- 3 -
NGỦ ĐÓ HẢ MINH?
Minh giật mình nhổm người dậy. Người Thượng Sĩ già đang cúi lom khom nhìn Minh bên tấm bửng sắt che ổ súng.
Minh cười:
- Nằm nghĩ vẩn vơ chứ ngủ gì được, ông Quản?
Người Quản Nội Trưởng chiến hạm lách qua đống thùng đựng bố che súng, bước đến cạnh Minh.
- Ngồi chơi ông Quản!
- Ừ, tôi cũng không ngủ được. Ở dưới nóng quá, tính lên đây ngồi hút thuốc nhìn sao cho đỡ buồn.
Minh cười:
- Ông có chuyện gì mà than buồn vậy?
- Cũng chả có chuyện gì. Gia đình chắc cũng bình thường, thấy nhớ nhà thôi.
Minh chép miệng:
- Vâng, kỳ này đi cũng khá lâu. Ba bốn tháng chưa ghé về Sàigòn chắc bà nhà cũng trông ông dữ?
Người thượng sĩ già trầm ngâm:
- Vợ tôi nó cũng chẳng lo cho tôi đâu. Trông tôi gởi tiền lương về thì đúng hơn. Bẩy đứa con, nheo nhóc quá.
Minh buồn buồn. Cảnh gia đình nào cũng thế. Cũng bắt đầu từ một khởi điểm và chấm dứt cũng từ khởi điểm ấy. Minh bỗng thấy thương ông già ngồi cạnh. Mười sáu năm lính, chỉ có ba năm ở cạnh vợ con thường xuyên ; bốn năm ở đất liền và mười hai năm còn lại sống lênh đênh trên mặt nước. Đã bạc biết bao bộ quân phục trên người lính biển già nua?
Minh thích nói chuyện với ông già này. Một người có tư cách và biết thương thuộc cấp. Nhân viên trên tầu đều gọi ông là “Ba Ba” (Papa) và xưng con tự nhiên. Có chàng lại đòi làm con rể ông già, dù con gái đầu lòng của ông mới mười bốn tuổi. Ông chỉ cười và gọi họ là mầy, là con như họ muốn. Nhưng với Minh, không hiểu sao ông lại gọi bằng anh. Có lẽ vì chưa bao giờ Minh xưng hô với ông như những người kia.
Người thượng sĩ già cúi mình tới trước nhìn đám người nheo nhóc nằm ngủ la lệt dưới sàn tầu. Đàn sâu đèn bay vù vù chung quanh hai ngọn pha bên hông tầu. Chợt ông nói:
- Tội họ quá chừng. Vợ con tôi mà khổ như vầy chắc tôi khóc quá.
Minh nhích tới cạnh ông:
- Họ gợi cho tôi nhớ lại hồi di cư vô Nam năm năm tư, và nhớ lại quê nhà ngoài Bắc.
Viên Quản Nội Trưởng quay lại chăm chú nhìn Minh thấp thoáng dưới ánh đèn, một bên sáng một bên tối. Ông nắm lấy tay Minh:
- Buồn hả?
- Dạ.
- Quê nhà hơn tất cả, anh ạ. Tôi cũng thường nghĩ về ngôi mộ ông bà tôi ngoài đó. Mình già rồi, chẳng biết còn có dịp nào trở về quê cũ được không?
Minh chợt thấy người lính già này nói những câu y hệt thầy, chú Giáo và các cụ già khác. Ai cũng tiếc, cũng buồn, cũng ân hận triền miên về ý nghĩ đó. Minh buồn rầu nghĩ rằng đến chính mình cũng chưa có một tia hy vọng nào cơ hội ấy.
Hai người xoay quanh những chuyện về quê Cha đất Tổ. Một lúc, cả hai cùng có ý nghĩ cảm thông nhau như đã gặp gỡ từ lâu lắm.
Có tiếng trẻ khóc ré lên gần đấy. Ông già đưa tay nhìn đồng hồ, quay lại bảo Minh:
- Mười hai giờ hơn rồi, anh cố ngủ một lúc cho khỏe, sáng mai còn nhiều việc phải làm.
Minh cười thay câu trả lời, nhìn theo dáng dấp cam chịu của người lính tóc hoa râm lom khom leo xuống những nấc thang.
Cuộc nói chuyện với người Quản Nội Trưởng dương vận hạm làm Minh tỉnh táo, không thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Minh tuột những nấc thang, đi ngang chỗ người đàn bà Minh giúp lên tầu lúc tối. Ba mẹ con đã ngủ say, một bên vạt áo người đàn bà phủ cả lên mặt đứa bé. Minh mỉm cười êm ả, bước qua chiếu, xuống phòng ngủ. Minh pha một ca chanh muối, lấy bao Winston mới rồi lại leo lên ụ súng. Những hớp nước chua chua ngọt ngọt mát lạnh khiến Minh thấy người tỉnh táo. Minh ngước nhìn lên.
Nền trời trong thật trong, các vì sao lấp lánh chi chít. Chòm sao “hoa Mơ” của Minh như nổi bật hẳn lên, óng ánh như những đóa hoa Mơ trên cành, trong vườn nhà Minh. Nhìn thấy lúc vừa nở trọn vẹn, vào một sáng tinh sương. Những bông hoa tươi thắm, ướt đẫm sương đêm.