← Quay lại trang sách

- 5 -

CÓ TIẾNG CÒI. CHI ĐỘI 2 THAY CA. Minh vùng ngồi dậy xuống phòng lấy chiếc áo khoác. Mươi người giật mình vì tiếng còi, tỉnh dậy, nhìn người gác. Minh cười vỗ về:

- Ngủ đi bác. Bà con cứ ngủ đi. Tầu sắp về ngang Hố Lương rồi.

Minh leo lên đài chỉ huy, nhận ca trực. Dưới lòng tầu rực rỡ ánh đèn, nhưng trên đài Chỉ Huy tràn đầy bóng tối. Viên sĩ quan trưởng phiên và những người kia loay hoay cạnh chiếc mặt bàn nhỏ. Sĩ Quan trưởng phiên nhắc nhở:

- Bảo Radar quan sát kỹ dùm, Minh. Đừng ngủ gục!

Minh nhắc lại lệnh vào ống nói. Có tiếng nhân viên trực Radar lè nhè đáp nhận. Minh mỉm cười, chống khuỷu tay lên thành sắt. Bên ngoài tối đen, chỉ lờ mờ nhìn thấy rặng cây cắt nét ở tít xa. Gió lạnh thổi phần phật tà áo lạnh. Minh kéo cao cổ áo, châm điếu thuốc nữa. Tiếng Trung sĩ nhất Hòa, người Hạ Sĩ Quan phụ tá léo nhéo:

- Thơm quá, cho xin một điếu đi bồ.

Minh rút điếu thuốc đưa cho Hòa, lạnh nhạt, Minh không ghét Hòa, nhưng cũng không ưa Hòa. Chỉ vì anh Hạ Sĩ Quan này hay chửi thề, “nâng bi” cấp trên mà lại hay “hù” cấp dưới. Hòa nể Minh nên không mấy khi dám dở trò ăn hiếp.

Hòa hít một hơi dài, thở ra:

- Đã thiệt. Cám ơn nghe. Có chuyện gì kể nghe chơi cho đỡ buồn ngủ đi Minh.

Minh đáp cộc lốc:

- Không.

Để tránh khỏi bị Hòa tiếp tục quấy rầy, Minh day lưng lại, đi sang mé đối diện Sĩ Quan trưởng phiên, nhìn xuống dưới khoang tầu. Vẫn là cảnh mọi người nằm la liệt, ngủ như chết. Minh giết thì giờ bằng cách đứng quan sát dáng ngủ của từng người, nhìn cách nằm và đoán tính tình họ. Mấy tiếng đồng hồ qua đi nhanh chóng nhờ trò chơi đó. Tiếng còi đổi ca vừa vang lên Minh đã nghe Hòa lầu bầu:

- Buồn ngủ thấy mẹ!

Không ai góp ý kiến, lầm lũi xuống thang. Minh chập choạng bước về phòng ngủ. Trời lạnh đã làm Minh qua cơn buồn ngủ từ lúc tối, sau khi nói chuyện với ông Thượng Sĩ Già. Minh để nguyên quần áo leo lên giường nằm, nghĩ ngợi vẩn vơ đến quê nhà. Minh không hiểu sao tối nay lại nghĩ hoài về một quá khứ xa xôi. Phải chăng vì những người hồi hương đau khổ trên khoang tầu đã gợi lại hình ảnh năm xưa, khi Minh còn nhỏ cũng đã phải rời xa quê nhà yêu dấu? Hay tại những đẹp đẽ vàng son, những êm đềm thời thơ ấu mà bấy lâu Minh đã lãng quên giờ có dịp bừng bừng sống dậy? Giòng sông, khu vườn, ngôi nhà ngói, cây mít… cây mơ… những hình ảnh cũ kỹ ấy hiện ra sắc sảo như mới thoáng đây thôi.

Minh chợt vùng dậy, khua đôi dép vào chân leo lên thang. Tự dưng Minh nghĩ rằng mình sẽ vô cùng thoải mái nếu lại nằm chỗ cũ – cạnh ổ súng 40 ly – ngó lên bầu trời đầy sao hoa mơ của Minh đang nở ở giai đoạn tươi thắm nhất.

Minh leo thang phía sau lái đi vòng sang hữu hạm để khỏi phải chen vào giữa đám người đang ngủ trong khoang. Gần tới ổ súng 20 ly, ngang Đài Chỉ Huy, Minh chợt nghe tiếng con gái cười rúc rích và tiếng con trai nói nho nhỏ. Minh tò mò tiến lại gần. Một mảnh nylon được căng khéo léo từ cây súng sang bửng sắt che và bít kín mé dây cáp phía ngoài khiến khu ổ súng trở thành “cái ổ” khá kín đáo. Một cặp trai gái đang nằm ôm nhau trong đó. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pha từ dưới khoang tầu hắt lên Minh nhận ra hai người ấy còn rất trẻ. Minh đứng lặng nhìn, tuy trong lòng thấy xấu hổ vì hành vi lén lút của mình.

Người con gái cố ngăn chặn hai bàn tay tò mò của người thanh niên, cười rúc rích:

- Kỳ ghê. Nhột muốn chết.

Người thanh niên rắn mắt:

- Kệ, cho chết luôn.

Người con gái càu nhàu trong tiếng cười:

- Anh thiệt… quỷ nè. Chưa lấy nhau mà… ăn hiếp người ta hoài. Coi chừng ai thấy đặng, kỳ lắm.

- Hổng có đâu. Ai nấy mệt mỏi ngủ hết trơn. Có tụi mình là… phẻ thôi à.

- Xí, em không có phẻ. Mệt với buồn ngủ nữa. Thôi anh xích ra đi, để em nằm ngủ một chút chớ.

Người thanh niên năn nỉ:

- Tội anh mà em. Tụi mình vừa từ cõi chết chun ra, mai này về bên quê nhà chắc là vất vả, đâu mấy khi được gần nhau… thế này.

Người con gái có vẻ xiêu lòng, mặc cho người con trai âu yếm. Minh tủm tỉm cười bỏ đi. Cách đối đáp của hai kẻ yêu nhau ấy thật bình dân và mộc mạc. Tình yêu, dù thể hiện dưới bất cứ hình thức nào cũng đều đẹp. Dù là kẻ có học hay không, dù là người thuộc giới thượng lưu hay giai tầng hạ cấp thì khi vào tình yêu cũng đều… hành động như nhau. Nên tình yêu không bao giờ được đánh giá nặng nhẹ, đẹp đẽ, hay xấu xa. Chỉ có những kẻ đứng ngoài tình yêu đó xếp hạng một cách méo mó tất cả những gì mà hắn không nhập cuộc.

Minh lại leo lên ổ Bôpho 40 ly đôi. Minh có cảm tưởng chỗ mình nằm lúc nửa đêm vẫn còn hơi nóng. Minh đưa tay rờ mó chỗ nằm của mình, tưởng như có một làn hơi ấm áp từ chỗ nằm đang len nhẹ theo những ngón tay tràn vào cơ thể. Hơi nóng đó ấm và dễ thương như hơi nóng từ một tấm thân nào khác mình đang ôm ấp trong tay. Bất chợt hình ảnh hai người trẻ tuổi ôm nhau ở dưới boong hữu hạm trở về với Minh.

Minh nằm xuống, đầu gối lên đống giây thừng.