← Quay lại trang sách

Ngoại truyện một Con chíp kí ức

Chín giờ sáng ngày mùng chín tháng chín, Đường Hàn Vũ lái xe một mình đến buồng giam của nhà giam số hai, ngồi xuống phòng thẩm vấn trong cùng, gửi một tin nhắn xong, ngẩng đầu lên thì thấy cánh cửa sắt được mở ra.

Cô nhìn người kia chầm chậm bước vào, khuôn mặt thân quen sạch sẽ, khóe môi có một vết xước nhỏ cùng với một ít râu chưa cạo sạch, đôi mắt vốn tối sầm bừng sáng khi nhìn thấy cô, dù anh ta kéo chiếc ghế một cách thô bạo và sau khi ngồi xuống thì không nhìn cô lấy một lần.

Nhưng, tất cả những chi tiết nhỏ ấy đều chứng tỏ rằng trong lòng anh ta vẫn dành vị trí cho cô, nên sau khi nhận lời đề nghị gặp mặt của cô, vì hồi hộp anh ta đã thiếu cẩn thận trong lúc cạo râu, kết quả là làm xước một mảng da bên miệng. Anh ta làm như vậy là vì muốn để đến khi gặp cô thì vẫn giữ được ấn tượng sạch sẽ như lần gặp đầu tiên.

Hai người im lặng không nói gì. Một hồi lâu sau, di động của Đường Hàn Vũ rung lên, cô biết Khương Vân Phàm đã đeo chiếc máy kiểm tra nói dối và đến phòng thẩm vấn bên cạnh.

Thế là, cô chủ động nói chuyện về cuộc sống trước đây, bao gồm cả những chuyện hai người cùng đến hiệu kem, nhà hàng, khu vui chơi, bờ biển, tuyệt nhiên không hề nhắc gì đến chuyện anh ta tìm mọi cách để tham gia phá án. Chưa đầy hai mươi phút sau, hai người lại im lặng một lần nữa và dường như đều chờ người kia nói ra câu đó.

“Kể từ sau khi vào đây, chỉ có hôm nay tôi mới cạo râu.” Kẻ mạo danh Lăng Phong cuối cùng vẫn không nói ra câu: “Tôi thích cô” mà thổ lộ tình cảm một cách khéo léo.

“Cạo râu đi trông đẹp hơn, trẻ hơn.” Đường Hàn Vũ tất nhiên là hiểu, nhưng cũng chỉ có thể tiếp lời bằng cách như vậy.

“Cô còn có điều gì muốn hỏi tôi nữa không? Đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Với tôi mà nói thì ít gặp là điều tốt hơn cả.” Thực ra, điều mà anh ta muốn nói là, mỗi lần tôi gặp cô, thì sau đó trong những ngày không nhìn thấy cô tôi lại càng nhớ đến phát điên lên.

“Vâng, tôi hiểu.” Đường Hàn Vũ dừng một lúc, rồi nói tiếp: “Anh đã có được những kí ức của Lăng Phong bằng cách nào? Không lẽ người ấy đã truyền những kí ức giả cho anh?”

Quả nhiên, cô ấy đến đây là vì muốn có đáp án cho điều này. Nhưng tại sao trong đầu mình chỉ toàn là những hồi ức đẹp, tại sao cho dù mình biết đối phương là kẻ thù, câu hỏi của đối phương không có lợi cho mình, mà mình vẫn cứ muốn nói ra câu trả lời thực sự cho cô ấy, vẫn muốn cho cô ấy an yên khi ở vị trí ấy? Trước khi đến đây, mình đã tự nhủ rằng, cô ấy là người rất giỏi quan sát vẻ ngoài và biết người khác nghĩ gì, mình không thể để lộ một chút buồn, chút thương nào, nhưng bây giờ thì mình không thể kìm nén cảm xúc được nữa.

Kẻ mạo danh Lăng Phong nhìn người con gái trước mặt chăm chú, sự im lặng ấy nói lên rất nhiều những lời mà đối phương không muốn nghe, khuôn mặt anh ta chứa đầy vẻ buồn thương. Điều này khiến Đường Hàn Vũ hơi ngây người rồi né tránh ánh mắt của anh ta.

Cuối cùng anh ta đã thua cô. Anh ta cứ nghĩ rằng mình mà không có được cô thì sau này chắc chắn sẽ trừng phạt cô, hoặc sẽ bám riết mãi không buông tha. Ai ngờ, cuối cùng anh ta chẳng làm được điều gì, ngược lại còn mong cho cô sau này được sống cuộc sống, tốt đẹp và hạnh phúc. Gặp cô anh ta đã nảy sinh lòng hướng thiện và hiểu được bản chất đích thực “tình yêu là một sự cầu chúc”.

Con người ta, kể từ khi trái tim rung động, tình cảm thường rất khó kiềm chế, phần lớn mọi người đều quên mất là nên kiềm chế nó như thế nào.

Kẻ mạo danh Lăng Phong gạt những suy nghĩ miên man, lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Hẳn cô đã nghe nói về một kĩ thuật có tên là cấy kí ức rồi chứ. Họ đã đem con chíp chứa kí ức của Lăng Phong cấy vào dưới da tôi, thế là tôi đã có được một phần kí ức của anh ta, đồng thời vẫn giữ lại được kí ức của chính mình.”

Thực ra, nguyên lí của con chíp kí ức rất đơn giản. Bộ não của con người cũng có cơ quan xử lí trung ương, giống như máy tính. Và con người thông qua hình ảnh, thị giác, văn tự và thính giác để thực hiện việc lưu trữ ảnh hưởng kí ức. Nếu kí ức trong não của con người được sao chép hoặc loại bỏ, sau đó nhờ vào phẫu thuật hộp sọ đưa vào đó một con chíp kí ức hoàn toàn mới, để con chíp hòa nhập vào trong thùy não trước, cũng chính là trung tâm kí ức của bộ não. Sau khi tỉnh lại, bộ não của người được cấy chíp sẽ tự động khởi động lại, và những kí ức trước đó của họ sẽ biến mất, thay vào đó là kí ức trong con chíp được đưa vào bộ não.

Đường Hàn Vũ không nén được sửng sốt, hỏi bằng giọng gấp gáp: “Theo như sự phát triển của khoa học kĩ thuật hiện đại, thì kĩ thuật này cũng đã được nhắc đến trên báo chí, tuy nhiên vẫn chưa được triển khai. Theo như điều tra của chúng tôi đối với anh, thì nếu chỉ dựa vào khả năng của một mình anh có lẽ sẽ không thể nào liên hệ được với chuyên gia hàng đầu của giới khoa học hoặc y học để mà thực hiện kĩ thuật này, vậy tại sao anh lại có thể cấy ghép thành công như vậy?”

Kẻ mạo danh Lăng Phong ngây người một lúc rồi sau đó lắc đầu: “Tôi không rõ, sau khi tỉnh dậy, tôi mới biết là mình đã được cấy ghép kí ức.”

Trước khi trở thành Lăng Phong, anh ta cũng rất giỏi đóng các vai và chơi bời giữa các cô gái, trừ người yêu đầu tiên còn chưa bao giờ anh ta thực lòng rung động trước bất cứ ai. Lần nào anh ta cũng chỉ coi đó như một cuộc chơi, sau khi kết thúc thì phủi tay bỏ đi. Trước sự theo đuổi của phụ nữ, anh ta luôn giải quyết một cách rất lạnh lùng, cho dù đối phương đòi tự vẫn thì anh ta vẫn cứ thờ ơ như không.

Anh ta cũng coi mình như một kẻ khốn nạn và lấy đó để trừng phạt mình.

Mãi cho đến ngày anh ta nhận được một nhiệm vụ không thể nào từ chối được, sau đó trải qua huấn luyện một thời gian dài ở chỗ người ấy, từ một người gầy còm, anh ta đã có một cơ thể rắn chắc như của một quân nhân. Chỉ có một điều vượt qua sự dự liệu của anh ta, đó chính là cô gái đang ở trước mặt anh ta. Dường như cô có một ma lực đã làm thay đổi phương hướng gần như cố định trong cuộc đời anh ta, đã làm thay đổi trái tim vốn lạnh lùng rất lâu của anh ta.

“Tóm lại, tôi quen với một người rất lợi hại, ông ấy có thể làm được điều đó.” Kẻ mạo danh Lăng Phong không muốn bộc lộ nhiều hơn nữa.

“Ông ta là Bạch Tể Liệt?” Đường Hàn Vũ nhìn anh ta, vẻ mặt bối rối, nói từng tiếng rõ ràng, giọng nói bình thường, không có vẻ gì là nói dối.

“Không phải. Tôi chỉ có thể nói đến đó thôi, cô đừng hỏi nữa.” Kẻ mạo danh Lăng Phong kiên quyết từ chối trả lời câu hỏi tiếp theo.

Đường Hàn Vũ biết là mình có hỏi thêm thì anh ta cũng sẽ không trả lời. Người khiến anh ta phải bảo vệ chắc chắn là kẻ đằng sau anh ta và Bạch Tể Liệt. Chỉ có điều cô không hiểu, tại sao người ấy lại luôn đối đầu với Tổ Chuyên án Đặc biệt.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Đường Hàn Vũ vào phòng giám sát để xem kết quả kiểm tra nói dối, trên đó cho thấy những câu trả lời của kẻ mạo danh Lăng Phong đều là nói thật.

Khương Vân Phàm đứng dậy khỏi ghế, vẻ kích động: “Đúng là không phải Bạch Tể Liệt, đúng là còn có cao thủ ghê gớm hơn cả Bạch Tể Liệt! Không được, tôi phải tới gặp người trong phòng thẩm vấn! Kẻ đứng đằng sau anh ta nhất định có liên quan đến chúng ta, nếu không đã không phải tốn công mất sức sai người đối đầu với chúng ta như vậy!”

Đường Hàn Vũ vẫn còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Khương Vân Phàm chạy tới phòng thẩm vấn và ngồi xuống trước mặt kẻ mạo danh Lăng Phong, nhanh như một con thỏ. Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như thế, mắt ai cũng dường như tóe lửa và trông thật dữ tợn.

“Anh tới có việc gì?” Kẻ mạo danh Lăng Phong lạnh lùng hỏi.

“Là tình địch của anh, tôi tới để cảnh cáo anh, đừng có lại gần Đường Hàn Vũ!” Khương Vân Phàm cũng lạnh lùng đáp.

Đường Hàn Vũ nhìn qua lớp kính một chiều, rồi bỗng nhiên mở to mắt, bây giờ hai người đàn ông đó muốn làm gì nhỉ? Không nhẽ định thách thức nhau trong phòng thẩm vấn.

Kẻ mạo danh Lăng Phong cười lạnh lùng: “Thật là nực cười, dựa vào đâu mà tôi phải nghe anh?!”

Khương Vân Phàm vươn tay qua chiếc bàn túm lấy cổ áo của kẻ mạo danh Lăng Phong, hai người mặt đối mặt, rồi anh nói bằng giọng mà chỉ có hai người mới nghe được: “Tốt nhất anh nên yên phận. Tôi biết kẻ đứng đằng sau anh đang nhằm vào Tổ Chuyên án Đặc biệt.”

Kẻ mạo danh Lăng Phong trừng mắt, đáp: “Thế thì sao? Anh tìm đến tôi cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ tôi như con chim bị giam trong lồng, không còn có thể tạo ra mối đe dọa với các anh được nữa, cũng chẳng có cách gì thu được thông tin từ bên ngoài. Bước tiếp theo ông ấy muốn làm gì, tôi không hề biết!”

Từ tấm kính trong nhìn một chiều vang lên hai tiếng “cộc, cộc”, Khương Vân Phàm biết là Đường Hàn Vũ đang gõ vào cửa sổ, ý nhắc anh đừng động chân động tay. Anh ngoan ngoãn buông tay ra, ngồi trở lại ghế.

“Anh vẫn còn muốn bảo vệ cho cô ấy?”

“Tất nhiên!”

“Vậy, anh hãy nói cho chúng tôi biết, rút cục người ấy là ai?”

“Sĩ quan Khương, tôi khuyên anh, tốt nhất đừng biết vẫn là hơn, nếu không thì anh sẽ hối hận đấy.”

“Đừng phí lời, nếu người đó đã cất nhắc anh, vậy thì chắc chắn anh sẽ biết rất nhiều về ông ta. Ít nhất là thân phận, hình dáng, biệt hiệu, cách thức liên lạc và địa điểm gặp mặt. Nếu anh nói được ba điểm trong đó thì sẽ coi như đã lấy công chuộc tội và được giảm bớt hình phạt.”

“Hừ, cứ cho là tôi có được ra ngoài thì cũng khó thoát khỏi tội chết, chi bằng tôi ở trong tù, dù sao cũng còn an toàn hơn.”

Cho dù Khương Vân Phàm dụ dỗ thế nào, thì kẻ mạo danh Lăng Phong vẫn một mực từ chối và không chịu nói ra. Một hồi lâu sau, Khương Vân Phàm không phí lời nữa, lấy ra hai cây kẹo mút, cho vào miệng một cái, còn một cái thì nhét vào miệng kẻ mạo danh Lăng Phong.

Đường Hàn Vũ nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ đó phì cười. Tố chất tâm lí của Khương Vân Phàm mạnh hơn những gì mà cô tưởng tượng, có lẽ không thể tìm thấy người thứ hai có kiểu đối xử như thế với kẻ tội phạm giống như anh.

“Anh thực sự không có ý định nói? Anh có nghĩ đến hậu quả của nó sẽ như thế nào không?” Khương Vân Phàm vừa cắn chiếc kẹo mút vừa nói.

“Sau khi anh biết nhất định sẽ hối hận.” Kẻ mạo danh Lăng Phong nói chắc chắn.

“Được, vậy thì nếu như Hàn Vũ xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng sẽ không thể sống sót!” Khương Vân Phàm đứng dậy, chuẩn bị nhấn chuông.

“Khoan đã.” Kẻ mạo danh Lăng Phong lấy chiếc kẹo mút trong miệng ra, bổ sung: “Nội trong tuần này, tôi sẽ cho anh đáp án chính xác.”

Khương Vân Phàm không ngoái đầu lại, khi nghe thấy câu cuối cùng, khuôn mặt thoáng nở nụ cười, dường như anh đã đoán được rằng đối phương sẽ cắn câu.