← Quay lại trang sách

Vụ án thứ ba Vụ án xác chết trong vụ nổ

Muốn vào, xin hãy để hi vọng lại ngoài cửa.

Dante

Lời dẫn

Mười một giờ đêm ngày mười hai tháng bảy, hàng loạt tiếng nổ “đùng, đoàng” vang lên khắp trung tâm thành phố, bốn người trong Tổ Chuyên án Đặc biệt đang trong phòng VIP ở nhà hàng trên tầng thượng của tòa nhà đều dồn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khu vực Tam bất quản của nhà máy hóa chất lửa cháy rừng rực.

Qua điều tra của các đội viên phòng chữa cháy, cuối cùng phát hiện ra hai xác chết bị lửa thiêu không còn rõ mặt mày và một người may mắn được cứu sống. Khương Vân Phàm dùng cách phá án đặc biệt của mình khiến cho hung thủ nói ra cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa mình với “Hoa hồng đen”, được biết thực lực của kẻ địch không kém gì “Hoa hồng thép”, từ đó xóa bỏ được một phần kí ức của hung thủ.

Nhưng trong lúc nói chuyện, hung thủ rất kinh ngạc, phát hiện ra Khương Vân Phàm đã nói những lời giống hệt như “Hoa hồng đen”. Hắn không khỏi hoài nghi, không biết giữa hai người đó có quan hệ gì, không lẽ trên đời này lại có hai người có cùng chung suy nghĩ mà lại không hề quen biết nhau?

Vụ nổ liên hoàn

Mười một giờ đêm ngày mười hai tháng bảy, từ trên cao nhìn xuống trung tâm thành phố, ta sẽ có cảm giác vạn vật đều ở dưới chân mình, dường như mình đang ở giữa bầu trời đêm với muôn vàn vì sao lấp lánh.

Đường Hàn Vũ quay đầu lại, nhấp một ngụm sâm banh trong chiếc li cao đế, nhìn ba người đã hơi ngà ngà bên cạnh. Trên gò má ửng đỏ của họ dán đầy những ngôi sao nhỏ màu đỏ, người bị dán nhiều nhất là Lục Minh Phi. Qua những vụ án mà họ trải qua đến hiện tại, mọi người đã đưa ra những vấn đề về pháp y hoặc lĩnh vực tâm lí, chỉ có Lục Minh Phi là không trả lời được.

Đột nhiên, một loạt tiếng nổ rền liên tiếp vang lên khắp một vùng bán kính tới cả mấy chục ki lô mét ở trung tâm thành phố, thậm chí trong phòng VIP ở nhà hàng tại tầng cao nhất của tòa nhà sừng sững lưng chừng trời cũng nghe thấy tiếng nổ. Bốn người trong Tổ Chuyên án Đặc biệt đều đặt li xuống, dồn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khu vực Tam Bất Quản của nhà máy hóa chất lửa cháy rừng rực.

“Tinh tang” tiếng chuông di động vang lên, Đường Hàn Vũ nhìn tên người hiển thị trên màn hình, đặt ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu cho mọi người yên lặng, thì ra người gọi đến là một nhân vật rất quan trọng. Nhấn nút loa ngoài, cả bốn người đều nghe thấy một giọng nói như tiếng chuông, khiến tất cả đều nín thở lắng nghe.

“Bọn chúng lại bắt đầu gây tội ác rồi!” Giọng nói nặng chịch của Trưởng phòng Thẩm vừa vang lên, bốn người của Tổ Chuyên án Đặc biệt bất giác đều đứng dậy rời khỏi phòng VIP đang trong khói lửa mịt mùng.

Khi các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt đến nơi, thì thấy liên tiếp mấy nhân viên cứu hộ lao vào bên trong nhà máy khiêng một người may mắn còn sống mặt sạm đen vì khói ra. Người ấy vì hít phải quá nhiều khí độc nên đã bị hôn mê. Đường Hàn Vũ bèn cử cảnh sát Hà và Lăng Phong đi theo nạn nhân may mắn còn sống đó vào trong bệnh viện.

Nửa tiếng sau, nhờ sự nỗ lực của các nhân viên phòng chữa cháy, ngọn lửa đã dần dần bị giập tắt. Nhưng có tới một nửa diện tích tường của nhà máy đã bị thiêu cháy đen thui, những thiết bị đắt tiền ở bên trong cũng trở thành đám sắt vụn trơ khung.

“Nhà máy của tôi… Thế là hết, hết thật rồi! Nhà máy của tôi bị thiêu cháy hết rồi!” Một người đàn ông trung niên lao vào, quỳ sụp xuống đất. Hành động của ông ta khiến Đường Hàn Vũ chú ý.

Cô bước tới, nói: “Chào ông, tôi là tổ trưởng của Tổ Chuyên án Đặc biệt. Xin hỏi, ông là người phụ trách của nhà máy này phải không?”

Người đàn ông trung niên cố nén vẻ đau buồn, gật đầu đáp: “Tôi là Viêm Lãng tổng phụ trách ở đây.”

Đường Hàn Vũ chỉ vào nhà máy bị thiêu cháy, tiếp tục hỏi: “Vậy, người phụ trách bộ phận hóa chất này cũng là ông à? Tối nay, nhà máy hóa chất có làm việc không?”

“Khu hóa chất đó hình như là của Nhà máy hóa chất Phi Long, người phụ trách là Diệp Danh Sàng. Hôm nay, cả khu công nghiệp này của chúng tôi đều nghỉ, nên hầu như không có ai ở trong nhà máy. Cô cảnh sát, anh cảnh sát à xin các cô cậu hãy nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân nổ nhà máy!”

Đường Hàn Vũ gật đầu, rồi bảo Viêm Lãng liên hệ với người phụ trách của Nhà máy hóa chất Phi Long, nhưng gọi mấy lần mà vẫn không có ai nghe máy.

“Tổ trưởng, chúng tôi phát hiện ra hai xác chết trong nhà máy thứ ba.” Lục Minh Phi vẫy tay về phía Đường Hàn Vũ.

“Có người chết à? Có người chết thật sao? Nhưng, sao lại có người trong đó nhỉ?” Viêm Lãng mở tròn mắt, hai tay nắm vào nhau, đi đi lại lại với vẻ vô cùng lo lắng.

Đường Hàn Vũ đưa mắt liếc nhìn ông ta một cái, vẻ kinh ngạc đó không giống với vẻ cố tạo ra. Rồi cô lại nhìn vào khu vực của nhà máy thứ ba, chính là vị trí của Nhà máy hóa chất Phi Long. Cô lại bảo Viêm Lãng nhanh chóng liên hệ với Diệp Danh Sàng, rồi vội vàng đi vào bên trong nhà máy theo Lục Minh Phi.

Vừa bước chân vào phía bên trong nhà máy đầy mùi khét lẹt, Đường Hàn Vũ vội đeo khẩu trang vào, rồi gật đầu chào những người có mặt ở đó. Lục Minh Phi cho biết, nhân viên phòng cháy chữa cháy đã kiểm tra mấy lần và phát hiện ra hai xác chết bị lửa thiêu cháy không còn nguyên vẹn ở nhà máy số ba, hiện tại vẫn chưa xác định được nhân thân của nạn nhân.

Đi dần vào trong, nhìn hai xác nạn nhân đựng trong những chiếc túi ni lông màu đen thấy cả hai gần như đã bị thiêu cháy thành than, tuy vậy vẫn không khó để nhận ra đó là xác của một người đàn ông và một người phụ nữ. Đến gần hơn còn có thể ngửi thấy cả mùi khét của da thịt bị thiêu cháy.

Vu Phong Ngâm đã đeo khẩu trang và đi găng tay xong và bắt đầu tiến hành công tác khám nghiệm. Nạn nhân trong tư thế boxing, tứ chi co quắp lại, da thịt rúm ró vì bị lửa thiêu. Vu Phong Ngâm chỉ vào trạng thái khi chết của nạn nhân, phân tích: “Tuy da thịt co lại, nhưng xương cốt thì không, vì thế các khớp mới bị co rút lại theo da thịt. Dù là người còn sống hay người đã chết, thì khi gặp lửa, da thịt cũng đều co lại, do đó trạng thái boxing hoàn toàn không nói lên là nạn nhân đã bị thiêu cháy khi còn sống, mà chết rồi thiêu xác cũng có thể xảy ra.”

“Ý của cô là, hai người này có thể đã bị giết chết rồi mới bị thiêu?” Chỉ nghĩ đến đó thôi, Lục Minh Phi cũng đã thấy rùng mình.

“Tôi biết điều này, nếu là nhiệt độ cao khiến cho cơ thịt co rút lại thì sẽ không làm cho cơ thịt co lại ở vị trí chức năng lớn nhất. Khói, bụi mà nạn nhân hít vào đường hô hấp, dẫn tới các phản ứng xấu xảy ra ở đó và cuối cùng là đưa tới bị ngạt. Hiện tượng này gọi là hội chứng đường hô hấp do nhiệt, đúng không?”

Vu Phong Ngâm gật đầu với Khương Vân Phàm, đúng là như vậy, sau khi xác chết gặp lửa thì sẽ dẫn tới da thịt co rút. Một khi sự co rút ấy vượt quá giới hạn thì sẽ dẫn tới tổn thương trên lớp da, nếu sức căng quá lớn thì những vết tổn thương mà nó tạo ra sẽ đi theo vết nhăn trên da. Do vậy, những xác chết ở hiện trường các vụ hỏa hoạn có lúc sẽ xuất hiện nhiều dấu vết khiến người ta nghĩ là do vết thương từ bên ngoài và làm cho người nhà nạn nhân nghi ngờ.

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục giải thích: “Một ví dụ khác, nạn nhân sau khi chết, nếu chịu sự tác động của nhiệt độ cao thì xương sọ sẽ xảy ra hiện tượng bị vỡ, ngoài màng cứng xuất hiện những vết tụ huyết lớn, khiến người ta có thể hiểu nhầm là nạn nhân đã bị đánh vào đầu bị thương trước khi bị thiêu. Thực ra, không phải là như vậy mà chỉ là những hiện tượng thường thấy ở những xác chết trong các vụ hỏa hoạn. Hiện tượng này được gọi là “Hematoma hiện tượng tụ máu nhiệt”.

Đường Hàn Vũ cho mọi người biết về tình hình mà cô vừa thu được từ Viêm Lãng, rồi nói: “Nếu hai nạn nhân này nếu là những người bị kẻ khác giết rồi thiêu xác, thêm vào đó, Viêm Lãng nói ngày hôm nay tất cả các nhà máy đều nghỉ làm, và mọi người không thể nào liên lạc được với Diệp Danh Sàng là người phụ trách nhà máy hóa chất này, vậy thì chúng ta nên bắt đầu từ việc điều tra các đoạn video ghi lại được từ camera.”

Đầu tiên, phải thu hẹp phạm vi những người tình nghi, tiếp đó điều tra những người xuất hiện ở nhà máy hóa chất tối hôm nay. Các nhà xưởng ở phía đông gần như đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chứng tỏ hướng gió là từ Tây sang Đông. May mà đầu đằng Tây đều là các cửa hiệu của các hộ kinh doanh cá thể, bên cạnh đường có nhiều Skynet thăm dò.

Mọi người đều tán thành với sắp xếp của Đường Hàn Vũ. Vu Phong Ngâm đề nghị mấy cảnh sát khiêng hai xác chết về Trung tâm pháp y.

Trong khi đó, Khương Vân Phàm quan sát kĩ các góc xung quanh, nhất là ở những chỗ đen ngòm và sau đó thì tìm kiếm trong đám sắt vụn. Một hồi lâu sau cũng không có kết quả gì, song anh vẫn không thôi việc làm đó.

Lục Minh Phi thấy tò mò, hỏi: “Này, Khương khùng, cậu cứ đi đi lại lại làm tôi chóng hết cả mặt rồi đấy! Rút cục là cậu đang tìm gì vậy?”

Khương Vân Phàm chỉ dừng lại một chút: “Tôi đang tìm điểm bắt lửa, trong không gian hoàn toàn đóng kín như thế này và trong tình hình không rõ về vật tiếp lửa thì có lẽ nơi cháy nghiêm trọng nhất chính là nơi bắt lửa.”

Đường Hàn Vũ nhìn nhà xưởng trống hoác: “Nhưng rất rõ là ở đây hoàn toàn không có gì để bén lửa. Hoặc là, có khả năng không phải trong nhà máy mà là ở gần chỗ nhà máy hóa chất?”

Khương Vân Phàm ngẩng phắt đầu lên, miệng mỉm cười, dường như đã nảy ra ý gì đó nên một mình chạy rất nhanh ra khỏi gian nhà xưởng. Lục Minh Phi đuổi theo sau, thì thấy Khương Vân Phàm chạy ra ngoài, đầu tiên là ngửa mặt nhìn bốn xung quanh, tiếp đó vươn cổ hít lấy hít để, và dường như anh đã ngửi thấy mùi gì đó nên đi tới ngõ bên tay trái nhà máy.

Đi hết ngõ thì tới một chỗ để chất phế thải. Ở đây cũng có những vết đen dầu mỡ loang lổ, trong không khí sặc mùi lưu huỳnh. Khương Vân Phàm biết rõ lưu huỳnh là chất dễ cháy nổ, nên anh rảo bước thật nhanh lần theo nơi phát ra mùi đó, cuối cùng thì nhìn thấy một trạm phát điện. “Sầm” một tiếng, mảng sắt còn sót lại trên cánh cửa sắt tự động rơi xuống, khiến cho một lớp bụi bay lên. Khương Vân Phàm bước vào bên trong nhìn bốn xung quanh, mọi thiết bị và đồ dùng gia đình thông thường đều đã bị những trận nổ liên tiếp phá hủy.

Khương Vân Phàm ngồi xổm xuống, nhặt một sợi dây điện lên: “Theo như tình hình hiện tại, nguyên nhân cháy nổ có thể có hai. Một là do đoản mạch dẫn đến cháy nổ, hai là có kẻ đã cố ý phóng hỏa xóa dấu vết.”

Nói xong, Khương Vân Phàm ngẩng lên nhìn Vu Phong Ngâm vai đeo chiếc hòm dụng cụ vừa mới xuất hiện ở cửa. Khi đến gần, Vu Phong Ngâm đặt chiếc hòm xuống, lấy từ trong đó ra một chiếc kéo, cắt ngay một đoạn dây điện và một số chất phế thải công nghiệp cho vào trong túi vật chứng.

“Tôi sẽ mang những mẫu phế thải công nghiệp này và hai xác chết kia về làm xét nghiệm trước, sau đó sẽ nói cho các anh biết về thời gian bắt đầu cháy nổ và nguyên nhân cháy nổ cũng như nhân thân của các nạn nhân.” Vu Phong Ngâm đeo chiếc hòm dụng cụ trở lại vai rồi quay người bước đi.

Tuy nhiên, mới đi được mấy bước, cô lại quay lại, cảm giác như chiếc hòm dụng cụ của mình bị vật gì đó giữ lại. Quay lại nhìn, thì ra là Lục Minh Phi đang giữ lấy đai của chiếc hòm.

“Hương Vu, cô hãy nói cho tôi biết, có khả năng là hai nạn nhân đó bị người ta thiêu chết trước rồi mới ném vào hiện trường hay không đi?”

“Điều đó thì phải chờ sau khi khám nghiệm xong tử thi thì mới biết được. Việc phán đoán xem nạn nhân bị thiêu chết hay là sau khi chết rồi mới bị thiêu thì phải chờ khám nghiệm đường hô hấp và xét nghiệm lượng huyết cấu tố và oxy cácbon rồi mới đưa ra kết luận được.”

Vu Phong Ngâm trả lời xong, định tiếp tục rời đi nhưng vẫn không sao di chuyển được. Bực mình, cô đưa tay vén mái tóc đen nhánh, quay đầu lại, trừng mắt lườm Lục Minh Phi: “Đội trưởng Lục, có phải anh muốn đến làm cái xác bị thiêu trong phòng thí nghiệm không? Rút cục là có buông tay ra hay không?”

Lục Minh Phi định thần lại, vội buông tay ra, cười ngượng nghịu: “Tôi buông đây. Làm sao tôi dám nắm tay của ma nữ cơ chứ! À, không, là tiên nữ. Tiên nữ, cô đi cẩn thận nhé. Cẩn thận, kẻo bụi phàm trần làm bẩn gót giày của cô đấy!”

Nói xong, Lục Minh Phi chớp chớp mắt với Vu Phong Ngâm tay đưa ra làm động tác mời.

Vu Phong Ngâm cố làm ra vẻ trừng mắt lườm anh, nhưng nhìn điệu bộ làm trò của anh thì không khỏi buồn cười.

Trong khi cô quay người bước đi, cô biết rõ là Lục Minh Phi đang đi theo cô, bèn đưa tay ra giữ lấy chiếc hòm dụng cụ để thu hút ánh mắt của đối phương, từ đó che giấu nụ cười trên mặt mình, tiếp đó ưỡn ngực vươn người đi ra khỏi trạm phát điện.

Đường Hàn Vũ đã nhìn thấy tất cả những điều đó giữa hai người, không nén được bật cười: “Anh nhìn họ xem, rõ ràng là một người thì không chịu buông tay, còn một người thì thích được đối xử như chúa tể.”

Khương Vân Phàm nhìn theo bóng người tiễn Vu Phong Ngâm, nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc cho Đội trưởng Lục của tôi, sau này sẽ phải chịu sự hành hạ đến thảm hại của ma nữ đó mất thôi!”

Đúng lúc đó, Lục Minh Phi quay lại, dường như cảm nhận thấy điều gì đó, bèn ôm chặt lấy Khương Vân Phàm vặn hỏi: “Có phải cậu vừa nói xấu tôi phải không?”

Khương Vân Phàm một mực lắc đầu, rồi để đánh lạc hướng sự chú ý của Lục Minh Phi, anh chủ động khoác tay Đường Hàn Vũ, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tổ trưởng, chúng ta nhanh chóng đến điều tra camera giám sát đi!”

Đường Hàn Vũ đỏ bừng mặt, nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của Khương Vân Phàm, không chú ý vào đường đi, chân bước rất nhanh dường như đang đáp lại bước chân của anh. Hai người đi rất sát nhau, khiến người này ngửi thấy mùi đặc biệt từ người kia.

Lục Minh Phi đi đằng sau lớn tiếng kêu lên: “Này, đợi đã, sao đi nhanh thế? Ma đuổi hai người hay sao thế?”

Vừa nói xong, Lục Minh Phi lập tức giật mình, không đúng, đuổi theo sau lưng họ chẳng phải là mình hay sao? Thấy hai người đó đã bước ra khỏi trạm phát điện, anh vội gắng sức đuổi theo. Ba người lại lên chiếc xe cảnh sát đến đồn cảnh sát gần đó nhất.

“Đúng là một trận đánh lớn!” Vừa cho xe dừng lại, Lục Minh Phi vừa thốt ra câu đó, trong khi mắt thì nhìn về phía trước.

Lúc này đã là năm giờ sáng, bốn bề vẫn chìm trong yên tĩnh, mọi người vẫn đang yên giấc. Bầu trời bắt đầu sáng dần. Khi họ bước xuống xe thì nhìn thấy phía ngoài đồn là hai hàng cảnh sát đứng thẳng, một vị cảnh giác già vừa đi vừa ngáp giữa hai hàng quân. Hai tay ông ta chắp ra phía sau, hình như ông ta đang huấn thị gì đó cho cấp dưới của mình.

Nhìn thấy ba người bọn họ, vị cảnh sát già lập tức nở nụ cười, đon đả bước lên đón: “Chào các anh. Tôi là Đậu Tô Đường, đồn trưởng ở đây. Không biết trước là các anh đến nên không đón tiếp chu đáo, đúng là thất lễ!”

Hai mươi phút trước, đồn trưởng Đậu nhận được điện thoại của Lục Minh Phi, được biết bọn họ sắp đến đồn, lập tức bật dậy khỏi ghế, triệu tập tất cả các cảnh sát trẻ đứng chờ đón tiếp ở bên ngoài cổng.

Lục Minh Phi nắm tay đồn trưởng: “Rất xin lỗi, còn sớm như vậy mà đã đánh thức anh. Tôi chính là đội trưởng Lục - người đã gọi điện đến, cô gái xinh đẹp này là tổ trưởng Đường, người kia là sĩ quan Khương có cái mũi còn nhậy hơn cả mũi chó béc giê.”

Khi giới thiệu về Khương Vân Phàm, Lục Minh Phi ghé sát vào tai đồn trưởng Đậu. Đồn trưởng Đậu lập tức hiểu ý, bèn cất tiếng cười phụ họa với Lục Minh Phi trước cái nhìn lạnh lùng của Khương Vân Phàm.

“Mời mọi người vào trong. Để tôi dẫn đường cho mọi người.” Đồn trưởng Đậu nói.

Cứ tưởng rằng các cảnh sát trẻ chỉ đứng lặng im để đón tiếp, không ngờ, sau khi đồn trưởng Đậu quay người đi, tất cả cảnh sát trẻ đứng ở hai hàng đồng thanh hô to “Chúc các sĩ quan khỏe!”

Đồn trưởng Đậu dẫn ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt vào phòng giám sát, rồi sai người tua đến đoạn quay tối hôm qua. Xong việc, ông lặng lẽ rời khỏi phòng.

Theo như những gì thấy được ở đoạn băng trích từ camera giám sát, Tổ Chuyên án cũng đã có được một số manh mối. Mười giờ mười lăm phút ngày mười chín, một chiếc xe hơi màu xanh thẫm chạy vào cổng nhà máy hóa chất, nhân viên bảo vệ trực ban không có hành động chặn lại, điều đó chứng tỏ người ngồi trên chiếc xe đó là người của nhà máy, ít nhất cũng phải là người mà bảo vệ quen biết. Hai mươi phút sau, một chiếc xe hàng màu trắng cỡ nhỏ chạy vào cổng, nhân viên bảo vệ cũng không chặn lại như trước, hơn nữa còn đón một bao thuốc mà lái xe đưa cho. Những việc đó chứng tỏ, nhân viên bảo vệ quen biết với người trên hai chiếc xe.

Tại hiện trường, các nhân viên cứu hộ chỉ cứu được một người may mắn thoát chết. Căn cứ vào trang phục trên người, thì người đó có lẽ là nhân viên bảo vệ trực ban. Vậy thì, hai nạn nhân kia là ai? Hung thủ là người như thế nào?

“Đội trưởng Lục, đi thôi, chúng ta lái xe quay lại trạm phát điện một lần nữa, có manh mối quan trọng.” Khương Vân Phàm vội vã bước ra khỏi phòng giám sát.

“Đồn trưởng, chúng tôi có việc gấp phải đi ngay.” Lục Minh Phi vừa ra khỏi cửa thì gặp đồn trưởng Đậu đang bê trà đến.

“Nhanh như vậy sao? Không kịp uống trà à? Đây là loại trà được pha bằng nước từ núi Côn Lôn đấy…” Đồn trưởng Đậu nhìn bốn tách trà đang bốc khói nói với vẻ tiếc rẻ.

Tư duy không đúng chỗ

Trời sáng rõ, ánh nắng chiếu chan hòa khắp nơi. Ba người ngồi trên xe, Đường Hàn Vũ gọi điện nói cho cảnh sát Hà biết về những manh mối thu được sau khi kiểm tra camera giám sát, đề nghị cảnh sát Hà phải lập tức điều tra rõ xem những người trong hai chiếc xe vào nhà máy tối hôm qua là ai ngay sau khi nạn nhân được cứu sống tỉnh lại.

Bảy giờ mười phút, chiếc xe dừng lại ở khu vực Tam Bất Quản của nhà máy hóa chất, từ xa đã nhìn thấy khá nhiều công nhân tụ tập ở bên ngoài hàng rào phong tỏa. Nhìn kiểu túm tụm thì thầm của họ thì có thể biết họ đến là để xem.

Dưới ánh mặt trời ban ngày, nhà máy qua cơn hỏa hoạn chẳng khác gì một bà già với những vết sẹo nhằng nhịt trên mặt, những vết loang lổ trên tường, đống sắt nát vụn trong nhà và hai xác nạn nhân ở phòng thí nghiệm đều nhắc Tổ Chuyên án Đặc biệt về vụ nổ xảy ra tối qua, họ phải nhanh chóng bắt được hung thủ.

Khương Vân Phàm mang theo ý thức trách nhiệm ấy đi tới trạm phát điện ở cuối con ngõ, tiện tay tìm một vài miếng giẻ lau những vết loang lổ trên sàn nhà, rồi đưa lên mũi ngửi và nói: “Trong mùi lưu huỳnh có pha lẫn mùi xăng. Mọi người đừng lên tiếng, tốt nhất là đừng phát ra bất cứ tiếng động nào.”

Nói xong, anh nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau chống dưới cằm, trong đầu hiện lên hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, bộ óc thì lọc những cảnh tượng sau mười giờ ba mươi phút.

Hai chiếc xe tiến vào khu vực để xe, người lái chiếc xe hơi có vẻ là lãnh đạo. Sau khi khóa xe xong, anh ta bước vào nhà xưởng tối đen và trống trải, bật đèn trên chiếc di động để soi đường mà không hề để ý gì đến một người đang lặng lẽ đi theo sau lưng. Người đó tay cầm một chiếc búa hoặc kéo gì đó.

Anh ta móc chìa khóa mở cửa phòng làm việc ở nhà máy, rồi mỉm cười cầm một cặp tài liệu từ bàn lên. Người đi theo nấp ở ngoài cửa, nhìn người ở trong nhà một hồi lâu, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Tại sao anh ta lại nhìn người ở trong nhà với vẻ phẫn nộ như vậy?

Khương Vân Phàm nhíu mày, không, không đúng, trong nhà có hai người, ngoài người đàn ông lái xe hơi còn có một người phụ nữ nữa, nếu không thì tại sao nữ nạn nhân cũng bị thiêu cháy?

Khoảng mười hai giờ, hung thủ bê một can xăng từ xe đến và tưới xuống bắt đầu từ khu vực để phế thải công nghiệp cho đến phía ngoài phòng làm việc của nhà máy. Sau khi châm lửa đốt xong, hắn nhanh chóng bỏ chạy về khu vực an toàn ở phía Tây.

Đêm hôm khuya khoắt, vạn vật chìm trong giấc ngủ sâu, hai người đàn ông và phụ nữ trong phòng làm việc không hề biết gì những việc ở bên ngoài, càng không hề hay biết đến mối hiểm họa đang đến gần. Mãi cho đến lúc họ nghe thấy một tiếng nổ lớn “Đùng” một tiếng từ trạm phát điện, và cảm thấy có một luồng sức mạnh của dư chấn ập đến mới vội vàng bỏ chạy ra ngoài để thoát thân.

Tuy nhiên, tốc độ lan đi của vụ nổ đã vượt quá dự liệu của họ, xăng ở bên ngoài cửa đã bốc cháy rừng rực bao vây lấy phòng làm việc. Những làn khói dày đặc và khí cácbon nhanh chóng tràn vào mũi, họ nhúng ướt quần áo để bịt lấy miệng và mũi, rồi rút điện thoại ra gọi điện cầu cứu. Nhưng, mọi người đều đã ngủ say và tắt máy. Đến khi họ định gọi điện báo cảnh sát thì cả hai đều đã ngất xỉu.

Nhưng, nếu hung thủ giết người xong mới phóng hỏa thì hắn sẽ nhân lúc hai người không để ý, bất ngờ xông vào dùng hung khí giết chết họ. Vì thế, nếu có nghi phạm xác định chắc chắn hoặc tìm ra hung khí thì có thể giải đáp được cho vấn đề này.

Vậy, giữa ba người này có quan hệ như thế nào nhỉ? Động cơ giết người là vì tình hay là vì mâu thuẫn tiền bạc? Hoặc là đối thủ cạnh tranh trong làm ăn thanh toán nhau?

Có lẽ, người phụ nữ này có quan hệ với hung thủ nhưng không muốn cho ai biết mối quan hệ này và hành động của cô ta lúc đó đã khơi dậy nỗi căm hận trong lòng hung thủ?

Trong lòng Khương Vân Phàm dậy lên rất nhiều nghi vấn và thắc mắc. Anh mở mắt, hỏi: “Một người sẽ giết liền một lúc hai mạng người trong những tình huống như thế nào?”

Đường Hàn Vũ không hiểu tại sao Khương Vân Phàm lại hỏi như vậy, nên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Điều đó còn phải xem đó là kiểu người gì, phải chia kiểu người ra để mà xác định.

Nếu là anh thì anh sẽ như thế nào?”

Khương Vân Phàm hơi ngây người ra, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ là tội phạm. Với đầu óc của anh thì anh nghĩ, sau khi giết người xong thì sẽ không bao giờ để lại dấu vết gì. Giả thử anh trở thành tội phạm thật, thì với những biện pháp và cách thức trinh sát hình sự của Tổ Chuyên án Đặc biệt thì có lẽ cảnh sát tốn rất nhiều công sức cũng không thể nào bắt được anh.

“Sao lại đứng đây mà bàn về vụ án thế?” Lục Minh Phi nghe điện thoại xong và từ bên ngoài quay trở vào.

“Đội trưởng Lục, trong tình huống như thế nào anh sẽ đồng thời giết chết hai người?” Khương Vân Phàm lại hỏi.

“Thù lớn đến thế sao?” Lục Minh Phi suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi đáp: “Từ xưa tới nay, mối thù lớn nhất không có gì hơn là mối thù của cha mẹ, thù bị cướp vợ!”

Đường Hàn Vũ mỉm cười nhìn Lục Minh Phi rồi đùa: “Đội trưởng Lục, gần đây đọc cuốn sách nào mà xem ra am hiểu về văn học thế nhỉ. Nói cứ như nhà văn ấy. Nói một cách đơn giản, nếu có người giết cha mẹ hoặc vợ của anh, thì anh sẽ giải quyết kẻ đó như thế nào? Lôi đi đánh cho tám mươi roi rồi chặt đầu à?”

Lục Minh Phi lắc đầu và ngón tay: “Không, không, không, như thế tàn nhẫn quá! Nếu xảy ra sự việc như thế thật, thì tôi sẽ dùng cả đời này để truy lùng hung thủ, hơn nữa là với tư cách của một cảnh sát, tôi sẽ bắt hắn về quy án, để hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật, chứ nhất định không dùng bạo lực để chống lại bạo lực!”

Nghe xong những lời trên của Lục Minh Phi, Khương Vân Phàm bỗng chốc ngộ ra, nên cảm động nói: “Đúng rồi, cái chính là phải chia kiểu người! Thứ nhất, có lẽ hung thủ ít học vì thế mới dùng cách thức cấp thấp như vậy, trước khi giết người không phá hoại Skynet thăm dò, hoặc là lén lút đến nhà máy. Thứ hai, có khả năng hung thủ là nam giới, thông thường đàn ông sẽ mang bật lửa theo người. Thêm vào đó, căn cứ vào mùi xăng ở phòng làm việc nhà máy, ngõ và trạm phát điện thì rất có khả năng hung thủ là một lái xe, nếu không sao lại có thể lấy ngay được nhiên liệu để mà phóng hỏa?”

Đường Hàn Vũ gật đầu với vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Đúng lúc đó, chiếc di động trong túi cô đổ chuông, mở ra nhìn thì thấy là Vu Phong Ngâm gọi đến.

“Tổ trưởng, qua kết quả khám nghiệm tử thi thì được biết, nạn nhân đã bị người khác dùng một vật tù đánh chết trước. Vết thương rất phù hợp với một chiếc kéo sửa xe ô tô, rất có khả năng hung thủ là một lái xe.”

Nghe xong, Lục Minh Phi vỗ tay khen ngợi cho suy đoán vừa rồi của Khương Vân Phàm. Mọi người rất phấn khởi, bây giờ thì đã xác định được hung thủ là một lái xe. Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa có được kết quả xét nghiệm ADN của nạn nhân.

Sau khi tắt điện thoại, ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt rời trạm phát điện, lên xe đi tới bệnh viện để xem tình hình của nạn nhân duy nhất còn sống.

Ba người vừa bước tới đại sảnh của bệnh viện thì Lục Minh Phi quay trở ra đến bên quầy hoa quả ở cổng mua một giỏ hoa quả.

Khương Vân Phàm thấy thế, ngạc nhiên hỏi: “Một mình anh mà ăn hết nhiều hoa quả đến thế sao?”

Lục Minh Phi lắc đầu bất lực: “Cái đầu của cậu đúng là thiếu kiến thức cơ bản, đúng là người ngoài hành tinh!”

Khương Vân Phàm không hiểu, bước theo Đường Hàn Vũ và Lục Minh Phi. Tới nơi, thấy cảnh sát Hà và Lăng Phong từ trong tòa nhà điều trị bước ra, rồi đưa tay chào mọi người. Trên tay của hai người đó đều có một tập tài liệu, môi mỉm cười, xem ra thì đã có thu hoạch.

Quả nhiên, Lăng Phong và cảnh sát Hà bước đến trước mặt họ, đưa tập tài liệu trên tay cho ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt.

Cảnh sát Hà báo cáo: “Người sống sót là nhân viên bảo vệ của ca trực, bây giờ đã tỉnh rồi. Anh ta nói, trên chiếc xe hơi có hai người, người lái chiếc xe đó là Diệp Danh Sàng, người ngồi ở ghế phụ là nữ kế toán Trình Uyển Tích. Còn người lái chiếc xe chuyên dùng chở hàng đến sau là lái xe vận tải Hoàng Chi Ma của nhà máy. Họ đều lấy lí do đến lấy đồ nên dễ dàng vào trong nhà máy.”

Lăng Phong tiếp lời: “Tôi đã tìm gặp người phụ trách Viêm Lãng để xác định, ba người đó đúng là nhân viên của Nhà máy hóa chất Phi Long. Nhưng đến bây giờ, Viêm Lãng vẫn không gọi điện liên lạc được với ba người đó.”

“Đã đến nhà họ để điều tra chưa?” Lục Minh Phi vừa hỏi vừa liếc nhìn bệnh án của nạn nhân còn sống sót và tài liệu về bốn người đó.

“Chưa ạ. Chúng tôi đang chuẩn bị đi đây. Nhưng, trước đó, Viêm Lăng đề nghị chúng tôi điều tra địa chỉ của ba người ấy đề phòng họ ẩn giấu trong nhà riêng mà mọi người không biết.” Cảnh sát Hà nói.

“Vậy thì mọi người về gặp Tiểu Vương ở Phòng Điều tra thông tin đi. Chúng tôi muốn vào gặp nhân viên bảo vệ kia một chút.” Đường Hàn Vũ nói. Cô cần phải xác định xem nhân viên bảo vệ kia có nói dối hay không, có như vậy thì hướng điều tra mới không bị sai lệch.

“Em phải cẩn thận đấy.” Lăng Phong nói với Đường Hàn Vũ, Đường Hàn Vũ mỉm cười với anh, nhìn theo anh và cảnh sát Hà rời đi.

Đoạn đường từ khu điều trị đến khu buồng bệnh phải đi qua một hành lang. Dọc đường, họ gặp không ít bệnh nhân ngồi trên xe lăn, tay chân bị băng bó và những người nhà đi chăm người bệnh.

Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đi thang máy lên tầng năm và tới buồng bệnh số hai nghìn không trăm mười một. Lục Minh Phi khẽ đẩy cửa, một phụ nữ trung tuổi thò đầu ra hỏi: “Anh là ai?”

Lục Minh Phi có vẻ rất giỏi xử lí những tình huống như thế này nên lập tức đưa giỏ hoa quả, nói: “Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đến thăm bệnh nhân.”

Người phụ nữ “ồ” một tiếng, đưa tay đón lấy giỏ hoa quả rồi nói mấy lời cảm ơn. Lúc đó, Khương Vân Phàm mới hiểu dụng ý của Lục Minh Phi là muốn làm giảm bớt sự nghi ngờ của người nhà nạn nhân và đó còn là tập quán giao tiếp tối thiểu. Thế mà trong đầu anh chỉ toàn là những tri thức chuyên môn liên quan đến việc phá án.

Đưa mắt nhìn thì thấy trên giường bệnh là một người đàn ông đầu quấn băng trắng toát, hai chân và hai tay của ông ta cũng quấn một lớp băng dầy, một vài chỗ để lộ ra lớp da thịt đỏ hỏn. Trông ông ta chẳng khác gì một xác ướp.

“Tiểu Mãn, em cứ ra ngoài đi, anh có điều này muốn nói với các cảnh sát.” Nhân viên bảo vệ Kỷ Hiểu Nhật lên tiếng.

Người phụ nữ gật đầu hiểu ý, sửa lại chỗ nằm cho chồng, rồi rửa mấy trái hoa quả xong mới lui ra.

Ba người ngồi xuống mép giường, Lục Minh Phi cầm con dao lên gọt hoa quả để giảm bớt không khí căng thẳng. Đường Hàn Vũ khẽ đưa mắt nhìn Kỷ Hiểu Nhật. Anh ta gượng ngồi dậy, hai tay đặt lên đùi, vẻ bình thản. Đường Hàn Vũ lập tức mở điện thoại, đưa cho Kỷ Hiểu Nhật xem camera giám sát, những câu trả lời của Kỷ Hiểu Nhật giống như những gì cảnh sát Hà đã thuật lại, trong quá trình trả lời cũng không có hành vi nói dối.

Khương Vân Phàm ngồi ngay ngắn lại, lên tiếng hỏi: “Ông Kỷ, chừng mười giờ ba mươi lăm phút hôm đó, sau khi họ vào trong nhà máy một tiếng đồng hồ, trạm phát điện và nhà máy đều bị nổ. Trong khoảng thời gian đó ông không rời khỏi phòng trực ban chứ? Không lẽ ông không thấy nghi ngờ tại sao họ lại lấy đồ lâu đến thế?”

“Lúc đó tôi có đi xem, vào lúc cả nhà máy mất điện.” Kỷ Hiểu Nhật nhớ lại lúc đó, vẻ mặt hơi thần ra.

Mười giờ bốn mươi lăm, Kỷ Hiểu Nhật ở phòng trực ban và ngáp liên tục, hai mắt thì cứ díp lại. Đúng lúc đó, một tiếng “Bụp” vang lên, toàn bộ đèn nhà máy tắt ngấm. Ông vội nhìn ra thì thấy đèn ở các nhà kinh doanh cá thể vẫn sáng, không hề có dấu hiệu mất điện.

“Lạ quá, không lẽ biến áp của nhà máy gặp sự cố?” Kỷ Hiểu Nhật bật đèn pin đi kiểm tra biến áp.

Trên đường ra trạm phát điện, ông nghe thấy từ trong Nhà máy hóa chất Phi Long vọng ra tiếng nói chuyện rì rầm. Thấy tò mò, ông bước đến gần để nghe thì ra là tiếng của Diệp Danh Sàng và Trình Uyển Tịch, mặc dù trong công việc giữa hai người là cấp trên và cấp dưới, nhưng khi ngồi trong xe thì họ tay trong tay, lại còn nói nói cười cười nữa. Từ đó có thể thấy, quan hệ giữa họ có gì đó khác thường.

Trong bóng tối, Kỷ Hiểu Nhật đang tiến gần vào phòng làm việc và hoàn toàn không hay biết phía sau ông còn có Hoàng Chi Ma. Bởi lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng trao đổi giữa đàn ông đàn bà và tiếng rên khe khẽ. Ông giật mình và trong lúc sơ ý đã làm đổ một chiếc ghế.

“Ai đấy?!” Giọng nói bực bội của Diệp Danh Sàng vang lên.

Trong đầu Kỷ Hiểu Nhật hiện lên vẻ dữ dằn thường thấy ở Diệp Danh Sàng, sợ bị anh ta phát hiện nên ông vội bỏ chạy khỏi đó. Vừa chạy ông vừa ngoái đầu lại, thấy không có ai đuổi theo mới dừng lại đưa tay vỗ ngực cho bớt hoảng loạn rồi bật đèn pin soi xung quanh.

Lúc đó ánh trăng bị khuất sau đám mây, nên ông không thấy gì, nghĩ rằng mình là đồ nhát gan, ông vừa soi đèn pin vừa quay trở lại buồng trực ban. Không ngờ, tai họa lập tức giáng ngay xuống.

Ông vừa đi được mấy bước ngoái lại nhìn thì thấy phía sau mình bỗng nhiên xuất hiện một con đường lửa, điều nghiêm trọng hơn là con đường lửa ấy dẫn đến trạm phát điện ở con ngõ bên tay trái! Ông trợn mắt, co cẳng chạy về buồng trực ban, thế mà vẫn bị tiếng nổ dữ dội làm cho bất tỉnh.

Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt nghe xong, đều ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Hiểu Nhật. Lục Minh Phi suýt nữa thì gọt vào tay. Anh đặt quả táo thứ ba đã được gọt xong xuôi xuống, nói ra những điều mọi người suy đoán: “Nói như vậy thì hai nạn nhân bị chết trong phòng làm việc là Diệp Danh Sàng và Trình Uyển Tịch, còn hung thủ rất có khả năng là Hoàng Chi Ma mà cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Cho đến hiện tại, chúng ta vẫn chưa tìm thấy xác anh ta ở hiện trường và cũng không liên lạc được với anh ta.”

“Nhưng, giữa Hoàng Chi Ma và hai nạn nhân kia có mối thâm thù gì nhỉ? Chú Kỷ, Hoàng Chi Ma đã có vợ hoặc có người yêu chưa?” Đường Hàn Vũ đưa ra thắc mắc.

“Tôi cũng không biết, tôi cũng chưa nghe thấy chuyện Hoàng Chi Ma cưới vợ bao giờ. Nhưng, hễ ai giới thiệu đối tượng cũng đều bị cậu ta từ chối.” Kỷ Hiểu Nhật nói, mặt lộ vẻ coi thường, vì ông luôn cảm thấy tính tình của Hoàng Chi Ma rất kì quặc.

Đường Hàn Vũ gật đầu, quay sang nhìn thì thấy Khương Vân Phàm đang gửi tin nhắc cho Vu Phong Ngâm để bảo cô đối chiếu ADN của hai nạn nhân.

Đúng lúc đó thì Tiểu Mãn đi vào, phía sau là hai bác sĩ. Tổ Chuyên án Đặc biệt hiểu ý, Lục Minh Phi chỉ vào đám quýt và táo đã gọt vỏ trong giỏ quả, cười và nói: “Làm phiền chú Kỷ đủ rồi, bây giờ chúng tôi phải về đây, chú nhớ phải ăn hoa quả đấy!”

“Đâu có, các cảnh sát bận đến thế mà vẫn đến thăm làm tôi cảm động lắm.” Dù nằm trên giường bệnh như Kỷ Hiểu Nhật cũng vẫn không quên khom người cúi chào, khiến Lục Minh Phi rất cảm động.

Vợ của Kỷ Hiểu Nhật, cô Tiểu Mãn tiễn ba người ra đến thang máy rồi mới quay vào.

Cái chết của kẻ nói dối

Trên đường ra bãi đỗ xe, Đường Hàn Vũ nhận được tin nhắn của Vu Phong Ngâm, nội dung cho biết việc đối chiếu ADN của hai nạn nhân đã thành công, kết quả đó đã được gửi tới phòng làm việc của Sở bằng Fax.

“Nhân thân của nạn nhân đã được xác định, chính là họ.” Đường Hàn Vũ mở cửa xe ngồi lên và nói.

“Bây giờ chỉ còn thiếu việc bắt nghi phạm nữa thôi, không hiểu con chó Hoàng Chi Ma đang trốn ở đâu nữa!” Lục Minh Phi vừa chửi vừa khởi động xe, đúng lúc đó, di động của anh đổ chuông, người gọi đến là cảnh sát Hà.

Cảnh sát Hà chỉ nói vài ba câu thì Lục Minh Phi đã tắt ngay điện thoại, nói với vẻ phấn chấn: “Mọi người ngồi chắc vào nhé!”

Khương Vân Phàm biết chắc là Lục Minh Phi đã nghe được tin tức gì đó của nghi phạm, vội nắm chặt lấy thành ghế nhắc: “Bình tĩnh, đừng nôn nóng, hắn không chạy thoát được đâu, còn chúng ta thì cũng phải giữ lấy cái mạng đã!”

Đường Hàn Vũ khẽ mỉm cười, chợt cảm thấy tính nết của mọi người trong quá trình giải quyết các vụ án càng ngày càng có nhiều điểm giống nhau, Đội trưởng Lục bây giờ cũng đã không còn ngây ngô như lúc đầu, còn Khương Vân Phàm thì cũng đã có nhiều tiến bộ trong quan hệ giao tiếp. Có lẽ, lúc đầu khi chọn người ông Thẩm đã có mục đích ấy: Để cho mọi người cùng giúp đỡ nhau, cùng nâng nhau lên và làm cho nhau càng tốt hơn lên. Hoặc ít nhất thì cũng làm cho cuộc sống của mỗi người trở nên đẹp hơn. Có lẽ, như thế mới là những người bạn tốt thật sự.

Đúng vào giờ trưa, chiếc xe đỗ ở phía ngoài con ngõ lồi lõm, bẩn thỉu, nơi này đã bị Đội cảnh sát Hình sự bao vây phong tỏa. Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt vượt qua hàng rào phong tỏa thì nhìn thấy cảnh sát Hà đang đợi mọi người ở cửa cầu thang.

“Thằng cha đó lầy hết mức, hắn đã trả nhà cũ và chuyển đến cái ngõ hẻo lánh này. Nếu như chúng tôi không điều tra về những xe hàng ở xung quanh đây thì có lẽ không thể nào tìm ra hắn. Vừa rồi hắn đang ngủ và một mực không thừa nhận là mình đã giết người, bây giờ đã bị chúng tôi khống chế rồi, nhưng vẫn chưa lục soát nhà hắn.” Lần đầu tiên Lục Minh Phi thấy cảnh sát Hà nổi giận, bất giác thấy tò mò trước đối tượng tình nghi đó.

“Tại sao lại không lục soát? Lục soát ngay đi!” Khương Vân Phàm không nói đến câu thứ hai bèn rảo bước với mỗi bước là cả hai bậc thang.

Họ đi qua cầu thang chật hẹp, những mảng tường bong ra rơi đầy trên lối đi, cuối cùng tới tầng có cảnh sát canh gác. Vừa nhìn, Đường Hàn Vũ đã thấy Lăng Phong ở cửa, bèn mỉm cười và gật đầu với anh. Tiếp đó, cô đưa mắt nhìn quanh gian phòng tối tăm, tấm rèm cửa màu xanh được kéo lên, trong phòng toàn mùi rượu, trên ghế là một đống quần áo vứt bừa bộn. Người đàn ông ngồi trên ghế tóc tai rối bù, hai mắt vô hồn, râu ria lởm chởm, chân đi một đôi tất rách. Dù thấy có rất nhiều cảnh sát vào nhà như vậy, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi yên với vẻ bình thản đến lạ lùng.

“Hoàng Chi Ma, chúng tôi nghi ngờ anh đã giết chết Diệp Danh Sàng và Trình Uyển Tịch, nên sẽ tiến hành lục soát nhà của anh!” Lục Minh Phi chìa lệnh khám xét ra, cảnh sát Hà và các cảnh sát khác lập tức bắt tay vào công việc.

“Xin mời các anh cứ tự nhiên, chỉ cần đừng làm đổ chai rượu của tôi là được.” Hoàng Chi Ma tỏ ra không hề run sợ.

Các cảnh sát lục soát mọi ngóc ngách trong nhà bếp, nhà vệ sinh, tủ quần áo, tủ lạnh, gầm giường và gầm ghế, nhưng không hề tìm được bất cứ hung khí nào hoặc quần áo có dính máu, thậm chí đến cả Khương Vân Phàm cũng không tìm thấy bất cứ vết máu nào.

Một giờ trôi qua, vẫn không có kết quả gì, Khương Vân Phàm lại bảo các cảnh sát lục soát lại một lần nữa. Thấy vậy, Hoàng Chi Ma nói với giọng đầy vẻ khiêu khích: “Thưa cảnh sát, các anh có chứng cứ gì là tôi giết người không? Nếu các anh không tìm thấy bất cứ thứ gì thì sẽ phải ăn nói với tôi thế nào đây?”

Khương Vân Phàm hừ một tiếng: “Không thể như thế được, hôm nay nhất định tôi sẽ bắt anh bằng được!”

Hoàng Chi Ma vẫn giữ vẻ mặt coi thường, ngồi trên ghế ăn lạc: “Được, tôi sẽ chờ tin tốt lành của các anh!”

Thái độ đó khiến Lục Minh Phi tức đến điên người, anh phải bước tới trước cửa sổ ở chỗ cầu thang để lấy lại bình tĩnh. Thế rồi từ chỗ đó anh nhìn thấy chiếc xe chuyên chở hàng màu trắng. Một ý nghĩ lóe lên, anh quay trở lại nhà của Hoàng Chi Ma, ghé vào tai Khương Vân Phàm thì thầm.

Khương Vân Phàm bước tới trước mặt Hoàng Chi Ma: “Đưa chìa khóa xe của anh cho tôi.”

Hoàng Chi Ma hơi ngây người, đặt đĩa lạc xuống nói: “Các anh muốn khám xe? Không vấn đề gì. Để tôi đưa các anh đi.”

Khương Vân Phàm đã gặp không ít kẻ tình nghi vừa ngang ngạnh và không biết sợ như thế, và thường với kiểu người ấy anh càng cứng rắn hơn. Trong lúc Lục Minh Phi lấy chiếc còng, bước tới còng hai tay và hai chân của Hoàng Chi Ma, Khương Vân Phàm cảm thấy Hoàng Chi Ma vỗ vỗ lên túi áo, rồi nhân lúc hắn quay người đi anh nhón ngay chiếc chìa khóa xe.

“Chìa khóa của tôi đâu?” Hoàng Chi Ma tìm quanh quất, rõ ràng một giây trước nó vẫn còn ở trong túi áo.

“Ở đây này.” Khương Vân Phàm huơ huơ chiếc chìa khóa, rồi mặc kệ sự giận dữ của Hoàng Chi Ma, đi thẳng xuống dưới cầu thang.

Khi Hoàng Chi Ma bị Lục Minh Phi áp giải đến trước chiếc xe hàng màu trắng, thì Khương Vân Phàm đã mở được cửa sau của chiếc xe. Trong không gian trống sặc mùi của chất làm sạch không khí, có lẽ trước đó Hoàng Chi Ma đã dự liệu sự việc của ngày hôm nay nên đã rửa sạch chiếc xe của mình.

Tuy nhiên, Khương Vân Phàm không chịu từ bỏ, anh mở cửa ghế lái, cũng có mùi tương tự như vậy. Điều khác là ghế ngồi và vô lăng đã được làm sạch một cách chuyên nghiệp, sờ lên có cảm giác rất trơn, hệt như được bôi một lớp sáp lên trên, nên trông như mới.

Khương Vân Phàm chợt thấy rất vui mừng, hành động cố ý này nhất định phải có nguyên nhân hoặc mục đích. Anh lấy một chiếc dụng cụ quét vết máu cỡ nhỏ trong túi ra, nhấn nút, một chùm ánh sáng quét qua quét lại trên ghế ngồi và vô lăng. Đột nhiên, anh dừng tay, nhìn kĩ ánh sáng tím trong vô lăng, nghi ngờ ở đó có mấy vết máu, tiếp đó anh lấy ra chiếc bút lông quét vết máu, lấy một ít vết máu trên vô lăng cho vào chiếc túi đựng vật chứng.

Cuối cùng, Khương Vân Phàm vui mừng ngẩng đầu lên thì thấy Đường Hàn Vũ đứng ở cửa ghế phụ, nhìn mình và cười để lộ hai hàm răng trắng. Anh khẽ ném chiếc túi vật chứng cho cô, thấy cô đón trúng bèn mỉm cười, nói: “Việc này giao lại cho cô đấy.”

“Đúng là chỉ có anh. Chấp nhận.” Đường Hàn Vũ chìa tay làm động tác ok, biết là mình phải tới Trung tâm pháp y một chuyến.

Cảnh tượng đó đã bị Lăng Phong đứng ở một chỗ cách đó không xa nhìn thấy, anh không nói gì, đôi mày nhíu chặt lại, bàn tay đang cầm bút bất giác cũng nắm chặt lại, dường như anh đang nghĩ Khương Vân Phàm lấy chiếc bút ấy.

“Đội trưởng Lục, chúng ta cùng đưa hắn về Sở thôi.” Khương Vân Phàm giơ cổ tay của Đường Hàn Vũ lên, cố ý cho Hoàng Chi Ma nhìn thấy túi vật chứng trong tay Đường Hàn Vũ.

Sắc mặt của Hoàng Chi Ma đột nhiên thay đổi nhưng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái cũ, không nói lời nào để mặc cho Lục Minh Phi áp giải lên xe. Đường Hàn Vũ và Lăng Phong thì lên một chiếc xe khác chạy đến Trung tâm pháp y.

Trên đường đến Sở cảnh sát, Hoàng Chi Ma ngồi ở ghế sau, đưa mắt liếc nhìn người ngồi bên cạnh một cái rồi cười khẩy: “Mặc dù không biết anh đã phát hiện thấy gì trên xe tôi, nhưng việc các anh bắt tôi thì có tác dụng gì?”

“Đừng có cười như một con cóc ghẻ nữa. Muốn hút thuốc không?” Khương Vân Phàm lấy ra một bao thuốc, dốc ra một điếu và đưa cho Hoàng Chi Ma, anh còn cẩn thận châm đầu thuốc cho hắn.

“Gì chứ? Cậu định cho hắn hút thuốc à? Hắn là nghi phạm đấy!” Lục Minh Phi nhìn vào gương chiếu hậu, nói với vẻ mặt không hiểu.

Khương Vân Phàm nhìn vào gương, làm một động tác nháy mắt với Lục Minh Phi, như muốn nói: Đây là cách tôi làm bạn với phạm nhân, anh đừng có mà làm ảnh hưởng đến việc câu cá của tôi.

Một lúc sau đó, cá đã cắn câu. Hoàng Chi Ma biết cảnh sát không dám giết người bừa bãi nên yên tâm đón lấy điếu thuốc, cười và nói: “Tôi đoán, anh là một cảnh sát rất được các phạm nhân yêu thích.”

Khương Vân Phàm cười đến nhăn hết cả mặt, sau khi lấy lại vẻ mặt bình thường thì đón ngay lấy câu chuyện đầu tiên của hắn: “Những kẻ mà chúng tôi muốn bắt không chỉ có anh, mà là tất cả các phạm nhân. Đưa hung thủ ra trước pháp luật là những lời của chúng tôi muốn nói với nạn nhân, là cách để trả lại sự trong sạch cho họ. Anh dựa vào đâu mà nói là không có tác dụng?”

Hoàng Chi Ma lại cười, biết là Khương Vân Phàm cài bẫy, nên nói: “Các anh bắt tôi, nhưng trong vòng bốn mươi tám giờ nếu không có chứng cứ thì lại phải thả tôi ra. Các anh có vẻ thích chạy đi chạy lại nhỉ, như thế chỉ tốn công mà thôi!”

Khương Vân Phàm ghé sát vào hắn, nói bằng giọng vừa mát mẻ vừa hài hước: “Câu hỏi của tôi là, tại sao bắt anh lại không có tác dụng? Không lẽ đằng sau anh có ‘Hoa hồng đen’ điều khiển?”

Hoàng Chi Ma rít mạnh một hơi thuốc, khiến suýt nữa thì bị sặc, anh chàng cảnh sát này đúng là không sợ chết như lời người ấy từng nói, dám kề sát bên tội phạm, không lẽ anh ta không sợ mình sẽ bóp chết ngay tại chỗ?!

Hoàng Chi Ma dịch người sang bên một chút, hắng giọng rồi nói: “Với sự thông minh nhanh nhậy của anh như vậy thì còn bắt tôi nói ra câu trả lời làm gì?”

Khương Vân Phàm ngả người trên ghế nhưng vẫn không quên đề phòng, tiếp tục hỏi Hoàng Chi Ma: “Ông ta lợi hại đến thế nào?”

Hoàng Chi Ma nghĩ một chút, nhả khói qua mũi, rồi nhìn vào mắt của Khương Vân Phàm, lạnh lùng đáp: “Vượt qua sự tưởng tượng của anh. Nhưng, xét ở một góc độ nào đó thì ông ta không thông minh bằng anh.”

Lục Minh Phi thì thấy lo cho Khương Vân Phàm nên cười châm biếm: “Không câu cá, làm sao biết sự thích thú của việc đi câu? Nói cách khác, anh vẫn chưa thực sự hiểu về họ thì làm sao có thể đem Khương Vân Phàm ra so sánh với ‘Hoa hồng đen’? Những người không cùng bản chất thì không thể so sánh được với nhau.”

Khương Vân Phàm nhìn Lục Minh Phi với vẻ vô cùng kinh ngạc, không ngờ người đàn ông từ trước tới nay chỉ biết đấm đá lại có những lúc thâm thúy đến thế. Anh không kìm được, phì cười: “Đội trưởng Lục, gần đây anh rất không bình thường, ngày thường nói chuyện văn vẻ rồi, bây giờ lại còn lôi cả những câu nói của cổ nhân ra nữa. Có phải anh bị thanh niên văn nghệ ám rồi không?”

Lục Minh Phi cười đắc ý: “Đúng thế. Gần đây tôi đang đọc truyện kiếm hiệp của Kim Dung, rất hấp dẫn… Có điều, sao lại bảo tôi là không bình thường? Bị ám? Chỉ là ngày thường tôi ít nói ra những điều đó thôi mà.”

Khương Vân Phàm lặng lẽ khép mắt lại, giả bộ như không nghe thấy gì, hai tay đan vào nhau chống dưới cằm.

Lúc đó, Hoàng Chi Ma ném đầu mẩu thuốc qua cửa sổ, trả lời câu hỏi của Lục Minh Phi: “Những lời đó tất nhiên là do ông ta nói với tôi, nghe nói, ông ta đã tìm hiểu về Khương Vân Phàm qua người khác, những kẻ thù quan tâm đến Khương Vân Phàm có khá nhiều. Bọn họ cũng đã từng mổ xẻ anh vô số lần, chưa biết chừng còn hiểu về anh hơn cả bạn anh.”

Lục Minh Phi chợt nhớ đến lời thoại kinh điển của “Đông tà tây độc”, bất giác thốt lên: “Tôi hiểu rồi, thực ra là anh muốn nói tới câu đó, người hiểu anh nhất không phải là bạn anh, mà là kẻ thù của anh.”

Hoàng Chi Ma chìa ngón tay cái: “Đúng, chính là câu đó, đầu óc tôi dốt nát, không nhớ được.”

“Khoan đã, quay lại vấn đề chính.” Khương Vân Phàm cắt ngang lời đối thoại của hai người, hỏi Hoàng Chi Ma: “Anh đã quen với ông ta như thế nào? Giữa hai người đã giữ mối quan hệ như thế nào? Có thường xuyên gặp ông ta không?’

Hoàng Chi Ma nhớ lại ngày hôm đó, anh ta lái xe chở hàng đến khu công nghiệp bên cạnh, đến trưa, anh ta dừng lại ăn cơm ở một quán trong khu dịch vụ trên đường cao tốc. Người mang thức ăn đến là một người đàn ông mặc áo đen, giữa ban ngày, ở trong nhà mà ông ta cũng vẫn đeo một cặp kính đen. Hoàng Chi Ma đoán, đó là một người kì quặc, nên chỉ chăm chú vào bữa ăn mà không để ý đến ông ta.

Trong lúc anh ta đang ăn thì có một đứa bé va vào và ngã ra trên sàn nhà. Anh ta đỡ đứa bé dậy, bố mẹ đứa bé thấy thế chạy đến cảm ơn. Nhưng đến khi ăn xong, anh ta đứng lên trả tiền thì phát hiện ra chiếc ví đã biến mất, trong tay chỉ còn chiếc điện thoại cũ là vật đáng tiền nhất. Nhưng chủ quán không chịu nghe anh ta giải thích, mà cứ bắt anh ta phải cầm chiếc xe hàng ở đó, mang tiền đến để chuộc về.

Hoàng Chi Ma rất buồn bực và đau đầu, cầm xe là điều không thể, bởi vì đó là phương tiện kiếm cơm duy nhất của anh ta.

Tiếng cãi vã đã khiến cho người đàn ông mặc áo đen chú ý. Ông ta bước đến chỗ chủ quán, nghe rõ sự tình xong thì xin lấy tiền công làm của mình để trả tiền cho bữa ăn đó giúp Hoàng Chi Ma.

Hoàng Chi Ma vô cùng cảm động, đã nói cho ông ta biết cách liên lạc với mình, rồi nói nhất định hôm sau sẽ quay lại trả tiền. Từ đó, hai người thường qua lại với nhau. Nhưng sau đó, người đàn ông áo đen đó không làm ở quán ăn đó nữa mà tới sinh sống ở thành phố Chiang Uri.

Có một buổi tối, Hoàng Chi Ma thấy rất buồn chán nên đã gọi điện mời người đàn ông áo đen đó đến uống rượu. Người kia đã đến, ngồi trước mặt Hoàng Chi Ma khoảng năm phút, sau đó nói rằng, lí do mà Hoàng Chi Ma uống rượu là vì cãi nhau với người yêu. Câu nói đó khiến Hoàng Chi Ma giật mình, vặn hỏi, tại sao ông ta lại biết. Người kia đáp, ông ta đã theo học và nhận được bằng nhân viên tư vấn tâm lí, nên qua quan sát có thể biết được một số chuyện.

Nhưng, những lời sau đó của vị nhân viên tư vấn tâm lí này khiến cho Hoàng Chi Ma rất không vui. Ông ta nói: “Bạn gái của cậu có quan hệ với một người đàn ông khác, và người này giàu có hơn hẳn cậu.”

Hoàng Chi Ma nghe xong, lập tức đập bàn đứng dậy, quát lên rằng, đó là chuyện không thể. Nhân viên tư vấn tâm lí kia bèn phân tích cho anh ta, rồi nhìn vào đôi mắt đau khổ của Hoàng Chi Ma nói, nếu Hoàng Chi Ma muốn giải thoát khỏi nỗi đau khổ hiện tại thì ông ta có thể dùng phương pháp trị liệu tâm lí chữa cho anh ta.

Lúc mới đầu, Hoàng Chi Ma hoàn toàn chưa tin người đó. Nhưng, anh ta đã uống quá nhiều rượu. Sau đó thì anh ta chìm vào giấc ngủ, trong giấc ngủ chập chờn, anh ta đã nghe được một tiếng nói dẫn dắt anh ta mở cánh cửa đau khổ đó ra. Sau khi tỉnh rượu, anh ta mới nhận ra rằng, người đàn ông áo đen kia đã thôi miên mình. Vì thế, anh ta mới tin rằng người đó biết về tâm lí học thật sự và đã tiếp nhận mấy lần điều trị của ông ta.

“Nhưng, tôi không thể nào nhớ được hình dáng của ông ta, thậm chí là cả giọng nói. Mỗi một lần tôi muốn nghĩ đến ông ta thì luôn có một hình ảnh lướt qua, rồi sau đó là không thể nào nhớ nổi. Chuyện đó kéo dài trong một thời gian khá dài và dường như dồn tôi đến chỗ muốn phát điên.” Cho đến tận lúc này, Hoàng Chi Ma vẫn thấy lạ kì nhưng lại không dám nói, vì nói ra sợ bị người ta chê cười.

“Có lẽ sau khi anh bị ông ta thôi miên, ông ta đã xóa một phần kí ức của anh. Anh không biết đâu nhỉ, nhiều cao thủ tâm lí học không chỉ có thể biết được anh có nói dối hay không mà còn có cả năng lực như vậy.” Khương Vân Phàm nói.

Hoàng Chi Ma ngây người ra, vội lùi ra xa, mắt lộ vẻ sợ hãi: “Không phải anh cũng vừa mới thôi miên tôi đấy chứ?”

Khương Vân Phàm cười: “Tôi không phải là chuyên gia về lĩnh vực ấy, nhưng trong tổ của tôi có người có khả năng đó, vừa rồi lúc ở hiện trường anh đã nói dối đúng không? Anh biết hậu quả của việc nói dối như thế nào rồi chứ?”

Hoàng Chi Ma chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, bất giác rùng mình: “Như thế nào?”

Khương Vân Phàm cười với vẻ tinh quái, rồi rít qua kẽ răng mấy từ: “Sẽ bị chết.”

Hoàng Chi Ma run lên, câu nói đó giống hệt như lời của người áo đen kia! Anh ta chợt thấy nghi ngờ, không biết Khương Vân Phàm và người kia có quan hệ gì, trên đời này có hai người có cùng linh cảm và suy nghĩ nhưng lại không hề quen biết nhau không nhỉ?

Tình yêu hèn kém

Trong tòa nhà thí nghiệm của Trung tâm pháp y, Đường Hàn Vũ thò đầu qua ô cửa phòng thí nghiệm, thấy bên trong không có ai, quay người lại thì thấy Vu Phong Ngâm đi rửa dụng cụ xong đang quay về. Sau khi nhận túi vật chứng từ tay cô, Vu Phong Ngâm nhanh chóng dùng nhíp kẹp lấy dấu máu, đặt xuống dưới kính hiển vi và quan sát, sau đó đưa đi làm xét nghiệm ADN.

“Đưa nó cho cô là tôi yên tâm rồi.” Đường Hàn Vũ định đi xuống gác và trở về Sở Cảnh sát.

“Về ngay sao? Đến một mình à?” Vu Phong Ngâm giữ tay cô lại.

“Không, Lăng Phong lái xe đưa đ?