Ngoại truyện hai Cái chết bất ngờ trong tù
Ngày thứ chín kể từ khi Lăng Phong vào tù, một làn gió dịu dàng luồn vào trong xe làm bay bay mái tóc của Vu Phong Ngâm. Cô lái xe đến đường Zhaonanye cách xa những ánh đèn rực rỡ của phố phường. Từ xa đã nhìn thấy bóng người quen thuộc và chiếc cần câu cá dưới sông cùng hai chiếc đèn bên cạnh ông ta.
Bỗng nhiên, một cơn gió thổi tới làm bay cả chiếc mũ của ngư phủ mà người đàn ông để trên ghế, nhưng ông ta vẫn ngồi yên, không quay đầu lại, cũng không bước đi mà cứ cầm chặt chiếc cần câu trong tay, yên lặng câu cá.
Cô mỉm cười bước tới nhặt chiếc mũ lên, định đặt vào trong chiếc thùng nhỏ. Nhưng khi bước đến gần thì cô nhìn thấy có mấy con cá nhỏ trong chiếc thùng đó. Cô hơi ngây người, nghĩ thầm hẳn tối nay tâm trạng của ông ấy không được tốt, nếu không thì đã chẳng tốn tâm trí để câu cá chăm chú như thế. Thế là, cô lặng lẽ nhấc chiếc cần câu dưới sông lên rồi ngồi xuống chiếc ghế cách ông một cánh tay.
Không ngờ, người đàn ông đó chủ động lấy chiếc mũ trong tay cô, rồi đội lên cái đầu chỉ còn lơ thơ mấy sợi tóc bạc. Trạng thái tinh thần và hành động khác thường của ông khiến cô thấp thỏm, cô lờ mờ cảm thấy sắp có một trận bão táp đầy máu me.
“Lũ cá tối nay có vẻ rất đói, chỉ mười phút tôi đã câu được ba con rồi.”
Vu Phong Ngâm quay đầu lại nhìn đối phương, hiểu rõ ý của câu nói đó: Cảnh sát đã lợi dụng sự bất hòa trong nội bộ để làm rối tầm nhìn của kẻ địch, kẻ địch lơi lỏng cảnh giác nên đã rơi vào bẫy của cảnh sát, người giả danh Lăng Phong đã bị phát giác. Cần câu của cảnh sát rất dài, mồi rất nhiều, chỉ cần các chú cá sơ xểnh thì sẽ bị túm cho vào thùng của họ và trở thành món cá trong nồi. Ông ấy đang nhắc cô, xét theo sự thông minh và tài trí của các thành viên trong Tổ Chuyên án Đặc biệt, có lẽ rất nhanh sau đó, người tiếp theo sẽ là cô.
“Phong Ngâm, cô có biết tại sao lúc đầu ta đã chọn cô không?” “Không ạ. Tôi nghĩ, chắc hẳn cô có những điểm hơn người khác.”
“Bây giờ nghĩ lại, thấy rằng sự lựa chọn của ta không hề sai lầm. Cô đã ngụy trang rất tốt, rất hòa hợp với bọn họ. Chỉ có người thông minh trà trộn vào trong giữa hai cao thủ thì mới làm được chuyện không để lộ ra dấu vết. Nhưng ta vẫn phải nhắc cô là chớ có lơ là, sau khi Lăng Phong bị bắt, Sở Cảnh sát sẽ chỉnh đốn nội bộ, tiến hành điều tra sâu về thông tin nhân thân của các nhân viên và theo dõi hành tung của họ.”
“Ông cứ yên tâm, trước khi đến đây tôi đã thay di động, quần áo, xe, tất cả đều là những thứ ngày thường không dùng đến. Bọn họ sẽ không thể bám theo đến đây và cũng không thể nghe được gì.” Vu Phong Ngâm dừng lại một chút, hơi ngập ngừng rồi hỏi: “Nhưng… Sao ông lại biết thành viên lúc đầu của Tổ Chuyên án Đặc biệt là Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ?”
Thông qua những điều tra của mình, cô biết Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ đều là các chuyên gia do đích thân ông Thẩm mời về, nếu không phải là lãnh đạo thuộc cấp chỉ huy của Sở Cảnh sát thì sẽ không thể nào biết được điều này. Trừ phi, ông ta còn che giấu một thân phận khác?
“Phong Ngâm, có một số chuyện cô không nên biết thì hơn, cũng đừng có suy đoán làm gì. Phải nhớ, đường là do mình chọn, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”
“Vâng, tôi hiểu. Nhưng tại sao trong số các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt, ông lại bênh vực cho Khương Vân Phàm như vậy?” Có phải ông có mối quan hệ gì đó với anh ta không - tuy nhiên, Vu Phong Ngâm đã không dám nói ra câu nói này.
Ông ta hơi nhếch môi, mặt thoáng nở nụ cười. Vu Phong Ngâm chợt thấy mình như đang nhìn nhầm, ông ấy đang cười sao?
“Khương Vân Phàm mà trước đây ta quen là một gã thông minh, ngông cuồng và thiếu những tình cảm thông thường của con người. Ta rất thích, dường như qua lại với những người như vậy thì không có trở ngại gì. Vốn dĩ, ta hi vọng sau khi anh ta gia nhập Tổ Chuyên án Đặc biệt thì sẽ ngày càng mạnh hơn và phát huy những ưu điểm đó đến mức tối đa, nhưng không ngờ càng ngày anh ta lại càng đi lệch. Quả nhiên, con người ta một khi động đến tình cảm là sẽ trở nên ngu xuẩn. Cô thấy thế nào?” Ông ta quay đầu nhìn sang người bên cạnh, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng thường thấy.
Vu Phong Ngâm ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không dám phản bác, hiểu rằng ông ta muốn lấy ví dụ về Khương Vân Phàm để nói với cô rằng: Nếu cô mà cũng động đến chuyện tình cảm là cũng sẽ khó bảo toàn bản thân, thậm chí là bộc lộ mình. Người mà để mình vào hoàn cảnh nguy hiểm chẳng phải là kẻ ngu xuẩn sao? Chả trách mà ông ta ra lệnh cho kẻ mạo danh Lăng Phong giết chết Đường Hàn Vũ - người phụ nữ đã khiến cho hai gã đàn ông không tiếc sự sống của bản thân lăn xả vào để cứu.
Nhưng ông ta đã không biết, Vu Phong Ngâm có cách nhìn riêng, tình yêu là một thứ xa xỉ tuyệt vời, gặp được tình yêu đích thực, gặp được người yêu đích thực là một phúc báo. Những điều này, người đàn ông trước mặt cô mãi cũng không bao giờ hiểu được, cô cũng sẽ không bao giờ nói với con người không thể nào hiểu được ấy, vì điều đó khác nào như đàn gảy tai trâu.
“Bây giờ, ‘Hoa hồng đen’ đã bị giam trong tù, ông định xử lí anh ta như thế nào?”
“Tất nhiên sẽ có người giải quyết chuyện này, cô không cần phải lo, anh ta sẽ không tạo ra mối đe dọa đối với cô đâu.” “Phiền ông rồi, những năm qua đã thêm không ít phiền hà cho ông.”
“Đừng nói những điều đó. Cô là người của bọn ta, với thân phận của cô không tiện ra mặt, bọn ta tất nhiên sẽ phải loại bỏ những hậu họa đó cho cô. Thôi, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Nói xong, ông ta đưa một thùng cá cho Vu Phong Ngâm, còn mình thì cầm cần câu và ghế lên chậm rãi đi về phía chiếc Lamborghini ở bên đường. Một vệ sĩ mặc áo đen, đeo kính đen mở cửa xe cho ông ta, chiếc xe khuất dần khỏi tầm mắt của Vu Phong Ngâm ngay sau đó.
Về đến nhà, Vu Phong Ngâm rót một cốc nước, ngây người nhìn những con cá trong thùng.
Cô nhớ lại buổi tối hôm nay, khi nghe đối phương nói về biện pháp xử lí kẻ mạo danh Lăng Phong mà không hề thở dài lấy một tiếng. Với những gì cô hiểu được về ông ta thì kẻ mạo danh Lăng Phong sẽ không thể có một kết thúc tốt đẹp. Còn, “Hoa hồng thép” trong tù sở dĩ vẫn còn sống là vì hắn còn có giá trị lợi dụng, đó chính là mưu kế mà hắn đã chuẩn bị sẵn để bảo toàn tính mệnh cho mình trước khi vào tù.
Còn kẻ mạo danh Lăng Phong tận trung với ông ta, thì giờ đây đang phải chịu nỗi giày vò trong nhà tù, không có sự chuẩn bị trước, cũng không thể làm việc gì thay cho ông ta được, cũng không còn giá trị để lợi dụng, ngược lại có thể trở thành mối họa đêm dài lắm mộng của ông ta.
Bỗng nhiên, Vu Phong Ngâm thấy giật mình trước sự quan sát và khả năng logic của mình, ông ta dường như là ác quỷ trong nhà tù, có thể cứu sống mình nhưng cũng lại có thể sẽ dồn mình đến chỗ chết. Ngẫm nghĩ kĩ những lời nói của ông ta tối nay, cô mới biết ông ta còn có một ý khác.
Gió đã nổi lên, rồi luồn qua cửa sổ. Vu Phong Ngâm không cảm thấy lạnh, nhưng lại thấy sởn da gà, khiến cô phải đưa hai tay lên ôm lấy vai.
Ba ngày hôm sau, vào lúc sáu giờ rưỡi sáng, tiếng di động réo vang trong phòng ngủ. Vu Phong Ngâm bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường, mắt nhắm mắt mở, đưa tay với chiếc di động trên tủ đầu giường, nhấn nút nghe. Là tiếng của Đường Hàn Vũ: “Đã xảy ra chuyện rồi. Mau đến nhà giam số hai ở trung tâm thành phố.”
“Gì cơ?! Kẻ mạo danh Lăng Phong bị bắn chết?” Vu Phong Ngâm ngồi bật dậy, đầu óc lập tức tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào, “Được, mọi người chờ nhé. Đừng cho bất cứ ai tiếp xúc với nạn nhân và vào trong hiện trường. Tôi sẽ tới ngay đây!”
Tắt điện thoại, trong đầu cô cứ văng vẳng lời cuộc trò chuyện hôm đó. Cô mặc một chiếc áo đen, để đưa tiễn đối phương dưới danh nghĩa của một pháp y khám nghiệm tử thi. Nhưng khi cô đến nhà giam đóng kín đó và nhìn thấy thi thể máu me đầm đìa ấy thì một cơn buồn nôn bỗng dâng lên, cô lập tức chạy ra ngoài tới bên thùng rác.
Đường Hàn Vũ nhìn cô lần đầu tiên như vậy thì không khỏi thấy hơi lo lắng. Cô ấy đã từng tiếp xúc với rất nhiều xác chết còn đáng sợ hơn rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy có phản ứng gì.
“Cô vẫn ổn chứ?” Đường Hàn Vũ đưa cho Vu Phong Ngâm một chiếc khăn giấy.
Vu Phong Ngâm đón lấy, lắc đầu rồi sau đó điều chỉnh lại hơi thở, quay trở vào trong buồng giam. Không có ai biết được rằng, cảm giác buồn nôn trong lòng cô không phải là do xác chết, mà là từ việc sau khi kẻ mạo danh Lăng Phong không còn giá trị lợi dụng đã bị người mà cô luôn tin tưởng và kính sợ ấy giết chết một cách vô tình. Cô không biết liệu mình có ngày đó không, chỉ thấy lòng người thật lạnh lùng, đáng buồn nôn và đáng sợ hơn cả xác chết lạnh lẽo.
Một lát sau, Vu Phong Ngâm bước tới trước mặt ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt, nói: “Qua khám nghiệm thì thấy, anh ta đã chết vào khoảng hai giờ sáng, trên người không có vết thương chí mạng. Nhưng, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, trong cơ thể anh ta có chất độc được điều chế từ hoa Aconite, thông thường thì sau bốn tiếng chất độc đó sẽ phát tác và gây ra tử vong.”
Khương Vân Phàm ngồi xổm nhặt bát cơm và chiếc cốc còn cặn nước ở góc chiếu: “Là vì những thứ mà anh ta ăn?”
Vu Phong Ngâm đón bát cơm còn sót mấy hạt cơm và chiếc cốc, rồi quay người lấy một ống thí nghiệm từ trong hòm dụng cụ, tiến hành xét nghiệm.
Lục Minh Phi rất nghi ngờ, không nén được thốt lên: “Anh ta chết rất lạ, quả là rất lạ! Một phạm nhân trong nhà tù tại sao lại bị người khác giết hại? Những người được tiếp xúc với anh ta rất ít, vậy thì kẻ ra tay hạ độc là ai nhỉ?”
Khương Vân Phàm thản nhiên đáp: “Đội trưởng Lục, anh đã cướp mất lời thoại của tôi rồi. Đúng thế, anh ta chết thật kì lạ. Nhưng trước tiên, phạm nhân trong tù bị người khác giết hại là vì với người đó thì sự tồn tại của anh ta là một mối đe dọa. Thứ hai, người hạ độc nếu không phải là chính người đó thì sẽ là người trong tù.”
Lục Minh Phi gật đầu, chợt hiểu ra: “Ý của cậu là, đằng sau kẻ mạo danh Lăng Phong còn có kẻ khác?”
Vu Phong Ngâm ngây người, không dám nghe tiếp, bèn cắt ngang lời họ: “Kết quả xét nghiệm đây rồi, trong bát cơm và nước không có chất độc.”
Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đều tỏ vẻ sửng sốt, rồi nhờ quản giáo tìm ra viên cảnh sát trực đêm hôm đó. Viên cảnh sát trực ban kể lại, chừng mười một giờ đêm, kẻ mạo danh Lăng Phong đề nghị muốn gặp mặt Bạch Tể Liệt, nhưng viên cảnh sát đã từ chối, sau đó thì kẻ mạo danh Lăng Phong cứ kêu đòi cho gặp bằng được khiến anh ta không thể nào ngủ được. Không biết làm thế nào, cuối cùng anh ta đành áp giải hai phạm nhân đến phòng thẩm vấn hoàn toàn đóng kín ở trong cùng và cho hai phạm nhân đó ngồi cách nhau một màn kính và nói chuyện bằng điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối không hề thấy họ trao nhau thứ gì.
Nguyên nhân cái chết của kẻ mạo danh Lăng Phong trở thành một bí ẩn, Sở Cảnh sát coi vụ án đó là án treo, phạm nhân Bạch Tể Liệt bị giam ở buồng cách li, xung quanh không có những phạm nhân khác.