếc nhẫn ngọc bên cạnh bàn chân giẫm trên phanh xe. Dùng kính lúp quan sát kĩ, thì thấy đó là một vật luôn được mang theo người. Thế là, cô nhấc bàn tay phải của nạn nhân lên nhìn thì thấy đúng là ở ngón giữa có một vệt tròn trắng hơn hẳn chỗ khác, cô bèn cho chiếc nhẫn vào trong chiếc túi ni lông. Để tránh việc bỏ sót vật chứng, Vu Phong Ngâm dịch hai chân của nạn nhân và quan sát kĩ thì thấy từ trong góc phát ra một ánh lấp lánh.

“Anh Lăng, mau, đưa đèn pin cho tôi!” Vu Phong Ngâm kêu lên.

“Nhỏ như thế này có được không?” Lăng Phong lấy ra một chiếc đèn pin siêu nhỏ đưa cho cô.

Vu Phong Ngâm cầm chiếc đèn pin chiếu vào chỗ phát ra ánh lấp lánh, cuối cùng lấy ra một khiếc khuyên tai rất tinh xảo bằng đá hồng ngọc. Cô lại nhìn vào tai của nạn nhân một lần nữa, thì thấy người ấy không hề đeo bất cứ một chiếc khuyên tai nào, bèn cất chiếc khuyên tai để làm vật chứng vào trong một chiếc túi nhựa khác.

“Đội trưởng Lục, tôi đã phát hiện ra hai vật chứng rồi. Thế mọi người thì sao?” Vu Phong Ngâm nói to.

Lục Minh Phi đang đứng giữa rừng, hai tay chìa ra, nhún vai, lắc đầu, ý muốn trả lời rằng tạm thời chưa thu được gì.

Khương Vân Phàm đứng bên phía cửa của ghế lái chính, thò đầu vào bên trong hít hít. Ngoài mùi hôi của da thịt bị phân hủy, thì hình như còn có một mùi gì đó rất lạ. Vì vậy, anh càng tiến gần đến xác chết, định phân biệt rõ xem đó là mùi gì. Nhưng đúng lúc đó, Lục Minh Phi đi ngang qua, không cẩn thận va vào mông của anh.

Khương Vân Phàm bất ngờ bị mất đà, cả người lao về phía trước, hai môi chạm ngay vào xương đòn của nạn nhân. Khương Vân Phàm cảm thấy trái đất như ngừng quay, phải mất một lúc anh mới rút được đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhưng do hoảng hốt nên bị va một cái đau điếng.

Vu Phong Ngâm lúc đó đang ở vị trí đối diện, thấy thế ngây người ra, mất một lúc mới định thần lại được và nói bằng giọng đầy vẻ khinh ghét: “Anh Khương điên khùng, không ngờ anh tệ đến thế, lại còn sở thích kì quái là hôn xác chết của nạn nhân nữa chứ!”

Lục Minh Phi vừa nghe thấy thế thì bật cười lớn, rồi chế nhạo với vẻ không thương tiếc: “Ôi, Vân Phàm của chúng ta đúng là không phàm một chút nào!”

Vu Phong Ngâm lập tức thôi cười, nhìn Lục Minh Phi, nói: “Đó cũng do công của anh đấy.”

Lục Minh Phi chớp mắt, vẫn chưa kịp hiểu hết ý của câu nói đó thì thấy Khương Vân Phàm ở phía đối diện cứ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt chỉ muốn xé mình ra làm nhiều mảnh.

Khương Vân Phàm vốn định ghé đến gần xác chết ngửi lại một lần nữa, nhưng Vu Phong Ngâm bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau lưng anh, kéo anh sang một bên, sau đó mở cửa xe, để cho các đồng nghiệp cảnh sát khiêng xác chết đặt vào túi ni lông trên đất. Nhưng khi các cảnh sát vừa mới nhấc lên thì đã ngây người ra vì hầu như mọi trọng lượng đều dồn vào phần giữa của xác chết, phần bụng của xác chết có hiện tượng hơi lún xuống.

Xong việc rồi mà hai bàn tay của cảnh sát Hà vẫn run lên, miệng lắp bắp: “Xương của xác chết này hình như đều đã vụn hết cả rồi, bây giờ chỉ còn như một túi da đựng những mảnh xương rất nặng.”

Khương Vân Phàm vẫn chưa thôi ý định, anh ngồi xuống nhìn kĩ xác chết, sau đó nằm xoài trên đất, ghé mũi vào bụng xác chết để ngửi: “Ngoài mùi tanh, mùi hôi còn có…. Mùi của một loại thuốc. Đúng rồi, đúng là mùi thuốc! Nhưng, là mùi thuốc gì nhỉ?”

Anh ngồi xuống ôm đầu, cố gắng lục những thông tin trong đầu, rồi bỗng nhiên kêu to một tiếng “A!” Vào đúng lúc gay cấn thì bộ não lại như bị chập mạch, càng nghĩ càng không ra đáp án.

“Anh Khương khùng, đừng cố làm cho đau đầu nữa, hãy giao việc đó lại cho tôi. Vì, suy cho cùng, từ góc độ của pháp y, thì bất cứ thứ gì cũng phải nói dựa theo số liệu và xác chết. Mặc dù nạn nhân đã chết, nhưng xác của cô ấy vẫn có thể nói với chúng ta. Tôi sẽ khôi phục lại diện mạo chân thực của cô ấy, tìm ra câu trả lời mà anh mong muốn, nếu như cô ấy đúng là đã uống thuốc.” Vu Phong Ngâm vỗ vào vai Khương Vân Phàm.

Đường Hàn Vũ mở ca bô xe, chau mày nói: “Đây rất có khả năng là một vụ mưu sát được tính toán kĩ lưỡng, tôi phát hiện ra sợi dây phanh xe bị đứt, vết cắt được tạo ra bằng một loại dụng cụ sắc như kéo.”

Lục Minh Phi ghé đến nhìn, nhìn sợi dây phanh bị cắt trên tay Đường Hàn Vũ.

“Theo như những điểm nghi vấn hiện nay thì vụ án này không hề đơn giản, phần đầu của nạn nhân có lẽ đã bị hung thủ mang đi, vì vết cắt ở cổ cũng là do người nào đó gây ra. Tôi phải lập tức trở về phòng thí nghiệm để làm xét nghiệm ADN và khôi phục lại khuôn mặt cho nạn nhân.” Vu Phong Ngâm sai người đưa xác nạn nhân lên xe cảnh sát.

“Cô muốn nói tới việc dùng chiếc máy 3D hôm trước để khôi phục?” Lục Minh Phi hỏi.

“Đúng thế, nhưng trước đó phải phác họa lại hình ảnh người đó, sau đó giải phẫu tử thi, từ đó tìm ra những thông tin về tuổi đời, chiều cao của cô ấy. Như vậy thì mới giúp cho việc triển khai điều tra của các anh. Thôi, không nói nhiều nữa, tôi đi trước đây. Anh Lăng, nhiệm vụ lần này rất nhiều, anh đến giúp tôi một tay.”

Nói xong, Vu Phong Ngâm và Lăng Phong ngồi lên chiếc xe cảnh sát có chở thi thể của nạn nhân rồi khuất dần khỏi tầm mắt mọi người.

“Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy giải quyết công việc rất nhanh chóng và dứt khoát, tôi rất thích!” Lục Minh Phi nhìn theo chiếc xe đang khuất dần, nói.

“Đội trưởng Lục, anh với Khương Vân Phàm xích mích với nhau à, sao lại chuyển đối tượng thế?” Đường Hàn Vũ đùa.

“Một lần nữa tôi tuyên bố, tôi và Khương Vân Phàm rất trong sáng, tôi cũng không thích cô Vu, mà chỉ thấy cảm kích mà thôi. Vì, hai người đó đều là quái nhân, tôi không muốn rước họa vào thân đâu.” Lục Minh Phi nói đến câu cuối thì thấp giọng xuống. Nhưng chưa nói hết câu thì chợt thấy một làn hơi lạnh ở sau gáy nên không khỏi ngạc nhiên.

“Nhưng, người quái nhất trong bốn chúng ta chính là anh đấy… Bởi vì anh đã chủ động hòa vào với hàng ngũ quái nhân!” Khương Vân Phàm đứng sau lưng Lục Minh Phi, thấy vẻ bất lực của đối phương, bèn nở nụ cười trên môi.

“Chiếc xe này cũng là vật chứng của vụ án, cảnh sát Hà, hãy cử người đưa chiếc xe này về Sở. Nhớ là không được để sót bất cứ linh kiện nào trên xe đấy. Tốt nhất là để nguyên đó và kéo lên xe.” Đường Hàn Vũ phân công.

“Vâng, xin đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Cảnh sát Hà đáp bằng một động tác nghiêm, Đường Hàn Vũ cũng chào đáp lại, cả hai đều trong tư thế rất thẳng người. Sau đó, cảnh sát Hà đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn các cảnh sát của Tổ Chuyên án Đặc biệt lên chiếc xe cảnh sát SUV màu đen rời khỏi đó.

Trong phòng thí nghiệm, Vu Phong Ngâm đã mặc xong áo làm việc và đeo xong găng tay, thấy Lăng Phong cũng trong bộ trang phục như vậy, tay cầm cuốn sổ đứng cách mình hơn một mét để chuẩn bị ghi chép. Cô vội đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ một lát rồi mới quay đầu lại nhìn kĩ Lăng Phong một lượt và cất lời với giọng khá cay nghiệt: “Anh thật sự không sợ chết à mà giám đến cả đây?”

Lăng Phong ngẩng lên nhìn cô, cười châm biếm: “Tại hạ muốn được học tập cô mà.”

Vu Phong Ngâm hơi ngẩng đầu lên, mắt lộ vẻ dữ dằn:

“Tốt nhất, anh đừng có mà cản trở đến tôi ở đây, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

Lăng Phong lấy lại vẻ nghiêm túc, khi đi sát bên cô thì cố ý ghé vào tai cô nói: “Đừng có mà nghiêm túc như vậy, cô có thể cân nhắc đến việc hợp tác với tôi, cái lợi cuối cùng có thể cùng chia nhau mà.”

Bên ngoài thoáng có một trợ lí pháp y, Vu Phong Ngâm vội đi tới trước bàn giải phẫu trắng toát, khẽ nói: “Anh đừng có nói nữa, bên ngoài có người đấy. Còn nữa, tôi sẽ không bao giờ là đồng bọn với con chim ngốc đâu.”

Vu phong Ngâm nói xong, Lăng Phong bước tới phía sau cô, cầm bút viết viết, vẽ vẽ, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, trợ lí pháp y cũng đã đi xa rồi. Quay lại nhìn thì đã thấy Vu Phong Ngâm cầm con dao mổ lên mổ bụng nạn nhân, rồi cô giữ nguyên động tác đó trong vòng hai phút.

Lăng Phong tò mò bước lên trước, dường như Vu Phong Ngâm không nghe thấy tiếng bước chân của anh mà vẫn đứng im lặng như một người gỗ. Lăng Phong đến gần nhìn, hai mắt chợt mở to, quên mất cả mùi hôi thối, trong đầu hiện lên câu hỏi: Chuyện này là thế nào?”

“Không ngờ tất cả đúng như lời của cảnh sát Hà, bao nhiêu xương vụn vỡ đều dồn lại ở phần bụng, với cách giết người tàn độc này thì có lẽ hung thủ phải là người có mối thù rất thâm sâu với nạn nhân.” Vu Phong Ngâm vỗ vào ngực, thở ra một cái, “May mà hắn vẫn chưa đem phần xương chậu có độ cứng lớn và hoàn chỉnh nhất. Qua quan sát xương mu thì thấy, bề mặt liên kết đã biến mất, lề hậu môn đã hình thành hoàn toàn. Từ đó có thể thấy, nạn nhân có lẽ là một cô gái chừng hai mươi ba đến hai mươi sáu tuổi.”

Lăng Phong ghi vào cuốn sổ ghi chép: Xương trong cơ thể của nạn nhân bị vỡ vụn, chứng tỏ nạn nhân có thù hận rất sâu với hung thủ.

Tiếp đó, anh nhìn thấy Vu Phong Ngâm bê một chiếc khay đi ra ngoài, một lát sau, cô trở về với hai bàn tay không và ngồi xuống trước chiếc máy tính chờ hơn mười phút. Trong thời gian chờ đợi, hai người không nói câu nào.

“Kết quả có rồi đây. Qua quan sát lõi của xương bằng tia X quang, phát hiện ra đầu xương ngực của nạn nhân đã liền, chứng minh cho suy đoán về tuổi tác lúc trước.” Vu Phong Ngâm nhìn lên màn hình nói.

Cô đứng dậy trở lại trước bàn phẫu thuật, giang hai chân của nạn nhân ra, phát hiện thấy chân trái có dấu vết bị ngã rất rõ, là vết nứt xương bị ngã điển hình. Còn xương đùi của chân phải khá hoàn chỉnh, bèn đo xương ống chân phải, sau đó dùng phương trình tính chiều cao.

“Sau khi tôi dùng phương trình để tính thì thấy nạn nhân có chiều cao từ 1,65 mét đến 1,70 mét. Hiện tại, xét theo đôi chân dài và cánh tay của nạn nhân, tôi suy đoán chiều dài của cổ và độ dài của đầu cũng sẽ không phải là ngắn, có khả năng đây là một hot girl giàu có”

“Sao cô lại biết nạn nhân là một người đẹp?” Lăng Phong đưa ra câu hỏi, rồi ghi chép cẩn thận những suy đoán của Vu Phong Ngâm.

“Căn cứ vào trang phục mặc trên người, đồng hồ đeo ở tay và đôi giày cao gót mũi nhọn lấp lánh của cô ấy cũng như mức độ chăm sóc của làn da trên người… Nhưng mà, sao tôi phải giải thích nhiều như thế với anh làm gì nhỉ.”

Vu Phong Ngâm lặng lẽ đi đến phía sau lưng Lăng Phong, rồi nhân lúc anh không đề phòng, cướp lấy cuốn sổ ghi chép của anh. Lăng Phong vội giằng lại, thì đã thấy cô mở máy di động và nói: “Tổ trưởng, ở chỗ tôi có chút tiến triển.”

Lăng Phong nghe thấy người ở đầu dây bên kia là Đường Hàn Vũ, bèn thu bàn tay lại, nhìn Vu Phong Ngâm cúi đầu nhìn cuốn sổ đọc những suy luận vừa rồi xong thì mới lấy lại cuốn sổ của mình.

Vu Phong Ngâm lại quay trở lại trước bàn phẫu thuật một lần nữa để lấy mẩu vụn của xương đùi. Do cả hai đều đã bình tĩnh trở lại nên Lăng Phong bắt đầu chú ý đến mùi xác chết bị phân hủy, anh vội ôm chặt miệng, chạy ra ngoài, nôn vào thùng rác. Lúc đó, Vu Phong Ngâm cầm chiếc khay có đựng mẩu xương vụn đi ra, khi ngang qua chỗ Lăng Phong thì lắc đầu, rồi quay người đi về phía phòng xét nghiệm ADN.

Bên ngoài, trời dần tối không biết từ lúc nào, khi Lăng Phong quay trở về phòng thí nghiệm thì nhìn thấy Vu Phong Ngâm đang ngồi trước một chiếc kính phóng đại cỡ siêu lớn quan sát những mẩu xương vụn, rồi ghép dần từng mảnh vào mảnh xương đùi. Nhưng điều lạ là trông cô rất nghiêm túc và chăm chú, không còn thấy đâu cái vẻ lanh chanh lúc thường.

“Anh nhìn tôi như thế là làm nhiễu công việc của tôi đấy. Nếu anh không có việc gì thì ra ngoài chờ đi.” Vu Phong Ngâm nói với giọng bình thản trong khi đầu vẫn không ngoảnh lại.

“Chờ? Chờ ai?” Lăng Phong hỏi, rồi khi thấy Vu Phong Ngâm lườm mình thì chợt nghĩ ra, “Ồ, tôi biết rồi. Nhưng chẳng phải là bây giờ họ đang đi điều tra về những người mất tích là gì?”

Từ phía sau anh vang lên một tiếng nói: “Những việc cần đến sức người như vậy chúng tôi đã cử cấp dưới đi làm rồi.”

Hai người trong nhà quay đầu ra nhìn thì thấy cánh cửa bị đẩy ra, ba bóng người xuất hiện trước mắt họ. Khương Vân Phàm sải những bước dài về phía Vu Phong Ngâm, hỏi với vẻ nôn nóng: “Hương Vu, còn phải đợi bao nhiêu lâu nữa thì mới có kết quả xét nghiệm ADN? Ngoài ra, trong cơ thể của nạn nhân có thuốc gì không?”

“Cuống lên gì thế, anh đang giục tà đấy à? Có giỏi thì anh tự mình làm những việc đó đi! Còn nữa, đừng có gọi tôi là Hương Vu, Hương Vu là cái quỷ quái gì thế, tôi là tiên nữ, tiên nữ!” Vu Phong Ngâm trừng mắt nhìn Khương Vân Phàm, nhắc đi nhắc lại thân phận của mình.

“Dù sao thì khi gọi lên cũng không khác là bao, bộ não của tôi nói với tôi rằng, cả hai cái tên ấy đều cùng một cách gọi.” Khương Vân Phàm đáp.

Vu Phong Ngâm lắc đầu bất lực, đúng là không thể nào nói chuyện tử tế với anh chàng Khương khùng này được, cô gái nào mà vớ phải anh ta hẳn là đen đủi suốt mấy kiếp!

Thuốc độc vô hình

Vu Phong Ngâm đi vòng qua Khương Vân Phàm tới trước bàn giải phẫu, chỉ vào phần bụng bị rách ra, nói: “Qua khám nghiệm của tôi thì nạn nhân đã bị chết vì tim bị ngừng đập đột ngột, trong máu có một lượng lớn chất Potassium cyanide, đây là một dạng trúng độc Potassium cyanide điển hình! Nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì dính dáng tới Potassium cyanide ở hiện trường. Còn có một điều đặc biệt hơn là, ngoài Potassium cyanide ra, trong máu và xương còn có cả một lượng lớn thallium sulfate!”

“Thallium sulfate? Là chất hóa học gì thế?” Lục Minh Phi hỏi với vẻ không hiểu.

“Đó là một loại thuốc giết chuột rất mạnh. Hương Vu, cô đã làm báo cáo xét nghiệm chưa?” Khương Vân Phàm nói.

Vu Phong Ngâm gật đầu, rồi bước tới cạnh một chiếc bàn khác cầm mấy bản báo cáo lên đưa cho ba người. Khi đi qua Lăng Phong, cô nhìn thấy vẻ khao khát được tham gia và phá án của anh. Nhưng, với tư cách hiện giờ của anh thì những việc như xem các báo cáo kết quả không thuộc phận sự của anh.

Khương Vân Phàm đưa mắt nhìn xác nạn nhân một cái rồi hỏi với vẻ rất nghi hoặc: “Trong thức ăn chưa tiêu hóa hết ở dạ dày của nạn nhân không có Potassium cyanide, vậy là không phải trúng độc từ đồ ăn. Thế thì Potassium cyanide đó từ đâu ra?”

Vu Phong Ngâm khẽ thở dài: “Đó cũng chính là điểm tôi không hiểu. Nếu nói là tiêm thì tôi cũng đã kiểm tra rất kĩ trên người nạn nhân nhưng đều không phát hiện thấy bất cứ vết kim nào. Còn có một khả năng nữa, đó là nạn nhân tiếp nhận chất hóa học ấy từ đường hậu môn, nhưng khả năng đó cũng rất ít.”

Đường Hàn Vũ suy nghĩ kĩ rồi phản bác lại: “Không, không có thủ đoạn phạm tội nào là không thể xảy ra. Chỉ là do chúng ta chưa nghĩ ra thôi. Vì, đến bây giờ cũng vẫn chưa tìm thấy đầu của nạn nhân đâu, những vật chứng khác vẫn đang chờ xét nghiệm.”

Vu Phong Ngâm gật đầu đồng ý, tay đưa ra chạm vào bàn phẫu thuật, rồi nói với vẻ bí hiểm: “Hiện tại tôi đang xếp lại một phần xương, rồi định đưa đi tiến hành một việc vừa cao cấp vừa thần kì. Đội trưởng Lục, anh đẩy giúp tôi.”

Lục Minh Phi lập tức đi tới, Lăng Phong cũng bước lên giúp, ba người đẩy chiếc bàn giải phẫu đến một phòng máy ánh sáng lờ mờ. Thoáng một cái, không biết Vu Phong Ngâm biến đi đâu mất, bốn người đối diện với tiêu bản xương trên bức tường. Rồi đột nhiên “tạch” một cái, ánh đèn yếu ớt trong phòng cũng tắt nốt.

Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ. Vu Phong Ngâm cầm một chiếc máy tính bảng đến. Trong nháy mắt, ánh sáng vàng vọt phát ra từ chiếc máy ở giữa phòng chiếu lên mặt của năm người. Tiếp đó, trong chùm ánh sáng phía trên chiếc máy hiện lên một bộ xương. Rồi bộ xương đó khoác áo lên và chầm chậm quay trong mắt của đám đông.

“Mặc dù pháp y Nam Đại đã từng đưa chúng tôi đi xem, nhưng lần này nhìn thấy cái xác phụ nữ không đầu kia chuyển động, tôi vẫn cảm thấy nổi da gà. Cảm giác như đang xem phim về quái vật thời cổ đại, thế rồi bất ngờ chiếc đầu bay về và tự lắp lên cổ của người chết, chúng ta mới nhận ra rằng đây không phải là chuyện một vụ án giết người đơn giản.” Lục Minh Phi nói với vẻ sợ sệt, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.

Khương Vân Phàm cảm thấy Lục Minh Phi càng nói càng chẳng ăn nhập gì, bèn ném cho anh ta một cái lườm: “Đội trưởng Lục, tôi cảm thấy anh rất có khả năng của một nhà viết tiểu thuyết đấy.”

Lục Minh Phi nói với vẻ vui mừng: “Thật à? Hồi học cấp ba, tôi cũng đã từng thử viết tiểu thuyết.”

“Này, nghiêm chỉnh một chút được không? Bây giờ đâu phải là lúc kể chuyện đêm khuya.” Đường Hàn Vũ nhìn đồng hồ, thời gian còn lại cho việc phá án không còn được bao nhiêu, “Đừng quên, vụ án này là sự khiêu khích mà Bạch Tể Liệt đưa ra. Cho dù kẻ tiếp gót tác oai tác quái của hắn là ai thì chúng ta cũng phải tóm được cổ hắn!”

“Đó là điều tất nhiên. Nhưng tôi phát hiện ra một vấn đề, chiếc máy không thể nào phù hợp với hình ảnh phác thảo về nạn nhân do tôi vẽ. Cũng có nghĩa là, chúng ta vẫn có thể không biết được mặt mũi của nạn nhân như thế nào.” Vu Phong Ngâm có vẻ rất buồn bực, cô đã thử đi thử lại với những khuôn mặt trong kho số liệu, nhưng hình ảnh 3D của bộ xương nổi lên trên không kia vẫn không có cái nào giống với hình ảnh mô phỏng của nạn nhân.

“Vậy thì thế này vậy, thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ đã là ba giờ sáng rồi, mọi người cứ về ngủ một giấc đi để lấy lại sức rồi tiếp tục chiến đấu!” Đường Hàn Vũ vỗ vào vai của Vu Phong Ngâm, ý muốn bảo cô đừng tự trách mình. Đúng lúc đó, ánh đèn sợi đốt trong phòng bừng sáng, chiếu rõ vẻ mệt mỏi của năm khuôn mặt.

Chín giờ bốn mươi phút ngày hôm sau, nhiệt độ cao tới bốn mươi độ, oi bức hơn bất cứ lúc nào.

Trong một căn phòng ánh sáng ảm đạm, Khương Vân Phàm co quắp người, mồ hôi đọng thành từng hạt lấm tấm trên trán, sắc mặt rất xấu. Đột nhiên anh ngồi phắt dậy, mắt mở trừng trừng nhìn vào bức tường một hồi lâu rồi sau đó mới vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Anh vừa mơ thấy một giấc mơ rất hỗn độn, trong đó có cảnh một người mẹ ôm chiếc bụng to kềnh càng quỳ xuống cầu xin, có cảnh xác phụ nữ không đầu lao về phía anh rồi ra sức van nài anh đi tìm hung thủ.

Vừa đánh răng anh vừa nhớ đến những lời đối thoại trong phòng thí nghiệm tối hôm qua. Trong báo cáo cho thấy nạn nhân đã trúng độc Potassium cyanide trong máu và xương còn có cả một lượng lớn thallium sulfate, lẽ nào trước đó nạn nhân đã bị người khác hạ độc? Như thế cũng không chính xác lắm, nếu bị hạ độc thật, thì nạn nhân đã chết trên đường đi lên núi rồi.

Anh súc miệng, ngồi lên bệ xí, suy nghĩ một hồi lâu, trong đầu chỉ toàn hiện lên trạng thái của nạn nhân lúc chết và hiện trường vụ án cùng câu nói đó của Đường Hàn Vũ: Không có bất cứ cách thức phạm tội nào là không thể xảy ra, chỉ có điều chúng ta chưa nghĩ ra mà thôi, vì đến tận bây giờ chúng ta cũng vẫn chưa tìm thấy đầu của nạn nhân, những vật chứng khác phải chờ làm xét nghiệm lại.

Thế rồi, Khương Vân Phàm chợt mỉm cười, mặc dù không biết tại sao mình lại nghĩ đến Đường Hàn Vũ, nhưng không thể không thừa nhận rằng, câu nói đó đã gợi ý cho anh rất nhiều. Anh lập tức chạy ra phòng ngủ, thay bộ quần áo trên người, cầm chiếc chìa khóa xe trên bàn, lái xe đến Sở cảnh sát.

Đến Sở, anh gọi hai cú điện thoại, rồi lại một mình vào chiếc kho nhỏ. Trong nhà kho chỉ có chiếc xe Land Rover bị báo hỏng, anh chầm chậm đi vòng quanh chiếc xe, chốc chốc lại khom người vào trong xe hít hít, rồi chốc chốc lại ngồi xổm xuống quan sát gầm xe rất kĩ.

“Cậu Khương khùng, có phát hiện gì mới chưa?” Lục Minh Phi nghe xong điện thoại thì cũng tới ngay nhà kho.

“Đội trưởng Lục, anh hãy mau đi tìm một chiếc chụp mặt và một chiếc túi vật chứng đóng kín đến cho tôi đi.” Khương Vân Phàm nói.

Lục Minh Phi tìm một chiếc chụp mặt và túi đựng vật chứng đóng kín sạch đến đưa cho Khương Vân Phàm thì thấy anh đang chui cả người vào dưới gầm xe, chỉ còn để lộ nửa chân và nằm yên ở đó.

Đúng lúc đó thì Đường Hàn Vũ cũng đi đến, nhìn thấy hành động đó của Khương Vân Phàm, bèn hỏi với vẻ không hiểu: “Anh ấy đang làm gì thế?”

Lục Minh Phi chìa hai bàn tay ra, lắc đầu đáp: “Tôi cũng đang muốn biết cậu ấy làm gì đây. Chữa xe chăng?”

Nói rồi, Lục Minh Phi không nén được tò mò, ngồi xuống cầm chiếc đèn pin chiếu vào gầm xe và thấy Khương Vân Phàm đang dùng tay tháo thiết bị sưởi ấm của xe xuống rồi gỡ từ chiếc quạt gió một cục màu vàng.

Ánh đèn từ chiếc đèn pin chiếu lên khuôn mặt có nụ cười bí hiểm của Khương Vân Phàm, anh cho cục màu vàng đó vào trong chiếc túi đựng vật chứng, rồi di chuyển từng chút một. Sau khi ra khỏi gầm xe, anh vui mừng giơ chiếc túi có vật màu vàng đó, cười và nói: “Chính là cái này!”

Nhưng Lục Minh Phi và Đường Hàn Vũ lập tức bịt chặt mũi, tránh xa vật màu vàng đó, vẻ mặt chẳng khác gì giẫm phải một đống phân.

“Đó là thứ gì vậy mà có mùi lạ thế, khó ngửi chết đi được!” Lục Minh Phi nói.

“Đó là Potassium cyanide dạng cứng, đầu sỏ tội ác mà nạn nhân trúng độc trước khi chết.” Vu Phong Ngâm xuất hiện ở cửa kho, rồi đi thẳng đến chỗ Khương Vân Phàm, “Khương khùng của chúng ta thật là lợi hại, cái mũi của anh quả là thính như mũi chó!”

“Không nói câu sau cùng thì cô sẽ chết à? Nhanh chóng mang đi làm xét nghiệm đi!” Khương Vân Phàm quẳng chiếc túi đựng vật chứng đó vào tay Vu Phong Ngâm, rồi gỡ chiếc khẩu trang bẩn xuống, lau những vết bẩn trên trán.

Vu Phong Ngâm nhanh tay đón lấy chiếc túi đó, quay sang chào Đường Hàn Vũ rồi lái xe quay trở về Trung tâm pháp y.

Ba người còn lại của Tổ Chuyên án Đặc biệt trở lại phòng làm việc. Đường Hàn Vũ ngồi xuống ghế, tập trung suy nghĩ, giả thiết trước đây không lâu, nạn nhân lái xe đến núi Vân Lai, nhưng không hề biết rằng phanh xe và quạt gió đã bị người khác động chân động tay vào. Trời thì nóng, cô đã mở máy lạnh suốt dọc đường, thế là chất Potassium cyanide kia được phát tán và ngấm dần vào trong cơ thể cô.

Cô nói ra những giả thiết của mình về vụ án và bổ sung: “Nhưng tôi vẫn rất nghi ngờ, căn cứ vào những tình tiết này thực ra là đã có đủ chứng cứ để coi là nạn nhân tự sát, nhưng tại sao hung thủ lại còn làm thêm một việc là cắt đầu nạn nhân?”

“Vì hung thủ vô cùng điên cuồng, sự kích động đã khiến hắn không thể kìm nén được con thú trong người.” Khương Vân Phàm khẽ nói. Đúng lúc đó, cảnh sát Hà đẩy cửa bước vào đưa ra ba bản tài liệu, sau đó báo cáo: “Chúng tôi đã tiến hành điều tra đối với các nhân vật có tiếng và những người có tiền và địa vị, nhưng đáng tiếc là những người có tiền này thoắt ẩn thoắt hiện, quanh năm đi đến đâu cũng ngồi xe, đáp máy bay và bận rộn với các thương vụ nên cho đến nay vẫn chưa điều tra ra bất cứ manh mối nào về việc mất tích của bất cứ ai.”

Lục Minh Phi khẽ thở dài: “Tôi biết là sẽ như thế, đành phải chờ manh mối bên pháp y thôi. Nếu có thể tìm ra ADN khớp với của nạn nhân thì sẽ tốt nhất.”

Lục Minh Phi vừa nói xong thì di động của Đường Hàn Vũ đổ chuông, là Vu Phong Ngâm gọi đến. Nhưng sau khi Đường Hàn Vũ nghe xong thì cả tổ đều cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Tổ trưởng, tôi có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là trên chiếc chốt của chiếc khuyên tai đá hồng ngọc tìm thấy trên xe có vết vân tay không phải của nạn nhân, điều đó chứng tỏ có một người tình nghi quen biết với nạn nhân đã từng cùng đi trên chuyến xe ấy, và có khả năng đã tranh cãi với nạn nhân. Còn tin xấu là, rất tiếc tôi không tìm thấy dấu vân tay khớp với kẻ tình nghi, cũng không tìm thấy ADN khớp với của nạn nhân, nên không thể nào có được thông tin nhân thân về những người ấy. Lát nữa, Lăng Phong sẽ mang báo cáo kết quả xét nghiệm ADN đến.”

Tắt máy xong, Lăng Phong lúc đó đang ở phòng thí nghiệm đưa mắt nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt, nói: “Pháp y Vu, thì ra cô đã bảo vệ mình như thế. Nhưng tôi xin nhắc cho cô một câu này nhé, giấy không bọc được lửa đâu.”

Vu Phong Ngâm hừ một tiếng: “Cảm ơn anh đã nhắc, nhưng tôi không cần.”

Nói xong, cô ném chiếc cặp có đựng ba bản báo cáo kết quả xét nghiệm ADN vào lòng Lăng Phong, rồi trừng mắt lên với anh: “Nếu anh mà dám nói ra, thì chắc chắn anh sẽ chết trước mặt tôi đấy. Vì, Sát Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho người không đoàn kết.”

Lăng Phong nghe đến hai từ “Sát Thần” thì hơi sững người trong giây lát: “Cô yên tâm, tôi đâu có ngốc đến thế. Thời gian còn dài, tôi còn phải học tập cô nhiều.” Nói rồi anh lấy lại vẻ hiền lành như lúc thường, mang ba bản báo cáo đến Sở Cảnh sát.

Do vụ án tạm thời không có bất cứ tiến triển nào, nên đến chiều tối, các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt đều về nhà nghỉ ngơi.

Chỉ có Đường Hàn Vũ một mình lái xe đến vườn vui chơi ở trung tâm thành phố. Và cô đã nhìn thấy Lăng Phong trong dòng người qua lại nhộn nhịp ở đó. Từ xa, thấy Lăng Phong trong chiếc sơ mi trắng, cô chợt nhớ đến những kỉ niệm hồi hai người yêu nhau.

Lăng Phong cười rất rạng rỡ, nắm tay cô bước đến trước bánh xe Ferris, nói: “Hàn Vũ, em còn nhớ không?”

Đường Hàn Vũ nhìn chiếc lồng nhỏ sắp đến gần chân trời, nở nụ cười thoảng nhẹ: “Nhớ chứ. Hồi ấy, khi đến nơi này em đã cười anh vì còn học những người ít tuổi hơn làm mấy chuyện ngốc nghếch. Kết quả là hôm đó bánh xe Ferris bị hỏng. Anh nói là đợi khi anh quay về, anh sẽ đưa em đi ngồi. Không ngờ, một lần chờ đợi đã kéo dài tới cả năm năm.”

Lăng Phong nhìn thấy bóng chiếc lồng nhỏ trong mắt cô, bất chợt nắm tay cô, hỏi: “Vậy, bây giờ em còn muốn làm cái việc ngốc nghếch đó cùng với anh không?”

Đường Hàn Vũ nhìn vào mắt Lăng Phong, khẽ đáp: “Lăng Phong, anh có thể cho em một chút thời gian không?”

Trở về phòng ở, Đường Hàn Vũ kéo chiếc rèm, đứng trước khung cửa sổ rộng, nhìn xuống ánh đèn rực rỡ của thành phố, nhớ lại vẻ ngây ra trên khuôn mặt của Lăng Phong lúc đó, phải mất gần một phút sau anh mới gật đầu.

Cô không thể nào giải thích được phản ứng của mình lúc đó, càng không thể nào giải thích được tại sao trong đầu cô lúc đó lại hiện lên khuôn mặt của Khương Vân Phàm!

Những vụ mưu sát liên hoàn

Sáu giờ rưỡi sáng, trời vừa sáng chưa lâu, trên đường người qua lại vẫn còn thưa thớt, Sở cảnh sát nhận được một cú điện